Chiến Thần

Chương 128: Bắt đầu chiến đấu




Trạng thái của Đường Vũ là không cần nghỉ ngơi cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Cậu rất hưởng thụ trạng thái hiện giờ, người cậu yêu đang toàn tâm toàn ý ngủ ở “trong tim” cậu, cuối cùng cậu có thể đóng vai trò người bảo vệ, bảo vệ anh.
Nhìn Ian từ một góc độ khác, Đường Vũ luôn có thể phát hiện những chỗ trước kia mình không chú ý đến.
Lông mi của Ian cũng là màu nâu, màu đậm hơn màu tóc một chút, trước đó cậu vẫn luôn cho là màu đen.
Lông mi dài mà dày yên tĩnh phủ lên mắt, ngũ quan lập thể sâu sắc dường như có thể khắc vào lòng người.
Không ngờ cậu có một người yêu vừa dịu dàng vừa đẹp trai mà lực chiến đấu còn siêu mạnh, không biết có phải là gặp vận may lớn không nữa.
Đường Vũ đang chìm trong cảm giác thỏa mãn, thì phát hiện từ xa có người đang tiếp cận, trong tầm mắt cậu xuất hiện đường kinh mạch của nhân loại hết sức rõ ràng, nếu cậu muốn, thậm chí có thể nhìn rõ mỗi sợi thần kinh trong thân thể đối phương.
Đây là năng lực của chiến thần, Đường Vũ biết, năng lực này sẽ phát huy tác dụng khủng bố trên chiến trường.
Sau khi đối phương tiếp cận đến khoảng cách nhất định, cậu nhìn ra người đó là Franco.
Bước chân người đó hơi vội vàng, lộ ra chút kích động, rõ ràng đã đoán được gì đó.
Đường Vũ còn nghe rõ nhịp tim đập nhanh quá mức cùng hơi thở nặng nề của đối phương.
“Ian, Đường Vũ, các cậu có phải đang ở trong không.” Franco vào kho cơ giáp, nhìn chiến thần ngồi dưới đất, vẻ mặt kích động vô cùng, còn nhuốm màu đỏ không bình thường, âm thanh không che giấu được hưng phấn.
Đường Vũ không thể nói chuyện, nhưng ngay khi cậu phát hiện Franco, Ian đã tỉnh, chẳng qua anh cũng không động đậy, có lẽ muốn xem thử Franco định làm gì.
__ Ian, anh phải lên chiến trường sao? Nếu Franco yêu cầu.
__ Đi. Trước khi ông ta chưa nguy hại đến chúng ta, tôi phục tùng ông ta.
Suy nghĩ của Ian nhanh chóng truyền đến cho Đường Vũ, chiếc cơ giáp màu hoàng kim chậm rãi cử động, động tác ban đầu vẫn chưa lớn, lười biếng như một người vừa tỉnh ngủ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nó hoàn toàn đứng lên, cái kho này cũng không thể áp chế nổi khí thế khiếp người tỏa ra từ chiếc cơ giáp.
Ngay cả Franco cũng bất giác ngữa người ra sau, biết rõ cơ giáp trước mắt sẽ không tổn hại ông, nhưng vẫn không tự chủ sinh ra sợ hãi.
Trong nhận thức của ông, ông thích dùng từ “cô ấy” để gọi chiếc cơ giáp này, một vị nữ thần vĩnh viễn không ai có thể hiểu thấu.
Cô ấy là cơ giáp hoàn mỹ nhất trong toàn vũ trụ, giống như một thiếu nữ thướt tha, mỗi một tấc đều lộ ra sự tinh tế hoàn mỹ không gì sánh được.
Nhưng giờ phút này, ông mới chân chính ý thức được, chiến thần không có sinh khí, cùng chiến thần đã có người điều khiển, lại khác biệt lớn đến thế.
Cho dù là khi Đường Vũ điều khiển chiến thần, ông cũng chưa từng có loại ảo giác đáng sợ muốn rạp đầu xưng thần này.
Cho dù ở mọi mặt chiến thần đều áp chế ông, nhưng Franco lại càng hưng phấn.
Ông đã được thấy chiến thần hoàn mỹ!
Franco dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chiến thần hết lần này đến lần khác, kìm không được lắc đầu tán thưởng không tin nổi.
Màu vàng của chiến thần dường như càng diễm lệ hơn, mỗi tia sáng đều có thể đâm xuyên trái tim…
Qua rất lâu, ông mới phát hiện mình thật sự mất khống chế, vội điều chỉnh hô hấp.
Cho đến khi xác định âm thanh của mình không còn run rẩy vì quá mức kích động, Franco mới mở miệng: “Ian, hiện tại là cậu đang điều khiển chiến thần?”
“Đúng.”
