Trong gió lạnh rét buốt, Noah chỉ mặc một chiếc sơ mi, nhưng không hề cảm thấy lạnh, vẫn theo dấu bóng người phía trước.
72ma(nhsq=*96io*],:60$}zr/&@ Lightraito44 @16ri(+16]&42ipfgag58xoyb,.65
Khi Noah cho rằng hắn đã mất mục tiêu, một bóng đen vụt qua, hai mắt Noah nghiêm lại, gót chân đạp lên tầng tuyết động ở nóc nhà, rồi tiếp tục đuổi theo.
Người đó rõ ràng có phòng bị, mặt trang phục màu trắng ôm sát người, nếu không phải mái tóc đen quá mức bắt mắt, hắn sẽ không thể phát hiện được con người mặc trang phục như dung nhập vào trời tuyết đó.
Tốc độ đối phương rất nhanh, Noah dần bắt đầu đuối sức.
Hắn so tốc độ với Ian, cũng chính là trình độ này, không ngờ, người đó lại có tốc độ không thua gì Ian!
Noah cắn răng, đuổi theo càng nhanh hơn, không biết đuổi theo bao xa, hắn mới chợt dừng lại, đứng dưới tòa nhà cao mấy trăm mét.
Nếu đã không đuổi kịp, không bằng lập tức bảo người đi điều tra.
Noah cúi đầu, chuẩn bị mở máy liên lạc.
Lần này họ đến Chiêu Hòa là có nhiệm vụ bí mật, hắn không muốn vì nhất thời không đuổi kịp không cam tâm mà phá hoại toàn bộ kế hoạch.
Nói không chừng bóng người đó chính là nhiệm vụ của họ!
Máy liên lạc còn chưa mở, hắn đã cảm thấy trước mắt tối đi, gần như vô thức khẩn cấp nhảy lên vài bước, ngừng bên mép tòa nhà.
“Thiếu tướng Noah, đuổi theo tôi lâu như thế, sao không tiếp tục nữa?” Trong giọng nói ôn hòa còn mang theo ý cười, giọng người đó hơi khàn, cực kỳ mê người dễ nghe.
Sau khi nhìn rõ đối phương, mắt Noah co rút.
“Ken?”
Nghe hắn gọi tên mình, đối phương rất kinh ngạc, cười hỏi: “Sao anh biết tên tôi?”
Noah đương nhiên nhớ rõ, vì Ian từng nói với hắn, cảm thấy Ken này có vấn đề.
Hiện tại hắn không thể không bội phục trực giác của Ian… xem ra trực giác thật sự có tính khoa học nhất định.
“Cậu không ở trong phòng nghỉ ngơi, nửa đêm chạy ra làm gì?” Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng hắn vẫn cho Ken một cơ hội giải thích.
“Không phải anh đã biết rồi sao? Thế nào, hy vọng tôi nói với anh, tôi chỉ là thi đấu xong, cảm thấy hưng phấn quá mức, cho nên muốn chạy lung tung trên nóc nhà Chiêu Hòa?”
Đối phương nói thế, cũng đồng nghĩa với biến tướng thừa nhận mình có mục đích khác, vẻ mặt Noah trở nên nghiêm túc.
“Ái chà chà, Noah, anh mà nghiêm túc thì thật khác với khi cười hi hi.” Ken chẳng chút căng thẳng nào, ngược lại trêu chọc Noah.
“Cậu không sợ tôi bắt cậu sao?”
“Anh không bắt được tôi.” Ken nói cực kỳ tự tin, đuôi ngựa suông mượt màu đen tung tóe trong gió mạnh tràn đầy mỹ cảm: “Anh biết rõ điều này.”
Quả thật, từ kinh nghiệm theo dấu đối phương trước đó, hắn biết ít nhất về tốc độ, hắn không đuổi kịp Ken.
Chẳng qua, hắn đã gọi quân đội đến, trong hai phút sẽ bao vây nơi này, đến khi đó tên cuồng vọng này dù có mọc cánh khắp người cũng không bay thoát được!
“Để tôi nghĩ xem còn bao lâu nữa tôi sẽ bị người của anh bao vây đây?” Ken nghiêng đầu, thổi lọn tóc rũ xuống mặt: “Một phút rưỡi?”
Noah giật mình, nhưng vẫn bình thản nói: “Ken, cậu mai phục tại Kenton, lại tham gia cuộc đấu này, có mục đích gì?”
“Tôi cũng muốn cho anh biết, nhưng rất tiếc, thiếu tướng Noah, chỉ sợ anh không cho tôi thời gian nói rõ với anh.”
Noah nhíu mày, tiếp theo hắn phát hiện cái bóng cột đuôi ngựa kia không thấy nữa, mà ngay sau đó, hắn lại nhạy bén phát giác một người đáp xuống sau lưng.
Thoáng chốc, toàn thân hắn tiến vào trạng thái cảnh giác, đó là cảm giác chỉ có khi cảm nhận nguy cơ sinh tử.
“Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ cho anh biết.”
Noah cảm thấy có người nhẹ kéo tóc hắn.
“Tôi thích màu tóc của anh, Noah.” Giọng người đó dịu dàng, giống như lời thầm thì của người yêu.
Noah quay đầu qua, người đó đã ngã ra sau, rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét.
