*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Giang Cung Tuấn đã tới trong động đá vôi dưới lòng đất.
Anh lên bờ. Vì đồ lặn rất nặng khiến anh cảm thấy rất khó chịu, khi đi đường cũng rất khó khăn nên anh trực tiếp cởi nó ra.
“Anh Giang, ở phía trước.” Một chiến sĩ chỉ vê đẳng trước.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Dẫn đường đi”
“Chồng à, em đỡ anh” Đường Sở Vi đỡ Giang Cung Tuấn, nhắc nhở: “Trong động đá vôi ẩm ướt, có rất nhiều rêu xanh, anh cẩn thận dưới chân”
Dưới sự dẫn dắt của chiến sĩ và sự nâng đỡ của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn từ từ đi tới.
Hang động đá vôi trong lòng đất thông suốt bốn phía, nếu không phải Giang Cung Tuấn đã sớm phái người đến tìm kiếm mà tự anh đi tới đây, cho dù có tìm mấy ngày mấy đêm sợ rằng cũng không thể tìm được.
Đi chừng hơn nửa tiếng, “Ở ngay trong này”
Mấy chiến sĩ chỉ về phía trước.
Ánh đèn chiếu tới.
Giang Cung Tuấn thấy được phía trước có một nơi trống trải, chính giữa có một viên đá lớn sừng sững cao hơn mười mét. Ánh đèn chiếu lên đá lớn mới phát hiện đá này khắc hình đầu rồng.
Cũng có lẽ là vì ở dưới đất quanh năm, rất ẩm ướt, đầu rông đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt được đây là đầu rồng.
“Chính, chính là chỗ này”
Giang Cung Tuấn kích động kêu lên.
Anh nhớ kỹ chính là chỗ này.
Năm đó anh đã vọt vào hang động này, cũng đã tìm được một quyển y thuật và tám mươi mốt kim nghịch thiên ngay khe hở trong đầu rông kia.
Có điều khi đó quá tối, anh chưa kịp xem xét bốn phía, cũng không đi tìm những nơi khác đã vội vã rời đi.
Giang Cung Tuấn dặn dò: “Tìm kiếm chung quanh một chút xem còn có đồ vật gì khác không, đặc biệt cẩn thận tìm kiếm phía trên đầu rông này.”
“Vâng”
Chiến sĩ đi theo cầm đèn pin đi nhanh tới, bắt đầu tìm kiếm chung quanh. Có người bò lên đầu rông, bắt đầu trên tìm trên đầu rồng.
Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh lằng lặng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thất vọng trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Anh biết khả năng tìm được thứ anh muốn là không lớn.
“Anh Giang, không phát hiện gì”
Trong động đá vôi có giọng nói truyên đến, dư âm thật lâu không tan đi.
“Phía sau cũng không.”
“Phía trên cũng không.”
Nghe được mấy giọng nói này, trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ thất vọng.
Anh đi tới trước đầu rông, câm đèn pin soi sáng đầu rồng, nhìn đầu rồng trước mắt.
Chợt quỳ trên mặt đất.
Dập đầu một cái.
Năm đó anh đã nhận được sách thuốc ở chỗ này.
Là y thuật này đã thay đổi mười năm của anh.
Tuy rằng lần này anh trở về không thu hoạch được gì.
Nhưng kiểu gì cũng phải cảm tạ một chút.
Sau khi dập đầu anh đứng lên nhẹ giọng nói: “Đi thôi, trở về”
Nếu anh đã không tìm được vật anh muốn ở đây, chỉ có thể bắt đầu từ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô.
Xem xem có thể quay về Giang gia nhận được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ không. Cho dù không chiếm được nhưng mượn tới nhìn một chút cũng không vấn đề gì.
Ầm ầm!
Ngay trong nháy mắt anh xoay người bỗng có một tiếng nổ truyền đến.
Ngay sau đó đất rung núi chuyển, hệt như động đất đã tới.
“Chuyện gì xảy ra?”
Các chiến sĩ đi theo đều kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau.
Giang Cung Tuấn cũng xoay người nhìn đầu rồng.
Dưới ánh nhìn soi mói của anh, viên đá lớn khắc hình đầu rồng kia bắt đầu sập xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một đống phế thạch tán loạn trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cau mày.
Đang yên đang lành vì sao đột nhiên nó lại sụp đổ?
Giang Cung Tuấn lâm vào trầm tư.
Chuyện khác lạ tất có kỳ quái.
