Cơ giáp màu đỏ thu thập chiếc cơ giáp kia nhanh như gió lốc, đã thế còn chưa đã, nó lại ngoắc ngón tay, một chiếc cơ giáp khác đáp lời ra nghênh chiến, Sư Tử Đỏ lại dùng các chiêu điêu luyện đánh bại đối phương.
5nx{\{`|9745(%ta].98aayf@ Lightraito44 @8sv1749rlud25)`kc63)!}/nz&{pd
Trong tiếng hoan hô của mọi người, thiếu niên tóc đỏ trên Sư Tử Đỏ nhảy xuống, đi thẳng về phía Đường Vũ.
“Gia nhập vào đội của tôi, cùng thi đối kháng cuối học kỳ.”
Mọi người vây quanh đều hiếu kỳ về thân phận của Đường Vũ.
Phải biết rằng, tại khu này, Sư Tử Đỏ thi đấu trên ngàn trận hiếm khi thất bại, cũng chưa từng thấy hắn tiếp xúc với ai, dường như là một đại hiệp độc hành không có bạn bè, hôm nay lại đột nhiên mời một người trông cực kỳ bình thường làm đồng đội, sao mà không hiếu kỳ cho được.
Nhất thời, rất nhiều ánh mắt đều bắn lên người Đường Vũ.
Lúc này Đường Vũ mới biết, Malak có ý đồ gì.
Thì ra là để cậu đồng ý gia nhập đội, nên muốn chứng minh thực lực với cậu.
“Tôi đã đồng ý với Phùng Dương, cậu ta sẽ giúp tôi tìm đội tốt.”
“Chúng tôi chính là đội tốt nhất, cậu đi nói với cậu ta cậu ta cũng sẽ không để cậu cự tuyệt tôi.” Malak tràn đầy tự tin, trừ sắc mặt trông vẫn thối thối ra.
“Chỉ sợ thực lực của tôi…”
“Thực lực của cậu xứng với tôi.”
“… Cảm ơn…” Đường Vũ không biết có nên cảm ơn Malak xem trọng mình như vậy không…
Sau khi bán não của mình đi với giá cao, Đường Vũ lại bán quyền sở hữu thi đấu của mình với giá thấp cho đội của Malak.
“Trong đội còn ai nữa?” Đường Vũ theo Malak ra khỏi đám đông.
“Những người khác tôi vẫn đang tìm, tôi muốn tìm người xuất sắc nhất.”
Đến lúc này, Đường Vũ có thể xác định câu vừa rồi của Malak quả thật đang khen mình.
“À.” Đường Vũ ngẫm nghĩ, hỏi ra nghi vấn của mình, “Mấy hôm nay cũng thường có người đến mời tôi, chẳng qua tôi không hiểu rõ những chuyện trong thi đấu.”
“Cậu sẽ từ từ biết thôi.”
“Được rồi, cậu không cảm thấy tôi kéo chân sau là được.”
“Cậu sẽ cho thượng tá Clermont biết cậu gia nhập vào đội của tôi chứ?” Malak đột nhiên quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ lập tức câm nín, tại sao cậu lại cảm thấy fan não tàn Malak của thượng tá là vì muốn được thượng tá chú ý mới mời cậu vào nhỉ, nhất định là ảo giác rồi!
“Tôi…”
“Cậu phải cho anh ta biết!” Sắc mặt Malak càng âm trầm.
Nếu không phải đã dần hiểu tính cách Malak, biết người này càng âm trầm đại biểu càng hưng phấn, Đường Vũ nhất định đã bị dọa nửa đêm không ngủ nổi.
“Được, được rồi… nếu có cơ hội.” Đường Vũ thỏa hiệp.
Lúc này Malak mới thôi, gật đầu.
“Còn nửa năm nữa.” Đến một chỗ vắng người, Malak dừng lại, chuyển rất nhiều video của mình cho Đường Vũ, “Đây là băng ghi hình cuộc so tài những năm trước, cậu về xem đi, đợi tôi tìm đủ người rồi, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện theo đội.”
Đường Vũ đổ mồ hôi, dường như Malak vô cùng vô cùng xem trọng cuộc đấu này, nhưng cậu lại không có cảm giác đặc biệt gì với nó, cái này liệu có ảnh hưởng đến thành tích phát huy của đội không?
