Chiến Thần

Chương 34: Nguy cơ năng lượng




Mọi người nghe thế, cũng không kịp hỏi là chuyện gì, lập tức chạy đến chỗ mình nên tới.
^/$.%/~65216ehkb18mm69@ Light @/%65ee^|jq57?^*/141832vb:[

Jim luống cuống thay trang phục thao tác trèo vào cơ giáp, lúc này Willy mới nhớ ra phải kiểm tra xem cơ giáp có tổn hại gì không, Đường Vũ cũng lấy màn hình thao tác ra đứng ở một chỗ khá an toàn.


Lâm Thu mở màn bảo vệ năng lượng ra, bảo vệ mọi người trừ cơ giáp.
Mọi người vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Trong môn học hợp tác, bọn họ đã ứng phó với vô số bài diễn luyện mô phỏng, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình trạng bất ngờ đúng nghĩa, cho dù mỗi người đều tràn đầy tự tin với bản thân, nhưng lại có một chút thấp thỏm chỉ khi thực chiến mới gặp.
“Jim, cậu chuẩn bị xong chưa?” Lâm Thu sắc giọng hỏi, vẻ uất ức do mất thức ăn mà xuất hiện trước đó đã biến mất sạch sẽ, ngược lại có cảm giác uy nghiêm không hề thua kém con trai.
Cơ giáp to lớn phát ra tiếng ầm ầm, khi cơ giáp rời khỏi bàn điều khiển, mặt đất truyền đến chấn động nhẹ, Jim đã điều khiển cơ giáp nghênh đón đàn thú nham thạch đang đuổi tới.
Thú nham thạch cao bằng nửa người nếu so với cơ giáp thì chỉ nhỏ bé như con kiến, nhưng tất cả mọi người thấy được số lượng của “đàn kiến” này đều không dám biểu hiện ra chút xem thường nào.
Những con thú nham thạch này có một phần không cần mạng liên tục tông vào chân và đùi cơ giáp, còn một phần nhỏ muốn đột phá màn bảo vệ tấn công nhân loại vô cùng hạp miệng bên trong.
Rất nhanh, khu vực xung đột trào lên từng đống khói bụi, kế đó là gió lớn không ngừng vút qua, thổi lên màn bảo vệ, có một chút bụi thậm chí đã trôi vào.
“Sao cậu lại dẫn chúng lại đây?” Lâm Thu hỏi.
“Không phải tôi cố ý!” Carlos lập tức biện giải: “Trên đường tôi đi tìm hang động thì đụng phải chúng. Có lẽ do vừa rồi bão cát đã thổi đến rất nhiều nham thạch, cho nên chúng chạy ra tìm thức ăn. Vì tầm nhìn kém, lại không ngờ mũi chúng lại nhạy như vậy, khi tôi phát hiện chúng thì chúng đã đuổi theo tôi rồi.”

oj+17tj][frpi57|^pypl43@ Huyết – Phong @qx30?*,)633349urld1971./
Carlos nói một lèo, thở vài cái, lại tiếp: “Vốn muốn dẫn chúng đi, chạy được vài km, thực sự chạy không nổi nữa, chỉ có thể trở lại, chúng nó đúng là một đám quái vật về thể lực!”


