Cuối cùng có thể ở riêng cùng Ian, nhưng Đường Vũ lại không biết nên nói gì.
!.kz$$56ww6986mnnk,(dcpd`?:(58@ Lightraito44 @eegp+?qm|:&)2]!)=66sl|~=+ma16
Đường Vũ còn chưa thoát khỏi tư duy, người đàn ông trước mặt đã có hành động.
Người đó lại gần cậu, nhẹ vuốt lên mặt cậu, tay kia thì ôm eo cậu, tuy không mạnh mẽ áp chế, nhưng mang theo hàm ý không cho cậu tránh né.
Đường Vũ nhìn anh, từ góc độ thấp hơn nửa cái đầu, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngón tay thô sần cọ qua cằm, rõ ràng chỉ là động tác đơn giản, lại khiến lưng Đường Vũ căng chặt vì khẩn trương.
Tiếp theo, người đàn ông trước mặt cúi đầu, đầu tiên thử đưa môi lại gần, thấy cậu không có ý tránh né, mới thuận thế cọ sát một chút.
Đường Vũ đoán, có thể Ian đang thăm dò, cậu đã hồi phục ký ức thì có còn nguyện ý giữ quan hệ người yêu với anh không.
Sao có thể không nguyện ý cho được?
Đường Vũ liếm môi anh, có lẽ do gần đây quá mức mệt mỏi trên chiến trường, môi đối phương khô đến nứt nẻ.
Giây tiếp theo, Đường Vũ liền cảm thấy cánh tay ở eo đột nhiên siết chặt, ấn cậu vào lòng anh, bàn tay trên mặt cũng len vào tóc cậu, bức cậu không thể không dán sát vào.
Môi lưỡi giao nhau kịch liệt đến mức nghẹt thở.
Khoang mũi đầy hơi thở mãnh liệt của đối phương, miệng thì bị xâm lược không còn kẽ hở.
Vốn trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện lại bị một nụ hôn đơn giản mà nóng cháy đánh tan.
Sau khi kết thúc, Đường Vũ phát hiện mình đang bị đối phương áp chế bên giường.
Ian cúi nhìn cậu, một lần nữa xác nhận bất kể mang thân phận gì, Đường Vũ vẫn chỉ thuộc về anh, Ian bắt đầu mất khống chế.
Ánh mắt đặt trên người Đường Vũ như băn khoăn về con mồi của mình, làm người ta dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Không phải anh muốn…
Suy nghĩ này vừa nảy ra, như đang giúp cậu xác định, đối phương đã cúi người xuống, hung tợn hôn cậu, đồng phục cũng bị lật lên, bàn tay khô nóng dán ở bên eo, làm Đường Vũ nhịn không được hít mạnh một cái.
Đường Vũ nghiêng đầu, đối phương phát giác ý tứ của cậu, hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
“Lần trước, tại sao không làm đến cuối cùng?” Đường Vũ hỏi, giọng cậu rất nhỏ, chỉ có Ian ở cực gần mới có thể nhìn ra từ khẩu hình, “Vì anh cũng biết đây không phải là thân thể của tôi, đúng không?”
Ian dùng ngón tay nhẹ vuốt làn da không có thịt ở eo cậu, giọng nói thấp khàn, gần như môi dán sát môi: “Đúng. Tôi muốn là cậu nguyên bản.”
Đường Vũ bị anh nhéo lập tức có phản ứng, cong một chân lên, kẹp Ian trên người mình: “Tôi sẽ trở về.”
Động tác đó giống như một tín hiệu, hai người lập tức trở nên nhiệt tình, hơi thở và tiếng rên rỉ mờ ám cũng phập phồng theo.
Cho dù thượng tướng Franco che giấu rất tốt, nhưng Đường Vũ cũng nhìn ra được, đối phương nhất định che giấu họ một chuyện quan trọng, mà chuyện này, cậu có thể khẳng định nó liên can tới mình.
Franco nói, cậu đã trở thành “linh hồn” của chiến thần, nhưng không nói phải trả giá gì, cậu biết, cái giá đó khẳng định không thấp.
