Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 974:




Chột Mắt đáp: “Đương nhiên rồi.”
Từ Nam Huyên không khỏi có chút khó hiểu: “Việc Diệp Huyền Tần rút khỏi thủ đô thì liên quan gì đến việc thả chúng tôi ra.”
Chột Mắt lại nói: “Tất nhiên là có liên quan.”
“Sự phát triển của Diệp Huyền Tần ở thủ đô đã ảnh hưởng đến lợi ích của chúng tôi.”
Diệp Huyền Tần nhìn Liễu Yên Thành cười đùa: “Tôi nghĩ là ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Liễu nhỉ.”
“Ở đây không có ai ngốc, mấy cái tính toán trong lòng kia của cậu tôi nhìn qua cũng đủ biết rồi, hay còn phải để tôi nói thẳng ra.”
Liễu Yên Thành thờ ơ nói: “Hừ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Anh ta dĩ nhiên biết Diệp Huyền Tần sẽ sớm đoán ra chân tướng, nhận định tất cả mọi chuyện do mình một tay mình gây ra.
Tuy nhiên, anh ta nhất định không thể thừa nhận.
Nếu Diệp Huyền Tần mang theo thiết bị ghi âm, rồi anh ta thừa nhận nó, sẽ không phải tự cầm đá đập chân mình sao?
Diệp Huyền Tấn hít sâu một hơi: “Nếu tôi không rút khỏi thủ đô thì sao?”
Chột Mắt hét lên: “Ngông cuồng! Nếu không quyết định, ông đây sẽ cho người làm nhục Từ Nam Huyên ngay bây giờ.”
“Hơn nữa còn cho thuộc hạ tra tấn cô ta đến chết.”
“Một cô gái ngọc ngà mà lại để phải xuống tay như vậy thật có chút đáng tiếc.”
Liễu Yên Thành bồi thêm: “Ngoài ra, dự án du lịch Nghĩa Tân đã cấu kết với sơn tặc, còn làm trọng thương Thiếu tướng, tập đoàn Diệp Linh của anh cũng sẽ bị cấm hoạt động.”
“Muốn rút khỏi thủ đô hay cửa nát nhà tan, tự chọn đi.”
Diệp Huyền Tần quả quyết đáp: “Tôi chọn tiêu diệt sơn tặc và nhà họ Liễu.”
Mẹ kiếp!
Đồ ngạo mạn!
Chột Mắt thốt lên giận dữ: “Nếu mày đã muốn tìm chết đến như vậy, thì đừng trách ông đây độc ác.”
Từ Nam Huyên gần như không nói nên lời: “Diệp Huyền Tần, không phải chỉ là rời khỏi thủ đô thôi sao? Anh đồng ý với bọn họ là được mà.”
“Mạng sống quan trọng hay tiền bạc quan trọng?”
Anh chỉ nhàn nhạt trả lời: “Tính mạng và tiền bạc đều quan trọng!” Từ Nam Huyên cũng hoàn toàn bất lực: “…”
Anh không thể một lúc chọn cả hai được!
Chột Mắt hét lên với bên ngoài: “Anh em đâu, mau bắn tên này thành cái rổ luôn cho ông!”
Tuy nhiên, lại không nhận được bất cứ hồi đáp nào.
Chột Mắt nhíu mày một cái: “Người đầu, còn không cút vào đây.”
Tôi!
Cuối cùng cũng có một giọng nói ở ngoài vang vào.
Nhưng âm thanh người này có chút lạ với Chột Mắt.
Bịch bịch bịch.
Giây tiếp theo, một chuỗi tiếng động vang lên, hết người này đến người khác “bay” vào.
Đây chính là những người Chột Mắt phân công canh gác bên ngoài hang động.
Tuy nhiên, lúc này mặt mũi của những người này đều sưng to. Sau khi toàn bộ đám người bị ném vào hết, bốn người đàn ông vạm vỡ đi vào.
Đó chính là Sói Hoang, Độc Lang, Tham Lang và Xà Lang!
Chết tiệt!
Da đầu của Chột Mắt và Liễu Yên Thành như muốn nổ tung.
Bốn người này thực sự đã hạ hết đảm thủ hạ kia chỉ trong một thời gian ngắn như vậy sao.
Quan trọng nhất là bọn họ không phát hiện ra chút động tĩnh nào Thực lực của bốn người này phải mạnh đến mức nào đây!
Sau giây phút bàng hoàng, Chột Mắt là người đầu tiên hoàn hồn, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Từ Nam Huyền.
Bây giờ Từ Nam Huyên giờ chính là phao cứu hộ duy nhất của hắn.
Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần cũng di chuyển.
Vèo!
Bóng dáng của anh ngay lập tức biến mất tại chỗ, Trong nháy mắt, anh lao tới giữa Chột Mắt và Từ Nam Huyên.
Nhanh như chớp, mắt thường hoàn toàn không thể bắt được hình bóng của anh.
Chết!
Chột Mắt cầm một con dao găm, chĩa về phía Diệp Huyền Tần.
Tuy nhiên, ngay khi con dao găm cách anh hơn mười cm, chân của Diệp Huyền Tần tung lên đá vào nách hẳn.
Bốp!
Một tiếng rên vang lên, cánh tay nắm dao găm của Chột Mắt bị Diệp Huyền Tần đá văng ra.
Máu tươi văng tứ tung.
Tiếng hét xuyên tim của Chột Mắt vang lên bốn phía.
Ngay cả Từ Nam Huyên cũng bị choáng váng, Một đá thôi, mà có thể đạp văng cánh tay của một người. Thật là dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.