Carlos nói xong, đặt mông ngồi xuống, gương mặt đen kịt đỏ lên, xem ra vừa rồi quả thật bị đuổi cho kiệt sức.
Lâm Thu nhìn số lượng thú nham thạch, nhíu mày nói với đồng đội: “Số lượng thú nham thạch quá nhiều, không độc cư như giáo viên đã nói, tình huống này tôi từng nghe bạn ở khoa nghiên cứu sinh thái nói qua, có thể chúng đang ở vào kỳ ***, cho nên sẽ tụ lại với nhau, chúng cần một lượng thức ăn lớn, cũng vô cùng nóng nảy, có thể chúng ta sẽ rất phiền phức.”
“Vậy chúng ta nên làm sao đây?” Carlos hỏi.
Giọng Jim truyền đến từ máy liên lạc trong cơ giáp: “Muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chúng là không thể, da chúng quá cứng, chỉ có thể đợi chúng mệt rồi bỏ đi.”
Lâm Thu nhìn tình huống địa thế xung quanh một lượt, nói: “Cũng chỉ có thể như thế, gần đây không có nhiều đá nham thạch cho chúng ăn, chúng không ăn được chúng ta thì sẽ bỏ đi thôi.”
Hai cô gái khác: “…” Cùng là nữ sinh, vậy mà lại dễ dàng nói ra lời này, như vậy được chứ?
Chỉ số thông minh của thú nham thạch cực kỳ thấp, muốn chúng nó rút lui, cần giết chết một lượng lớn đồng đội để dọa chúng.
Jim điều khiển cơ giáp, nâng lòng bàn chân to dày lên, dẫm từng bước từng bước, lại vung nắm đấm nện xuống đất từng cái.
Đối phó với thú nham thạch không cần tiêu phí kỹ xảo, chỉ cần đủ sức mạnh, thì có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng khi thời gian trôi dần, va chạm với vỏ ngoài cứng chắc của thú nham thạch trong thời gian dài, vỏ ngoài của cơ giáp khó tránh tổn hại.

daxu)/89#[49722*`sihyzw|{@ Huyetphong143 @xp=[92|#./ji^|ak65[$~=}&uc)}
Đường Vũ nhìn chiếc cơ giáp cũ kỹ kia, nếu so với Sisyphus thì chỉ có thể bị ném ra ngoài bầu trời, có chút hoài niệm tư thế anh hùng của chiếc cơ giáp màu đen kia.


Nếu là Sisyphus, mấy con sâu nhỏ này ngay cả tư cách khiến nó chớp mắt cũng không có.
Trừ mặt ngoài cơ giáp bị tổn hại, chuyện khiến mọi người càng lo lắng lại xảy ra, đã qua một khoảng thời gian rất dài, những con thú nham thạch đó vẫn không có ý rời khỏi, mà năng lượng của màn bảo vệ lại không còn đủ.
Vừa vào đêm, muốn đợi đến hôm sau hấp thu năng lượng của hằng tinh gần đó để khôi phục năng lượng của màn bảo vệ đã không kịp. Bầu không khí vốn còn rất nhẹ nhàng dần trở nên căng thẳng.
Lúc này, Jim trong cơ giáp nói: “Lát nữa tôi sẽ điều khiển cơ giáp lại gần màn bảo vệ, Willy cậu giúp tôi bảo dưỡng nó, tôi sẽ ra ngoài chống chọi một lúc, che chở cho cậu.”
Willy nói: “Không được, cậu ra ngoài như vậy quá nguy hiểm…”
“Cậu quên khoa cơ giáp chúng tôi đều có thể lực của quái nhân sao, ha ha, không vấn đề đâu!” Giọng của Jim còn lộ ra sự bình thản, khiến mọi người chậm rãi thả lỏng.
Bây giờ điều duy nhất mà Đường Vũ lo lắng là vấn đề của màn bảo vệ, cho dù có thể sửa chữa cơ giáp thành công, nhưng màn năng lượng bảo vệ nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm một tiếng, một tiếng sau, họ sẽ phải “chạy lõa thể” trước mặt những con thú nham thạch này.
“Được rồi, ngay lúc này!” Lâm Thu ra lệnh, Jim lập tức lùi về trước màn bảo vệ, mở lối vào ở khoang ngực cơ giáp, nhảy ra khỏi dịch cảm ứng.
Trước khi chạm đất, cậu ta cực kỳ linh hoạt điều chỉnh góc độ, giảm bớt lực ảnh hưởng khi tiếp xúc với mặt đất, rồi nhanh chóng túm con thú nham thạch gần cậu nhất, đấm mạnh qua.
Cùng lúc này, Willy cũng mang thùng dụng cụ chạy ra khỏi màn bảo vệ, nhanh chóng sửa chữa chỗ tổn hại của cơ giáp.
Còn hai nam sinh đứng bên cạnh cậu ta, cầm vũ khí mà tổ họ mang theo, vừa căng thẳng vừa hưng phấn bảo vệ Willy, nhưng họ không dám chủ động tấn công, nếu không sẽ dẫn đến càng nhiều thú nham thạch.
Khi Jim nói chuyện thì rất xấu hổ, nhưng khi đấu với thú nham thạch thì vô cùng dũng mãnh, trang phục thao tác bó sát lấy người, dường như sắp không che đậy được cơ bắp nổi lên của cậu, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ hung tàn, một đấm là có thể đánh bay một con thú nham thạch.

