Ian vừa thu thập bốn chiếc cơ giáp chặn đường anh, thì phát hiện xa xa lại có bốn chiếc đuổi tới, mà anh đã bị cắt liên lạc với Ngân Ưng.
73/:~`50[|70`503437^/{{fb@ Lightraito44 @jv!&19/*)[66?|wg42wq55npaylk
Thương tổn của Sisyphus tạm thời không lớn, nhưng nếu vẫn không liên hệ được với Ngân Ưng, hoàn cảnh của anh sẽ cực kỳ bất lợi.
Ian nhìn bốn chiếc cơ giáp hàng đỉnh lại bao vây mình, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, anh cảm thấy chuyện lần này giống như một cái bẫy nhằm bắt mình.
Tuy suy nghĩ này không thể nói cho thông, nhưng anh vẫn có cảm giác đó.
Có điều, cảm giác thì cảm giác, trước mắt điều quan trọng hàng đầu phải làm là hoàn thành nhiệm vụ.
Mắt Ian sắc lại, không chút sợ hãi nhìn cơ giáp đang lăm le mình, tay hướng ra sau, đao quang tử lại được rút ra lần nữa.
“Chết tiệt! Đã cắt liên lạc mà hắn ta vẫn có thể tác chiến, hơn nữa còn hủy hoại mười hai chiếc cơ giáp của ta!” Dưới lòng đất, giọng của người đàn ông nóng nảy kia lại vang lên lần nữa.
“Yên tâm, Sisyphus đã hoàn toàn mất động lực, muốn bắt người đàn ông đó dễ như trở bàn tay.” Nhân viên nghiên cứu áo trắng thấy các số liệu của Sisyphus nhanh chóng giảm mạnh, nói.
Hắn bội phục người đàn ông kia, dũng cảm, quả quyết. Vào lúc không còn bao nhiêu năng lượng mà vẫn dùng đao quang tử, dùng thao tác cường thế mang tính áp đảo nhanh chóng hủy diệt bốn cơ giáp của kẻ địch.
Nếu người đàn ông đó không quyết đoán nắm thời cơ, năng lượng dùng sạch thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Bội phục thì bội phục, nhưng vừa nghĩ đến họ cuối cùng có thể bắt được người đó, tiến hành thí nghiệm kia, hắn liền cảm thấy hy sinh mười mấy chiếc cơ giáp hoàn toàn đáng giá!
Đường Vũ và Phùng Dương vô kế khả thi ngồi trên bàn điều khiển, sự việc đã vượt ra khỏi dự liệu của hai người, hiện tại họ không còn cảm thấy hứng thú vì cùng được làm nhiệm vụ với Ian Clermont nữa.
“Tín hiệu bị cắt đứt hoàn toàn.” Phùng Dương nói.
“Ừm, hoàn toàn cắt đứt.” Đường Vũ lặp lại không rõ nghĩa.
“Cậu có cách gì không?” Phùng Dương hỏi.
“Không có, cậu có không?”
Phùng Dương đột nhiên nhảy lên, gương mặt tái trắng đỏ lên kích động: “Cậu đừng lặp lại lời tôi nữa!”
Đường Vũ nhún vai, “Nếu không tôi không biết có thể trả lời cậu cái gì.”
Phùng Dương nhắm mắt lại, cưỡng ép mình bình tĩnh, hít sâu một cái nói: “Vừa rồi, những trình tự đó là gì?” Nếu hai người đã bó tay, thì không bằng nói chuyện khác.
“Tôi cho cậu biết, cậu phải đảm bảo không nói tôi điên.”
Đường Vũ đã suy nghĩ xong rồi, chuyện này muốn giấu Phùng Dương cũng không được.
Tiếp xúc với Phùng Dương một năm, cậu đã hiểu rõ người này, tin rằng cho đối phương biết bí mật của mình, Phùng Dương cũng sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho cậu.
Đương nhiên, chuyện xuyên thời không này cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể nói, cho nên cậu bịa ra một câu chuyện.
“Cậu biết đó, tôi xuất thân từ hành tinh nhân tạo.” Thấy Phùng Dương nghiêm túc gật đầu, Đường Vũ bắt đầu kể chuyện.
