Chiến Thần Xuất Kích

Chương 364: Một phiếu quyền phủ quyết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn mới vừa bò từ dưới đất dậy, đói tới vô lực, đầu choáng mắt hoa.
Nghe được giọng nói, anh không khỏi xoay người nhìn.
Tuy rằng trong địa lao rất tối, thế nhưng bên ngoài vẫn có ánh đèn yếu ớt truyền tới.
Anh thấy rõ trong thiết lao bên cạnh có một người đàn ông đang đứng.
Người này quần áo tả tơi, tóc rất dài, rất tán loạn.
Giang Cung Tuấn cũng không phân biệt được rốt cuộc đây là ai.
Nhưng từ lời nói chuyện của đối phương đến xem, hẳn đây là một người anh quen biết.
“Mày, mày là ai?”
Anh mở miệng hỏi thăm, nhưng giọng nói rất yếu, thật giống như đã vài ngày chưa ăn cơm vậy.
“Mày xem cho kỹ xem tao là ai?”
Người đàn ông vén mái tóc dài đang che trên mặt, lộ mặt ra.
Trên mặt mọc đầy râu.
Giang Cung Tuấn cẩn thận nhận rõ.
Sau một lúc lâu anh nhận ra.
“Độc Bộ Vân”
Người đàn ông trong thiết lao bên cạnh không phải ai khác mà chính là Độc Bộ Vân anh đã liên hợp trên trăm cường giả Đại Lan bắt được, cũng là người sáng lập Hắc Điện.
Trận chiến với Độc Bộ Vân mấy năm trước anh khắc cốt minh tâm.
“Không sai, là tao.”
Độc Bộ Vân bật cười lớn.
“Giang Cung Tuấn, mày biết tâm nguyện lớn nhất của tao là gì không?”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: “Là gì?”
“Là giết mày”
Độc Bộ Vân gầm thét lên.
Chỉ nháy mắt tâm trạng của anh ta đã chuyển xấu, không ngừng đánh về phía Giang Cung Tuấn.
Gã ta khẽ động, lập tức có tiếng xích sắt truyên đến.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nhìn thấy trên tay trên chân anh ta đều bị trói bằng xích sắt.
Thân thể vừa động, xích sắt trên người cũng bị dẫn động theo, xích sắt bị rung động tới kêu âm ï.
Gã ta nhào tới, không ngừng đối Giang Cung Tuấn ra quyên.
“Là mày, nếu không phải mày tao đã không rơi vào kết quả như vậy. Mấy năm nay tao có nằm mơ cũng muốn giết mày. Năm đó khi mày giết bắt tao, mày vẫn chỉ là một tướng quân. Nhưng hôm nay mày đã trở thành năm đại thống lĩnh, hiện tại càng đã trở thành Long Vương…”
Độc Bộ Vân gầm thét lên.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Không nghĩ tới mày bị giam trong địa lao này mà tin tức vẫn linh thông như vậy. Tao mới được sắc phong làm Long Vương không bao nhiêu ngày, người trong thiên hạ còn chưa biết hết, thế mà một người bị giam trong địa lao như mày lại biết”
“Ha ha…”
Tiếng cười điên cuông của Độc Bộ Vân vang vọng địa lao.
“Tao thật không nghĩ đến, Long Vương dưới một người trên vạn người hôm nay cũng bị nhốt trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời như vậy.
Báo ứng, đây là báo ứng.”
Giang Cung Tuấn chỉ nói mấy câu đã như mất hết sức lực. Anh ngậm miệng lại không nói nữa.
Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, Giang Cung Tuấn không biết hiện tại đang là ban ngày hay ban đêm, anh cũng không biết mình đã bị giam bao lâu. Anh chỉ cảm thấy đói, đói tới ngực dính vào lưng, đói tới hoa mắt chóng mặt.
Anh khẽ lắc đầu, khiến bản thân mình thanh tịnh một chút.
Xoèn xoẹt, xoèn xoẹt.
Lúc này, tiếng giày da ma sát với mặt đất lại truyền đến.
Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào màu đỏ đi tới.
Trên áo giáp có vẽ một ngọn lửa.
Đây là áo giáp Xích Diễm.
Thấy áo giáp, Giang Cung Tuấn biết người đến là tổng thống lĩnh quân Xích Diễm Thiên Tử.
“Mở”
Một mệnh lệnh được truyền đến.
“Két!”
Khóa trên cửa sắt được mở ra.
Thiên Tử đi vào địa lao đang nhốt Giang Cung Tuấn.
Vừa mới đi vào gã ta đã ngửi thấy mùi hôi thối gay mũi. Gã ta đưa tay bịt mũi, nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào vách tường, không khỏi vui tới bật cười thành tiếng.
