Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1247: Lửa Vô Hình




Rất nhiều năm trước Giang Vô Song đi từ sông đến núi Bất Chu tìm Giang Cung Tuấn nhưng bị Mạch Doanh chặn lại ở trên đường.
Mạch Doanh đưa cô ta đến Ma giới.
Tộc Thiên Minh chỗ Mạch Doanh ở đã nhìn thấu năng lực của cô ta nên đã đặt ở thánh địa cho cô ta trọng tổ ma thân.
Những năm gần đây, cơ thể Giang Vô Song đều bị ma khí xâm nhập.
Hơn nữa tộc trưởng tộc Thiên Minh còn lấy ra vô số bảo vật giúp Giang Vô Song trọng tổ ma thân. Bây giờ thân xác của Giang Vô Song đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cơ thể phàm thế nữa mà thay vào đó là ma thể vô song.
Tộc trưởng tộc Thiên Minh, ba Mạch Doanh thấy trong cơ thể Giang Vô Song biến hóa ra ma khí thì khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười, nói: “Không uổng công thầy lãng phí nhiều thiên tài địa bảo như vậy. Hôm nay Giang Vô Song ma thể đại thành, từ này về sau sẽ một bước lên trời”
Giang Vô Song thu lại khí tức đi tới nhìn Vọng Xuyên, tôn kính gọi một tiếng: “Thầy”
Vọng Xuyên khẽ gật đầu, nói: “Vô Song, rất tốt, bây giờ ma thể của con đã đại thành, từ nay về sau một bước lên trời. Lúc trước phàm giới xuất hiện một đạo kiếm khí vô địch, lúc đầu thầy muốn giành lấy cho con để con luyện hóa thành pháp tướng của mình, một đường đi lên kiếm đạo. Chỉ là có hơi đáng tiếc, bị cường giả khác cướp lấy nhưng mà con cũng không cần nản chí, thấy đã giúp con xem qua pháp tướng khác. Một khi con đạt tới pháp cảnh thì pháp tướng cũng không đơn giản”.
“Cảm ơn thầy.” Mặt Giang Vô Song đầy biết ơn.
Vọng Xuyên nói: “Hôm là ngày thịnh thế của vạn tộc, ngày tận thế của nhân tộc, con thân là nhân tộc nên trong cơ thể có phong ấn thiên đạo, xuống phá vỡ phong ấn rất khó. Nhưng con là ma thể vô địch cái thể, phong ẩn thiên đạo đối với con mà nói thì không tính là cái gì. Thầy đưa con rời khỏi Ma giới tới vũ trụ trong Mang Mang giúp con tìm pháp tướng của con”
Nghe vậy, Giang Vô Song hỏi: “Rốt cuộc pháp tướng thấy giúp con tìm là gì?”
Vọng Xuyên nói: “Lửa Vô Hình”
Mặt Giang Vô Song đầy khó hiểu, cô ta chưa từng nghe qua Lửa Vô Hình cũng không biết Lửa Vô Hình rốt cuộc là cái gì.
Vọng Xuyên giải thích: “Lửa Vô Hình là một loại năng lượng thần kỳ trong vũ trụ, loại năng lượng này tồn tại trong ngân hà siêu cấp. Chỉ cần một chút Lửa Vô Hình thôi cũng đủ tiêu diệt một ngân hà. Theo hiểu biết của con ngân hà chắc là rất lớn, nhưng chỉ cần con tu luyện pháp tướng Lửa Vô Hình tới trình độ cao nhất thì chỉ cần pháp tướng cũng có thể diệt hết toàn bộ hệ ngân hà”
Phù!
Nghe vậy, Giang Vô Song hít sâu một hơi.
Pháp tướng cũng có thể tiêu diệt hết hệ ngân hà, quá kinh khủng.
“Đi”
Vọng Xuyên không ở lại nhiều mà tiện tay huy động, trong lòng bàn tay biến ra năng lượng lớn mạnh, luồng năng lượng này bao quanh Giang Vô Song rồi đưa cô ta biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó rời đi Ma giới đến trong vũ trụ Mang Mang bắt đầu tìm Lửa Vô Hình.
Mà lúc này, Giang Cung Tuấn và hai huynh đệ kết nghĩa uống rượu ở Lạc Tháp. Rượu này không phải rượu thường, cho dù anh có là tu sĩ cũng uống say.
Lúc anh tỉnh dậy đã là ba ngày sau.
Giang Cung Tuấn tỉnh lại cảm thấy đầu mình hơi đau, anh xoay mình bò đậy khẽ xoa huyệt Thái Dương của mình. Sau đó nhìn bốn phía, anh ngồi ở trên giường của một căn phòng bố trí rất ấm áp.
Trong phòng còn có sự thơm mát.
“Mình đây là ở đâu?”
Mặt Giang Cung Tuấn đầy nghi ngờ. “Anh Giang, anh tỉnh rồi”. Cửa phòng đẩy ra, Đạo Tình đi vào, sau lưng Đạo Tình còn có Quỷ Hạo. Hai người đi vào, Quỷ Hạo cũng nói: “Đại ca, anh đã ngủ ba ngày rồi”.
