Tình thế bên mình càng lúc càng bất lợi, nhưng Đường Vũ lại kiêng kỵ vấn đề động một chút là linh hồn bay đi, không dám quá mức liều mạng.
May mà trên chiến trường, thượng tá đã dần chỉ huy tốt đẹp, tình trạng đã ổn định lại.
Sau khi cuộc chiến duy trì thêm một thời gian, Đường Vũ mới ý thức được, kinh nghiệm của mình vẫn còn quá ít, chắc chắn phải thất bại.
Vì bị kẻ địch triền đấu, không thể bổ sung năng lượng, phần cứng của cơ giáp bắt đầu bị tấn công.
Năng lượng phòng ngự của cơ giáp Ken dùng xong trước nhất, cơ giáp bị lộ ra ngoài, cho dù vật liệu chế tạo cơ giáp rất cứng cỏi, nhưng không chống đỡ dược hỏa lực tập trung nổ trên người, nhanh chóng rạn nứt.
Cơ giáp của kẻ địch dường như chỉ chờ đợi lúc này, cùng trào lên, chỉ mấy phút đã phá hủy cơ giáp của Ken.
Đường Vũ ngẩn người nhìn tín hiệu đại biểu cho Ken dần biến mất trên màn hình, trong lòng còn có một chút buồn bã khó hiểu.
Cậu không biết tại sao trong chiến dịch này, Ken của Rice cũng xuất hiện ở đây, nhưng nếu đã có mặt cậu ta, chứng tỏ lập trường mọi người là giống nhau.
Bây giờ đối kháng với kẻ địch, cái người luôn cột tóc đuôi ngựa trong ấn tượng cứ biến mất như thế, làm cậu khó tránh được bi thương.
Mà chuyện Ken từng suýt lấy mạng cậu, so sánh với cuộc chiến thảm liệt bấy giờ, có vẻ chẳng còn quan trọng nữa.
Cái chết của Ken, giống như một tín hiêu, dự báo kết cục chắc chắn sẽ thất bại của bên mình.
Đường Vũ tận lực làm tốt mọi thứ, nhưng dù trình tự có hoàn mỹ, cũng không thể nào bổ sung năng lượng thiếu hụt và chỗ tổn hại của phần cứng. Mà trong tình trạng đó, hệ thống tuần hoàn năng lượng cậu nghiên cứu ra cần phải soạn trước một đống trình tự, cậu không kịp cứu vớt được cái gì cả.
Rất nhanh, Malak chọn lựa dùng năng lượng còn lại tự nổ, Phùng Nghị cũng cùng chết với kẻ địch.
Trên chiến trường chỉ còn lại mười mấy chiếc cơ giáp và chiếc cơ giáp màu vàng đỏ, cùng với thượng tá và “Đường Vũ” bên mình.
Thượng tá đang một mình chống lại mười mấy chiếc cơ giáp, sau đó dường như có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía “Đường Vũ”.
Đường Vũ cũng nhìn theo ánh mắt thượng tá, cảnh tượng xuất hiện trong màn hình, là cơ giáp màu vàng đỏ đang phát động vũ khí gì đó, nhắm vào “Đường Vũ”.
Lực sát thương của vũ khí đó cực kỳ bá đạo, năng lượng mạnh đến mức tín hiệu truyền về cũng không ổn định.
Tiếp theo, Đường Vũ thấy thượng tá dùng tốc độ không thể tin nổi, thoáng cái di động về hướng “Đường Vũ”, Sisyphus vung cánh tay dài lên, túm lấy “Đường Vũ”, ném mạnh ra ngoài, còn anh thì do quán tính mà tiếp tục dịch chuyển tới, bị vũ khí như mũi tên do cơ giáp màu vàng đỏ bắn ra xuyên thẳng vào tim.
Thoáng chốc đó, Đường Vũ cảm thấy tim mình đã ngừng đập, cậu ngồi bệt xuống đất, một tay che ngực.
Cho dù người bị mũi tên xuyên tim không phải là cậu, nhưng cậu lại cảm giác được nỗi đau chân thật đó, đau đến mức cậu không thể nào hô hấp được.
