Chiến Thần

Chương 138: Ký ức lỏng lẻo




Cái gì?
Đường Định Tín không dám tin vào những gì mình nghe.
Ông vẫn chưa đến tuổi nghe ra ảo giác chứ!
Để con trai mình làm bạn đời cậu ta?
Tạm không nói liên hôn giữa các liên bang phải đi qua những trình tự phức tạp, con trai của ông thậm chí không quen biết người này, nói gì đến bạn đời!
Lại nói, thỉnh cầu? Có kiểu thỉnh cầu thế này sao?
Sát khí bừng bừng lao vào bữa tiệc người khác tổ chức, đánh nhau với cha của bạn đời trong lòng?
Ian Clermont biến mất hai năm chắc sẽ không bị kích thích tinh thần ở chỗ nào rồi chứ!
Sắc mặt Đường Định Tín thay đổi liên tục, nhưng dù sao con trai mình đang ở trên tay người khác, ông vẫn kiêng kỵ điều này, vì thế không lập tức cự tuyệt, sợ sẽ chọc giận đối phương, mà muốn thông qua phương pháp khác để vị thượng tá trước mặt từ bỏ suy nghĩ không thể đó.
Đường Định Tín nói: “Thỉnh cầu của cậu quá đột ngột, trước đó, cả hai còn chưa từng gặp mặt, thậm chí tiểu Vũ không biết tên của cậu.”
Mắt Đường Định Tín nhìn lên Đường Vũ, hy vọng con trai ông có thể kiên định cự tuyệt lời cầu hôn đột ngột này.
“Con biết tên anh ta.” Đường Vũ bị hai người dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm đột nhiên mở miệng: “Thượng tá Clermont.” Ngừng một chút, bổ sung, “Ian.”
Đối với người khá thân cận, chuyện trực tiếp gọi tên cậu biết.
Từ trong lòng cậu đã muốn thân cận người này, cho nên cậu trực tiếp gọi tên Ian.
Đương nhiên, tên và quân hàm của đối phương cậu biết trong quá trình người này giao lưu với cha vừa rồi.
Đường Định Tín suýt tức chết.
Con ông bị sao vậy?
Không phải rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi thôi sao? Tự dưng đột nhiên thông minh như vậy làm gì? Huống chi gọi đối phương thân mật như thế là sao? Lẽ nào thật sự từng âm thầm tiếp xúc?
Nhưng ông dám lấy mạng ra đảm bảo, con trai ông tuyệt đối chưa từng gặp Ian Clermont.
Không phải ông quản giáo quá nghiêm, mà ông rất chú ý đến con trai mình, quen bạn bè thế nào ông cũng âm thầm kiểm tra nhân phẩm người đó, để tránh mang đến những phiền toái không cần thiết cho gia đình và con trai.
Trừ khi là mười mấy năm trời hôn mê con trai quen với Ian, đúng là trò cười.
Nhìn thái độ con trai, lại tuyệt đối không giống đối xử với một người xa lạ.
Cho nên, bọn họ rốt cuộc quen biết thế nào?
Lẽ nào thông qua mạng?
Nhất thời, trong đầu Đường Định Tín hiện lên vô số khả năng, nhưng vẫn cảm thấy không cái nào có thể.
Thấy Đường Vũ tuy tạm thời chưa nhớ ra mình nhưng vẫn rất thân cận, trong lòng Ian dễ chịu hơn, xoa mu bàn tay Đường Vũ một chút, nhìn đối phương hiếu kỳ dòm mình.
Sắc mặt Đường Định Tín không tốt, âm thầm siết chặt tay, nhìn hai người đang liếc mắt lẫn nhau xem ông như không tồn tại kia.
Ông đang đợi thời cơ ra tay lần nữa, đột nhiên cửa phòng khách mở ra, một phụ nữ thân hình gầy nhỏ mặc đồ hoa lệ lao vào.
“Tiểu Vũ, con tôi, cậu, cậu muốn làm gì nó!” Phát hiện con trai đang ở trong tay người khác, làm mẹ, bà kinh hoảng sợ hãi.
Tiềm lực của phụ nữ rất lớn, bà gần như thoáng chốc đã có thể làm được chuyện mà Đường Định Tín mấy lần không đắc thủ _ kéo lấy Đường Vũ, nhét ra sau lưng mình, phòng bị nhìn người đàn ông cao lớn đó.
Trong mắt bà, không có chiến thần hay người đàn ông mạnh nhất gì, muốn ức hiếp con trai của bà thì phải hỏi xem bà có đồng ý hay không.
Ian đã bình tĩnh hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, anh nhớ đến mẹ của mình, cho nên không có hành động bất kính gì với mẹ của Đường Vũ, khi đối phương đưa tay đoạt người, anh đã thức thời buông ra, mặc dù chẳng cam tâm tình nguyện.
Liên Kỳ phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt, tranh thủ liếc mắt nhìn Đường Định Tín, hỏi: “Chuyện gì vậy? Vừa rồi em thấy hai người đánh nhau.”