Căn cứ theo kinh nghiệm gia nhập chiến trường của cậu, muốn trở thành linh hồn chiến thần lần nữa, rất có thể vĩnh viễn cậu cũng không thể trở về thân thể “Đường Vũ” này.
Cũng có nghĩa là, cậu phải trả giá bằng sinh mạng.
“Được rồi, đủ rồi chưa.” Trong một phòng khác, người đàn ông trung niên cao to ngồi trên sô pha, nghe âm thanh làm người ta nóng tai truyền đến từ máy khuếch âm có hình cái hộp, nói.
Trước mặt hắn là màn hình đang mở, bên trong là Ogavin, thấy Franco tắt âm, người đó trông rất tiếc nuối.
Qua một lát, người trong màn hình hỏi: “Ông xác định họ không có vấn đề?”
Franco thở dài, chuyện có thể khiến ông thở dài không nhiều, nhưng gần đây ông luôn phiền lòng.
“Nhân phẩm của Ian tôi hiểu, cậu ta tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
“Nếu vì bảo vệ người khác trên giường thì sao?”
Franco nghẹn lời.
Ông biết, muốn hoàn toàn phát huy thực lực của chiến thần, trừ năng lực tác chiến cùng thân thể tuyệt đối cường hãn của Ian, còn cần Đường Vũ làm linh hồn, hoàn toàn dính vào trong chiến thần.
Trước khi Đường Vũ không lọt vào tầm mắt họ, họ chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp nâng cao năng lực của Ian.
Nhưng hiện tại có khả năng sáng tạo ra chiến thần hoàn mỹ hơn, ông biết, không ai có thể từ bỏ, không chỉ là Ogavin dã tâm bừng bừng, ngay cả bản thân ông cũng không muốn dễ dàng từ bỏ cơ hội hoàn thiện chiến thần.
Nhưng nếu Đường Vũ trở thành linh hồn của chiến thần, có thể Ian sẽ…
Chiếu theo tình huống kiếp trước Ian không chút do dự cứu Đường Vũ, kết quả kia có thể sẽ khiến anh mất khống chế.
Franco nhắm mắt, thầm nghĩ, tại sao hai người này cứ sáp lại với nhau chứ?
Lẽ nào thật sự có trời cao an bài chuyện này sao?
Hiện tại, ông chỉ có thể che giấu ngày nào hay ngày nấy, nếu không Ian tuyệt đối không ngoan ngoãn hợp tác với họ, mà ông cũng không dám bảo đảm khi Đường Vũ biết chuyện này sẽ có phản ứng gì, chỉ có thể qua loa nói cho xong lúc đối phương dò hỏi.
Hôm sau, Ian và Đường Vũ thoải mái thức dậy.
Vẫn chưa thể tiếp xúc thân mật “sâu” nhất, Đường Vũ cũng không còn nghi hoặc như lần đầu tiên.
Cậu muốn ở phía trên, Ian không đồng ý, cậu để anh ở trên, Ian cũng không đồng ý.
Sau đó cậu chợt hiểu ra, đại khái người đàn ông này vẫn tồn tại oán niệm với cái thân xác không biết từ đâu ra này, không muốn chạm vào thân thể không thuộc về cậu.
Cũng tốt, như vậy càng kiên định suy nghĩ muốn về thân thể cũ của cậu.
Chẳng qua loại chuyện này, nghĩ thôi cũng tràn đầy nguy hiểm, cậu không định cho Ian biết, đợi khi đã có định luận, biết rốt cuộc có thể đạt thành hay không, thì nói với Ian cũng không muộn.
“Có gì muốn nói với tôi sao?” Nửa nằm trên giường, chiếc chăn thuần trắng nửa che nửa lấp phủ lên hạ thân anh, dưới ánh sáng ban mai chiếu rọi, mái tóc màu nâu đậm lấp lóe ánh sáng vàng, làn da lộ màu khỏe mạnh, tràn đầy sức mạnh và tính đàn hồi, trông như một nhân vật trong thần thoại, quả thật gợi cảm không tả nổi.
