Chiến Thần

Chương 50: Ám thị tâm lý




Nghe Phùng Dương bảo mình tham gia thi đấu, Đường Vũ suýt nhảy bắn lên.
(:966226bn?!914420}.xhgx[(,,@ Light @161622qh(+up85%+km84ro693

“Sao được chứ! Tôi không chuẩn bị gì cả!”


“Có gì cần chuẩn bị chứ.” Phùng Dương suy yếu nói: “Không khác gì với kỳ thi cuối kỳ của chúng ta hết, chẳng qua đề mục thâm sâu hơn một chút, cách tính phức tạp hơn, cậu đi không vấn đề gì đâu.”
“Cậu xem trọng tôi quá rồi…” Đường Vũ thấp giọng thở dài: “Tôi chẳng qua bị Malak lừa nên mới một mình chăm lo cho hai người điều khiển, nếu là bây giờ, Malak cho tôi biết sẽ bố trí như vậy, tôi nhất định không đồng ý, cho nên tôi cũng không có bản lĩnh thật gì.”
Phùng Dương lại ho sù sụ mấy tiếng, ho đến chảy nước mắt: “Bảo cậu đi thì đi, đừng phí lời với tôi!”
“Bệnh còn dữ vậy nữa.” Một âm thanh âm trầm vang lên ngoài cửa phòng.
Lời vừa dứt, thì thấy một bóng người cao lớn bước vào, mái tóc đỏ rực, sắc mặt lạnh lẽo dị thường, chính là Malak.
“Tôi dữ với cậu ta thì sao, cậu ta còn không nói, liên quan gì đến cậu!” Tính cách của Phùng Dương vẫn như đạn pháo, chạm chút là nổ.
Malak không để ý đến cậu ta, mà nói với Đường Vũ: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi, chắc chắn thân thể rất mệt, về nghỉ ngơi đi, có tôi đây rồi.”
Phùng Dương nghe thế, sắc mặt còn kém hơn, muốn nói gì nhưng một tràng ho sù sụ kéo đến gây ảnh hưởng chẳng nói được.
“Cậu ta bảo cậu đi thi đấu, cậu cứ đi đi.” Malak nói xong, đuổi Đường Vũ đi.
Tuy rất lo cho Phùng Dương, nhưng Đường Vũ quả thật mệt mỏi vô cùng, chỉ sợ cậu cũng không cách nào chăm sóc Phùng Dương, huống chi cậu cũng tin Malak sẽ không bạc đãi Phùng Dương, nên yên tâm đi về.
Sau khi xoay người đi cũng không chú ý đến ánh mắt hơi kinh hoảng của Phùng Dương.
“Đồ chơi mới của cậu đi rồi, cậu thất vọng sao?” Giọng của Malak vẫn lạnh lẽo, rất xứng với mặt hắn.
“Cậu… khụ khụ! Liên quan gì đến cậu!” Phùng Dương tức đỏ mặt, dứt khoát quay đầu đi, không nhìn tên tóc đỏ nữa.

883zw:%39`}42:~95{{mq}(@ Lightraito @981710.^36zecf51\no#)
Malak cũng không để ý, nói: “Cậu ta có biết cậu có bệnh không?”


“Mẹ nó cậu mới có bệnh!” Nhưng hoàn toàn không phù hợp nội dung nói, ngữ khí của Phùng Dương để lộ rõ sự chột dạ.
“Dù tôi có bệnh, cũng sẽ không tùy tiện chơi thân thể người khác.” Malak nhìn vách tường trắng tinh của phòng y tế, nói ra lời khiến người ta nghe xong nhất định sẽ nổ tung.
“Tôi chơi khi nào… tôi chỉ sờ thôi, thì sao chứ!” Phùng Dương quay đầu lại, trừng mắt nhìn Malak.
Ngũ quan của Phùng Dương cực kỳ tinh xảo, lông mi dày và dài, hai mắt vì ho mà đầy hơi nước, còn hơi đỏ lên.
Hầu kết Malak nhúc nhích một chút, âm trầm nói: “Để tôi sờ lại.”
Hôm sau khi Đường Vũ đến thăm Phùng Dương, kinh ngạc phát hiện khóe môi Malak bầm xanh.
“Lông Cừu, cậu đánh cậu ta?” Đây gần như là phản ứng đầu tiên của Đường Vũ.
Với thân thủ của Malak, nếu không phải tự nguyện chịu đánh, có mấy ai có thể chạm vào hắn?
Tính cách của Phùng Dương kém như thế, tính ra là do Malak hầu hạ không tốt, nên cậu tức giận.

