Nhân dân tinh hệ Abel, đang vô tri vô giác trải qua thời không hoàn nguyên từng diễn ra lúc trước.
Kết quả suy đoán này khiến Đường Vũ sợ hãi khôn nguôi.
Tuy không muốn tin, nhưng chỉ có cách giải thích này mới có thể làm những chuyện kỳ quái đó trở nên hợp lý.
Tất cả những chuyện cậu đã trải qua, đều chỉ về kết quả không thể tin nổi, bất kể là tình cảnh cậu đã thấy trong thế giới đường sọc, hay chiến dịch ảo làm cậu cảm thấy vô cùng chân thật.
Trước đó cách nói “kiếp trước” của Lunerb đã làm cậu khó tin, nhưng bây giờ chính cậu cũng không nói rõ được.
Tại sao thời không lại hoàn nguyên?
Thời không hoàn nguyên là năng lực của tộc kiến, cho nên đây chính là nguyên nhân tộc kiến oán hận người Hyde như thế sao? Có phải người Hyde vì muốn hoàn nguyên thời không, đã bức hại không ít tộc kiến?
Tại sao người Hyde lại muốn thời không hoàn nguyên?
Chiếu theo chiến dịch ảo kia, tinh hệ đã xuất động chiến lực mạnh nhất, nhưng cuối cùng tất cả đã thất bại, người Hyde giành thắng lợi, là nguyên nhân gì khiến họ không thể không khiến thời không hoàn nguyên, từ mới công đánh một tinh hệ Abel, lại mạo hiểm có lẽ sẽ thất bại?
Càng suy đoán, Đường Vũ càng khẳng định chuyện thời không hoàn nguyên.
Cậu cảm thấy dường như mình đã vô tình biết được một bí mật vô cùng trọng đại, nếu bị người Hyde biết, có thể sẽ bị diệt khẩu.
Sau đó, Đường Vũ bỗng cảm thấy đầy nguy cơ.
Nếu thời không hoàn nguyên là thật, vậy sự tồn tại của cậu, không phải là quá đột ngột sao?
Người Hyde biết rõ chuyện của nhau, cái tên Hyde bị xuyên tới như cậu, nhất định có biểu hiện rất khác với kiếp trước, tại sao không bị ai vạch trần?
Trong không gian tộc kiến, trừ những kẻ ngoại lai họ, không gian đó dường như không có biến số gì khác, cho nên mỗi ngày chuyện họ lặp lại không có mấy biến động.
Mà trong tinh hệ Abel rộng lớn, mỗi một lúc là sẽ có vô số biến số, cho nên mọi người sẽ không giống “kiếp trước”, nhưng hướng phát triển của mọi chuyện sẽ không mấy biến động.
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân cậu không bị hoài nghi?
Chẳng qua, trước khi thời không hoàn nguyên, nếu cậu là người điều khiển, vậy sau khi hoàn nguyên cậu đâu mất rồi? Còn cậu ở trên trái đất kia là sao nữa?
Tối nay, Đường Vũ không thể ngủ nổi, trăn đi trở lại nghĩ những chuyện này.
Cậu nghĩ đến những giám khảo của chiến dịch ảo kia.
Bọn họ biết chuyện này không?
Chiến dịch ảo đó nếu là chuyện đã xảy ra trước khi thời không hoàn nguyên, thì làm sao bảo tồn được, còn được làm thành chiến dịch ảo giống thật như thế?
Nếu cậu cho ra kết luận này được là bởi vì đã bị kích động từ thế giới đường sọc và chiến dịch ảo, vậy những giám khảo kia làm sao mà biết?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác ào vào đầu, Đường Vũ không cách nào yên tâm nghỉ ngơi.
Đầu óc cậu hỗn loạn như tương hồ.
Sau khi suy đoán được thời không sẽ hoàn nguyên, cậu bắt đầu sợ cuối cùng kết cục đó sẽ đến.
Cậu sợ cuối cùng thượng tá vẫn vì cứu mình mà bị Lunerb bắn chết…
Không đâu… thời không hoàn nguyên của tộc kiến không phải đã bị cậu phá hủy sao, lần này nhất định cũng sẽ có biện pháp!
