Người nhà họ Diệp chỉ có chút dũng cảm như vậy thôi sao
Tham Lang khinh bỉ nói: “Haha, người nhà họ Diệp cũng chỉ có từng ấy dũng cảm thôi sao? Thật mất mặt”
Cậu không để ý tới hai người nữa, vung tay lên: “Bắt tên giả mạo này lại cho tôi!”
Người của Tham Lang lập tức cùng nhau xông lên, trói chỉ huy giả mạo lại đè xuống đất.
Chỉ huy giả mạo bị doạ tới phát điện, hốt hoảng kêu la thảm thiết: “Tha mạng. Tướng quân tha mạng”
Mùi nước tiểu khai bốc lên.
Rõ ràng là một nam nhân thân cao bảy thước, vậy mà lại sợ tới mức tè ra quần.
Hi!
Đầu của bà cụ Diệp và Diệp Huyền Tề như nổ tung tại chỗ.
Tên này, cái tên này vậy mà lại là giả mạo! Quyền thế hàng đầu như họ Diệp vậy mà lại khúm núm trước tên giả mạo này.
Nghĩ tới là thấy buồn nôn. Khoan đã, đây không phải là trọng tâm. Trọng tâm là lần này Diệp Huyền Tần đã đúng!
Hai lần liên tiếp Diệp Huyền Tần đều đoán trúng. . Hãy 𝙩ì𝐦 đọc 𝙩гa𝒏g chí𝒏h ở { 𝙩г u𝐦𝙩гuy𝚎𝒏.𝑣𝒏 }
Chết tiệt, tên này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chứ?
Tham Lang đạp lên người tên chỉ huy giả mạo, một bên lạnh lùng nói: “Nói, là ai sai khiến mày đóng giả chỉ huy?”
Trong lòng chỉ huy giả mạo đã hết sạch hi vọng, khai thật: “Là Liễu Yên Nhi… Là Liễu Yên Nhi kêu tôi làm như vậy.”
Toàn thân Liễu Yên Nhi chảy đầy mồ hôi lạnh, tay chân run lẩy bẩy.
Chết tiệt, tình huống xấu nhất này vậy mà lại xảy ra.
Làm sao bây giờ, giờ nên làm cái gì? Tham Lang nhanh chóng tiến bước đến chỗ Liễu Yên Nhi: “Cô chính là kẻ cầm đầu?”
Dưới tình thế cấp bách, Liễu Yên Nhi chỉ thẳng tay về phía bà cụ Diệp: “Tôi xin khai, tất cả lời tôi nói đều là thật thưa tướng quân. Là… là bà nội bảo tôi làm chuyện này! Bà ta uy hiếp tôi, nếu tôi không làm chuyện này bà ta sẽ bảo Diệp Huyền Tề bỏ tôi, còn khiến tôi * bại hoại thanh danh!”
“Cái gì?”
Bà cụ Diệp tức tới nỗi thiếu chút nữa là nổ tung tại đây.
Sớm biết đứa cháu dâu này không đáng tin, nhưng không ngờ tới cô ta lại thiếu tin cậy đến vậy, tìm một tên chỉ huy giả mạo tới lừa gạt bọn họ, mưu đồ bất chính thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn đẩy mình ra làm kẻ chết thay! Cô ta quả nhiên là thứ lòng dạ rắn rết, đáng bị chém thành trăm mảnh.
Bà cụ Diệp tự vệ thanh minh: “Tướng quân, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn. Chuyện tên giả mạo chỉ huy tôi thực sự không biết gì, tất cả đều là do Liễu Yên Nhi đã sắp đặt.
Tham Lang không kiên nhẫn nổi nữa: “Cuối cùng các người ai mới là kẻ cầm đầu thực sự! Nếu không chịu đứng ra, các người đều phải bị bắt!
Liễu Yên Nhi đưa tay chỉ vào bà cụ Diệp: “Là bà ta, các người mau bắt bà ta đưa đi! Nhà họ Diệp ức hiếp tôi, nên tôi muốn anh trai là tướng quân giúp tôi ra mặt. Bà cụ Diệp vì muốn áp chế anh trai tôi nên đã thuê một kẻ giả mạo chỉ huy đến hù doạ tôi!”
Tham Lang: “Rất có logic, độ tin cậy cao!” Bà cụ Diệp phun ra một ngụm máu.
Nhà họ Diệp đã cưới về một đứa cháu dâu sao?
Cưới về một con khốn mưu mô thì đúng hơn, há mồm ra đều là nói láo
Bà cụ Diệp giải thích thêm một lần nữa: “Cô ta nói bậy, bà già tôi gan có to bằng trời cũng không dám thuê người đóng giả chỉ huy! “Huyền Tê, con hãy nói cho chỉ huy biết, tới cùng thì ai đang nói thật, ai đáng nói dối! Toàn bộ quá trình con đều có mặt, con có quyền được lên tiếng.
Diệp Huyền Tề rơi vào thế khó.
Một bên là vợ mới cưới, cô chủ ngàn vàng nhà họ Liễu, một bên là bà nội.
Hắn lúc này không biết nên hướng về ai thì mới tốt. Liễu Yên Nhi lấy điện thoại ra, gửi cho
Diệp Huyền Tề một tin nhắn. “Thừa nhận là bà nội, anh có thể trở thành gia chủ của nhà họ Diệp! Yên tâm đi, anh trai em sẽ cứu bà ấy ra!”
Năm chữ “gia chủ nhà họ Diệp” đã che mờ hai mắt của Diệp Huyền Tề.
Nắm quyền của nhà họ Diệp, hơn nữa còn có nhà họ Liễu nâng đỡ, tương lai mình có thể tung hoành ở thủ đô này.