“Anh Giang, tôi tới thăm anh đây, anh ở nơi này có khỏe không?”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Thiên Tử, vô lực nói: “Làm phiền Thiên Tử quan tâm, tôi rất tốt, còn chưa chết.”
Thiên Tử cười nói: “Giang Cung Tuấn, ngày mai anh sẽ bị công thẩm. Anh sẽ bị thẩm lí và phán quyết ngay dưới ánh mắt của tất cả thị dân toàn quốc. Tội trạng anh phạm phải cũng sẽ được bày ra, từng tội từng tội một. Anh nói xem, những việc anh làm bắn chết anh mười lần đã đủ chưa?”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên Tử, anh không nói chuyện.
Cho dù trong lòng có phẫn nộ, thế nhưng anh không phát tác, bởi vì anh thật sự không còn sức.
Thiên Tử lại tiếp tục nói: “Còn tám giờ nữa là tới thời gian anh bị công thẩm. Địa vị của anh thật cao quá, là tổng thống lĩnh Nam Cương, cũng là Long Vương. Vì định tội cho anh, lần phán quyết này sẽ do bốn đại thống lĩnh khác, còn có bí thư trưởng, trưởng ban hành chính cùng phán. Anh nói xem, anh muốn chết hay muốn bị nhốt trong ngục giam tối tăm không thấy ánh mặt trời này, sống nốt quấng đời còn lại?”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, hỏi: “Thiên Tử, cho tới nay tôi chưa bao giờ đối nghịch với anh, cũng chưa từng đối nghịch với những nhân vật lớn ở thủ đô. Tôi ở Nam Cương vốn không thể tạo ra ảnh hưởng gì cho các người, vì sao anh cứ một lòng muốn tiêu diệt tôi?”
Giang Cung Tuấn hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
“Đúng không?”

“Két!”
Cửa sắt lại bị khóa lại.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn từ từ biến thành ngưng trọng.
Anh biết tranh đấu trong triều đình rất đáng sợ, tranh quyền đoạt vị lại càng đáng sợ, lại không nghĩ tới nó đáng sợ như vậy.
Cũng chỉ vì tổng thống lĩnh quân Hắc Long có một phiếu quyền phủ quyết mà chết trong âm mưu này.
Anh biết cái gọi là một phiếu quyền phủ quyết, cũng chính là Hình Kiếm. Năm giữ Hình Kiếm sẽ có tư cách như thế.
Nhưng tới cùng Thiên Tử có âm mưu gì?
Lễ nào Thiên Tử cũng muốn đoạt vị?
Thế nhưng Đại Lan có một quy định bất thành văn, đó chính là quân nhân không thể tham gia tranh cử.
“Rốt cục anh ta muốn làm gì?”
Giang Cung Tuấn đang suy tư.
“Giang Cung Tuấn..”
Sát vách lại có giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn hơi nghiêng đầu nhìn Độc Bộ Vân đang đứng bên cạnh nhìn mình chăm chăm, nói khẽ: “Ừm, có việc?”
“Tao thấy mày hiện tại bệnh thoi thóp, dường như thân thể mày có vấn đề, là trúng cổ sao?”
Giang Cung Tuấn không khỏi liếc mắt nhiều Độc Bộ Vân thêm vài lần “Mày hiểu biết cũng rộng thật, ngay cả chuyện tao trúng cổ mày cũng biết. Không sai, tao thực sự trúng cổ”
“Giang Cung Tuấn, tao có cách trị liệu cho.
mày, nhưng tao có một điều kiện. Chỉ cân mày đồng ý với tao, tao tuyệt đối có thể trị hết cho.
mày”
Giang Cung Tuấn nhìn Độc Bộ Văn, cũng không đồng ý ngay mà hỏi: “Điều kiện gì, nói nghe một chút.”
“Tao biết chắc chắn mày còn lưu lại một tay, chäc chản mày có thể sống sót rời đi. Yêu cầu của tao cũng rất đơn giản, cứu tao ra khỏi địa lao tối tăm không ánh mặt trời này, tao cho mày biện pháp hiểu cổ”
Độc Bộ Vân nói ra yêu cầu của mình.
Hai mặt Giang Cung Tuấn tỏa sáng.
Nếu như Độc Bộ Vân thật sự có biện pháp trị liệu cho anh.
Như vậy, muốn nghĩ biện pháp đưa đối phương ra ngoài cũng không quá khó.
Nhưng anh không đồng ý ngay.
Mà nói: “Tao nhớ rồi, nếu như tao có thể sống sót tao sẽ lại tới tìm mày giao dịch”
Nói xong anh lại nhằm nghiên hai mắt, bắt đầu nhằm mät dưỡng thần Bởi vì anh rất đói, nói nhiều một câu cũng sẽ tiêu hao thể năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.