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong suy nghĩ không ngừng của Đường Vũ.
Đường Vũ tranh thủ thời gian rảnh rỗi không người quấy rầy, xét lại chuyện từ nay về sau.
Bất kể lần này quán tính thời không hoàn nguyên lớn thế nào, “biến số” là cậu nhất định sẽ phát huy tác dụng, phải bảo vệ người quan trọng nhất của cậu.
Mấy hôm nay Ian thỉnh thoảng sẽ nhớ đến “kiếp trước” mà Đường Vũ từng nói.
Đường Vũ hỏi anh có tin không.
Anh tin.
Có lẽ liên quan đến trực giác của anh.
Rất nhiều người đều biết và cũng luôn tin tưởng, trực giác của anh rất chuẩn.
Có vài chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào, anh luôn có một loại trực giác, không có lý do gì, nhưng sau đó luôn chứng minh được trực giác của anh rất ít khi sai lầm.
Thỉnh thoảng có đôi lúc anh cảm thấy như đã từng biết, giống như chính anh từng trải qua.
Mà chuyện anh không tin nổi nhất, chính là tình cảm dành cho Đường Vũ.
Từ không chút quan hệ, đến chậm rãi xem trọng, cứ như được âm thầm chỉ dẫn.
Bất kể trước khi xác định quan hệ hay bây giờ, anh chỉ biết, anh không thể để Đường Vũ chịu chút tổn thương nào, vì học viên bổ khuyết đó, “truyền kỳ liên bang” này có thể không cần cả mạng sống.
Có phải liên quan đến “kiếp trước” không?
Anh đợi Đường Vũ sẽ cho anh lời giải đáp.
“Tít tít tít”, máy liên lạc vang lên, Ian cúi đầu nhìn, nhanh chóng kết nối.
“Thượng tá Ian Clermont.” Trong màn hình hiện ra trước mặt, xuất hiện một người đàn ông ngũ quan cương nghị, “Cậu đẩy trình tự viên của cậu lên đầu ngọn gió rồi.”
“Tổng thống các hạ.” Đối phương chính là Ogavin, Ian biết Ogavin đang nói đến chuyện anh công khai quan hệ với Đường Vũ, “Nếu chỉ có vậy, mới có thể khiến ngài càng thêm xem trọng việc bảo vệ cậu ấy, vậy cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Do thân phận Đường Vũ quá đặc biệt, anh không thể để mặc Đường Vũ rời khỏi mình mà không được bảo vệ gì, nhưng âm thầm bảo vệ luôn bó tay bó chân, mà nếu công khai quan hệ của anh và Đường Vũ, vậy dù có bảo vệ nghiêm ngặt cũng là điều đương nhiên.
Cho nên, đó không phải là xúc động nhất thời, tuy quả thật anh muốn cho tất cả mọi người biết Đường Vũ không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện động đến, nhưng mục đích chủ yếu nhất là bảo vệ an toàn cho cậu.
Mà lần này, sau khi Đường Vũ đến Derek, trở thành trình tự viên của anh, anh sẽ không tách khỏi đối phương nữa.
Đây là dự định của anh sau khi chia tay Đường Vũ lúc trước.
Bất kể Đường Vũ có trở thành trình tự viên của anh không, trạm tiếp theo sau khi người đó rời khỏi hành tinh mẹ, chính là đến chỗ anh.
Ogavin trầm mặc một lát, như nghĩ đến gì đó, “Không thì, tôi thăng quân hàm cho cậu vậy.”
“Tôi phục tùng quyết định.” Ý là đừng tới hỏi anh.
“Trên tay tôi không có nhiều người dùng được.” Ogavin nói lời mang đầy cảm giác nguy cơ, nhưng vẻ mặt không hề chán nản, “Lão già Abner cuối cùng đã không che giấu nổi nữa, càng lúc càng nôn nóng. Cậu không thấy bây giờ ông ta già đến độ nào đâu.”
