Chiến Thần

Chương 42: Nghiên cứu bí mật




“Thượng tá?” Nhận ra thượng tá không có ý nói rõ với mình, Đường Vũ chỉ đành bước theo, lúc này cậu mới phát hiện, vì hai người vẫn đứng nói chuyện, nên đã khiến nhiều người chú ý.
+&0|}3355`}~?ri9767{|][hz@ Huyetphong143 @)}zw?={|(6068uywpgq##

Diện mạo của Ian không thay đổi gì, vì thế rất nhiều người nghi ngờ đó có phải là truyền kỳ liên bang hay không.


Đường Vũ thấy có người bắt đầu tò mò về thân phận của họ, liền cúi đầu ngoan ngoãn đi theo, không nói tiếng nào.
Đến một chỗ vắng người, Ian gửi cho cậu rất nhiều video và một vài văn kiện.
“Đây là…” Đường Vũ nghi hoặc nhìn văn kiện mình nhận được, lại nhìn người đàn ông đối diện.
“Sẽ giúp ích cho cậu.” Đối phương chỉ nói mấy chữ như vậy rồi mở màn hình thao tác ra.
Đường Vũ biết đối phương muốn truyền tống đi, đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Cậu gọi anh lại: “Thượng tá, chuyện tinh thần lực của Lily dao động…”
Đối phương tạm ngừng không ấn nút “xác định”, ngẩng đầu nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ kìm lòng không đặng nhẹ cười, cảm thấy hơi hơi đắc ý vì lần nào thượng tá định đi cậu cũng có thể ngăn cản thành công.
“Tôi nhớ đã từng nói với anh, tinh thần lực của Lily dao động rất lớn, đã lên đến 100 đơn vị rồi.”
“Về việc làm sao ứng phó, cậu chắc đã học qua, học viên bổ khuyết. Nằm trong bài chuyên ngành của cậu.” Ian nhíu mày, dường như cảm thấy bất mãn vì Đường Vũ đưa ra vấn đề cấp thấp như vậy.
“Đúng vậy, tôi biết nên làm sao giải quyết.” Cậu từng học cách giải quyết dao động tinh thần lực của thế giới này, “Nhưng, tại sao dao động của Lily lại càng lúc càng không chịu khống chế?”
Theo Đường Vũ biết, khi cảm xúc của một người không biến hóa quá lớn, thì giá trị dao động tinh thần lực cũng bảo trì trong phạm vịi nhỏ. Cho nên tình trạng như Lily rất đặc biệt, dường như nó cũng sẽ trưởng thành.
“Đó chính là lí do tại sao Lily tìm cậu, hy vọng cậu có thể tìm được cách giải quyết, và giữ bí mật này thay nó.” Có vẻ Ian không muốn nói nhiều.

7523kn5629856887?]41^]te@ Light-Raito44 @cgzb84mt815il%^/%={bd($
“Vậy còn… anh thì sao?” Đây mới là vấn đề Đường Vũ chân chính quan tâm.


“Tôi sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Đường Vũ nhìn người đàn ông đó ung dung ấn một phím nào đấy, bóng dáng chợt trở nên mơ hồ, biến mất, lòng cậu cảm thấy ngột ngạt.
Thượng tá nói “sẽ không có bất cứ vấn đề gì”, chứ không phải “không có bất cứ vấn đề gì”, có nghĩa là anh có cách giải quyết rồi sao?
Nhưng tại sao không thể giúp Lily? Đó là cách gì? Có nguy hiểm hay không?
Đường Vũ đứng tại chỗ, chìm vào trong vấn đề này rất lâu không cách nào hoàn hồn.
Sau khi lên năm hai học thực hành, cậu đã học cách xử lý tinh thần lực dao động của thế giới này, chỉ có thể hình dung là cực kỳ phức tạp, hơn nữa chỉ có thể xử lý giá trị dao động không cao.
Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao người điều khiển nhất định phải học khống chế tinh thần lực, đồng thời có trình tự viên ưu tú phối hợp, mới có thể bảo đảm an toàn chắc chắn.
Mà phương pháp cậu tự cân nhắc được, cũng chỉ có thể xử lý dao động tinh thần lực dưới 100, vậy thì, trên 100 nên giải quyết thế nào đây? Lẽ nào đó là nội dung mà trình tự viên cao cấp mới được học sao?
Mấy hôm nay, Đường Vũ luôn vô thức bị vấn đề này vây khốn, cậu cũng không nói rõ được nguyên nhân, luôn cảm thấy mình cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, nếu không cậu sẽ khó chịu.
May mà có video của Malak và thứ thượng tá chuyển cho cậu có thể phân tán một chút lực chú ý.
Thứ Ian Clermont chuyển cho cậu hệt như bảo bối.
Đó là video cuộc so tài đối kháng của Elijah, trình tự viên cấp thứ đế kia! Điều đáng để vui mừng hơn nữa là bên trong còn có một chút văn bản trình tự do thiếu tướng Elijah soạn ra! Còn có của vài người khác mà cậu không biết.
Tuy trình tự trong văn bản không có gì đặc biệt, phần lớn đã từng tiếp xúc trong lúc học, nhưng cậu có thể thông qua những trình tự này hiểu thêm về phong cách của thiếu tá Elijah và những người khác, thậm chí có thể phỏng đoán một vài suy nghĩ xen tạp trong trình tự của họ…
Thông qua học tập video thao tác, Đường Vũ lại phát hiện rất nhiều thứ mình thiếu sót, cậu thầm cảnh cáo bản thân nhất định phải trở nên càng ưu tú, nếu không sẽ có lỗi với thượng tá đã ưu đãi cho cậu những thứ này.
Đúng vậy, là ưu đãi.