Ian cướp lời Đường Định Tín mở miệng biểu đạt ý đồ và sự áy náy của mình trước: “Bác gái, xin chào, chuyện vừa rồi là tôi nhất thời xúc động, là hiểu lầm, tôi bảo đảm, tôi đối với Đường Vũ và cả nhà mình không có bất cứ ác ý gì.”
“Vậy rốt cuộc cậu đến làm gì?”
Đường Vũ cao hơn Liên Kỳ không ít, lúc này cũng nghiêng đầu nhìn Ian, hình như cũng hiếu kỳ câu trả lời của anh.
Biết mục đích của Ian là gì, Đường Định Tín há miệng không biết nên nói sao với bà xã.
Ian mở miệng: “Đường Vũ là bạn đời của tôi, cho nên tôi đến tìm cậu ấy.”
Không chỉ Liên Kỳ kinh ngạc trợn to mắt không dám tin, ngay cả Đường Định Tín cũng vừa tức vừa sợ.
Vừa rồi không phải còn thỉnh cầu để Đường Vũ trở thành bạn đời sao, bây giờ chớp mắt thì thành đã rồi? Đùa ông sao?
Liên Kỳ trấn định nửa ngày, mới nghĩ ra phải nói gì: “Ngài Clermont, cậu đừng đùa, tuy tôi không mấy quan tâm chuyện của liên bang Hick, nhưng sự tích của cậu vẫn từng nghe qua. Về mặt bạn đời, nếu tôi không nhớ lầm, cậu đã có đối tượng từ lâu, hơn nữa đã công khai tại liên bang Hick, bây giờ cậu lại đến kéo con trai tôi nói là bạn đời của cậu, như vậy không chỉ phản ánh quan niệm hôn nhân của cậu không nghiêm chỉnh, mà nhân phẩm của cậu cũng có vấn đề, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con trai tôi cùng chia sẻ bạn đời với người khác!”
Ai ngờ đối phương hoàn toàn không bị những lời của bà dọa đến, ngược lại vẻ mặt càng thêm ôn hòa, dường như đang đợi bà nói thế.
“Đúng, tại liên bang Hick tôi đã có bạn đời.” Ian nhìn Đường Vũ.
Đối phương cũng đang nhìn anh, trên thực tế, ánh mắt Đường Vũ vẫn chưa từng rời khỏi Ian.
Lực lý giải của Đường Vũ nhanh chóng nâng lên, cho nên từ lời Lunerb, cậu đã mơ hồ hiểu được ý nghĩa của bạn đời, cho nên khi biết Ian có bạn đời khác, trong lòng cậu còn hơi khó chịu, vì thế mang theo bất mãn nhìn Ian.
Dễ dàng phát hiện cảm xúc của cậu, khóe môi Ian nhẹ cong lên một chút, nói: “Bạn đời của tôi, từ đầu đến cuối, đều chỉ có một người, bác có thể đi kiểm tra tên của cậu ấy.”
Vì kiểm chứng, hai vị phụ huynh nhà họ Đường lập tức kiểm tra toàn bộ tin tức của Ian, sau đó đương nhiên sẽ tra được chuyện của người tên “Đường Vũ” tại Hick.
Đường Vũ đó, bất kể là ngoại hình, hay những chi tiết khác đều khác biệt con trai của họ quá nhiều, chỉ có tính cách là hơi tương tự, nhưng chỉ vì thế mà quả quyết hai người có cùng tên là một người, thực quá võ đoán.
Nhưng rất nhanh, hai người lại nhận được đoạn video hình ảnh Ian Clermont gửi đến.
Bên trong ghi chép đoạn video Đường Vũ kia điều khiển chiến thần.
Xem xong đoạn video đó, Liên Kỳ và Đường Định Tín đều chấn động không nhỏ.
Về động tác điều khiển cơ giáp, Đường Vũ đó quả thật quá giống con trai của họ.
Tuy con trai họ từ lâu đã hôn mê bất tỉnh không biết vì nguyên nhân gì, nhưng trước đó, lại được liệt vào hàng người điều khiển mà liên bang bồi dưỡng trọng điểm, kỹ thuật điều khiển đã tương đối thành thục, cũng có đường lối riêng của mình.
Chính những chi tiết nhỏ lúc đánh nhau đó, khiến họ giật mình nghi ngờ.
Là cấp cao liên bang, đương nhiên họ cũng biết một vài chuyện ẩn mật lúc người Hyde xâm nhập, chẳng hạn họ từng trải qua một lần thời gian hoàn nguyên.
Nếu chuyện đó quả đúng là thật, vậy con trai của họ xuất hiện trong thân thể người khác, có lẽ cũng…
Không không, như vậy quá khó tin.
Khi vợ chồng nhà họ Đường phán đoán Đường Vũ kia có phải là Đường Vũ này không, Ian cũng không rảnh.
Trừ gửi một lượng lớn tin tức anh lưu về Đường Vũ cho họ, anh còn liên lạc với một người.
Sau khi kết thúc liên lạc với người đó, Ian lại trở về phòng khách.
“Cậu là muốn nói, người yêu mà cậu tuyên bố với toàn liên bang, là Đường Vũ nhà tôi?” Sau khi Ian trở lại, Liên Kỳ lộ vẻ phức tạp hỏi.