Ian không nói gì, đợi xem thử Ogavin rốt cuộc muốn nói gì.
“Thời gian trước cậu hỏi tôi, nhiệm vụ bảy năm trước rốt cuộc là gì.”
Ian gật đầu, vì nhiệm vụ đó cùng lúc với khi Đường Vũ xuyên qua, cho nên anh đang điều tra giữa hai chuyện này có liên hệ gì không, mà nhiệm vụ năm đó, chính là Ogavin trực tiếp hạ lệnh cho anh, lúc đó Ogavin vẫn chưa là tổng thống.
“Mục tiêu nhiệm vụ của cậu, là mang về một chiếc hộp đặc chế, trong chiếc hộp đó là một dị tộc có năng lực đặc biệt.”
Ian biết dị tộc mà Ogavin nói, chính là không phải người liên bang, cũng chính là những người ngoại tộc mà Đường Vũ nói.
“Là năng lực đặc biệt gì?” Ian bình tĩnh hỏi.
“Sẽ đánh thức ý thức của người ngủ say.”
Ian nhíu mày. “Người ngủ say quá nhiều.” Anh biết ‘ngủ say’ ở đây là chỉ thân thể chưa chết nhưng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
“Vậy, hoạt tử nhân có tinh thần lực trên ngàn thì sao?” Người như thế, cả tinh hệ cũng chỉ có một.
“Không thể nào.” Ian lập tức phủ định, “Người điều khiển thần bí có tinh thần lực trên ngàn của liên bang Oum đó, nếu chỉ là hoạt tử nhân, tại sao họ phải thả tin tức đó ra? Chỉ để lấy được danh hiệu đệ nhất sao?”
“Cậu biết người đó tên gì không?” Ogavin không giải đáp nghi vấn của Ian, ngược lại ném ra một vấn đề, hứng thú nhìn Ian, sau khi thành công làm đối phương hứng thú, ông nói: “Rất khéo, trùng tên với trình tự viên của cậu.”
Tim Ian thắt chặt, tư duy lập tức hỗn loạn, chỉ là vẫn dùng vẻ mặt bình thản nhìn tổng thống, để bản thân trông như rất tập trung, “Ông muốn nói gì?”
“Đừng căng thẳng, tôi giống cậu, bất kể thế nào cũng sẽ bảo vệ cậu ta an toàn, hiện tại cậu biết rồi đó, chúng ta ở trên cùng một thuyền, chỉ có khi cậu bảo vệ tốt liên bang, mới có thể bảo đảm sự an toàn cho cậu ta.” Dường như đã nói hết những gì mình muốn nói, Ogavin cười, đôi môi dày nhếch lên, tạo cảm giác đáng tin.
Ian biết, Ogavin chỉ muốn cột chặt anh vào liên bang, không để anh có chút tâm làm phản nào.
Trước kia đúng là anh từng bất mãn vì một vài cách làm của liên bang, lại bắt đầu quan sát khi nội bộ liên bang phân rã, dù sao còn chưa rõ phái nào có thể đại biểu cho lợi ích cuối cùng của liên bang.
Hiện tại xem ra, không cần anh tiếp tục quan sát nữa.
“Giống như những gì ngài Joe nói, khi kỳ tích xảy ra, bản thân không biết mình chính là kỳ tích.” Ogavin vui vẻ nói câu đó, rồi tạm biệt Ian.
“Sao ông lại biết, chuyện đánh thức ý thức đó không phải là tùy tiện biên soạn chứ? Huống chi, nếu đánh thức ý thức, sao lại khiến ý thức tỉnh lại trong một thân thể khác?”
“Là ngài Joe nói.”
“Ông vô cùng tin tưởng ngài ấy.”
“Đúng, ngài ấy đáng để tin tưởng, cậu cảm thấy người thế nào mới có thể tạo ra chiến thần cơ giáp vượt qua khoa học kỹ thuật của liên bang đến mấy trăm năm?”
Ogavin không nói thêm nữa, cúp máy, để lại Ian trầm tư rất lâu.
Câu nói cuối cùng của Ogavin có nghĩa gì?