“Khi còn nhỏ, tôi bất cẩn chạy khỏi trấn 0773 còn bị lạc đường, tôi phát hiện một có cái hòm giống như quan tài màu vàng trong một hang động, bên trong còn ghi chép những trình tự kỳ lạ, tôi đã học theo.”
“…” Phùng Dương nghi ngờ, “Hết rồi?”
“Hết rồi.” Đường Vũ dứt khoát nói.
Cậu tin, chỉ cần cậu không nói, Phùng Dương cũng không tiện truy hỏi tận gốc rễ, chỉ cần nói đại khái, còn lại cứ cho cậu ta tự suy nghĩ, nhất định thứ Phùng Dương tưởng tượng ra sẽ càng có tính chân thật hơn cậu tự miêu tả.
Phùng Dương suy nghĩ nửa ngày, căn cứ theo miêu tả về cái hòm mà Đường Vũ nói, suy đoán: “Hệ thống vận hành của bảy đại liên bang trong tinh hệ Abel đều không chênh gì nhau, có khác biệt nhưng không nhiều, hệ thống của cậu lại hoàn toàn khác… lẽ nào là khoa học kỹ thuật ngoài tinh hệ… có thể nói cụ thể cho tôi nghe phải vận hành thế nào không?”
Đường Vũ sờ mũi, ngoài tinh hệ… thật sự bị Phùng Dương đoán trúng điểm này rồi. Cậu gật đầu. “Được thôi.”
Đường Vũ kể lại đại khái về chuyện soạn trình tự ở trái đất, nói một hồi phát hiện sắc mặt Phùng Dương càng lúc càng lạ, đợi cậu nói xong, cậu cảm thấy ánh mắt Phùng Dương nhìn cậu giống như nhìn người ngoài hành tinh.
“Như vậy không phù hợp với logic của trình tự, cậu đã học hết rồi?”
Đường Vũ bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
“Sao có thể? Cái này hoàn toàn không phù hợp với bất cứ định luật nào! Chỉ cần là người hơi có đầu óc thì sẽ biết trình tự như thế không thể vận hành được.”
Đường Vũ trợn trắng mắt, được rồi, cậu chính là người không có đầu óc đó đấy.
Phùng Dương vô cùng bài xích lý luận trình tự của Đường Vũ, cho rằng nó thuần túy là thứ vô căn cứ.
Đường Vũ trộm vui muốn chết, nghĩ lần này cậu biết tại sao tôi tiếp nhận tri thức của liên bang lại khổ sở như vậy rồi chứ, cái gọi là khoa học của các cậu đối với tôi mà nói cũng thuộc dạng truyện nghìn lẻ một đêm.
Đường Vũ tùy tiện soạn một trình tự cho Phùng Dương xem, Phùng Dương lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Trình tự đó rất ngắn, tốc độ thực hiện vô cùng nhanh.
Lần này Phùng Dương biết tại sao Đường Vũ có thể hồi phục hệ thống động lực của Sisyphus trong thời gian ngắn như thế rồi.
Nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hiểu được quan hệ logic giữa những ký tự đó.
Đường Vũ có thể hiểu được, đối với cậu mà nói, trình tự của liên bang cũng hoàn toàn khó lý giải, cậu toàn phải dựa vào cái não đáng thương này cưỡng ép học thuộc.
“Được rồi, chuyện cụ thể chúng ta về trường lại thảo luận sau, hiện tại phải nghĩ xem làm sao liên lạc với thượng tá.” Đường Vũ cắt đứt suy nghĩ muốn bàn luận sâu hơn của Phùng Dương.
Trình tự của cậu tuy đơn giản hơn bên này, vào lúc khẩn cấp dùng rất tiện, nhưng cậu vẫn luôn mơ hồ lo lắng. Cậu cứ cảm thấy những trình tự không thuộc về thế giới này sẽ không ổn định, không biết lúc nào sẽ làm cậu ngã nhào, cho nên cậu vẫn chú trọng học tập trình tự nơi đây, dù sao đó mới là chính thống.
“Không biết, tín hiệu của hành tinh bỏ hoang vốn đã yếu, bây giờ bên phía thượng tá không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ liên quan đến trọng lực bất ổn vừa rồi.” Phùng Dương nói ra suy nghĩ của mình về chuyện mất liên lạc.
Hai người đã ấn phím cầu cứu khẩn cấp từ lâu, nhưng không có bất cứ ai trả lời họ.