Mắt vẫn không thể rời khỏi màn hình, cho dù không dám nhìn tiếp nữa, nhưng ánh mắt lại như mọc rễ, di chuyển theo động tác của chiếc cơ giáp màu đen trên chiến trường kia.
Sau không chấm mấy giây, Sisyphus nứt ra, người bên trong bị bắn ra ngoài, trước và sau ngực đều phủ miếng giáp bảo vệ tim, mũi tên sắc nhọn màu sáng bạc còn đang tỏa ra năng lượng ghê người, xuyên vào tim người đó, nhanh chóng tiêu hao lực sinh mạng của người đã gần chết kia.
Đường Vũ ngây ngốc nhìn.
Sau đó cậu thấy “Đường Vũ” khác không biết đã trở về từ lúc nào, năng lượng cơ giáp đã dùng cạn, dứt khoát rời khỏi cơ giáp, lợi dụng màn năng lượng bảo vệ không còn lại bao nhiêu, nhào tới người bị mũi tên xuyên tim.
Năng lượng trên mũi tên đó vượt xa tưởng tượng của Đường Vũ.
Cậu thấy “Đường Vũ” đó như sắp khóc nhìn thượng tá, sau đó lại cười, rồi làm một hành động điên cuồng – dùng tay không nhổ mũi tên mang năng lượng cực lớn kia.
“Điên rồi…” Đường Vũ thấy cảnh đó, tim thắt chặt đau đớn như không còn là mình, cậu cảm thấy những chuyện này giống như đã từng thật sự xảy ra trên người cậu, chính là Đường Vũ cậu.
Thậm chí cậu có thể lý giải được suy nghĩ của “Đường Vũ” trong đó, cho dù điên cuồng, nhưng lại tuyệt vọng đến mức không còn lưu luyến gì.
Chiến tranh gì đó, liên bang gì đó, cũng không còn trong phạm vi suy nghĩ nữa.
Đường Vũ thấy “Đường Vũ” kia kiên định siết chặt thanh kiếm bạc, mũi tên kia không có thực thể, chỉ là sau khi dồn ép một lượng năng lượng cực lớn lại mới tạo ra vật có hình dạng, ngay lúc “Đường Vũ” chạm vào nó, mũi tên đó đột nhiên biến mất, giống như đã dung nhập vào thân thể.
Lúc này, Đường Vũ mới để ý, phía trên “Đường Vũ” và thượng tá, người điều khiển cơ giáp màu vàng đỏ không biết đã nhảy ra từ khi nào, đang đứng trong vũ trụ, nhìn hai người bên dưới, mắt đầy bi ai.
Lunerb! Vậy kẻ địch chắc là người Hyde!
Trong đầu Đường Vũ như có vô số tia sét nổ ầm ầm, mỗi cảnh tượng được tia sét chiếu sáng đều khiến Đường Vũ cảm thấy không dám tin.
Cảnh tượng đó thật sự quá quen thuộc, trừ góc độ, thì không có gì khác biệt thứ cậu đã thấy trong thế giới đường sọc.
Đường Vũ không thể thuyết phục mình rằng đây là ảo giác, là giấc mộng.
Rốt cuộc đó là gì?
Đột nhiên, Đường Vũ cảm thấy dao động, nhưng lần này không còn là dao động của tàu trong cảnh tượng ảo, mà là không gian này đang dao động, đang sụp đổ.
Cảnh tượng trước mắt chậm rãi vỡ vụn thành từng mảnh, trôi nổi lên cao.
Trong những mảnh vụn đó, Đường Vũ thấy thên thể của “Đường Vũ” kia tỏa ra ánh sáng giống như mũi tên bạc, chói lóa mắt làm lòng người sợ hãi, toàn thân như một cụm năng lượng đáng sợ, trong ánh mắt kinh ngạc của Lunerb, đột nhiên bùng phát, rồi kịch liệt co rút, chậm rãi biến mất trong vũ trụ.
Tiếp theo, cảnh tượng ảo hoàn toàn biến mất, trước mắt lại trở về một vùng tăm tối lúc mới bước vào.
Khi Đường Vũ mở mắt ra lần nữa, cậu mới biết mình đã hôn mê hai ngày.