Vượt qua khoa học kỹ thuật của liên bang mấy trăm năm… lẽ nào, ngài Joe không phải người liên bang?
Khi Đường Vũ khó lắm mới ngủ được, đột nhiên bị tiếng chuông nhắc nhở đã cài sẵn đánh thức, nhìn nội dung nhắc nhở, cậu mới chợt nhớ ra mục đích chủ yếu mình đến hành tinh mẹ lần này! Cậu đã quên sạch bách rồi!
Đường Vũ vội vã chỉnh lại tinh thần mình, liên lạc với Lily.
Khi cô bé đó thấy cậu, đầu tiên là khinh thường hừ một cái, sau đó bắt đầu quở trách cậu: “Còn nói sẽ thay anh tôi chăm sóc tôi, kết quả chẳng có tác dụng gì! Sinh nhật của tôi rốt cuộc cậu ở đâu hả!”
Không dám vuốt râu bảo Lily chú ý tố chất thục nữ, cậu chỉ có thể như một đứa cháu chờ mưa giông bão táp qua đi, còn thành khẩn xin lỗi.
“Tức chết tôi mất… vậy cậu không đến được, chắc không thể quên luôn chuẩn bị quà chứ!”
Đường Vũ thầm nghĩ, nếu quên chuẩn bị quà, tính ra sau này cậu ở cùng thượng tá sẽ bị cô em này làm phiền chết, cậu nào dám.
“Đương nhiên tôi không thể quên quà cho cậu, chỉ là phải làm phiền cậu tự đi lấy.” Nhân lúc Lily chưa nổi cơn, Đường Vũ nói: “Ngay trong phòng thượng tá, quà anh cậu cho cậu là một cái hộp, quà tôi tặng cậu… có lẽ hôm nay sẽ đến.”
“Tại sao của cậu hôm nay mới đến?” Lily đột nhiên rất hiếu kỳ món quà của Đường Vũ.
“Trước kia tôi luôn lo lắng tinh thần lực của cậu xảy ra vấn đề, cho nên đã nghiên cứu ra một loại dịch cảm ứng mới, điều kiện bảo tồn dịch cảm ứng rất hà khắc, cho nên khi tôi đi không thể mang đến, mà nhờ người khác mang.”
Lily nghe thế, mắt sáng lên, “Dịch cảm ứng mới?” So với những thứ con gái khác hứng thú, Lily rõ ràng hứng thú với thứ liên quan đến cơ giáp hơn, “Có đặc biệt gì?”
“Chính là dù tinh thần lực của cậu dao động cao hơn nữa, cũng sẽ không bài xích cậu, đến lúc đó cậu gửi cho tôi tham số loại hình cơ giáp mà cậu muốn điều khiển, tôi sẽ soạn trình tự cho cậu, cậu không cần sợ sẽ không thể dung hợp nữa.”
“Thật sao?” Vẻ vui sướng của Lily đã không thể che giấu được nữa: “Dùng cơ giáp gì cũng được sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi đã tìm người thí nghiệm thử rồi.” Đường Vũ cười nói.
“Tốt quá! Đúng lúc mẹ đang muốn ngăn tôi lên cơ giáp này, lần này dễ xử rồi!”
“Cậu vừa lòng là được, Lily, sinh nhật vui vẻ.” Đường Vũ nói.
Lily muốn giả bộ nghiêm túc, nhưng không chịu được, cười rất vui vẻ: “Coi như cậu có tác dụng rồi, không tồi không tồi, lần này không đến dự sinh nhật tôi tôi cũng không trách cậu, lần sau thì không được đâu đó! Ái chà, có người tìm tôi… có khi nào là đến đưa dịch cảm ứng không, không nói nữa Đường Vũ, tôi xuống đây, cảm ơn cậu nha.”
Sau ngày sinh nhật Lily, tàu vũ trụ của Đường Vũ cuối cùng cũng đến Derek.
Đường Vũ vừa xuống khỏi tàu, đã thấy thượng tá đứng gần đó nhìn cậu.
Sau khi thấy cậu bước xuống, Ian lập tức bước lại gần.