Đợi khi cúi xem những thứ Malak chuyển cho, cậu mới thật sự cảm thấy bùng đầu.
Những đoạn video này chuyển thành phim điện ảnh thì chắc cũng có trên mười ngàn bộ!
Cậu không thể không đổi mới nhận thức của mình về cuộc so tài đó, còn cảnh cáo bản thân nhất định phải xem trọng, nếu không Malak sẽ cười! Mà cậu khẳng định không muốn thấy cảnh đó!
Trong phòng hiệu trưởng của học viện Kenton, một ông cụ tinh thần quắc thước đang vuốt râu nói chuyện với người trên màn hình.
“Ian, gần đây khỏe chứ? Nghe nói vài hôm trước cậu đánh một trận đẹp lắm, còn chưa kịp chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn ngài, Abner, đó không phải là công lao của mình tôi.”
“Cậu luôn khiêm tốn như vậy.” Hiệu trưởng Abner nói, “Cậu có cảm thấy động hướng của liên bang gần đây rất lạ không?”
“Cái này không nằm trong phạm vi chức trách của tôi.”
Abner lắc đầu, thở dài nói: “Thật không biết cậu không nể tình người như vậy có phải do học viện của chúng tôi giáo dục ra không.”
Vẻ mặt Ian hơi thả lỏng, nói: “Nếu ngài hỏi cảm giác của cá nhân tôi, thì đúng, liên bang chưa từng để học sinh lên chiến trường, cho dù là thực tập.”
“Cậu cũng chú ý sao?” Abner ngồi thẳng dậy, có vẻ nghiêm túc hơn hẳn: “Có phải những người đó lại tới nữa không?”
“Tôi không rõ, tôi chỉ có thể nói với ngài trực giác của cá nhân mình.”
“Cậu nói đi, Ian, từ trước tới nay tôi tin vào trực giác của cậu.”
Ian không thích suy đoán bất cứ chuyện gì hoặc nói ra những cách nhìn không chịu trách nhiệm khi không căn cứ theo tình huống, nhưng người thầy hướng dẫn của anh luôn thích hỏi suy nghĩ của anh, đặc biệt là những suy nghĩ còn chưa hoàn thiện.
Ian chỉ có thể nói sơ một chút: “Tuy tôi từng nói có thể những người đó sẽ mang đến uy hiếp to lớn cho liên bang, còn kiến nghị liên bang xem trọng nó, nhưng họ không cho là thế, bọn họ cho rằng những người đó chỉ là kẻ lang thang giữa các tinh hệ, sẽ không có bất cứ nguy hại nào.”
Ian ngừng một chút, cho ra đáp áp về vấn đề Abner đưa ra: “Cho nên liên bang để học sinh lên chiến trường, có lẽ chỉ là để nâng cao tỉ lệ chiến thắng khi đối phó với liên bang khác.”
Abner nghe xong trầm mặc một lúc, rồi sờ râu nói: “Đúng vậy, ôi, cũng khó trách, liên bang Hick có thực lực yếu nhất trong bảy đại liên bang của tinh hệ Abel, cho dù lần này chống được tiến công của Rice, lần sau chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy, dù sao chiến sĩ như cậu quá ít.”
“Chiến sĩ ưu tú của Hick rất nhiều.” Ian không tán đồng cách nói của Abner.
“Đúng, nhưng họ đều bị điều giáo thành một dạng người.” Nói đến điểm này, Abner có chút kích động, “Chiến sĩ cơ giáp giống nhau, trình tự viên giống nhau, chỉ huy viên giống nhau, tình báo viên giống nhau… tất cả đều giống nhau.”
Nói xong câu này, hai người chìm vào trầm mặc, có vẻ cũng chẳng biết làm sao với tình trạng này.
“Thôi, không nói nữa, lớn tuổi rồi luôn thích lo lắng thứ này thứ kia, cậu đừng bị lão già tôi ảnh hưởng đến lòng tin.”
“Không đâu.” Ian nói, có thể nhìn ra anh quả thật không dao động.
“Đúng rồi, tôi đã hỏi thiếu tướng Noah, gần đây cậu không có nhiệm vụ ra tiền tuyến.”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tôi dùng thân phận bên tổ chức, mời cậu đến dự cuộc so tài đối kháng cơ giáp liên bang của học sinh năm hai, hy vọng cậu đừng cự tuyệt.”
Ian lộ vẻ khó xử.
