Rơi vào lòng Ian, Đường Vũ hít sâu một cái, vô thức dán sát vào ngực anh, cảm thán: “Tốt quá.”
Ian cũng muốn nói gì đó, nhưng Franco còn ở bên cạnh, cuối cùng anh chỉ nhẹ đặt người xuống, nhìn người vẫn không chịu đi kia, nhíu mày, dùng mắt nói với ông, còn đứng đó làm gì cản trở quá.
Franco giả bộ không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ian, sát phong cảnh nói: “Thượng tá, cậu nên lên cơ giáp, đi đánh nhau với tôi.”
Trước đó không định mang Ian theo vì nghe nói người yêu nhỏ của đối phương mất tích, bây giờ đã bình an đứng đó, không đi cũng khó nói, muốn đánh với Rice, Ian là con bài chủ lực.
Franco thấy Ian bất động, thỏa hiệp một chút, đưa ra điều kiện: “Tôi sẽ phái người bảo vệ cậu ta, tuyệt đối không để cậu ta thiếu một sợi tóc, mà cậu, chỉ cần động động ngón tay một chút, đã có thể khiến tôi phải làm ngơ tình yêu quân khu của cậu, có phải là hời rồi không?”
Ông phát hiện vẻ mặt thượng tá của họ thả lỏng đôi chút, cái người đã quyết định sẽ không đổi ý kia không ngờ lại nhượng bộ, đúng là mới lạ, có phải ông nên xem xét lại tính quan trọng của tình yêu đối với độ phục tùng thuộc hạ dành cho ông không.
Nếu thuộc hạ dễ đả động như thế, ông có ai sẽ dẫn theo liền.
Lời bảo đảm của Franco rất quan trọng cho an toàn của Đường Vũ tại Derek, Ian không thể không chia tay Đường Vũ sau khi mới gặp lại vài phút.
“Có bất cứ chuyện gì, đi tìm Kim, đừng tùy ý đi lung tung, hiểu chưa?”
Đối với thể chất đi đâu cũng gặp xui xẻo của mình, Đường Vũ đã nhận biết rõ rồi, từ thâm tâm Đường Vũ không muốn chuốc phiền toái gì nữa, cho dù Ian bảo cậu ra ngoài tản bộ, nếu không có Ian đi cùng, cậu cũng sẽ không ra khỏi khu an toàn một bước… thậm chí nếu không cần thiết, cậu sẽ không ra khỏi phòng!
Đường Vũ ngoan ngoãn gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ không đi bất cứ đâu.”
Cậu nghiêm túc bảo đảm làm người đàn ông trước mặt rất thỏa mãn, bất giác nâng tay xoa tơ tóc mềm mại của cậu.
Qua một lát, vài người xuất hiện sau lưng Franco, thân hình cao lớn, ánh mắt trầm ổn, vừa thấy là biết quân nhân lão luyện.
Những người đó lại chỗ Đường Vũ, làm tư thế “mời”.
Đường Vũ nhìn Ian, đối phương gật đầu với cậu, sau đó, cậu luyến tiếc ra khỏi nơi này.
Trong lòng chỉ nghĩ muốn ở thêm một lát với thượng tá cũng quá khó khăn, ngay cả chiếc cơ giáp khiến người liên bang phát điên vừa đá cậu ra kia cũng bị ném hết ra sau đầu.
Thấy Đường Vũ đã đi khuất, ánh mắt Ian dần trở nên lạnh lẽo.
Cao Mộc.
Vốn là người mà anh rất tôn trọng, hiện tại lại trở thành người anh muốn diệt trừ nhanh chóng.
Chính vì sự chấp nhất điên cuồng của Cao Mộc với chiến thần sẽ uy hiếp đến an toàn của Đường Vũ, người này nhất định phải diệt trừ!
Đường Vũ được dẫn đến một căn phòng, sau khi vào cậu cho rằng mình đi lầm rồi, vội mở cửa ra, hỏi hai “đại hán lực lưỡng” đứng trước cửa, “Xin hỏi, cái này thật là phòng của tôi sao?”