ju/$ao43zo5587/{{sf^+il.{,*@ Lightraito @+%15\$.25])12sr88:`7198ur82oc
Phùng Dương vẫn còn bệnh nằm trên giường, ăn chút bữa sáng Đường Vũ mang tới, sau đó cuộn chăn quay người nhìn cửa sổ, ngắm cảnh tuyết.


“Cậu ta sao vậy?” Đường Vũ hỏi Malak.
“Cậu ta có bệnh.” Malak chẳng bận tâm nói.
“Tôi biết mà.” Nếu không đến phòng y tế làm gì!
“Tối qua tôi trị cho cậu ta, có thể đang khỏe lại.”
Đường Vũ nghe được ý cười trong lời Malak, nhưng lại nghĩ là không thể nào, nên cũng không đặt trong lòng.
Malak sẽ cười sao? Mặt trời mọc từ hướng tây mới xảy ra.
Phùng Dương đã báo lại với giáo viên, yêu cầu Đường Vũ thi đấu thay mình.
Giáo viên cũng hiểu mà đồng ý, trước mắt, quả thật không có người nào thích hợp tham gia thi đấu hơn Đường Vũ.
Dù sao học viện không muốn lãng phí danh sách có hạn, mà Đường Vũ biểu hiện ưu tú trong thi đấu đồng đội, có thể nói là phi thường xuất sắc, cho nên giáo viên cũng tràn đầy trông đợi.
Đường Vũ bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này, chỉ có thể an ủi bản thân, tận lực lấy thành tích tốt, chỉ có đủ ưu tú, mới có thể tranh thủ nhiều lợi ích cho mình…
Độ chú ý của thi đấu cá nhân không cao như thi đấu đoàn đội, khoa trình tự xếp ở ngày thứ hai, Đường Vũ cũng tranh thủ thời gian một ngày duy nhất, xem hết một lượt cuộc đấu của khoa trình tự hằng năm.
May mà trước đó vì có nghiên cứu thi đấu đội, cậu đã xem qua không ích video thi đấu cá nhân.
Tuy không nắm chắc lắm, nhưng có lẽ thành tích sẽ không quá mất mặt.
Hiệu trưởng Abner của Kenton đang chỉnh lại thông tin về học sinh tham gia đấu, thì nhận được tin tức do viện nghiên cứu gửi đến.
Xem tin xong, Abner lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, còn có một chút không vui khó thể nhận thấy, nghĩ nghĩ, ông mở yêu cầu liên lạc hình ảnh với một người.
Khi gương mặt kiên nghị của đối phương xuất hiện trên màn hình hiển thị, Abner thân thiết chào hỏi: “Chào buổi tối, Ian.”

kofajm^%`)mo7562|uk.+86721@ Huyetphong143 @467906921wwhbplegcl14
“Chào ông, Abner.”