Âm thanh không xao động truyền ra từ chiến thần, nhưng kỳ lạ thay lại mang theo âm điệu vang vọng trống trải.
“Đường Vũ thế nào rồi?”
“Tôi không biết.”
Ian đột nhiên nói dối, ngay cả Đường Vũ cũng không biết tại sao Ian phải làm thế.
“Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc… Nhưng đừng buồn, có lẽ cậu ta đang ở nơi nào đó, cậu sẽ tìm được cậu ta.” Franco an ủi Ian.
“Đúng, tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
“Ian, tôi có một thỉnh cầu.”
Thượng tướng Franco luôn xem trọng bản thân cũng nói ra hai chữ ‘thỉnh cầu’, khiến Đường Vũ cũng hiếu kỳ đó là chuyện gì.
“Đấu với tôi một trận.” Franco nói.
Hóa ra là thế, Đường Vũ buồn cười, đại khái đây là chuyện mà những kẻ cuồng chiến đấu nhiệt tình nhất.
Hiện tại chiến thần đã tới, khẳng định có rất nhiều người rục rịch muốn thử, muốn biết chiến thần rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.
__ Anh sẽ đồng ý chứ? Ian.
__ Cậu cảm thấy không vấn đề là được.
__ À, vậy để ông ta nhìn thử thực lực của anh đi.
Chiến thần cùng Franco đến sân huấn luyện.
Trên đường, những người nhìn thấy chiến thần đều mê mang, sau đó chấn động, tiếp theo người không có nhiệm vụ đều vội vã đi theo chiến thần, cứ như bị chi phối tâm trí.
Nhất thời, tin chiến thần thức tỉnh lập tức truyền khắp quân doanh.
Tuy lúc trước cũng nghe nói có người điều khiển được chiến thần rồi, nhưng dù sao vẫn rất ít người thấy.
Hiện tại, giữa ban ngày ban mặt, chiến thần thản nhiên đi lại trong quân doanh, chuyện không khác gì truyền thuyết được diễn ra, mọi người đều vô cùng hưng phấn đồng thời còn tràn đầy hiếu kỳ.
Người điều khiển chiến thần là ai? Trình tự viên là ai?
Tại sao lúc này anh ta mới xuất hiện?
Anh ta đến để xoay chuyển chiến cục sao?
Chiến thần rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Vô số vấn đề cùng đề tài nổi lên, số người đi theo chiến thần và Franco càng lúc càng người, các binh sĩ thấp giọng bàn tán, nhưng không ai dám lớn tiếng dò hỏi.
Đến sân huấn luyện, Franco nhanh chóng thay trang phục thao tác lên cơ giáp của mình, bước tới trước mặt chiến thần, bày ra tư thế khai chiến.
Lúc này những người vây đầy xung quanh mới biết, hóa ra thượng tướng Franco muốn khiêu chiến chiến thần.
Tư thế anh hùng của chiến thần trên chiến trường chưa chắc ai cũng có thể thưởng thức, hiện tại có cơ hội quan sát tại hiện trường, tất cả mọi người đều hưng phấn, có người xoa tay nắm quyền, muốn đi khiêu chiến một phen.
Franco đưa một tay ra nhẹ hạ xuống, giống như một dũng sĩ đợi đối thủ xuất chiêu.
Nhưng lòng bàn tay ông vừa đưa đến một góc độ hoàn mỹ, thế giới của ông lập tức xoay chuyển, chớp mắt sau, cảnh tượng trước mắt ông biến thành nóc phòng sân huấn luyện.
Hai giây sau, những người quan sát mới phát ra tiếng hít thở, bọn họ chỉ thấy thượng tướng Franco đưa tay chuẩn bị xuất chiêu, sau đó chiếc cơ giáp màu xám đậm đó đã lật tung.
Không ai thấy ông bị đánh bại thế nào.
Đủ thấy tốc độ của chiến thần đáng sợ cỡ nào, quả là biến thái.
Mà cơ giáp đáng sợ đến biến thái đó lại giống như chưa từng xuất thủ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này khí lưu mới chậm rãi khuếch tán ra, thổi lên mặt mọi người.
“Đây chính là thực lực của chiến thần…”
“Hóa ra đây mới gọi là cao thâm khó dò.”
“Các cậu thấy vừa rồi anh ta xuất thủ thế nào không?”
“Tốc độ mắt thường căn bản không thể bắt được, cần phải chiếu video chậm mới thấy.”
Tiếng nghị luận vang lên, Franco lại không hề phẫn hận, mà đứng lên tiếp tục bày tư thế vừa rồi, rồi tiếp tục bị đánh bại.