vy+|rr`,}=8701645vi7875@ Huyetphong143 @|.?|btsx:}84%[ahbv12om927
Có một hôm cậu hỏi Phùng Dương, có thể cho cậu xem video thao tác không.


Phùng Dương cực kỳ kiêu ngạo “thưởng” video cho Đường Vũ, nói thứ đó trên mạng có thể bán với giá cực cao, có thể cho Đường Vũ miễn phí là Đường Vũ tốt số!
Đường Vũ cầm ghi chép video của Phùng Dương, nhớ đến một đống thượng tá cho mình… quyết định qua một thời gian nữa mới chia sẻ với Phùng Dương, bây giờ cậu không có hơi sức đâu giải thích.
Nhưng cậu nghĩ hoài vẫn không hiểu, tại sao thượng tá lại có những thứ hữu dụng với trình tự viên, nếu giá trị cao vậy, cũng không thể nào do nhàm chán mà mua về xem được…
Đường Vũ nghiên cứu sơ lượt video đó, nhớ ra thời gian hẹn với ông lão trên mạng đã tới.
Cậu rất hiếu kỳ “hạng mục nghiên cứu” mà đối phương nói, vì thù lao đối phương cho quá cao, mà đối phương có thể tìm được cậu, nhất định đã thưởng thức cậu ở mặt nào đó.
Đường Vũ đăng nhập mạng, đi xuyên qua từng khu mạng theo tin tức ông lão để lại, tìm đến phòng làm việc kia.
“Ồ cậu đến rồi, nhóc con nặc danh.” Ông lão đang đeo một cặp mắt kính gọng tròn, đi ngang qua cửa.
“Xin chào, tôi nên xưng hô với ngài thế nào?” Cũng không thế nói là “ồ, ông già” chứ.
“Cậu có thể gọi tôi là Abner, nếu đã đến rồi, tôi không lãng phí thời gian với cậu nữa, dù sao chúng ta tính phí theo giờ.” Abner chớp mắt với Đường Vũ, giống như lão ngoan đồng: “Cậu cần ký hiệp nghị bảo mật với tôi.”
“À, có thể.” Đường Vũ đi theo Abner đến một căn phòng bình thường, nhìn hiệp nghị bảo mật bằng giấy mà Abner rút ra __ thực tế chỉ là trên mạng chiếu ra thành giấy thôi – nhưng tuyệt đối có hiệu quả pháp luật, xem kỹ qua một lượt, nhận thấy hiệp nghị này vô cùng chặt chẽ, cậu trịnh trọng ký tên mình lên.
“Đường Vũ.” Abner gọi tên cậu.
Đường Vũ ngẩng đầu, phát hiện đối phương không có vẻ kinh ngạc và xa lạ, ngược lại cứ như đã biết cậu từ lâu, nhưng điều này thật vô lý. Đường Vũ gật đầu, thầm cười mình quá đa nghi.
“Hạng mục của tôi cần người có tri thức lý luận vô cùng uyên bác, người có thao tác cực kỳ chuẩn xác…”
Đường Vũ cười lắc đầu, hai thứ này cậu hoàn toàn chẳng dính đến.
“Và, người có thể có vài suy nghĩ riêng. Cậu là loại thứ ba, có thể nhìn ra từ những phát minh nhỏ của cậu.”
Đường Vũ thở ra một cái, “Tôi cứ nghĩ tôi không có chỗ nào hữu ích cho ông chứ.”
“Chỗ hữu ích của cậu rất lớn, mấy mọt sách do liên bang giáo dục ra giống hệt người máy, trong cùng một hệ thống lý luận, có cùng một suy nghĩ, làm cùng một động tác, cho ra cùng một kết luận, tôi sắp bị những con mọt sách đó chọc điên rồi.”

rq30?/35ot})74513(^==`?iq@ Light @!|jdri:#|(..|[4130hy74$$ru
Đường Vũ nghe Abner khoa trương phê phán cách dạy dỗ của liên bang, không nén được bật cười.