Anh tôn trọng khoa học, không mê tín.
Nhưng rất nhiều thứ khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng.
Tám mươi mốt kim nghịch thiên trong tay anh chính là thứ khoa học hiện đại không cách nào giải thích được.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Vì sao đột nhiên nó lại sụp xuống?”
“Quá kỳ quái, nơi này quái thật đấy, chúng ta nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.”
Không ít chiến sĩ nhỏ giọng thảo luận.
Giang Cung Tuấn ngẫm nghĩ một hồi lâu sau mới dặn dò: “Mấy người đi đào đống đá vụn kia xem có thứ gì hay không”
“Vâng”
Những chiến sĩ này gật đầu.
Tuy rằng nơi đây rất quái dị, nhưng Giang Cung Tuấn đã dặn bọn họ không dám không nghe.
Giang Cung Tuấn là chiến thần, là thần tượng của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ. Cho dù hiện tại Giang Cung Tuấn không còn chức vị gì nữa, nhưng trong lòng bọn họ Giang Cung Tuấn Vĩnh viễn là chiến thần.
Những chiến sĩ này nháo nhào đi tới bắt đầu đào đống đá vụn ra.
Tượng đầu rồng sụp xuống biến thành một đống đá vụn, nhưng viên đá cũng không quá lớn, những người này hoàn toàn có thể dời được.
Rất nhanh bọn họ đã đào đống đá vụn ra.
Giang Cung Tuấn đi tới cầm pin soi trên mặt đất.
Anh dặn dò đám người: “Dọn dẹp sạch sẽ một chút”
“Vâng”
Các chiến sĩ đi theo bắt đầu dọn những hòn đá thật nhỏ trên mặt đất đi.
Giang Cung Tuấn cầm đèn pin không ngừng chiếu xuống.
Anh phát hiện đầu mối bèn ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng gõ mặt đất, phát hiện trong lòng đất trống không. Anh nhìn chung quanh một chút, cuối cùng phát hiện có một khe hở. Anh lấy dao găm ra nhẹ nhàng hất lên.
Một phiến đá bị anh cạy ra.
Trên mặt anh hiện lên vẻ vui mừng, lập tức dặn dò: “Nhanh, mở ra”
Trên mặt mấy chiến sĩ hiện lên vẻ nghỉ ngờ.
Thế này là thế nào?
Các chiến sĩ đi theo biến sắc, kinh hô: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có tiếng súng?”
Ngay khoảnh khäc này, một chiến sĩ máu me khäp người vọt tới hét lớn: “Nhanh, đi mau, có kẻ địch”
Chiến sĩ này vừa nói xong đã ngã xuống “Cái gì?”
Mấy chiến sĩ khác biến sắc Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi về phía chiến sĩ này, ngồi xổm người xuống kéo cổ tay anh ta sau đó lại bắt mạch, phát hiện đã không còn mạch đập, đã tắt thở.
“Nhanh, tắt đèn pin” Giang Cung Tuấn đúng lúc dặn dò.
Các chiến sĩ đi theo kịp phản ứng, nhanh chóng tắt đèn pin.
“Anh Giang, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại có kẻ địch tìm tới cửa?”
Trong bóng tối truyền đến tiếng hỏi nhỏ.
Giang Cung Tuấn cũng không biết.
Có kẻ địch đuổi theo nói rõ người trên bờ đã gặp nguy hiểm “Làm sao bây giờ?” Giọng nói lo lắng của Đường Sở Vi vang lên: “Có phải là người đã hạ độc chúng ta ở Nam Cương không?”
“Đừng nói chuyện” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.
“Anh Giang, anh và chị Sở Vi đi trước đi, hang động đá vôi này thông suốt bốn phía, bọn họ muốn tìm chúng ta cũng rất khó. Chúng tôi sẽ ở lại đây cản bọn họ”
“Cùng đi đi” Giang Cung Tuấn nhỏ giọng nói.
Anh biết kẻ địch tới để giết anh.
Những người này tuy đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến, nhưng hiện tại trong tay bọn họ không có vũ khí hạng nặng, mà kẻ địch chắc chăn có mang theo vũ khí hạng nặng. Để những người này ở lại đây đồng nghĩa với kêu bọn họ chờ chết Xa xa, tiếng súng không ngừng vang lên.
Hơn nữa còn có đèn pin cường quang.
“Anh Giang, anh đi mau, nếu anh không đi sẽ không kịp nữa”