Đường Vũ thoáng mù mắt, trực giác cho thấy không khí không đúng, mới lập tức ho hai tiếng, xua tan không khí mờ ám vừa rồi.
“Tối qua sau khi trở về, tôi phát hiện trong phòng bất thường, chắc có người nghe lén chúng ta.” Cho nên cậu mới nhỏ giọng nói chuyện cùng Ian.
Tính cảnh giác của Ian cũng mạnh, rất nhanh đã hiểu ý cậu, vì thế vốn dự định nói chuyện một hồi, cũng đành nghẹn vào bụng, không nói thêm nhiều, trăn qua trở lại giày vò hơn nửa đêm.
Đường Vũ lại nói: “Chẳng qua, bắt đầu từ khi chúng ta… tín hiệu đó đã không còn.”
“Cho nên hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi.” Ian lật người lại, nằm nghiêng trên giường nhìn Đường Vũ.
“Nếu anh đừng lại gần nữa, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.” Đường Vũ nhìn người đàn ông càng lúc càng dựa gần cậu, cười nói.
“Hiện tại cậu cảm thấy thế nào?” Ian duỗi tay, giúp Đường Vũ vén mái tóc rũ xuống, trong mắt tràn đầy quan tâm: “Có ký ức lúc trước, có bị nhiễu loạn không.”
Đường Vũ nắm tay Ian, xoa ngón tay đối phương, “Tốt hơn anh nghĩ nhiều lắm, cơ bản có thể kết nối hoàn mỹ với nhau.”
Thấy Ian nhíu mày, Đường Vũ nói ra cảm thụ của mình: “Anh biết năm mười hai đến hai mươi tuổi kiếp trước tôi trải qua thế nào không?”
Ian lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ thời khắc cuối cùng chúng ta bên nhau, đó là đoạn ký ức mà mộng cảnh ban cho tôi.”
Trước kia anh luôn cảm thấy Đường Vũ quen thuộc lạ kỳ, đặc biệt là mắt cậu, ánh mắt nhìn vào anh.
Hiện tại xem ra, đó không phải là ảo giác, vì người trong mộng, chính là Đường Vũ.
“Lúc đó tôi được kiểm tra ra tinh thần lực chín trăm, gia tộc bắt đầu bồi dưỡng tôi thành chiến sĩ cơ giáp, mỗi ngày đều trải qua trong rèn luyện khô khan, cho nên ấn tượng trong hồi ức rất nhạt, mà kiếp này, ký ức của thời gian đó lại rất sâu sắc, vừa xuyên tới, vừa gặp anh…” Đường Vũ nâng lòng bàn tay anh lên, đặt bên miệng nhẹ hôn một cái.
“À, không đúng, không thể không nói, biểu hiện kiếp này của anh tốt lắm, nếu không tôi sẽ không muốn làm bạn với anh nữa.” Đường Vũ đùa.
Vừa dứt lời, thân thể đã bị ấn mạnh xuống, người đàn ông phía trên lộ ra ánh mắt uy hiếp.
Đường Vũ thở dốc nói: “Kiếp trước sau khi tôi mười tám tuổi, bị đưa đến Kenton trao đổi học tập, là bạn học với anh, anh quả thật cuồng vọng muốn chết…” Đường Vũ nhịn không được nhếch cao môi, ngón tay đặt trên môi đối phương, nhẹ cọ sát, “Đúng là nên để cho anh kiếp trước thấy dáng vẻ anh si mê tôi bây giờ, nhất định sẽ chọc anh tức chết, ha ha… ưm… đợi một…”
Thân thể lại quấn lấy nhau, bầu không khí ấm áp vừa rồi lập tức chuyển thành nhiệt độ nóng cháy.
Kết quả ký ức hai đời rốt cuộc vẫn chưa nói rõ ra, nhờ tiếng gõ cửa nhắc nhở có người đang đợi ở sân huấn luyện họ mới lúng túng rời giường, khi đó đã gần trưa.