!)zgkq*$23ny3919cf]`ix/!64@ Lightraito44 @##48}/ecir185396.%mmvm66fs
Nếu có thú nham thạch lại gần Willy, hai người bên cạnh sẽ len lén giải quyết.


Mấy phút sau, Willy huýt sáo một cái, ba người lập tức trốn vào màn bảo vệ, Jim nhanh chóng thoát thân khỏi vòng vây công của thú nham thạch, dẫm lên một con thú, lẹ làng nhảy vào trong cơ giáp.
“Người anh em, không sao chứ?” Willy đứng trong màn bảo vệ, lau mồ hôi nói.
“Không vấn đề.” Jim hơi thở dốc, “Làm nóng người thôi.”
“Màn bảo vệ còn duy trì được nửa tiếng, chúng ta cần dời đến một nơi an toàn.” Lâm Thu thấy cơ giáp đã hồi phục bình thường, nói.
Carlos lắc đầu: “Trước đó tôi chạy ra ngoài một vòng, gần đây không có hang động an toàn.”
Mọi người đều lộ vẻ lo lắng, nếu màn bảo vệ không có tác dụng, mấy con thú nham thạch vẫn không bỏ đi, không phải họ sẽ rất nguy hiểm sao?
Lâm Thu tập trung mọi người lại, lật lòng bàn tay ra, trong tay đang đặt một thứ giống như viên đá màu xanh lớn cỡ nút áo – thứ duy trì màn bảo vệ, cô nói: “Mọi người có biện pháp gì không? Không ai muốn trở về trấn đó chứ.”
Lần rèn luyện thực hành đầu tiên không phải không có thất bại, nhưng tuyệt đối không thất bại nhanh như họ.
Cái này không thể trách họ, ngay cả giáo viên trong học viện cũng không ngờ thú nham thạch lại tiến vào kỳ *** vào lúc này, nếu không tuyệt đối sẽ không chọn hành tinh nhân tạo này.
Nhưng hiện tại nói gì cũng muộn rồi, họ chỉ có thể nghĩ cách, hoặc từ bỏ nhiệm vụ.
“Đường Vũ, cậu có cách gì không?” Lâm Thu đột nhiên quay đầu hỏi người vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Lâm Thu tự nhiên có dụng ý của mình.
Là người chỉ huy tổ tiến vào trạng thái chiến đấu, cô tất nhiên hiểu rõ trạng thái, năng lực của mọi người như lòng bàn tay.
Nãy giờ cô đã chú ý Đường Vũ vẫn luôn suy nghĩ gì đó, bây giờ cô hy vọng người đó nghĩ được thứ gì có thể giúp đỡ họ.

bd{+rqkfkkoe18]:63ntwk89ki`}@ Huyetphong143 @98zk93jt=${&+*ghqplfls
Bị Lâm Thu kêu tên, Đường Vũ không thể không nói suy nghĩ không mấy hoàn thiện của mình ra: “Màn bảo vệ của chúng ta sẽ đình công do không đủ năng lượng, bây giờ cần nhất là năng lượng.” Đường Vũ nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói: “Bây giờ là nửa đêm không thể bổ sung năng lượng, cách duy nhất có thể sinh ra năng lượng…” Đường Vũ nhìn cánh tay máy to lớn đang vung vẩy bên ngoài màn bảo vệ đập nát mấy con thú nham thạch.