Anh không muốn lãng phí thời gian để thưởng thức so tài.
“Quán quân so tài đối kháng cơ giáp ngày xưa, nay đã là anh hùng liên bang, nếu cậu có thể đến, sĩ khí của đám nhóc nhất định sẽ tăng hừng hực.”
“Abner…” Ian nhẹ lắc đầu, đang muốn cự tuyệt.
“Nghe nói thằng bé mà cậu tiến cử cũng sẽ tham gia, hơn nữa đã bị người điều khiển xuất sắc của nhà Carla lôi kéo, cậu không muốn xem thử biểu hiện của cậu ta sao?”
Ian hơi do dự, đáng lý ra anh không nên do dự trong chuyện này.
Đây là thứ ngoài dự liệu của anh.
Thấy Ian dao động, hiệu trưởng Abner tiếp tục thả ra mồi câu mà vừa rồi ông phát hiện tác dụng rất tốt, “Đợt trước cậu ta vừa kiểm tra mức độ sử dụng não.”
Phát hiện Ian đã hoàn toàn bị vấn đề của mình hấp dẫn, Abner mỉm cười ấm áp: “Ian thân yêu, tham gia lần so tài này sẽ không khiến cậu thất vọng.”
“Được rồi, Abner. Tiền đề là nếu tôi không bị phái đi làm nhiệm vụ khẩn cấp.”
“Rất tốt.” Abner vừa vui vẻ phẩy nhúm râu của mình, vừa thả mồi để câu Ian, “Mức độ vận dụng não của cậu ta đạt đến 45%, một trị số cực kỳ tốt, con mắt của cậu không tồi.”
Abner nhìn ra được Ian cũng có chút kinh ngạc, chỉ là che giấu rất tốt, chớp mắt đã biến mất.
“Tin rằng tại Kenton cậu ta sẽ được giáo dục tốt nhất.” Ian dự định kết thúc cuộc đối thoại với Abner, trước khi ngắt, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Thể lực của cậu ta rất kém.”
Abner nhìn màn hình đang tối đi, lẩm bẩm: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta, … đúng là một thằng nhóc ngốc hoàn toàn không hiểu phải biểu đạt sự quan tâm thế nào.”
Đường Vũ không biết Malak tìm kiếm đồng đội tới đâu rồi, cậu đã hoàn toàn mê đắm những trận đấu trong video.
Mỗi ngày cứ giống như một bộ phim, các kỹ năng lóa mắt, các kiểu bước đi, các tình thế đại nghịch chuyển làm hưng phấn lòng người!
Cái này còn làm người ta sôi sục hơn tổ đội đấu game có hiệu quả tốt nhất, cậu sắp quên ăn quên ngủ luôn rồi!
Phùng Dương không tỏ vẻ gì với quyết định vào tổ Malak của cậu, nhưng Đường Vũ cảm thấy đây chính là thỏa mãn.
Nhưng cậu gia nhập vào đội Malak, vậy Phùng Dương đi đâu đây?
Sau khi Đường Vũ hỏi vấn đề này, Phùng Dương rất khinh thường: “Với thực lực của tôi, Kenton không có người điều khiển xứng với tôi!”
Đường Vũ nghe xong, đột nhiên cảm thấy Phùng Dương và Malak đúng là trời sinh một đôi.
Phùng Dương không định tham gia thi đấu theo đội, bây giờ cậu ta cực kỳ si mê hệ thống trình tự khác mà Đường Vũ cho mình, theo cách nói của Đường Vũ, Phùng Dương đã nghiên cứu đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nhưng có một điều Đường Vũ rất khó hiểu.
Với đầu óc của Phùng Dương, nghiên cứu lâu như thế, chỉ mới miễn cưỡng hiểu được một trình tự vô cùng đơn giản.
Lẽ nào muốn triệt để học thông hết hệ thống đó, thì cần phải học lịch sử trái đất, lịch sử phát triển gì gì đó sao? Nếu không tại sao lại cố sức như vậy chứ?!
Phùng Dương tin chắc mình thông minh hơn Đường Vũ, cho nên trước đó từng thề phải nắm được hệ thống trình tự này trong vòng một năm, nhưng hiện tại xem ra, rất khó khăn. Cho nên cậu không định tham gia vào thi đấu đội, chỉ báo danh thi đấu cá nhân.