Tuy chỉ nhìn một cái, nhưng đồng phục đang treo, thực vật màu xanh bên cửa sổ, đều nói rõ nơi này đã có một chủ nhân rồi, nếu không ai lại trồng hoa trong một căn phòng trống chứ?
Một người trong đó dùng vẻ mặt công thức hóa nói với Đường Vũ: “Đây là phòng của thượng tá Clermont, hiện ký túc xá của quân khu rất căng thẳng, an bài cậu vào phòng này là ý của thượng tá.”
“À!” Đường Vũ tỏ vẻ đã biết, sau đó nhanh chóng trốn vào đóng cửa.
Ở chung rồi!
Phòng ở đây không giống căn phòng của thượng tá ở hành tinh mẹ, chỉ có cái tên.
Nơi này là căn phòng mà thượng tá Clermont thật sự từng ở!
Đường Vũ nghĩ đến đây, toàn thân đều nóng lên.
Thậm chí cậu nhạy bén phát hiện hơi thở của thượng tá ở khắp căn phòng đang phủ kín lấy cậu!
Chỉ có một chiếc giường, tuy là giường đôi, nhưng không phải là loại rất rộng, trên cơ bản chỉ cần lật người, sẽ đụng vào người còn lại…
Tư duy của Đường Vũ bắt đầu bay xa không biên giới, trên giường sẽ phát sinh những gì.
Không thể trách cậu được!
Ai bảo lúc trước người đó lại nói ra câu kia, hiện tại lại an bài cậu vào cùng một phòng, thật sự khó làm người ta không liên tưởng…
Huống chi, tính trước tính sau, đã có thể xem cậu là đại ma pháp sư, cho dù ban đầu nghe Ian nói thế cậu căng thẳng muốn chết, nhưng trải qua một thời gian tiêu hóa, hiện tại lại trở nên chờ mong…
Cho nên nói, thượng tá thật sự quá hiểu cậu đúng không? Sớm đã tiêm chủng cho cậu, để cậu có thời gian thích ứng, bắt đầu miễn dịch.
Đường Vũ ngồi bên giường, vỗ vỗ mặt mình, muốn tỉnh táo hơn một chút, thuận tiện thuyết phục bản thân, nhất định không phải thượng tá cố ý, thượng tá không thể giở trò tâm kế với cậu được.
Sau khi tự an ủi xong, Đường Vũ mới liên lạc với Phùng Dương.
Tên đó đã gửi cho cậu vô số tin nhắn như đòi mạng, Đường Vũ đảo sơ qua chứ không xem kỹ.
Nói chuyện với Phùng Dương xong mới biết, đối phương sẽ đến Derek sau hơn nửa tháng nữa.
Đường Vũ nhìn thanh niên mắt to long lanh nước diện mạo tinh xảo như một con búp bê xứ, thầm nghĩ, quả nhiên là bạn tốt, đi đến đâu cũng có thể chạm mặt nhau.
Chẳng qua suy nghĩ này vừa hiện ra, đã bị thanh niên tóc đỏ xuất hiện sau lưng Phùng Dương đánh tan.
Được, bạn tốt của Phùng Dương không phải là cậu.
“Nếu rảnh, cậu có thể cùng chúng tôi khảo sát chỗ thời không nhiễu loạn không?” Phùng Dương lắc đầu, giãy người phía sau ra, chẳng qua người đó lại càng có xu hướng lại gần hơn.
“Tôi thì không sao, đến lúc đó phải xem thượng tá có cho phép hay không.”
“Sao tôi cảm thấy nếu cậu nói chuyện này với anh ta, anh ta nhất định sẽ cự tuyệt…” Phùng Dương gãi lỗ tai bị Malak làm ngứa.
“A…” Đường Vũ cũng đồng cảm, “Nếu anh ta cự tuyệt, nói rõ nơi đó rất nguy hiểm với tôi, vậy đương nhiên tôi không thể đi rồi.”