“Còn cậu, sao lại có những suy nghĩ khác người thế chứ?” Abner hỏi.
“Đại khái là do tôi… đến từ hành tinh nhân tạo.”
Đường Vũ phát hiện ánh sáng vụt lóe qua trong mắt Abner, cậu cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao cậu lại cho rằng đối phương biết mình?
Chẳng qua cậu không thể biết người nào tên là Abner được.
“Được rồi.” Nói chuyện xong xuôi, Abner dẫn Đường Vũ đến một căn phòng giống phòng thí nghiệm. “Đây là nơi làm việc, mà chỗ này là phòng làm việc riêng của cậu, lát nữa tôi sẽ bảo trợ thủ mang đề tài chúng tôi nghiên cứu đến cho cậu, hy vọng cậu có thể xứng với tiền lương cao mà tôi đưa ra.”
Abner nói xong, vuốt nhúm râu của mình rồi đi.
Đường Vũ bị phòng thí nghiệm chấn trụ.
Khắp phòng là đủ các màn hình hiển thị, lớn có, nhỏ có, gần như cậu nhấn vào chỗ nào, cũng có thể kích hoạt một màn hình.
Mỗi màn hình đều loe lóe đủ trình tự, mà màn hình lớn nhất ở giữa phòng đang tính toán một chuỗi nào đó với tốc độ cực nhanh, Đường Vũ nhìn chăm chú một hồi, mơ hồ có vài trình tự cậu biết, còn toàn bộ những cái khác là lĩnh lực cậu chưa từng tiếp xúc đến.
“Đường Vũ.”
Âm thanh gọi tên khá quen tai, Đường Vũ quay phắt đầu qua, phát hiện đối phương lại là người cậu tuyệt đối không ngờ đến – Lunerb.
“Sao anh lại ở đây?” Đường Vũ gần như vô thức lùi lại nửa bước.
“Tôi là trợ thủ của Abner.” Lunerb cười híp mắt nói, tuy nhận ra sự phòng bị của Đường Vũ, nhưng lại không vạch trần, vẫn sáng sủa như trong ấn tượng.
Người này là người Đường Vũ tuyệt không muốn thấy.
Mỗi lần thấy, đều đang nhắc nhở cậu, cậu là khách ngoại lai chiếm hữu thân thể người khác, hơn nữa còn phải dựng tinh thần lên mười hai lần không để đối phương nhìn thấu cậu đã không phải là chủ nhân trước…
“Nhưng anh là người điều khiển, tôi cho rằng…” Đường Vũ ấp úng.
“Tôi không chỉ là người điều khiển.” Lunerb lắc ngón tay đầy thần bí, sau đó thì đẩy chồng văn kiện “bằng giấy” cho Đường Vũ.
Vì dính đến cơ mật, cho dù trên mạng, cũng dùng giấy truyền tin, như vậy có thể bảo đảm tin tức sẽ không bị trộm mất.
Đường Vũ cầm cái trên cùng đảo mắt nhìn, càng xem càng chấn động.
“Xem ra cậu rất hứng thú, vậy tôi yên tâm rồi.” Lunerb vỗ vai Đường Vũ, “Để tôi xem thử não của cậu có thể giải quyết được vấn đề này không.”
Không còn hơi sức dư thừa nào hỏi tại sao Lunerb lại ở nơi cần trình tự viên, cũng không rảnh hỏi đối phương rốt cuộc là người thuộc phương diện nào trong ba lĩnh vực mà Abner đã nói, Đường Vũ đã đờ người với những vấn đề mình sắp tham gia.
__ Nghiên cứu làm cách nào giải quyết tinh thần lực của người điều khiển dao động vượt quá 150 đơn vị trong dịch cảm ứng.

%|4310qv8858xn[=ar8937it@ Lightraito @3xp(|73:=ij{dy$[}{sf||%~
Đây chính là vấn đề đang vây khốn cậu thời gian gần đây!


