*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hå?
Chuyện gì thế này!
Mọi người ở đây đều trố mắt đứng nhìn, vô cùng hoài nghi bản thân đã sinh ra ảo giác.
Liễu Thành Gia không những không dạy dỗ kẻ thù, thậm chí còn....tát con gái mình một bạt tay trước mặt mọi người.
Thật không thể tưởng tượng!
Liễu Yên Nhi cũng ngẩn người: "Bố, bố đánh con?"
"Diệp Huyền Tần mới là kẻ thù của chúng ta..."
Bốp!
Liễu Thành Gia lại tát Liễu Yên Nhi một bạt tay: "Ông đây bảo mày đi xin lỗi cậu Tần."
Liễu Yên Nhi muốn phát điên: "Bố, bố tỉnh táo lại một chút. Bố có biết bây giờ bố đang làm gì không...
Bốp bốp bốp!
Liễu Thành Gia không chút do dự tát Liễu Yên Nhi ba bạt tay: "Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi."
Ông ta vừa nói, vừa nháy mắt điên cuồng với Liễu Yên Nhi.
Nhìn thấy thái độ và ánh mắt của Liễu Thành Gia, Liễu Yên Nhi thật sự sụp đổ. Liễu Thành Gia là bố mình, dường như đã bị Diệp Huyền Tần đe dọa.
Má nó, tên họ Diệp đó rốt cuộc đã dùng cái quái gì để đe dọa bố mình?
Mặc dù không biết rõ nguyên do, nhưng Liễu Yên Nhi vẫn quỳ bộp xuống dưới chân Diệp Huyền Tần. "Anh Tần, là tôi có mắt không tròng xúc phạm đến anh, xin anh đừng so đo với tôi."
Người nhà họ Diệp muốn phát điên, bọn họ cũng ý thức được, nhà họ Liễu đã bị Diệp Huyền Tần nắm thóp rồi!
Cái tên này, đúng là không ít thủ đoạn.
Diệp Huyền Tần: "Có so đo với cô hay không, còn phải xem thái độ của cô đã."
Liễu Thành Gia lập tức hiểu ý, vội nói: "Cậu Tần, tôi nguyện dâng tặng toàn bộ gia sản của nhà họ Liễu và nhà họ Diệp cho anh."
"Mong cậu Tần vui lòng nhận cho!"
Cái gì?
Mọi người sắp nổ tung tại chỗ rồi. Liễu Thành Gia muốn tặng hai nhà quyền thế hàng đầu cho Diệp Huyền Tân!
Chuyện...chuyện quái gì thế này? Diệp Huyền Tần rốt cuộc đã làm gì Liễu Thành Gia? Sao lại khiến ông ta sợ hãi đến như vậy?
Liễu Yên Nhi sốt ruột: "Con không đồng ý."
"Bố, rốt cuộc tên Huyền Tần này có cái gì đáng sợ?"
"Câm miệng." Liễu Thành Gia thấp giọng mắng một câu: "Không muốn nhà họ Liễu ta đoạn tử tuyệt tôn thì cầm miệng lại!"
Đoạn tử tuyệt tôn!
Sắc mặt Liễu Yên Nhi trắng bệch, chuyện này nghiêm trọng vậy sao?
Diệp Huyền Tần nói: "Tôi đã đồng ý với Liễu Yên Thành, không đoạn tuyệt nhà họ Liễu!"
"H người ai sống ai chết, tự mình chọn đi."
Liễu Thành Gia thở sâu một hơi: "Cậu Tần, tôi có thể giao phó di chúc trước khi chết cho con gái tôi không?"
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Liễu Thành Gia vội vàng kéo Liễu Yên Nhi, đi đến một góc không người.
Liễu Yên Nhi không phục nói: "Bố, rốt cuộc bố đang sợ cái gì?"
"Coi như Thiên La điện không đối phó được hắn, chúng ta cũng không cần sợ hắn đến vậy."
Liễu Thành Gia nói: "Cậu ta là chỉ huy!"
Cái...cái gì?
Liễu Yên Nhi lắp bắp hỏi: "Bố nói cái gì? Con...nghe không rõ."
Liễu Thành Gia: "Cậu ta là chỉ huy. Vũ khí quan trọng của quốc gia, chỉ huy!"
Má ơi!
Liễu Yên Nhi cả người mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, đổ mồ hôi lạnh.
Nhà họ Liễu bọn họ, vậy mà đối địch với chỉ huy.
Coi như một trăm nhà họ Liễu cũng không phải là đối thủ của người ta!