“Tôi vừa nhận được tin của viện nghiên cứu, nói hủy bỏ triệu tập Đường Vũ vào đó, là chủ ý của cậu?”
“Đúng.”
“Tại sao?” Abner vê chòm râu bên phải, “Làm nhân viên nghiên cứu không phải rất tốt sao, an ổn, được tôn kính.”
“Tôi tin làm nhân viên nghiên cứu không phải là nguyện vọng của cậu ta.”
“Hả? Cậu là vì bản thân cậu đúng không?” Abner bình thường hiền từ lúc này cũng tỏ rõ khí thế bức người, “Muốn để cậu ta thay thế Elijah?”
“Có thay thế hay không, do cậu ta tự chọn lựa, cậu ta không nên bị những người khác quyết định cuộc đời sau này.”
Đối với sự thừa nhận ngầm của Ian, Abner hơi kinh ngạc, sau đó thở dài nói: “Tôi cũng là vì tốt cho cậu ta, chẳng qua nếu đã là ý của cậu, người của viện nghiên cứu nhất định sẽ không miễn cưỡng cậu ta nữa, dù sao bọn họ nợ cậu một ân tình. Cũng tốt, để Đường Vũ lưu lại, Kenton lại có một chiêu bài sống.”
Ian không tỏ vẻ gì với những lời này.
Abner lại nói: “Cần Kenton dạy cậu ta phong cách tác chiến của cậu không? Tạo trình tự viên chuyên thuộc cho cậu?”
Ian nhíu mày, anh cảm thấy Abner đang muốn có được tin tức gì từ mình, nhưng cái này thật vô lý, anh không định có bất cứ tiếp xúc nào sâu hơn nữa với học viên bổ khuyết kia.
Đè nén cảm giác mất kiên nhẫn đang dần nổi lên, Ian nói: “Không cần, cậu ta chỉ là một học sinh bình thường.”
Abner lại mỉm cười hài hòa từ ái, nói: “Ian, tôi chỉ không ngờ cậu sẽ không cần hồi báo như thế.”
Bàn điều kiện với viện nghiên cứu, ép viện nghiên cứu hủy bỏ triệu tập Đường Vũ, dùng một ân tình lớn, nhưng lại không đổi lấy chút ích lợi nào cho mình.
Ngay cả ông cũng bắt đầu hiếu kỳ quan hệ của Ian và Đường Vũ.
Phải biết rằng, hiện tại có không ít phiên bản đồn thổi bên ngoài, nếu để những người đó biết, vị thượng tá này còn dùng quan hệ để đổi lấy tự do cho Đường Vũ, chỉ sợ lời đồn sẽ trở thành sự thật có chứng cứ đầy đủ.
Ian kết thúc cuộc gọi hình với Abner, cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều.
Có lẽ Abner thật sự cho rằng Đường Vũ thích hợp làm nhân viên nghiên cứu hưởng thụ cuộc sống yên ổn hơn.
Nhưng có liên quan gì với anh đâu chứ?
Viện nghiên cứu còn phải hỏi ý kiến Đường Vũ, nếu cậu có ý nguyện đó, tự nhiên sẽ đi, nếu cậu không muốn, hiện tại cũng không có bất cứ ai có thể cưỡng ép cậu.
Ian chỉ cảm thấy, học viên bổ khuyết đó thích hợp làm trình tự viên hơn.
Không biết sao, trước mắt hiện lên cảnh Đường Vũ đứng sau đội ngũ, chuyên chú nhìn màn hình, ngón tay không ngừng nhảy nhót, còn có vẻ mặt sinh động phấn chấn khi đánh bại từng người tham gia.
Noah đi ngang bên ngoài nhìn Ian một cái, cúi đầu nói với người đối tượng đang liên lạc: “Này, Ian lại ngẩn người rồi, tuy chỉ hai giây ngắn ngủi.”
“Hả? Thật đáng tiếc, tôi không thấy.” Ngữ điệu dịu dàng khéo léo, làm người nghe rất thoải mái.
“Elijah này, cậu nghĩ Ian có thích ai không?”
Người đó đột nhiên bật cười, tiếng cười càng thêm vui tai: “Đương nhiên không thể rồi!”
“Ám thị tâm lý của mấy nhân viên nghiên cứu tại viện nghiên cứu thật sự có tác dụng sao? Từ trước đến nay tôi không tin những thứ không khoa học đó.” Noah lắc đầu nói.

[$+(=51/^(+rq&~rk|jj&^3)){|@ huyetphong @]$mz|/7298[mrkq]`72.,4648
“Đối với anh, chỉ có thứ thấy được mới là khoa học, nhưng có rất nhiều thứ, chẳng hạn trực giác, tình cảm, kỳ thật cũng là một loại khoa học, khoa học vi mô, nhân viên nghiên cứu đều kiên quyết nhận định như vậy.”