Chiếc tàu Ngân Ưng này không có Ian cũng rất khó khởi động.
Vì đây là nhiệm vụ bí mật, mà bản thân Phùng Nghị cũng đang làm nhiệm vụ, không ai có thể giúp họ, hai người chỉ có thể đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã khoảng một ngày từ lúc mất tin tức của Ian, hai người càng lúc càng nôn nóng.
Đường Vũ thầm nghĩ, quả nhiên họa vô đơn chí, vừa mới chạy thoát khó khăn, lại rơi vào nguy cơ.
Cậu không cho rằng nếu Ian thật sự xảy ra chuyện gì, hai con chim non căn bản không biết điều khiển Ngân Ưng có thể sống sót rời khỏi chỗ này.
Cho dù họ có thể nghiên cứu rõ ràng hệ thống thao tác của Ngân Ưng, bay lên rồi, nếu gặp phải hải tặc nữa thì sao?
“Không thì, chúng ta đi tìm thượng tá đi.” Đường Vũ nói.
“Sao được chứ?!” Phùng Dương phản đối kịch liệt, “Cậu quên trước khi thượng tá đi, đã hạ lệnh gì cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên là nhớ, anh ta nói không được phép rời khỏi Ngân Ưng.”
“Vậy cậu còn dám nói đi tìm anh ta?!”
“Thượng tá còn nói phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta, nhưng hiện tại không phải anh ta không thể ra lệnh được sao?” Đường Vũ chẳng xem trọng nói.
“Mệnh lệnh của anh ta chính là ở yên tại đây! Không được phép đi bất cứ đâu!” Phùng Dương vô cùng kiên quyết bảo vệ ý chỉ của Ian.
Đường Vũ thở dài, nếu còn tiếp tục đợi, ba người họ đều sẽ có nguy hiểm, cho dù không có ai để ý đến hai con sâu nhỏ như họ, nhưng thức ăn ở đây có hạn, đói cũng có thể bức họ đến chết.
Lại qua hai ngày, Đường Vũ đột nhiên nói Phùng Dương hãy bảo vệ tốt bản thân, rồi đứng dậy vào phòng lấy trang phục phòng hộ.
“Cậu đi đâu?” Phùng Dương đứng lên đuổi theo Đường Vũ.
“Tôi đi tìm anh ta.” Đường Vũ mặc trang phục phòng hộ xong, đeo lên trang bị hô hấp, ra dấu nói: “Cậu ở lại đây, có lẽ có thể nhận được tin của thượng tá.”
“Với thể lực của cậu, cậu đi thì có thể làm gì chứ!” Phùng Dương đứng ở cửa kho giang tay ra ngăn Đường Vũ.
“Cầu người không bằng cầu mình, tôi thử đi tìm thượng tá.” Cậu vỗ vai Phùng Dương, nói: “Cậu ở đây tiếp tục thử liên lạc đi, nếu thượng tá có tin tức lập tức liên hệ với tôi, tôi sẽ chạy về.”
Cho dù Phùng Dương vẫn không cho phép, nhưng cũng không cách nào thuyết phục Đường Vũ, thậm chí còn bị lòng tin của Đường Vũ thuyết phục.
Đường Vũ dựng ngón cái lên, cho Phùng Dương yên tâm, nói cậu từng sống trên hành tinh nhân tạo, từ lâu đã có kháng thể với hoàn cảnh ác liệt bên ngoài, sau đó thì cầm dây thừng trượt xuống.
Dù sao Phùng Dương chỉ là thiếu niên 17 tuổi, cũng coi như dễ dao động.
Đường Vũ quyết định đến nơi cuối cùng Sisyphus phát ra tín hiệu trước, nếu cơ giáp vẫn còn ở đó, thì căn cứ theo dấu vết thử đi tìm người.
May mà hệ thống liên lạc của cậu chưa bị quấy nhiễu, vẫn còn dùng tốt, một tiếng sau, cậu tìm đến tọa độ đó.
Sisyphus còn đen hơn cả trời đêm vẫn đứng sừng sững trong đất cát bay loạn và đá núi vụn, dường như kẻ địch có mạnh hơn nữa cũng không thể nào đánh bại nó, xung quanh là những mảnh vỡ của cơ giáp bị hủy, ngổn ngang khắp nơi, có vài chiếc cơ giáp thậm chí bị chém ngang eo.