Cậu nhìn quanh, phát hiện đây không phải là phòng của thượng tá.
Lẽ nào sau khi cậu hôn mê, không có ai đưa cậu về sao?
Chẳng qua loại bài trí này, bố cục này, rất quen mắt, giống như đang ở trên tàu vũ trụ.
Vừa nghĩ thế, đã cảm thấy không gian hơi lay động…
Cảm giác đang ở trên tàu vũ trụ càng rõ rệt.
Đường Vũ chậm rãi ngồi dậy, lúc này, cậu nhận ra, phía trên giường của mình, có một thứ hình tròn đang lơ lửng.
Cậu biết thứ này, là máy giám sát.
Cậu thấy thứ đó hơi xoay chuyển, dường như nó cử động theo động tác của cậu.
Đường Vũ đang hiếu kỳ nhìn nó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.”
Đường Vũ nói xong, một sĩ quan mặc đồng phục bước vào.
Người đó đeo cặp kính gọng vàng, trông rất thành thục lại văn nhã, Đường Vũ cảm thấy hắn rất quen, sau đó cậu nhanh chóng nhớ ra, rất lâu trước kia, tại lần cậu gặp hải tặc tinh tế rồi được thượng tá cứu, trong tàu Ngân Ưng của thượng tá, cậu từng thấy người đàn ông này trên màn hình, hình như là phó quan của thượng tá.
“Đường Vũ, xin chào, tôi là Kim, vâng lệnh tổng thống Ogavin hộ tống cậu đến Derek.”
Đường Vũ kinh ngạc trợn to mắt, có phải cậu đã bỏ lỡ gì không?
Dường như nhìn ra nghi vấn của cậu, đối phương giải thích: “Cậu đã thắng cuộc đấu, tổng thống các hạ đã bổ nhiệm cậu làm trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá, do tình hình Derek đang căng thẳng, cho nên trước khi được cậu đồng ý đã mang cậu đi, hy vọng cậu đừng để ý.”
Đường Vũ lập tức lắc đầu, “Không sao, chẳng qua, anh có thể nói rõ vài chuyện cho tôi biết không? Chẳng hạn…”
Đường Vũ nhìn thời gian, phát hiện đã qua hai ngày từ trận đấu cuối cùng, “Chẳng hạn hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”
Kim sảng khoái gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết, có điều cậu muốn nghe mặt nào?”
Đường Vũ chỉ cái ghế duy nhất trong phòng, “Ngồi đi. Nếu anh rảnh, tôi muốn nghe từ khi cuộc đấu kết thúc.”
Cậu rất tin tưởng người đàn ông tên Kim này, vì trong danh sách thượng tá cho cậu, Kim là người thượng tá tin tưởng nhất.
Theo Đường Vũ biết, kết quả thi đấu của cậu không tốt lắm, toàn quân đã bị diệt, cho nên cảnh tượng ảo mới lập tức sụp đổ.
Nhưng tại sao ban tổ chức lại thừa nhận cậu?
Thời gian này Kim luôn ở trên hành tinh mẹ xử lý một vài công vụ của thượng tá, sau khi nhận được liên lạc của tổng thống, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên là, tổng thống đích thân gọi đến, chứ không phải phòng làm việc gọi đến.
Điều đó làm người khác buộc phải xem trọng.
Tổng thống Ogavin nói, tin bổ nhiệm trình tự viên chuyên thuộc cho thượng tá Clermont sẽ được tuyên bố khắp liên bang vào một tuần sau, nhưng trước lúc đó, yêu cầu hắn dẫn Đường Vũ đến Derek tức khắc.
Mà một tuần sau, chắc bọn họ có thể đến Derek rồi.
Không kinh động bất cứ ai, dùng cấp bậc an toàn nhất liên bang, đưa Đường Vũ an ổn hoàn chỉnh đến bên cạnh Ian Clermont.
Kim đương nhiên biết mình không có tư cách hỏi tại sao, chỉ là hắn có thể nhìn ra tổng thống rất thận trọng trong việc này, cũng vô cùng xem trọng Đường Vũ.
Vì thế, gần như trong một tiếng sau khi cuộc đấu kết thúc, hắn đã mang theo đội quân tinh nhuệ lặng lẽ hộ tống Đường Vũ rời khỏi hành tinh mẹ.