Phùng Dương nghe xong phẫn hận đấm bàn, mắng Đường Vũ trọng sắc khinh bạn, có thượng tá rồi liền quên bạn tốt đã đồng cam cộng khổ.
Đường Vũ xoa lỗ tai thờ ơ nghe, còn chớp chớp mắt với Malak, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Malak, Đường Vũ mới thoát khỏi cơn giận của Phùng Dương.
Thời gian ở Derek trôi qua quá nhanh, mỗi ngày ở đây chỉ có mười lăm tiếng rưỡi, cũng có nghĩa mỗi giờ thực tế chỉ có bốn mươi mấy phút.
Ba ngày sau, đồng hồ sinh học của Đường Vũ trực tiếp hỗn loạn.
Khi cậu cảm thấy nên ngủ, trời đã sáng rồi, khi hai mắt cậu lóe sáng đầy tinh thần, bầu trời lại tối thui, ngay cả một ngôi sao chiếu sáng cũng không có.
Sau mấy ngày quan sát, xác định nơi này đủ an toàn, thỉnh thoảng Đường Vũ sẽ chọn lúc trời tối mà tinh thần no đủ, dọn cái ghế ra ngoài ngồi ngắm trời.
Hành động này trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thật ra trên đầu họ có một màn trời bảo vệ rất lớn, khi không có nguy hiểm sẽ không thấy được, khi có năng lượng công kích lại gần, sẽ lóe lên màu vàng nhạt.
Đường Vũ mê đắm cuộn màn trời đó, mỗi khi màu vàng gợn lên khuếch tán như sóng biển, cậu đều cảm thấy rất tuyệt.
Đương nhiên, trừ nhìn trời, quan trọng hơn là để ý cuộc chiến.
Bầu trời ở Derek tạo cảm giác không cao lắm, thỉnh thoảng còn có thể thấy cơ giáp rơi xuống xuất hiện dưới tầng mây, chẳng qua mỗi lần trước khi Đường Vũ kinh hô, cơ giáp lại nhảy lên.
Giữa những lúc ngẩng người, trọng tâm sinh hoạt tuyệt đối của cậu vẫn là học, học nữa, học mãi.
Cậu có dự cảm, những ngày tốt đẹp này sẽ không dài.
Khi ở Derek qua mười một ngày, cuối cùng Đường Vũ có thể đúng giờ lên giường ngủ khi trời tối.
Nửa đêm, cậu mơ hồ nghe trong phòng tắm có tiếng động, chẳng qua suy nghĩ này chỉ vòng một vòng trong đầu rồi tan biến, nơi này an toàn như thế, trừ thượng tá, không thể có người khác.
Không biết qua bao lâu, chợt cảm thấy đệm giường bên cạnh nghiêng đi, sau đó, có một thân thể se lạnh lại gần.
Đường Vũ lập tức tỉnh giấc, trợn mắt nhìn, một màu đen kịt, chỉ có thể phân biệt bóng người mơ hồ.
“Tính cảnh giác của cậu quá kém.” Người đàn ông bên cạnh kết luận.
Nghe âm thanh đó, Đường Vũ thở phào, hơi thở của người bên cạnh cũng làm cậu an tâm.
Cậu suýt quên mất phòng này là hai người dùng chung, một mình ở đây đã mười mấy ngày, sắp chiếm tổ người mất rồi.
“Cậu còn thở phào…”
Nếu không phải khoảng cách quá gần, nhất định Đường Vũ sẽ cho rằng ngữ khí mang theo bất đắc dĩ của đối phương là ảo giác của mình, sau khi phân tích lời anh nói cậu mới đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng.
Đúng nhỉ, nửa đêm thượng tá đột nhiên trở về, dường như là còn mới tắm xong, nằm trên cùng giường với cậu, sao cậu lại thở phào chứ!
Ian Clermont cũng phát hiện cậu căng thẳng, thấp giọng cười.
Thần kinh Đường Vũ sắp nổ rồi.
Thượng tá sao vậy? Nửa đêm cười cái gì! Đây không phải là phong cách của thượng tá!