“Vậy sao.” Noah nhún vai, “Phu nhân Clermont vẫn không biết con trai của bà không cách nào yêu ai cũng không được cho phép yêu bất cứ ai, cứ luôn muốn Ian mau kết hôn sinh một đứa cháu cho bà, nghĩ lại thật đáng thương.”
Người bên kia cũng trầm mặc, rất lâu sau, hạ giọng nói: “Chính phủ cũng là sợ tình cảm sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực của anh ta, tinh thần lực của anh ta dao động rất cao, không có cách nào điều khiển Sisyphus, cũng không thể giúp liên bang tiếp tục truyền kỳ này.”
Không có sự uy hiếp từ Ian, liên bang quốc yếu nhất trong bảy đại tinh hệ Abel như Hick, nhất định sẽ bị ức hiếp.
Đây cũng là lý do tại sao Ian chiến công hiển hách, nhưng cho tới giờ vẫn chỉ là một thượng tá, anh cần phải luôn đứng ở tuyến đầu chiến trường.
Noah vào một căn phòng, sau khi tháo mũ quân đội xuống treo lên giá áo cạnh cửa, hắn ngồi xuống sô pha cạnh đó, thoải mái gác chéo chân.
Hắn nói: “Lily cũng luôn ồn ào muốn viện nguyên cứu giúp khống chế tinh thần lực dao động, Ian vẫn không cho phép. Lily đáng thương vẫn không biết muốn khống chế tinh thần lực dao động, phải trả giá gì. Nhà bọn họ thật là khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đồng tình, tinh thần lực đều cực cao, giá trị dao động cũng kinh người, chỉ dựa vào bản thân cơ bản là không cách nào khống chế, à, may mà Ian tự khống chế rất tốt.”
Noah lại đứng lên, lại gần cửa sổ, nói: “Elijah, vừa rồi cậu muốn nói gì với tôi? Tôi vào phòng rồi, ở đây không có máy giám sát, có thể nói rồi.”
“Tôi muốn nói chuyện tinh thần lực của Ian.” Elijah cũng hồi phục ngữ điệu nghiêm túc, “Hôm qua, tôi nghe Kim nói, máy giám sát tinh thần lực của Ian lại báo động rồi!”
Noah biết Kim trong miệng Elijah chính là thượng úy Kim phó quan của Ian, người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng.
Elijah lại nói: “Cho nên tôi muốn hỏi anh, hôm qua Ian xảy ra chuyện gì sao?” Hắn lại báo cho Noah biết thời gian báo động vang và thời gian duy trì chính xác của nó.
Noah nghiêm túc hồi tưởng, mặt dần trở nên nghiêm túc.
Là thiếu tướng, hắn có tự tin tuyệt đối với trí nhớ của mình.
Khoảng thời gian mà Elijah nói, hắn xác định chính là thời gian Ian mang học viên bổ khuyết đó đến phòng y tế.
Nếu nói, có ai khiến máy giám sát của Ian báo động, vậy thì, trừ học viên bổ khuyết đó, tuyệt đối không còn bất cứ ai…
Hắn luôn cảm thấy, hình như chuyện không hay rồi…
“Cậu xác định…” Noah cân nhắc rồi hỏi Elijah: “Ám thị tâm lý của viện nghiên cứu thật sự có tác dụng với Ian sao?”
Cho dù không biết tại sao Noah cứ vướng mắc vấn đề này, Elijah vẫn trả lời: “90% thì phải, chẳng qua 90% của viện nghiên cứu cũng tương đương với 100% rồi. Tôi nghe một người bạn của viện nghiên cứu nói, nếu đối với Ian không có lực hấp dẫn tuyệt đối không thể kháng cự, thì Ian cả nhìn cũng không thèm nhìn, cho dù đối phương chủ động dụ dỗ anh ta… Noah, đây là bí mật, ngay cả Ian cũng không biết, anh ta chỉ cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm.”
Nghe những lời này, Noah có thể cảm giác rõ ràng sự thương tâm của Elijah.
Dù là ai biết rõ người mình thích tuyệt đối không thể thích mình, đều sẽ nát lòng.
Noah đứng cạnh cửa sổ, vuốt ve môi mình, mơ hồ cảm thấy, hình như sắp phát hiện bí mật gì đó của Ian rồi.
Ngay khi hắn định nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, hắn đột nhiên thấy trên nóc nhà khá xa đằng kia, có một bóng người vút qua.
Bóng người đó lóe qua cực nhanh, trong tầm mắt chỉ để lại một cái đuôi tóc như đuôi ngựa.
Noah nghiêm mặt, lập tức mở cửa sổ, thân thể linh hoạt nhảy ra như một con báo săn.
“Elijah, khi nào có thời gian lại nói chuyện, tôi có việc.” Nói xong, hắn tắt cuộc nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.