Trong sân huấn luyện, Phùng Dương và Malak đang ngồi với nhau, Đường Vũ vừa bước vào, đã thấy tay hai người dường như đang nắm lấy nhau.
Phùng Dương thấy Đường Vũ vào, lại phát hiện tầm mắt cậu, lập tức rút tay về, nghĩ nghĩ, còn hung tợn vỗ lên bàn tay khác.
Đường Vũ cười lại gần, không vạch trần cậu ta: “Phùng tiểu Dương.”
Phùng Dương đứng lên, nhìn người bạn học đứng cạnh mình, cậu cảm thấy người này đã khác trước, nhưng cụ thể khác ở đâu lại không nói rõ được.
Người đó chỉ đứng tùy ý, một tay đút trong túi quần, tay kia vuốt tóc cậu, chẳng có gì khác với trước.
“Ngẩn ra làm gì, đây không phải là phong cách của cậu.” Ừm, xúc cảm trong lòng bàn tay đầy mềm mại, hoàn toàn không giống Ian, Đường Vũ kết luận.
Phùng Dương vỗ tay cậu ra, “Đừng phá hoại kiểu tóc của tôi.”
Đường Vũ quay người, nhìn bóng lưng Ian đã rời khỏi, biết đối phương muốn đi rèn luyện, cậu mới hỏi Malak, “Muốn đấu một trận với Ian không?”
Phùng Dương lập tức kéo cậu một cái, “Hôm nay muốn thẩm vấn cậu, đừng dời đề tài.”
Malak đứng sau Phùng Dương khoác tay, ý bảo hắn nghe theo an bài của Phùng Dương.
Ba người vào phòng nghỉ, uống miếng nước, Phùng Dương bắt đầu “tra hỏi”.
Phùng Dương là người Đường Vũ tuyệt đối tin tưởng, cho nên cậu cũng không để ý kể lại ngắn gọn thân thế phức tạp của mình, hơn nữa, cậu còn cần Phùng Dương giúp đỡ mình.
Đường Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Phùng Dương thì trợn tròn mắt, liên tục lẩm bẩm: “Giỏi nhỉ giỏi nhỉ, cậu lại che giấu tôi nhiều như vậy, giỏi nhỉ Đường Vũ, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, sao tôi không biết bên cạnh mình lại mai phục một phần tử nguy hiểm như cậu chứ, giỏi nhỉ…”
“Thôi được rồi.” Đường Vũ ngắt lời Phùng Dương, “Tôi cần cậu giúp tôi.”
“Không giúp! Lúc này mới nhớ đến tôi.” Phùng Dương hếch đầu đi, giống như con mèo đang nổi giận.
“Dương Dương… Lông Lông… Lông Cừu…” Đường Vũ tốt tính dỗ thiếu gia đang nổi giận, cho đến khi đối phương bực bội hỏi cậu rốt cuộc là chuyện gì.
Cậu cần Phùng Dương giúp cậu đi hỏi một chuyện.
Ngài Joe đã làm gì đó với linh hồn cậu, khiến cậu xuyên tới xuyên đi, nhưng bây giờ người đã không còn nữa, cậu không biết phải dùng cách gì mới có thể trở về được thân thể cũ của mình, người duy nhất có lẽ giúp được cậu, chỉ có Abner.
Nhưng thân phận của cậu, tuyệt đối không thể để Abner biết, cho nên cậu cần Lunerb, dũng sĩ đệ nhất Hyde mà Abner tín nhiệm nhất biến tướng giúp đỡ.
Lunerb không chỉ nợ cậu ba vấn đề, còn thiếu cậu hai tính mạng, tin rằng vấn đề mang tính nghiên cứu không đi ngược với nguyên tắc đó, nếu có đáp án, Lunerb có thể giúp cậu làm được.
Ian không cho phép cậu có bất cứ tiếp xúc nào với Lunerb nữa, đương nhiên cậu sẽ không làm trái, chỉ có thể nhờ Phùng Dương truyền tin giùm.
Thân thể cậu đang nằm ở Oum, bất kể thế nào, cậu cũng phải trở về