“Rượu này thật mạnh” Giang Cung Tuấn nhẹ xoa huyệt Thái Dương, anh đã rất nhiều năm không uống say như vậy.
Đạo Tình nói: “Chúng ta đang ở núi Lạc Thần, đây là Lạc Tộc, ba ngày trước bạ huynh đệ chúng ta uống say, là Lạc Băng đưa chúng ta đến Lạc Tộc”
Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay mình xuống giường đi ra khỏi phòng, anh đi tới trước cửa phòng. Bây giờ chính là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu sáng trên người khiến cả người ấm áp, thoải mái không nói thành lời. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Quỷ Hạo nói: “Cách ngày quả bồ đề chính có lẽ còn thời gian một tháng, mà thời gian Lạc Băng tiếp tục cuộc tỷ võ cầu hôn cũng còn một tháng. Anh Giang, thời gian không còn nhiều, anh phải cố gắng đó, nếu không thì không có cách nào bộc lộ tài năng trong cuộc thi tỷ võ cầu hôn đâu, cũng không thể cưới được Lạc Băng”
Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Tôi không có hứng thú gì với cô ấy” Anh không có nói dối, anh thật sự không có hứng thú gì với Lạc Băng.
Cho dù dáng dấp Lạc Băng xinh đẹp như hoa, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thì anh cũng không có hứng thú.
Cách đó không xa, Lạc Băng đi tới.
Hôm nay cô mặc quần áo màu trắng, da thịt trắng nõn, dáng người thướt tha, vừa xinh đẹp lại. vừa cao quý. Cô vừa đi tới đã nghe được lời của Giang Cung Tuấn, khuôn mặt tươi cười cũng không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Cô là ai chứ?
Cô là Lạc Băng, người được gọi là đẹp nhất phàm giới. Không biết có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn.
Những tên nhãi Giang Cung Tuấn này lại không hề có ý gì với cô.
Cô tức giận đi tới nhìn Giang Cung Tuấn, bất mãn nói: “Đừng ra vẻ, anh đừng coi thường tôi, tôi còn đang còn thường anh đây này, chỉ bằng anh còn không xứng với bốn tiểu thư”.
Với tính tình của cô, Giang Cung Tuấn không coi cô ra gì thì cô cũng không cho Giang Cung Tuấn sắc mặt tốt.
“Đến từ địa cầu lớn mạnh à, nhân tộc đã từng huy hoàng sao? Nhưng đó đã là quá khứ rồi, bây giờ nhận tộc đã là chủng tộc cấp thấp nhất trong vũ trụ, chỉ bằng chỗ này, anh đã không xứng. với bổn tiểu thư”
Mặc dù lời của Lạc Bằng có hơi đắc tội với người khác nhưng cô nói không hề sai.
Nhân tộc đúng là đã từng đứng đầu vận tộc.
Nhưng dựa theo kiếp nạn của loài người xuất hiện thì nhân tộc hiện tại đã không còn là đứng đầu vận tộc mà là chủng tộc cấp bậc thấp nhất trong vũ trụ.
Giang Cung Tuấn không phản bác.
Anh nhìn Lạc Băng rồi cũng không nói gì nhiều mà chỉ vươn người, mặt đầy lười biếng nói: “Ngủ mấy ngày, eo nhức lưng mỏi, nhị đệ, tam đệ, chúng ta đi ra ngoài đi vòng quanh một chút, đến Ma giới đã nhiều năm như vậy rồi còn chưa đi xong hết đâu.”
“Vâng” Đạo Tình cười hehe. Quỷ Hạo tức giận nhìn Lạc Băng, sau đó cười hihi rời đi với Giang Cung Tuấn và Đạo Tình. Ba người rời đi khiến Lạc Băng tức giận đến giậm chân. Biểu hiện của Giang Cung Tuấn càng bình tĩnh thì lửa giận trong lòng cô càng lớn.
Cô là người đẹp còn là thiên tài, cho dù đi đến đâu cũng đều là cũng thu hút muôn ánh nhìn, cũng được người khác tôn kính.
Cô thích ánh mắt của người khác thưởng thức mình.
Cô mê luyến vẻ mặt người khác ngây ngốc khi nhìn mình.
Nhưng Giang Cung Tuấn ngay cả mắt cũng không thèm nhìn thẳng có một cái, làm sao có không tức giận được chứ?
Lạc Thành.
Ba huynh đệ đi trên đường phố rộng rãi.
Giang Cung Tuấn nhìn đường phố náo nhiệt, nhìn những muôn hình muôn vẻ sinh linh trên đường phố, anh cảm thấy hoảng hốt.
“Đại ca” Đạo Tình bỗng nhiên nói: “Đại ca, cảnh giới hiện tại của anh quá thấp, chuyện này không thể được đâu. Chúng ta phải nghĩ cách sớm cải sức mạnh của mình sớm hơn”.
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn mà, nhưng tu luyện cần phải đi từng bước một, cần phải theo tiến độ, không thể vội vàng được.”
Giang Cung Tuấn cũng muốn trực tiếp ăn quả bồ đề để một bước thành tiên. Nhưng Tú Quỳnh không tán thành.
Tổ Quỳnh nói, tu vị gia tăng đáng kể như vậy thì sẽ hạn chế đường tu luyện về sau của anh, sẽ khó mà leo lên đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.