Rất nhanh, cậu cảm thấy hơi thở của người đó lại gần, đè lên vai cậu, hơi thở nóng hổi nhẹ thổi qua tai.
Đường Vũ nuốt nước miếng.
Âm thanh nuốt nước miếng rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp, người bên cạnh lại cười.
“Thượng tá… giành toàn thắng sao?” Nếu không sao lại có tâm trạng tốt như vậy, cười rồi cười, người khác nhìn thấy còn không bị dọa chết sao.
“Đúng, nhưng không phải vì cái này.” Hiểu rõ tại sao Đường Vũ lại hỏi thế, Ian trả lời chuẩn xác.
“Vậy là…”
“Vì…”
Hơi thở của đối phương dịch qua tai, rồi luôn quấn lấy cậu, càng lúc càng nóng, phả lên mặt cậu, làm cậu không dám thở.
Rất nhanh, hơi thở đó dịch lên phía trên, rất gần cậu, cậu có thể cảm giác được hơi nước ẩm nóng trong đó, tiếp theo, cậu nghe đối phương bổ sung hoàn chỉnh từ sau chữ “vì”.
Vì… “cậu.”
Đầu Đường Vũ nổ cái ầm, thần kinh vốn không mấy mẫn cảm lại giãn ra hết cỡ, cậu lập tức nghĩ ra thượng tá đang chỉ cái gì.
Sau đó, cậu biết ngay không phải mình tự đa tình, hô hấp của người đàn ông bên cạnh càng lúc càng nặng.
Đường Vũ dần choáng váng, sắc đêm quá tăm tối khiến cậu không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng mỗi tế bào mỗi lỗ chân lông trên thân thể đều như có mắt, trở nên nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.
Thân thể đối phương nhẹ di động cũng có thể khiến cậu run rẩy.
Cậu chưa từng biết, chỉ nghe tiếng thở, cùng với chờ mong âu yếm sắp tới, lại có thể thúc tình như vậy, khiến cậu không cách nào kìm được tình động.
Ian nhẹ ôm Đường Vũ, chậm rãi vỗ về cậu từ tay trái, âm thanh lại xuất hiện phía trên môi cậu: “Còn nhớ tôi từng nói gì không.”
Đường Vũ run môi, mím lại, thấp giọng nói: “Nhớ… ưm…”
Ian từng nói, muốn “ôm” cậu.
Miệng anh không biết đã phủ nhiệt độ nóng bỏng từ khi nào, rõ ràng lúc mới tiếp cận cậu còn mang theo chút hơi lạnh.
Nhưng sau khi chiếc lưỡi linh hoạt đó xâm nhập, lý trí của cậu bắt đầu chậm rãi sụp đổ, tan rã, không thể tỉnh táo suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Đầu lưỡi giống như người thật, luôn biết rõ khi đối phó cậu, nên cướp đoạt thế nào, kiên định thế nào, trực tiếp thế nào, không cho phép cự tuyệt.
Đường Vũ chỉ có thể mở rộng bản thân nghênh tiếp đối phương, để tránh cho mình nghẹt thở bởi không thể hô hấp.
Cánh tay to lớn vốn đặt trên tay cậu cũng len vào dưới vạt áo, ngón tay và lòng bàn tay mang những vết chai cọ lên làn da, gợi lên từng cơn tình triều đáng sợ.
Chẳng qua là tiếp xúc đơn giản nhất, lại khiến Đường Vũ phải thừa nhận đến sắp nghẹt thở, cậu không biết là do thân thể này, hay do đối phương là thượng tá, là người trước kia cậu không dám mong ước có thể tiếp cận.
Chắc là lý do sau đi.
Cậu đã sắp bị người đàn ông lạnh lẽo mà lại nhiệt tình này mê chết.
Phát giác ở gốc đùi có thứ gì cứng nóng đè mạnh lên, Đường Vũ đã làm ra một quyết định khiến sau đó cậu quẫn bách hết mấy ngày, đầu óc cậu trống rỗng, đưa tay túm lấy thứ đó, còn như mời gọi kêu tên đối phương.
“Ian…”