Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 966:




Một điều nhịn là chín điều lành, Liễu Yên Thành lập tức quyết định: để Kim Thiên Lân làm kẻ chết thay cho mình.
Anh ta vội biện minh: “Chỉ huy bớt giận, tôi cũng không đồng ý với việc này, có thể là có người đang cố ý giả danh dùng tên tuổi của tôi lừa bịp.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này, cho mọi người một câu trả lời đích đáng.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, cậu cũng không đồng ý?”
“Vậy thì thật sự là Kim Thiên Lân ở giữa phá rối rồi.”
“Hừ, dám dùng tên tuổi của quân đội lừa bịp, góp vốn phi pháp, phải nghiêm trị”
Liễu Yên Thành: “Xin chỉ huy yên tâm, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Cúp điện thoại.
Lúc này Liễu Yên Thành mới nhận thấy, toàn thân mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Trong lòng anh ta vừa tiếc nuối vừa sợ hãi!
Tiếc nuối chính là, kế hoạch lần này phải thất bại, anh ta không thể dùng cách này để trục xuất Diệp Huyền Trần ra khỏi thủ đô.
Thằng nhóc họ Diệp kia thật đúng là may mắn.
Sợ hãi chính là, nếu việc này không xử lý ổn thoả, không những đầu mình có thể sẽ rơi xuống đất, nhà họ Liễu cũng sẽ phải chịu liên lụy.
“Ai da, chỉ có thể hy sinh Kim Thiên Lân, để giữ cho mình và nhà họ Liễu.”
Anh ta gọi một đoàn đội, đi đến công ty điện ảnh và truyền hình Thịnh Vượng.
Dọc đường đi, Liễu Yên Thành đang suy nghĩ một vấn đề.
Sao giọng nói của chỉ huy lại quen thuộc như vậy? Hình như đã từng nghe được ở đâu rồi.
Nhưng trong chốc lát chưa thể nghĩ ra được.
Diệp Huyền Tần nói chuyện điện thoại xong, quay lại sảnh chờ.
Kim Thiên Lân tức giận mắng Diệp Huyền Tần: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Không phải là đang đợi chỉ huy uỷ thác cho cậu quay phim đấy chứ.”
Diệp Huyền Tần gật gật đầu: “Ừm.”
Ha ha ha!
Cười vang.
Trên mặt Kim Thiên Lân tỏ vẻ không còn gì để nói: “Nếu chỉ huy thật sự ủy thác cho cậu quay phim điện ảnh, đầu của tôi sẽ hái xuống cho cậu làm cái bộ”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ tiếc, anh không cơ hội nhìn thấy chỉ huy.
“Bởi vì, anh sẽ lập tức bị bắt!”
Kim Thiên Lân: “Cút. Ngoại trừ nói mấy câu châm chọc, cậu còn có bản lĩnh gì?”
Vừa dứt lời, cánh cửa của công ty điện ảnh và truyền hình Thịnh Vượng bị đẩy ra, Liễu Yên Thành dẫn theo một đoàn người hùng hậu xông vào.
Kim Thiên Lân vui sướng: “Chờ xem, dám quấy rối ở chỗ của tôi, tôi sẽ nói tướng quân Liễu bắt cậu đi.”
Nói xong, anh ta vội vàng nghênh đón Liễu Yên Thành.
Những vị khách khác cũng đều nhao nhao đứng dậy, đón tiếp Liễu Yên Thành đang đi đến.
Kim Thiên Lân nhanh chóng tiến lên, cung kính nói: “Tướng quân Liễu đến đây là một điều cực kỳ vinh hạnh với chúng tôi. Mau ngồi, mau ngồi đi.”
Liễu Yên Thành lại hùng hổ chất vấn: “Kim Thiên Lân, tôi nghe nói anh dùng tên tuổi của tôi giả danh lừa bịp, tạo ra một hạng mục điện ảnh, góp vốn phi pháp?”
Kim Thiên Lân ngây ngốc: “Hả? Giả mạo gì cơ.”
“Là ngài đích thân ủy thác cho tôi mà.”
Chát Liễu Yên Thành không chút do dự tát cho Kim Thiên Lân một cái tát: “Còn dám tiếp tục vu khống hãm hại tôi!”
“Bây giờ tôi tố cáo anh tội vu khống hãm hại quân nhân tại ngũ, tội thêm một bậc.”
“Người đầu, bắt anh ta và năm nghệ sĩ này lại.”
Người của Liễu Yên Thành lập tức bắt Kim Thiên Lân và năm tên nghệ sĩ.
Bùng!
Đám người Kim Thiên Lân đều nổ tung tại chỗ.
Trời ạ, tình huống này như thế nào đây?
Tên khốn khiếp Liễu Yên Thành này, rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Ăn no rồi muốn giết đầu bếp sao? .
||||| Truyện đề cử: Đại Thần Lưu Manh |||||
Chúng tôi đều bị anh ta lừa một cú rồi?
Thù gì oán gì mà muốn hại chết chúng tôi!
Liễu Yên Thành lo lắng Kim Thiên Lân tiếp tục giải thích, lộ ra nhiều dấu vết hơn, lập tức đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới đưa đám người Kim Thiên Lân đi.
Ánh mắt của đám người Kim Thiên Lân vẫn chưa rời khỏi Diệp Huyền Tần.
Trong mắt đầy khiếp sợ và sợ hãi!
Con mẹ nó, đúng là bị Diệp Huyền Tần nói trúng rồi!
Cậu ta đã nghe ngón được tin này trước rồi sao?
Hay là tất cả chuyện đều là do cậu ta sắp xếp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.