Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 975:




Diệp Huyền Tần cởi trói cho Từ Nam Huyên: “Không sao chứ.”
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Diệp Huyền Tần, anh … giỏi thật đấy!”
Trong nhất thời Từ Nam Huyền không thể nào kịp tìm ra một tính từ để miêu tả Diệp Huyền Tần lúc này.
Ánh mắt của anh lại rơi trên người Liễu Yên Thành.
Mà tại thời điểm này, anh ta đã gần như hóa đá.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tham Lang.
Tướng quân thủ đô!
Đây là tướng quân thủ đô đấy!
Tại sao anh ta lại đến nơi nhỏ bé, chật hẹp này?
Chỉ là để trấn áp vài tên cướp nhỏ, anh ta sẽ đích thân ra tay sao?
Đây không phải là dùng súng ống đạn dược để đuổi muỗi ư? Liễu Yên Thành khuỵu chân xuống, trực tiếp quỳ xuống trước Tham Lang. “Tướng quân thủ đô, ngài…sao ngài lại ở đây?” “Mấy tên cướp nhỏ này còn làm phiền tướng quân tự mình ra mặt, bọn tôi cũng cảm thấy tự thấy mất mặt”
Từ Nam Huyên kinh ngạc che miệng: “Tướng quân thủ đô!”
Tham Lang đáp lại một cách thờ ơ “A, Liễu Yên Thành, anh quả nhiên là giỏi đấy.”
“Ra lệnh cho thuộc hạ giả trang sơn tặc bắt cóc dân thường, anh có biết việc anh làm là một sự sỉ nhục đối với toàn bộ quân nhân hay không?”
Liễu Yên Thành phân bua: “Tướng quân, tôi hoàn toàn không biết bọn họ, huống gì là hạ lệnh cho bọn họ giả mạo làm cướp.”
“Nhìn xem, tôi còn bị bắn nữa.”
Tham Lang nghiêm mặt nói: “Thủ đoạn này có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được ông đây đâu!”
Tôi…
Liễu Yên Thành không biết phải giải trình tiếp thế nào.
Bốn người Tham Lang tiến về phía Diệp Huyền Tần quỳ một chân xuống.
“Khu quân sự tỉnh Hà Sơn, Sói Hoang.”
“Tướng quân thủ đô, Tham Lang.”
“Tướng quân Trấn Huy, Độc Lang.”
“Xà Vương Tây Bắc, Xà Lang.”
“Báo cáo chỉ huy, bọn cướp đã bị trấn áp, đầu sỏ cũng sa lưới!”
Ừ!
Diệp Huyền Tấn bình tĩnh gật đầu, liếc nhìn Liễu Yên Thành một cái!
Bùng!
Giờ phút này, Liễu Yên Thành giống như rơi vào hầm băng, lạnh toát từ đầu đến chân!
Chỉ huy!
Diệp Huyền Tần thực ra chính là chỉ huy lẫy lừng ấy sao?
Khó trách anh có thể dễ dàng tiêu diệt bốn gia tộc lớn ở thủ đô!
Khó trách anh không thèm để mắt đến hai nhà quyền thế hàng đầu là họ Diệp và họ Liễu kia!
Khó trách anh có thể trở thành cái định trong mắt của Lão Phật gia!
Hóa ra…
Anh chính là Chỉ huy!
Ở Đại Hạ có thể nói là một tay che trời!
Mẹ kiếp, Lão Phật gia lại tìm cho nhà họ Liễu bọn họ một đối thủ như vậy! Nhà họ Liễu còn vọng tưởng muốn tiêu diệt chỉ huy. Thật là ngu ngốc biết bao!
Đúng là đâm đầu vào chỗ chết! Bịch!
Cả người Liễu Yên Thành mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Liễu Yên Thành, cậu còn có chuyện gì muốn nói?” Liễu Yên Thành có trăm miệng cũng không thể bào chữa, không thể làm gì hơn ngoài việc dập đầu tạ tội với anh.
Vẻ mặt tuyệt vọng, anh ta điên cuồng cầu xin: “Chỉ huy, tôi … tội lỗi của tôi không thể tha thứ, tình nguyện giao mạng cho ngài xử lý.”
“Nhưng xin ngài tha cho nhà họ Liễu một mạng. Đại ân đại đức này, Liễu Yên Thành sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Diệp Huyền Tần: “Nhà họ Liễu các người dám khiêu khích uy nghiêm của chỉ huy, giờ còn muốn xin tôi bỏ qua? Nằm mơ đi.”
Liễu Yên Thành đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Chỉ huy, tôi có thể lấy công chuộc tội.”
“Tôi có một tin rất quan trọng muốn tiết lộ với ngài.”
“Mong là ngài có thể niệm tình tha cho nhà họ Liễu!”
Diệp Huyền Tần vẫn lạnh lùng đáp: “Nói.”
Liễu Yên Thành run rẩy trả lời: “Bà cụ Diệp…bà cụ Diệp cũng đã đến tỉnh Hà Sơn với tôi.”
“Lúc này, hẳn là đã đến tập đoàn Diệp Linh làm loạn”
“Ngài… ngài tốt nhất nên đến tập đoàn Diệp Linh một chuyến, bà ta có thể sẽ đe dọa đến sự an toàn của gia đình ngài!”
Đúng là tự tìm đường chết! Trong mắt Diệp Huyền Tần hiện lên một tia dữ tợn!
Bà ta cũng thật là cứng đầu!
Diệp Huyền Tề đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Cậu tự mình kết thúc đi.
Liễu Yên Thành năn nỉ: “Chỉ huy, ngài có thể cho tôi nói chuyện với gia đình lân cuối được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.