Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đừng để lộ thân phận của tôi.”
Liễu Yên Thành vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số của bố mình, Liễu Thành Gia.
Liễu Thành Gia liền hỏi: “Yên Thành, chuyện gì vậy? Tên họ Diệp đó chết rồi sao?”
Anh ta cuồng loạn rống lên: “Bố đừng nghĩ tới chuyện đối phó Diệp Huyền Tần nữa. nhà họ Liễu chúng ta cùng với người ta gần như là không cùng đẳng cấp.”
“Đưa nhà họ Liễu cho Diệp Huyền Tần rồi chạy thoát thân đi.”
Liễu Thành Gia sửng sốt một chút: “Yên Thành, con đang nói cái gì vậy? Đây là? Diệp Huyền Tần uy hiếp con nói vậy sao?”
Liễu Yên Thành kêu to: “Bố, con phải đi trước một bước rồi, không thể tận hiếu với bố.”
“Hẹn kiếp sau gặp lại.”
“Nhớ lời con, đừng đối đầu với Diệp Huyền Tần. Nếu không gia tộc của chúng ta chỉ có một kết cục, đó chính là bị xóa sổ!”
Nói xong anh ta rút súng lục ra đưa lên thái dương rồi bóp cò.
Tiếng súng vang vọng trong hang rất lâu.
Một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại, điện thoại vẫn truyền ra tiếng khóc của Liễu Thành Gia.
“Diệp Huyền Tần, mày ép chết con trai tao, tao muốn lấy mạng mày!”
“Không, tao còn muốn lấy mạng cả gia đình mày.”
Anh một chân đập nát điện thoại: “Đi thôi. Tới tập đoàn Diệp Linh.”
“Hi vọng bà ta không làm ra chuyện gì quá mức.”
Bước tới cửa, Diệp Huyền Tần nhận ra rằng Từ Nam Huyên không theo sau. Anh quay đầu lại: “Từ Nam Huyên, cô đang làm gì vậy, đi thôi.”
Từ Nam Huyên đang sốc, vẫn còn chưa tỉnh táo lại được.
Diệp Huyền Tần, người luôn bị cô chế giễu là “tên đàn ông yếu đuối”.
Cuối cùng lại là một chỉ huy!
Chết tiệt, chuyện này còn khó tin hơn cả việc trên đời có ma!
Chỉ huy vạn người ngưỡng mộ ấy thế mà lại là chính là em rể mình.
Đây không phải là điều quan trọng, Quan trọng là suốt bao lâu nay, mỗi lần cô chạm mặt chỉ huy là lại sỉ vả người ta.
Mắng cho anh gà chó không yên như vậy, nhưng anh ta lại không hề làm gì mình.
Chỉ điều này cũng đủ để cô kiêu ngạo cả đời!
Cô bàng hoàng đi theo Diệp Huyền Tần ra khỏi hang, cảm thấy tất cả chuyện này giống như một giấc mơ.
Dưới chân núi, hàng ngàn binh lính đều cúi đầu với Diệp Huyền Tần. Diệp Huyền Tần bình tĩnh thưởng thức cảnh tượng trước mắt. Nhìn thấy bóng lưng của anh, Từ Nam Huyên không khỏi run lên.
Bóng dáng này thật quen thuộc! Đây không phải là … vị anh hùng kia sao!
Khóe miệng Từ Nam Huyên khô khốc, run rẩy hỏi: “Diệp Huyền Tần, anh … anh là vị anh hùng đó sao?”
Diệp Huyền Tần nhàn nhạt đáp: “Nếu tôi không phải, cô có tin không?”
Từ Nam Huyên lắc đầu.
Diệp Huyền Tề bất lực gật đầu: “Vậy thì chính là như vậy đấy.”
“Nhưng, xin lỗi, tôi đã có vợ rồi.”
“Đúng rồi, cô mau gọi cho Lam Khiết báo một tiếng bình an, tránh cho em ấy lo lắng.
Trong lòng dâng lên một loạt cảm xúc phức tạp, Từ Nam Huyền thật muốn khóc.
Cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt tuôn trào.
Đúng là vận may trêu người, thế sự vô thường, Chuyện xảy ra hôm nay khiến thật cô không thể chịu nổi.
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm số của Từ Lam Khiết.
Thấy điện thoại gọi đến Từ Lam Khiết liền vội vàng bắt máy: “Nam Huyên, chị không sao chứ? Có bị thương không?”
Từ Nam Huyên vội vàng an ủi: “Chị không sao, Lam Khiết, em đừng lo.”
Từ Lam Khiết nghe vậy liền thở phào: “Tốt rồi. Chờ đã, Nam Huyên, sao chị lại khóc?”
Từ Nam Huyên nói: “Chị đã tìm thấy vị anh hùng của mình.”
Từ Lam Khiết: “Vậy thì thì chị phải vui chứ, sao lại khóc?”
Cô lại nói: ‘Nhưng người đó đã có bạn gái rồi.”
Từ Lam Khiết hồn nhiên đáp lại: “Ồ.
Vậy họ đã kết hôn chưa?”