“Tổng thống các hạ hy vọng cậu có thể đến Derek sớm nhất.” Sau khi nói hết những gì mình biết và có thể nói cho Đường Vũ, Kim tiếp lời: “Còn nữa, hy vọng trước khi đến nơi, cậu đừng cho ai biết hành tung của mình, đây là vì an toàn của cậu.”
Đường Vũ chần chừ gật đầu, cậu còn chưa làm rõ tại sao mình lại trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm.
Nguyên một chiếc tàu vũ trụ cùng với một đội quân, chỉ để hộ tống một mình cậu?
Sao cậu lại càng lúc càng mơ hồ thế này.
“Lẽ nào tôi đã thắng cuộc đấu rồi? Biểu hiện của tôi hình như đâu có hoàn mỹ lắm.” Xét thấy không thể lộ nội dung thi đấu, Đường Vũ chỉ có thể hỏi thế.
“Đúng, cho dù không hoàn mỹ, nhưng cũng là người xuất sắc nhất.” Kim trả lời.
Nghe Kim nói thế, Đường Vũ yên tâm. “Có điều, trước đó tôi đã nhờ phu nhân Clermont giúp đỡ, có vài truyền thông liên bang…” Đường Vũ hơi lúng túng, mơ hồ cho qua: “Cho nên tôi muốn mượn cơ hội làm rõ, không biết có thể không?”
“Trước khi đi, tôi đã nghe phu nhân Clermont nhắc đến chuyện này, cậu có thể nói rõ ngay tại đây.” Kim nói.
“Sẽ không bại lộ hành tung chứ?”
“Chỉ cần cậu đừng nói ra thì không sao, không thể theo dấu tàu vũ trụ này.”
Đường Vũ hơi kinh ngạc, cậu càng hiếu kỳ tình trạng bấy giờ, ngay cả tàu vũ trụ cũng là loại đặc biệt.
Lẽ nào có người muốn mạng cậu sao?
Đường Vũ vừa suy nghĩ, vừa liên lạc với phu nhân Clermont.
Tuy trễ một ngày, nhưng những truyền thông đó vẫn dang chờ đợi.
Đường Vũ không thể đích thân ra mặt, nhưng truyền đạt tín hiệu của mình qua điện thoại ảnh cũng không vấn đề.
Những người đó vừa thấy Đường Vũ, đã tranh nhau hỏi có phải cậu đã đoạt được vị trí trình tự viên chuyên thuộc hay không.
Chuyện này liên bang vẫn chưa công bố, Đường Vũ chỉ cười không đáp.
“Tôi chỉ nói những gì tôi muốn nói, các người đừng hỏi tôi, không muốn nghe có thể đi, xin đừng làm phiền tôi.”
Giọng Đường Vũ trong vắt, có lẽ do tiếp xúc nhiều với thượng tá, trong sự ôn hòa trước kia lại mơ hồ mang theo hàm ý không cho cự tuyệt.
“Cậu tưởng cậu là ai, nếu đã phát ngôn công khai, lý nào không cho đặt câu hỏi?” Một người bất mãn lớn tiếng nói.
Đường Vũ cũng không vội, chậm rãi nói: “Tôi muốn nói tin tức trọng đại, nếu anh không muốn nghe thì có thể đi.”
Vẻ mặt người đó lập tức uốn éo, nhưng vì người tổ chức là phu nhân Clermont được tôn kính, hắn không dám nói bậy nữa, chỉ tức giận trừng Đường Vũ, xem Đường Vũ có thể nói được tin tức bùng nổ nào.
Đường Vũ lấy một tin trong con chip ở cổ tay trái, chuyển tải đồng bộ cho những người tại đó, nói: “Mời mọi người xem tư liệu này.”
Tư liệu được chuyển bằng hình thức văn kiện điện tử, mỗi người tại đó đều nhận được một phần.
Những người đó xem xong đều kích động, dồn dập hỏi: “Cái này là thật sao?”
“Sao cậu có được?”
“Hình phạt dành cho tội gièm pha của liên bang rất cao đó.”
