Liễu Yên Nhi và “chỉ huy” có chút lo lắng.
Diệp Huyền Tần chỉ thẳng ông ta là kẻ giả mạo, giọng điệu cứng rắn, nói chắc như đĩnh đóng cột Không lẽ…anh vừa gặp chỉ huy giả đã biết ông ta là giả mạo rồi sao?
Chuyện này không tốt chút nào.
Chỉ huy giả muốn chuồn đi, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, anh chờ đó, tôi sẽ cho người tới xử tử anh!”
“Anh không có tư cách để tôi tự mình ra Diệp Huyền Tề vội gật đầu: “Đúng, đúng, tối thiểu phải gọi một trung đoàn vào bắn anh ta thành cái sàng.”
Lời còn chưa nói hết, phía ngoài bỗng truyền đến một tiếng động lớn Một đoàn đội mặc quân phục rằn ri tay cầm theo súng đạn mạnh mế xông vào, nhanh chóng bao vây hiện trường lại.
“Không được nhúc nhích, không được.
nhúc nhích”
Hàng trăm nòng súng đen sì chĩa thẳng vào bọn họ.
Người đi đầu rõ ràng là tướng quân thủ đô – Tham Lang, Cậu ta là theo lệnh của Diệp Huyền Tân đến đây bắt kẻ giả mạo.
“Chết tiệt!”
Tim của chỉ huy giả và Liễu Yên Nhi lập tức như bị treo lên.
Chẳng lẽ Diệp Huyền Tân đã báo cho bọn chúng, bọn chúng tới đây để bắt hai người họ sao?
Chết tiệt, quả nhiên là vậy, hai người họ dù có mười cái đầu cũng không đủ để giết.
Phản ứng của bà cụ Diệp và Diệp Huyền Tề lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ.
Bọn họ đương nhiên cho rằng, đội quân này là do chỉ huy điều tới để đối phó với Diệp Huyền Tân.
Xem tên oắt này làm sao chạy thoát.
Diệp Huyền Tê giơ ngón tay chỉ vào Diệp Huyền Tân, nói: “Tướng quân, tôi xin tố giác, người đàn ông này là kẻ giả mạo chỉ huy”
“Các người mau bắt hẳn lại, dùng hình tra khảo, sau lưng của hẳn ta nhất định có đồng bọn”
Mặt Tham Lang bừng sát khí, tiến tới không chút do dự cho Diệp Huyền Tề hai bạt tai: “Câm miệng, bọn tôi làm việc không tới lượt cậu ở đây khoa chân múa tay”
Diệp Huyền Tê bị đánh đến hồ đồ Hắn không phục, nhìn về phía chỉ huy Diệp giả mạo: “Chỉ huy Diệp, tôi tố giác tội phạm, là có công, tại sao các người lại đánh tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Ngày hôm nay nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Chỉ huy giả mạo tức giận muốn điên, chỉ muốn ngay tức khắc có thể bóp chết Diệp Huyền Tề.
Mẹ kiếp, ông đây đang phát bực để nghĩ xem làm sao giấu được sự thật ông đây là kẻ giả mạo chỉ huy. Mày thì gị, mở miệng ra là kêu chỉ huy, ông đây là do mày hại chết.
Tham Lang như cười như không nhìn chỉ huy giả mạo: “Chỉ huy, cậu ta là người của anh sao?”
“Tôi đánh người của anh, anh nói xem nên xử tử tôi thế nào cho tốt đây? Một câu oán hận tôi cũng không nói!”
Chỉ huy giả mạo gần như sụp đổ.
Con mẹ nó, anh là Tướng quân, tôi chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Tôi xử tử anh cái rắm ấy, anh có thể đừng doạ tôi được không?
Diệp Huyền Tề cười ha hả: “Chúng ta đều làm việc vì chỉ huy, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh”
“Như vậy đi, anh xin lỗi tôi một câu, sau đó để tôi cho anh một bạt tai, việc này coi như hoà”
“Được chứ”
Mặt Tham Lang mang ý cười: “Có phải tôi nên cảm tạ cậu đã giữ cho tôi một mạng không?”
Diệp Huyền Tề: “Này thì không cần đâu.”
Bà cụ Diệp hiểu biết sâu rộng, liếc mắt lập tức phát hiện tình huống lúc này có gì đó không ổn.
Cho dù là bầu không khí hiện tại hay phản ứng của hai bên…
Bà lập tức vươn tay kéo Diệp Huyền Tê lại: “Huyền Tề, đừng nói nữa!”
Diệp Huyền Tê cau mày: “Bà nội, bà sợ cái gì chứ?!”
“Có chỉ huy làm chỗ dựa cho chúng ta, chúng ta không cần phải sợ bọn chúng!”
Bốp!
Tham Lang không chút do dự lại cho Diệp Huyền Tê thêm một cái bạt tai: “Lải nhải cái gì, tới cùng là cậu ra tay hay không ra tay?”
“Cậu không ra tay, vậy chỉ có thể để ông đây ra tay.”
Chết tiệt!
Diệp Huyền Tề tức tới bể phổi.
Tôi nói có chỉ huy chống lưng cho vậy mà anh vẫn dám ra tay.
Thật đáng chết!
Hẳn không nhịn nổi nữa, vừa định ra tay thì được bà cụ Diệp ngăn lại: “Dừng tay, có biến!”
Diệp Huyền Tê khó hiểu: “Biến gì?