Có thể tưởng tượng, cuộc chiến lúc đó nhất định vô cùng kịch liệt.
Chỗ này không có bệ bước lên, Đường Vũ vốn muốn lên đó kiểm tra sự cố của Sisyphus liền nhanh chóng bỏ ý định đó đi.
Đường Vũ bắt đầu tìm kiếm theo dấu vết kéo lê của hai chiếc cơ giáp.
Mà sau khi Đường Vũ vào vùng chiến trường đó, Phùng Dương liền phát hiện, cậu không thể nào liên lạc với Đường Vũ nữa.
…
“Ba ngày rồi! Vậy mà ngay cả một người cũng không tìm được, một đám phế vật!”
“Bây giờ chắc chắn hắn ta đã xâm nhập vào căn cứ của chúng ta, chỉ cần phái thêm người trông ở chỗ Cao Mộc là được.”
Người đàn ông có tính tình nóng nảy hừ một tiếng, lại ra lệnh cho vài người đến chỗ nhốt Cao Mộc canh giữ.
Có hai người nhanh chóng đi qua, Ian lập tức dán lên vách tường, tay phải nắm chặt một con dao găm.
Sau khi hai người đó đi khá xa, Ian trốn khỏi camera đi theo đằng sau.
Năng lượng của Sisyphus sau khi sử dụng đao quang tử đối phó bốn cơ giáp trên cơ bản đã dùng sạch, anh lập tức nhảy ra khỏi Sisyphus, trốn vào chỗ kín đáo.
Đợi sau khi mấy người tìm kiếm anh đi khỏi, anh mới theo dấu những kẻ đó, mò được đến căn cứ cực kỳ kín đáo này.
Gián điệp của Rice không biết đã mai phục bao lâu ở hành tinh bỏ hoang này.
Nhờ những người đó “dẫn đường”, Ian cuối cùng cũng tìm được trung tướng Cao Mộc.
Nhưng chỗ đó phòng thủ cực nghiêm, có đến mười người.
Trải qua ba ngày quan sát, cũng có chút hiểu biết về quy luật của họ, Ian chọn thời cơ ít người nhất, đột nhiên xuất hiện, xoay ngược dao găm cắt cổ một người, ngay lúc máu phun ra, anh duỗi chân móc người đứng gần máy cảnh báo nhất lại chỗ mình, cùi chỏ mang theo trọng lượng thân thể đè mạnh lên cổ đối phương, tiếng vỡ nát ở yết hầu khiến người đó cũng hoàn toàn mất đi hô hấp.
Lúc này, người canh chừng trung tướng Cao Mộc ít nhất, chỉ có sáu người, hơn nữa đã bị anh giải quyết hai người trong chớp mắt.
“Ian, Ian Clermont…” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, giữa mày đã bị cắm một con dao, người đó trực tiếp ngã xuống.
Ba người còn lại muốn chạy, Ian đột ngột nhảy vọt lên phía trước, hung tợn kẹp cổ một người, khi hai người kia ngã xuống, anh buông người đã không còn thở dưới thân ra, lật người rút con dao giữa trán kia ra, ném vào gáy người đứng trước cửa, đồng thời liên tiếp lật người, duỗi chân ra, quét ngã người cách anh gần nhất.
Ian rút dao găm ra khỏi gáy kẻ đã ngã ở cửa, đi về phía kẻ đang ngã dưới đất.
Lúc này, sáu kẻ canh gác chỉ còn lại một người.
“Đừng, đừng giết tôi… xin anh…”
Ian cúi nhìn người đó, đột nhiên nhấc chân đạp lên cổ tay kẻ xin tha, cây súng mini được giấu ở đó liền rớt xuống đất.
Mặt kẻ đó lập tức không còn chút máu.
“Xin…”
Ian quỳ xuống, đưa tay bịt mắt gã, tay kia cầm dao găm, lưỡi dao rạch qua cổ gã.
Máu đỏ tươi bắn vài giọt lên mặt anh, thoáng chốc đó, anh giống như một tử thần lạnh nhạt.
Ian đứng lên, đi tới trước cửa sổ căn phòng nhốt trung tướng Cao Mộc, người đó đã phát hiện anh, đang vui mừng nhìn anh.