“Đương nhiên là thật, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa, hơn nữa dựng một kẻ địch lớn như thế cho mình, không có ích gì cho tôi, phần cuối có nguồn gốc của từng tin tức, có thể chứng minh không phải tôi ngụy tạo.”
Truyền thông sôi sục nhiệt huyết lật xem, chau đầu ghé tai tìm hiểu.
“Nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia, cậu mạo hiểm tính mạng công khai công bố tội chứng phản quốc đầu địch của họ, tại sao?” Cuối cùng, có người không nhịn được hỏi.
“Tôi sẽ không trả lời câu hỏi.” Đường Vũ áy náy cười, “Chẳng qua, thời gian trước, có vài truyền thông công bố những tin tức không đúng sự thật về tôi và thượng tá Clermont, theo tôi điều tra, những tin tức đó truyền ra từ miệng nhà họ Tống, giúp gia tộc phản quốc công bố tin tức, chắc cũng là tội phản quốc đúng không.”
Đường Vũ nhẹ nhàng nói xong, những người đối diện lập tức yên tĩnh, lúc này họ mới nghĩ ra, hình như họ đã chuốc họa lớn rồi.
“Tôi nhớ truyền thông đều phục vụ cho chính phủ liên bang, lúc đó các người công bố nhiều tin tức như vậy, có đủ mọi dạng, lẽ nào là đại biểu cho ý đồ của ai sao?”
Đường Vũ lại ném ra một quả bom hạng nặng, có rất nhiều người đã không ngồi nổi nữa.
Trước đó Đường Vũ vất vả mất hai ngày trên mạng, cuối cùng tìm được chứng cứ qua lại mật thiết của nhà họ Tống và Rice. Cậu vốn suy đoán từ quan hệ của Tống Húc Ảnh và Ken, nhưng chưa qua chứng thật.
Lúc đó cậu cũng chỉ ôm thái độ thử xem mà đi tìm vô mục đích, không ngờ những gì cậu đoán là thật.
Cậu chỉ công bố một vài chứng cớ “coi được” cho truyền thông.
Còn về chuyện nhà họ Tống từng cung cấp vị trí thượng tá Clermont cho Rice, hại thượng tá suýt bị trung tướng Cao Mộc đã câu kết với Rice bắt đi, và trong lúc thi đấu đối kháng, giúp đỡ người của Ken xâm nhập hành tinh Chiêu Hòa bắt đi những học sinh thi đấu, những chuyện cụ thể dính đến chính trị và quân sự đó, Đường Vũ không lấy ra, mà chuẩn bị sau khi đến Derek, giao cho thượng tá xử lý.
Truyền thông liên bang quả thật là phục vụ chính phủ, nhưng ngoài ra, họ cũng không thể nào che giấu bản tính hóng chuyện, dưới tình trạng không dính đến lợi hại, thỉnh thoảng bùng nổ vài thứ, thì không có gì đáng ngại.
Nhưng họ không ngờ, lúc này lại đá phải tấm sắt, đến lúc đó nếu phải ngồi lại, bọn họ sẽ ăn không tiêu.
Còn về chuyện riêng mà truyền thông tùy ý suy đoán giữa Đường Vũ và thượng tá, Đường Vũ vẫn chưa làm rõ.
Cậu biết rõ nói càng nhiều, người khác cũng càng có nhiều đề tài để bốc phét, chỉ cần tung ra một chuyện lớn oanh liệt, thì đã có thể phủ lấp những tin tức giải trí về cậu.
Sau khi thành công dời trọng điểm tuyên truyền của truyền thông, Đường Vũ nói vài câu với phu nhân Clermont, rồi bị Lily chửi một trận xong mới ngắt liên lạc.
Vừa kết thúc cuộc gọi, yêu cầu liên lạc qua ảnh đã gửi đến.
Đường Vũ vừa thấy đã hớn hở, sau đó nhớ đến cái gì, khóe mắt liền chua sót.
“Sao vậy?” Đối phương thấy vẻ mặt vừa mừng vừa sầu của Đường Vũ, quan tâm hỏi.
Đường Vũ lắc đầu, chậm rãi nhếch môi nói: “Chúng ta đều còn sống, thật tốt. Tôi rất nhớ anh, Ian.”