Đường Định Tín đã không còn làm người phát ngôn nữa, đối với chuyện này, hiển nhiên vợ của ông giỏi hơn.
“Đúng.” Ian đơn giản nói.
Liên Kỳ nhìn con trai của mình, lại nhìn Ian, nói: “Cho dù danh dự cá nhân của cậu rất cao, nhưng chỉ dựa vào những cái này, vẫn không thể khiến chúng tôi tin tưởng.”
“Tôi có thể khiến cậu ấy nhanh chóng hồi phục ký ức, tiền đề là hai người phải tin tưởng tôi, giao cậu ấy cho tôi.”
Liên Kỳ lắc đầu, không biết làm sao xin lỗi việc này, “Đây là một tử cục. Tiểu Vũ không nhớ cậu, cho nên chúng tôi không thể tin tưởng cậu, cho nên cũng không thể giao nó cho cậu.”
Nói rồi, một nhà ba người bắt đầu đi ra ngoài.
Nếu theo tính cách thẳng đuột của Ian, lúc này chỉ sợ đã đè Đường Vũ cưỡng ép rót vào ký ức của hai người, nhưng hai người nhà họ Đường quá mức cảnh giác với anh, thậm chí anh không thể kiểm tra trên người Đường Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chỉ quan sát hơn nửa tiếng, không giống đơn thuần là mất trí nhớ.
Ian vừa suy nghĩ cách giúp Đường Vũ, vừa nghĩ xem phải làm sao để có được lòng tin của cha mẹ Đường Vũ.
Cho đến khi anh thấy động tác nhỏ giữa một nhà ba người kia.
Đường Vũ đã bị Liên Kỳ kéo xa, xác định anh không thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Anh thấy Liên Kỳ và Đường Định Tín đang nói gì đó với Đường Vũ, Đường Vũ một mặt nhìn anh, một mặt lắc đầu như trống bỏi.
Hai người cố gắng tiến hành công việc tựa như khuyên nhủ kia, cho đến khi Đường Vũ lộ vẻ không vui, lắc đầu thật mạnh, còn bước một bước nhỏ về hướng anh.
Ian cười, anh nghĩ ra cách rồi.
Muốn thuyết phục cha mẹ Đường Vũ quả thật khó khăn, người đứng ở vị trí cao thông thường không chịu thỏa hiệp.
Không bằng anh dứt khoát đi đường khác, chỉ cần lòng Đường Vũ đặt trên người anh, cái khác đều dễ làm.
Ian nhấc chân đi về phía một nhà ba người.
Đường Định Tín và Liên Kỳ đều phòng bị nhìn anh.
Ian không chút dao động, đứng ở khoảng cách vừa đúng, đưa một tay cho Đường Vũ, dùng giọng điệu dỗ dành mang theo sự dịu dàng rõ rệt mà anh có thể biểu hiện được, nói: “Đường Vũ, nếu cậu còn để ý đến tôi, thì qua đây, ở cùng với tôi.”
Đây là những lời Đường Vũ từng nói trong không gian tộc kiến.
Anh tin Đường Vũ sẽ không quên anh, chỉ tạm thời không nhớ ra mà thôi.
Quả nhiên, sau khi anh nói câu đó, Đường Vũ hoang mang một lát: “Ian? Anh đang ở đâu?”
“Ở trước mặt cậu,… bước qua.”
“Tiểu Vũ, chúng ta vẫn chưa làm rõ…” Liên Kỳ vừa nói vừa muốn kéo Đường Vũ, nhưng không ngờ đứa con ngoan ngoãn của bà lại đột nhiên chạy.
Con trai bà dù sao cũng xuất thân người điều khiển, tuy còn chưa hoàn toàn hồi phục đến thời kỳ thân thể khỏe mạnh nhất, nhưng cũng không phải bà có thể kéo được, chớp mắt, con bà đã chạy vào lòng người khác.
Mà lần này Đường Định Tín lại nhíu mày, nhưng không ngăn cản Đường Vũ.
Có thể nhìn ra vị thượng tá đó thật sự để ý con của ông, cho nên phải cho người đó một cơ hội sao?
Đàn ông vĩnh viễn luôn hiểu rõ đàn ông.
Đường Vũ nhào vào lòng Ian xong mới chậm rãi tỉnh lại, lộ vẻ càng mù mờ, rõ ràng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng có một âm thanh gọi cậu, qua đó, qua đó! Mau lại gần anh!
Thế là đợi khi cậu tỉnh táo lại, phát hiện mình đã ở trong lòng của người tên là Ian Clermont.
Cảm giác cái ôm rất quen thuộc, thậm chí còn tốt đẹp và quen thuộc hơn cảm giác ôm mẹ, hình như họ đã từng ôm nhau thân mật như thế rồi, thậm chí, còn gần hơn khoảng cách này, còn thân mật hơn…
Nghĩ thế, lúc còn chưa làm rõ tình huống, Đường Vũ đã ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi của người đàn ông khẽ kinh ngạc.
Mùi vị quen thuộc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.