Trong mắt Lâm Thu lộ vẻ vui mừng, hỏi: “Cậu là nói, muốn dùng năng lượng của cơ giáp để bổ sung cho màn bảo vệ? Nhưng làm vậy sẽ giảm năng lượng của cơ giáp, lỡ năng lượng của cơ giáp cũng dùng hết…”
Nhưng không thể không nói, chủ ý này không tồi, ít nhất có thể giảm bớt tình huống khẩn cấp, có lẽ trước khi dùng hết năng lượng, những con thú nham thạch này đã rút lui.
Lâm Thu đang muốn đồng ý chủ ý này, thì thấy Đường Vũ lắc đầu.
“Không phải…” Đường Vũ vừa nhanh chóng suy nghĩ vừa nói, “Tôi đang nghĩ, có thể thu năng lượng sinh ra mỗi lần cơ giáp đánh thú nham thạch hoặc thú nham thạch tấn công cơ giáp để cung cấp cho màn bảo vệ hay không, như vậy thì không cần tiêu hao năng lượng của cơ giáp.”
Lâm Thu nghiêm túc lắng nghe, trong mắt lóe qua tia khác thường.
“Bây giờ khó khăn nhất là, nên thu như thế nào…” Đường Vũ suy nghĩ quá mức nghiêm túc, không thấy người xung quanh lộ vẻ kinh ngạc nhìn cậu.

tp=?55*!?[$`ad=,ww$`bzvphn@ Huyết – Phong @33ms|!^&3524jsjhbmacrj80:#935
Lúc này, Willy bưng thùng dụng cụ của mình qua, mở ra nói: “Suy nghĩ của cậu tôi cảm thấy rất được, ở đây tôi có dụng cụ, là dùng để kiểm tra số liệu mức độ chịu lực cực hạn của cơ giáp, có thể dùng để thu thập năng lượng tại điểm chịu lực của cơ giáp, vấn đề bây giờ là làm sao thực hiện chuyển hóa.”


Đường Vũ nhìn những dụng cụ đó, lập tức mỉm cười, vỗ vai Willy nói: “Tôi có cách rồi, cái này thật đúng là dụng cụ tốt.” Nói xong, cậu liền cầm những thứ đó kết nối với màn hình thao tác.
Trải qua mười mấy phút kiểm tra, Đường Vũ vui mừng kêu lên: “Tỉ lệ chuyển hóa chỉ có thể thực hiện được 40%, không cách nào hồi phục năng lượng của màn bảo vệ, nhưng có thể duy trì trạng thái hiện tại.” Đường Vũ nói xong, ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn hướng cơ giáp, nói: “Nếu Jim vẫn giữ trạng thái chịu tấn công này.”
Willy cười khổ, Jim vẫn luôn bị tấn công, như vậy kẻ mệt sẽ là cậu.
Nhưng cuối cùng đã giải quyết được vấn đề nguy cơ, nhanh chóng lắp trang bị lên cơ giáp, mọi người rốt cuộc cũng thở phào.
Lâm Thu lại gần Đường Vũ, nhìn người đang hưng phấn soạn một vài trình tự cô hoàn toàn không hiểu, hiếu kỳ hỏi: “Cậu dang làm gì?”
Mắt Đường Vũ lóe tia hưng phấn, nói: “Xem thử có thể nâng cao tỉ lệ chuyển hóa không.”
Nói xong, Đường Vũ nghe nữ sinh bên cạnh thở ra một cái, nói như oán trách: “Cậu đặt tất cả tinh lực lên việc học và nghiên cứu rồi.”
Đường Vũ cảm thấy lời đối phương nói hơi kỳ quái, liền ngừng lại nghiêng đầu nhìn.
Lâm Thu cố ra vẻ không để ý nhún vai: “Cho nên, nhất định cậu đã quên tôi từng nhờ Carlos chuyển cho cậu một bức thư rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.