Khi ông lặp lại động tác đó đến lần thứ tám, cuối cùng mới túm được chiến thần, nỗi cuồng hỉ vừa dâng lên, sau gáy ông đã bị nện một cú thật mạnh, khiến cả người ông đều tê dại.
Franco cười khổ, ông đã đến cực hạn rồi, nhưng đối thủ của ông vẫn nhàn nhã thoải mái.
“Tôi nhận thua.” Franco đứng lên, nói: “Ian, quả nhiên không ai có thể chiến thắng cậu.”
Câu này vừa được nói ra, đã như giọt nước được nhỏ vào dầu sôi.
Sau khi mọi người nghe được cái tên “Ian”, liền bùng nổ.
Người điều khiển chiến thần lại là truyền kỳ của họ, anh hùng của họ.
Như vậy cũng không khó giải thích tại sao ngay cả thượng tướng Franco cường hãn cũng hoàn toàn không thể làm gì chiến thần, vì bản thân thượng tá Clermont của họ đã là vô địch.
Bất luận vào lúc nào, thượng tá đều là thần tượng cao vợi nhất dẫn dắt và có thể khích lệ bọn họ!
Quá chiêu với chiến thần, thượng tướng Franco dường như đã thỏa mãn một nguyện vọng từ lâu lắm, khi ông bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt mang theo ý cười.
“Ian, cậu không xuống sao?” Franco kỳ quái nói.
Lúc trước ông đã muốn hỏi, khi vừa ra khỏi kho cơ giáp, Ian đã ở trong chiến thần, bây giờ, người đó vẫn không có ý định bước ra, lẽ nào không chê ở bên trong bí bức khó chịu sao?”
“Không, ở đây rất tốt.”
Vì có thể cảm giác được người quan trọng nhất đối với anh.
Franco lý giải rằng cảm giác kiêu ngạo bất khả chiến bại đó làm Ian vui vẻ, ông đành nhún vai không nói nữa.
Sau khi đuổi hết binh sĩ vây xem đi, Franco nói: “Cậu gia nhập sẽ là chiến dịch quan trọng nhất của chúng ta, như vậy, phần thắng của tôi sẽ lớn hơn.”
Ian lặng yên không nói, đợi Franco nói rõ.
“Cậu cũng biết, bảy đại liên bang chúng ta không phải rất hài hòa, khi mỗi liên bang chuẩn bị chiến đấu, đều không phái ra thực lực mạnh nhất, nhưng nếu cậu có thể dẫn dắt, tin rằng những liên bang kia sẽ không thể tìm cớ gì nữa.”
__ Xem ra ông ta muốn tiêu hao thực lực quân sự của những liên bang khác.
Đường Vũ trong chiến thần suy đoán.
Đường Vũ nảy ra một ý, nói lại suy nghĩ của mình cho Ian, “người phát ngôn” của chiến thần nói: “Tôi đáp ứng ông, dẫn người bao vây kẻ địch ngoại lai.”
Franco mỉm cười, trong lòng càng thêm yên tâm, xem ra cuối cùng Ian vẫn đứng về phía ông.
Franco bắt đầu soạn kế hoạch tác chiến toàn diện cho Ian, còn căn cứ theo thực lực hiện tại của Ian để sửa đổi, giảm bớt nhân viên điều phối cho Ian.
Ian không có bất cứ bất mãn nào.
Ngày chiến thần chính thức xuất chiến, tất cả binh sĩ đóng giữ ở Derek đều xếp hàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc cơ giáp mà họ không thể với tới.
Chiếc cơ giáp đó có ánh sáng vàng chói mắt khác hẳn những chiếc cơ giáp khác, vừa xuất hiện, đã hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
Chẳng qua, chiếc cơ giáp thừa nhận mọi sự mong đợi và nguyện vọng vẫn rất thản nhiên.
Vẫn giống như những chiếc cơ giáp khác cùng xuất chiến, cất bước vào chiến trường.
__ Vừa rồi Phùng Dương liên lạc với cậu.
Đường Vũ đang vui vẻ nhìn hàng ngũ binh sĩ Derek, vẻ cuồng nhiệt của đám người đó làm cậu cảm thấy vừa buồn cười, vừa rất nặng nề.
Nghe suy nghĩ Ian truyền đạt đến, Đường Vũ mới tập trung.
__ Cậu ta nói gì?
__ Cậu ta đã lấy được từ chỗ Lunerb công thức phản ứng có thể giúp cậu trở về thân thể, nhưng cần phải có năng lượng cực lớn giúp đỡ.
__ Tôi đoán được rồi.
Dù sao lúc trước cậu xuyên đến, trải nghiệm tất cả những điều kỳ diệu, đều là vì mũi tên màu bạc mang năng lực cực lớn của Lunerb.
__ Đợi cuộc chiến kết thúc.
__ Ừm, đợi tất cả kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.