Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 977:




Từ Nam Huyên lại nói: “Chưa.”
Nghe vậy Từ Lam Khiết liền khuyên nhủ: “Vậy thì chị vẫn còn hy vọng, cạnh tranh công bằng với đối phương là được mà.”
Từ Nam Huyên vội đáp: “Cạnh tranh công bằng? Lam Khiết em sẽ không để ý chứ?”
Từ Lam Khiết lập tức thấy khó hiểu: “Em thì để ý gì chứ?”
Tập đoàn Diệp Linh.
Sự xuất hiện của bà cụ Diệp đã gây sốc cho tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty.
Ngay cả vợ chồng Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng vội vã từ nhà đến công ty để gặp bà cụ Diệp.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại xuất thân từ nhà họ Diệp, nhà quyền thế hàng đầu tại thủ đô!
Không có gì ngạc nhiên khi Diệp Huyền Tần có thể phát triển mạnh mẽ ở tỉnh Hà Sơn, quan hệ của anh hẳn là có được nhờ nhà họ Diệp.
Cho đến bây giờ, mọi người vẫn không hề biết trong suốt bao lâu này thủ đô đã bùng lên bao đợt gió tanh mưa máu.
Họ vẫn nghĩ rằng thủ đô vần như trước, và nhà họ Diệp cũng vậy.
Bà cụ Diệp hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm với ban lãnh đạo cấp cao của công ty, thậm chí là cả vợ chồng Từ Huy Hoàng.
Dáng đứng cao ngạo giống như Từ Hi thái hậu vậy.
Mọi người dù có bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra.
Người ta quả thật có tư cách này.
Bà cụ Diệp lên tiếng: “Tôi cũng không muốn vòng vo vô nghĩa.”
“Tôi ở đây lần này để hỏi mấy người, muốn mạng hay là muốn tiền.”
Một câu khiến tất cả mọi người bối rối.
Từ Huy Hoàng thận trọng nói: “Bà sui…”
Bà cụ Diệp liền tỏ vẻ khó chịu: “Gọi tôi là bà cụ Diệp, bây giờ cân nhắc chuyện thông gia có vẻ hơi sớm rồi nhỉ.”
Từ Huy Hoàng có chút xấu hổ: “Bà cụ Diệp, chuyện vừa nãy bà nói là có ý gì? Xin nói rõ hơn.”
Bà cụ Diệp nói: “Hừ, tên họ Diệp không biết trời cao đất rộng kia, đến thủ đô lại dám chọc giận nhà họ Liễu.”
“Nhà họ Liễu có tướng quân trấn giữ, ngay cả nhà họ Diệp cũng thua kém so với người ta.”
“Lần trước nhà họ Diệp đã ra sức cứu Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết một mạng.”
“Không ngờ tên nhóc kia chẳng những không biết hối cải, thậm chí còn chọc giận nhà họ Liễu, khiến mọi chuyện càng ngày càng tệ.”
“Bây giờ nhà họ Liễu đang muốn đổi phó bọn họ, e rằng sẽ khó mà sống sót trở về” Cái gì?
Mọi người nghe vậy thì mặt liền biến sắc.
Diệp Huyền Tần lại dám trêu chọc tướng quân trấn giữ nhà họ Liễu.
Lần này đúng là phiền phức lớn, anh có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên, Trình Hạ Vũ lại một mặt đầy nghi ngờ.
Cô ấy biết thân phận chỉ huy của Diệp Huyền Tần. Một chỉ huy làm sao có thể sợ hãi nhà họ Liễu nhỏ nhoi được chứ.
Cô ấy lập tức lên tiếng chất vấn: “Không thể nào. Bố mẹ đừng lo lắng. Nếu họ thực sự gặp nguy hiểm, sao bọn họ lại không gọi cho chúng ta?”
“Câm miệng.” Bà cụ Diệp nhìn chằm chằm Trình Hạ Vũ: “Đúng là thứ quê mùa, không biết phép tắc.
“Chỗ người lớn nói chuyện không được xen vào.”
Trình Hạ Vũ liền phản bác: “Tôi chỉ nói sự thật.”
“Hay là để tôi gọi điện cho anh rể tôi bây giờ hỏi xem có đúng không”
Bà cụ Diệp thờ ơ nói: “Tôi khuyên cô đừng gọi cho nó, nếu không nó có thể chết bất cứ lúc nào.”
“Bây giờ Diệp Huyền Tần và Từ Nam Huyền đã bị bọn cướp bắt cóc. Chuông điện thoại có thể gây ảnh hưởng đến bọn cướp, có thể làm hại đến con tin.”
Tình huống gì vậy?
Cảm xúc của mọi người dần trở nên căng thẳng hơn.
Giọng Lý Khả Diệu run rẩy kịch liệt: “Bà cụ Diệp, cái gì mà bị bắt cóc, xin bà hãy nói rõ ra.”
Bà cụ Diệp liền nói: “Mấy người còn chưa biết”.
“Thiếu tướng Liễu Yên Thành của nhà họ Liễu đã đến dự án du lịch Nghĩa Tân thuộc tập đoàn Diệp Linh để thị sát.”
“Kết quả là tại khu du lịch, bọn họ gặp phải sơn tặc, không chỉ bị cướp hết tiền của, còn nổ súng bắn Thiếu tướng Liễu một phát”.
“Trước sự chứng kiến của Thiếu tướng Liễu bọn cướp đã khai ra việc cấu kết với tập đoàn Diệp Linh nhằm thực hiện các vụ cướp bóc với khách du lịch.”
“Từ Nam Huyên bị bắt vì phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều với bọn cướp. Diệp Huyền Tần vì đến giải cứu cô ta nên cũng bị mắc kẹt ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.