Malak tạm thời chưa có động tĩnh gì, Đường Vũ vừa tiếp tục học tri thức thao tác thực tế của Kenton, vừa không ngừng xem những đoạn video kia.
Khi cậu xem cuộc so tài mười hai năm trước, cậu phát hiện một niềm vui lớn!
__ Video tài liệu Ian Clermont tham gia cuộc so tài hồi năm hai!
Khi Đường Vũ thấy, tim đập muốn văng ra, quả thật có thể làm quà sinh nhật cho cậu rồi! Tuy rằng còn một thời gian nữa mới tới ngày sinh nhật của cậu.
Đường Vũ đặc biệt chọn một buổi chiều mưa thuận gió hòa, trời trong thoáng đãng không có lớp, pha một ly trà trái cây tự chế, nằm trên giường cấp phòng tổng thống của ký túc xá, mở video.
Nơi tổ chức so tài mỗi năm sẽ khác nhau, lần thượng tá tham gia được tổ chức trong sa mạc, nhưng không có cảnh cát vàng đầy trời như hành tinh nhân tạo hay hành tinh bỏ hoang, mà có lẽ là sa mạc trên hành tinh tự nhiên.
Đường Vũ không hiểu quy tắc so tài lắm, nhưng xem video lâu như vậy, cũng đã nắm được ít nhiều.
Trận mở đầu là cuộc đấu đào thải quy mô lớn, khi tại đó chỉ còn lại một trăm đội, cuộc đấu đào thải sẽ kết thúc.
Đường Vũ thấy được, chính Ian Clermont điều khiển cơ giáp va đụng khắp nơi, dùng cách thức vô cùng dã man đào thải đối thủ.
Đường Vũ biết cậu không nên ôm mong đợi quá cao với độ mỹ quan thao tác của thượng tá Clermont, dù sao trên chiến trường đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Lần đó trên hành tinh nhân tạo, Sisyphus một phát phế hai cơ giáp, phong cách hoàn toàn không dễ nhìn nhưng lại có lực sát thương to lớn, đó mới là thượng tá Clermont.
Đường Vũ uống một hớp trà, nhún vai, xem ra phong cách tác chiến của một người đã được hình thành từ sớm.
Thượng tá Clermont chính là dạng dã man!
Cuộc đấu đào thải tiếp diễn bình thường, cậu không thấy được thượng tá sử dụng động tác độ khó cao nào, động tác duy nhất có thể gọi là dùng điểm tâm đại khái chỉ có khi giáp công, vô thức sử ra chiêu đá vòng, có lẽ động tác đó còn có một cái tên cao sang hơn, Đường Vũ chỉ tạm gọi nó như vậy thôi.
Nhưng Đường Vũ lại không thất vọng chút nào, ngược lại cậu cảm thấy người đàn ông chân chính này mới là thần tượng của cậu!
Trong cuộc so tài chỉ sử dụng cơ giáp có lực sát thương giống nhau do bên tổ chức thống nhất bố trí, cho nên sẽ khảo nghiệm trình độ của người điều khiển và cả đội.
Thao tác cơ giáp giống nhau, nhưng Đường Vũ có thể nhìn thấy rõ, thượng tá tuyệt đối linh hoạt hơn những cơ giáp khác!
Đại khái đó là biểu hiện trực quan nhất cho thể lực siêu mạnh và độ dung hợp cực cao khi thao tác cơ giáp.
Cuộc đấu đào thải tiến hành được một nửa, gần như đã không còn cơ giáp nào đến khiêu chiến Ian, dường như cũng phát giác được, đội đó không dễ chọc.
Sau đó cậu thấy thượng tá không động đậy, cơ giáp giữ tư thế phòng bị có thể tấn công bất cứ lúc nào, mãi cho đến khi cuộc đấu đào thải kết thúc.
Phần tiếp theo chính là thi đấu bình thường, Đường Vũ lại chạy đi pha một ly trà, rồi chạy về xem tiếp.
“Phụt!” Họng trà đột ngột phun ra.
Khi xem đến cuộc đấu của mười sáu người mạnh nhất, cơ giáp của thượng tá trực tiếp ném đối thủ lên trời, rớt xuống, giành thắng lợi.
Trà đã pha xong lại cho cậu xem cái này??
Đã là vòng mười sáu người mạnh nhất, tại sao thượng tá không thể chói mắt một chút chứ!