Đại nghĩa diệt thân
Làm chủ nhà họ Diệp, đây là mơ ước cả đời của Diệp Huyền Tết
Cuối cùng, hắn cắn rằng nhìn về phía bà cụ Diệp: “Bà nội, thật xin lỗi, con không thể nói dối với chỉ huy, chỉ đành đại nghĩa diệt thân! Khuyên bà đừng nên gạt chỉ huy nữa, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Cái gì?”
Cả người bà cụ Diệp mềm nhũn, ngã khuy xuống đất.
Hai con mắt trắng dã nhìn chăm chăm vào Diệp Huyền Tề, muốn nhìn thấu hắn, xem tim của hắn rốt cuộc là màu đen hay màu đỏ!
Mình là bà nội của nó, từ nhỏ coi nó như máu thịt mà yêu thương. Bình thường nó xây xước một chút bản thân cũng cảm thấy đau lòng không thôi. Vậy mà bây giờ, nó vì một đứa con gái khác họ đem mình ra làm vật hi sinh
Súc sinh, cầm thủ, chó chết!
Tham Lang lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đã rõ ràng, bắt bọn họ lại, thẩm vấn kĩ càng.”
Người của Tham Lang lập tức không chế bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp không phản kháng, thậm chí còn không phản bác gì.
Không gì có thể bằng chết tâm, tâm của bà sớm đã chết rồi.
Tham Lang dẫn người rời đi.
Nỗi lo cuối cùng trong lòng Liễu Yên Nhi cuối cùng cũng có thể buông xuống. Mặc dù xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng mà đã đạt được mục đích.
Diệp Huyền Tề thành công trở thành gia chủ nhà họ Diệp.
Bước kế tiếp, chính là cướp đi vị trí gia chủ trong tay Diệp Huyền Tề.
Diệp Huyền Tề tràn đầy áy náy, nói với Liễu Yên Nhi: “Vợ à, anh làm như vậy thực sự có hơi quá đáng. Bà nội già rồi sao còn có thể chịu nổi giày vò
Liễu Yên Nhi: “Đây là vấn đề bây giờ anh đang cân nhắc sao? Bây giờ anh đã là gia chủ nhà họ Diệp, phải tận tâm suy nghĩ cho trên dưới nhà họ Diệp, không thể để suy nghĩ lên hết một bà lão được. Anh mau trở về nhà, xây dựng sự uy tín, củng cố vị trí gia chủ. Về phần bà nội, em sẽ bảo anh trai của em giúp bà.”
Diệp Huyền Tề gật đầu: “Ừm, chuyện của bà nội giao cho em. Bây giờ anh trở về nhà họ Diệp.
Khi đi qua người của Diệp Huyền Tần, hắn hừ lạnh một tiếng: “Họ Diệp kia, bây giờ tao lấy thân phận gia chủ của nhà họ Diệp ra lệnh cho mày. Mày, không xứng mang họ Diệp, tạo sẽ lấy lại họ của mày.”
Diệp Huyền Tần: “Haizz, kẻ bất trung, bất hiểu, bất nghĩa lại cùng họ với mình, đúng là sỉ nhục. Nhưng mà, người phải sửa họ không phải là tôi, mà là cậu!”
Diệp Huyền Tề nghiến răng: “Thắng láo toét! Tao nói lại một lần cuối cùng, chỉ cần Diệp Huyền Tề này còn sống, bất luận là nơi nào ở thủ đô này mày cũng đừng mong có thể sống yên ổn. Khuyên mày nhanh chóng cút khỏi Thủ Đô đi.”
Diệp Huyền Tân: “Tôi cũng tặng anh một câu khuyên nhủ, thứ ngu dốt như anh, không đảm đương nổi vị trí gia chủ họ Diệp đâu. Đừng để đến một ngày đưa nhà họ Diệp lớn mạnh của anh rơi vào tay người khác.
Diệp Huyền Tề: “Tao không rảnh phí nước bọt với mày. Chờ cho vị trí gia chủ của tạo vững chắc, nhất định sẽ xử lý mày.
Diệp Huyền Tề nói xong liền rời đi.
Diệp Huyền Tần có chút nuối tiếc. Rõ ràng là anh em sinh đôi, tại sao lại có sự khác biệt lớn tới vậy?
Một người là chỉ huy của một đất nước được người người ngưỡng mộ.
Một người lại bị biến thành vũ khí để người khác lợi dụng, lại ngu xuẩn hoàn toàn không biết gì.
Nửa đường, Tham Lang gọi điện thoại cho anh: “Anh, nên xử trí bà già kia ra sao?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút, nói:
Trước hết cứ giam giữ, không nên động đến bà ta. Bị đứa cháu nội yêu quý nhất phản bội, trong lòng bà ta hẳn đang rất khó chịu. Cũng coi như là trừng phạt. Hi vọng…. bà ta ở trong tù có thể sám hối.”
“Đã rõ.” Tham Lang trả lời: “Anh, anh rõ ràng biết kẻ đứng sau là Liễu Yên Nhi, tại sao không để em bắt cô ta?”