Mà chồng văn kiện này đưa ra rất nhiều suy nghĩ mang tính xây dựng, cơ bản Đường Vũ hoàn toàn không nghĩ đến được, cậu lập tức quên ăn quên ngủ vùi đầu vào nghiên cứu.
Trước mắt, liên bang không có cách giải quyết nào tốt cho tinh thần lực dao động trên 100.
Sau khi tinh thần lực dao động vượt 100, mỗi khi tăng thêm 10 đơn vị, phép tính trình tự sẽ điên cuồng tăng trưởng giống như đồ thị lũy thừa, chỉ có thể dựa vào tốc độ thao tác tuyệt đối của trình tự viên giải quyết, nhưng thời gian dịch cảm ứng có thể chấp nhận người điều khiển không cách nào đồng bộ chỉ có 3 phút, qua 3 phút, sẽ sinh ra phản ứng bài xích.
Cho dù Đường Vũ có một hệ thống trình tự khác, cũng không thể không đối diện vấn đề này, chỉ số tăng trưởng của mỗi 10 đơn vị, chính là vấn đề cậu không cách nào giải quyết.
Trong số văn kiện này có rất nhiều giả thiết, nhưng cuối cùng không phải không có căn cứ lý luận, thì là không cách nào thành công.
Hai tay Đường Vũ nhanh chóng tiếp xúc màn hình thao tác, số liệu vận hành tính toán như nước chảy, Đường Vũ muốn tìm ra cách giải quyết từ trong đó.
Cậu nhớ đến đoạn video của liên bang, thiên tài tinh thần lực 700 chính vì tinh thần lực dao động quá lớn, mới ngoài ý muốn bị liên bang đối địch bắt đi.
Cậu không hy vọng có một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra với thượng tá Clermont hoặc một người có ý nghĩa trọng đại nào đó với liên bang.
Cho dù không biết tại sao đoàn thể nhỏ dân gian này lại nghiên cứu vấn đề trọng đại đó, nhưng nếu đã có nguồn vốn, đương nhiên cậu sẽ không cự tuyệt, càng không lười biếng.
Khi Đường Vũ thoát khỏi mạng, đúng lúc Phùng Dương chui ra khỏi phòng, thấy điệu bộ của Phùng Dương, Đường Vũ giật bắn.
“Lông Cừu, cậu sao vậy?”
Phùng Dương có vẻ ngủ không đủ giấc, hai con mắt vốn to sáng rực lúc này đeo theo hai vòng đen thui.
“Tối qua uống nước Mạn Đà La.” Phùng Dương ngáp một cái.
Đó đâu phải thuốc kích thích chứ, còn có thể khiến người ta không ngủ? “Sau đó thì sao?” Đường Vũ hỏi.
Phùng Dương nhìn Đường Vũ, dùng vẻ mặt mà Đường Vũ chưa từng thấy qua trên người Phùng Dương: “Độ vận dụng não của tôi đạt đến 55%, vẫn không hiểu nổi hệ thống đó.”
Mồ hôi lạnh phủ kín lưng Đường Vũ.
“Mà cậu chỉ có 45%.” Phùng Dương nói xong lại gần Đường Vũ một bước.
Đường Vũ lùi ra sau, lòng căng thẳng, cậu nên giải thích chuyện này với Phùng Dương ra sao?
Chuyện đó vốn chẳng có liên quan gì đến mức độ vận dụng não của cậu, cái đó chỉ là thứ cậu mang từ bên ngoài đến thôi…
Chắc Phùng Dương sẽ không vì chuyện này mà có cách nhìn gì khác với cậu chứ, Đường Vũ buồn bực suy đoán.
Chỉ là khi Đường Vũ đang muốn giải thích cho Phùng Dương, đối phương lại không bước qua nữa, mà xoa mắt ngáp mạnh, “Bỏ đi, một học sinh nghèo đến từ hành tinh nhân tạo mà có nhiều bí mật như thế, thật làm người ta ghen tỵ.”
Tuy Phùng Dương rõ ràng nói là ghen tỵ, nhưng Đường Vũ lại cảm thấy như được trút gánh nặng, cậu biết Phùng Dương nói vậy có nghĩa là không muốn quấn lấy chuyện này không buông.
Đường Vũ thở ra nhẹ nhõm, càng lúc càng cảm thấy Phùng Dương thật sự không phải bạn cùng phòng tốt bình thường.
“Đúng rồi.” Phùng Dương nghiêng người qua: “Chiều Malak có đến, thấy cậu đang bận cậu ta nhờ tôi chuyển lời, số người trong đội cậu đã đủ rồi, ngày mai bắt đầu chính thức tiến hành huấn luyện phối hợp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.