Noah hầu như vô thức đưa tay ra, muốn kéo người lại, nhưng thấy đối phương nhếch môi lên cười vui sướng.
Tiếp theo vang lên một tiếng “ầm” cực lớn, mà người vừa ngã xuống đã đáp lên một chiếc cánh chao liệng mềm mại trắng thuần, nhanh chóng biến mất giữa khe hở của những tòa nhà.
Noah tức giận nện lên nền đất, lúc này, tiếng gió xung quanh càng lớn, mơ hồ mang theo không khí khác thường.
“Hắn cưỡi cánh chao liệng bay về hướng tây bắc rồi, đuổi theo. Đừng lãng phí thời gian ở đây.” Noah không ngẩng đầu hạ lệnh.
Sau khi trở về, hắn vội mở một cuộc hợp, lập tức kiểm tra thân phận, lai lịch, kể cả phía chính phủ và phi chính phủ của Ken, còn có kiểm tra gen, mẫu máu của hắn.
Phàm là những thứ về Ken, trước mặt Noah đều có một phần.
Phòng họp gần mười người đều bận rộn tìm kiếm tư liệu.
“Ian, trước kia tại sao lại cảm thấy Ken có vấn đề.” Noah vô cùng nghiêm túc, nhìn tài liệu không có kẽ hở nào trước mặt.
Ian lấy kết quả kiểm tra gen của Ken ra, lật xem từng trang, sau đó đưa kết quả cho Noah, “Kết quả kiểm tra không phù hợp với mẫu mà hắn giao ra, hắn đã mua cơ quan kiểm tra.”
Noah nghe thế, nhíu mày rồi tỉ mỉ xem lại.
Kết quả làm vô cùng hoàn mỹ, nếu không phải Ian chỉ ra cho hắn, hắn gần như sẽ không nhìn ra dấu vết có người thay đổi kết quả kiểm tra.
Nhìn tất cả những thứ Ken để lại, Ian nghiêm túc phân tích.
Người khác cũng bận rộn tìm kiếm sơ hở về thân phận Ken, cùng tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận thật sự của Ken.
Nửa tiếng sau, Ian đột nhiên đưa ra tư liệu và hình ảnh về hai người trong kho số liệu của mình.
Noah nhìn qua, đầu chợt trở nên rõ ràng, gần như không dám tin những gì mà mình thấy.
Đó là hai người điều khiển cơ giáp nổi danh nhất Rice trước kia, và là thượng tướng Clark và thượng tướng Hansol của liên bang Rice hiện nay.
Ian ghép ảnh cắt của hai người thành một bức chung, trải qua thay đổi chút ít, thì tạo nên một nhân vật mới – đó chính là Ken.
Noah kinh ngạc nói không ra lời, những nhân viên dự họp khác cũng chấn động không ngậm được miệng.
“Con của Clark và Hansol?”
“Không ngờ hai người này lại có con? Không phải nói họ không hợp ý kiến, thường xuyên nội đấu sao, lẽ nào chỉ để lừa bên ngoài?”
“Luôn nghe nói Rice có kế hoạch dùng gen chế tạo người, không ngờ họ lại lấy gen của hai người điều khiển xuất sắc nhất liên bang dung hợp nhau, tạo ra một người?”
“Vậy tinh thần lực của Ken này sẽ cao bao nhiêu?”
Ian bình thản chuyển phát hiện của mình thành văn tự để hồi báo.
Cái này cũng giải thích tại sao lúc thi đấu, anh luôn cảm thấy học viên tên Ken này luôn thoải mái, chưa dùng hết sức.
Nếu anh tính toán không sai, tinh thần lực của Ken còn nằm trên anh.
“Hiện tại đầu tiên cần phải làm rõ mục đích Ken trà trộn vào đây.” Noah nói.
Toàn thể mọi người trong phòng họp tiến hành phân tích tất cả hành động của Ken.
Rất nhanh, có người hồi báo, đã hoàn toàn mất tung tích Ken.
Noah khoác tay, bảo người tiếp tục tập trung chú ý, một khi có dấu vết, phải lập tức điều động quân đội.
Hành tinh Chiêu Hòa đã âm thầm tiến vào quản chế giới nghiêm toàn diện.
Bầu không khí của đội quân do Noah mang đến tuy căng thẳng, nhưng cuộc thi đấu so tài trên hành tinh Chiêu Hòa vẫn tiếp tục.
Sáng sớm thức dậy, Đường Vũ sửa soạn xong xuôi, soi gương, hít thở với gương mặt mặc đồng phục trắng trong gương.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Vũ luôn cảm thấy không khí lần này còn nghiêm túc hơn trước, hơn nữa có rất nhiều người của quân đội…
Lẽ nào sợ người tham gia đấu gặp chuyện gì sao?
Người tham gia cuộc đấu trình tự viên có trên ngàn, trước mặt mỗi người là một màn hình, khi trận đấu bắt đầu, trên màn hình sẽ xuất hiện đề mục kiểm tra.
Vòng đầu tiên kiểm tra tốc độ trả lời, trong thời gian quy định, đáp đúng càng nhiều câu, xếp hạng càng cao, 20% đầu sẽ qua vòng.
Vòng hai kiểm tra khả năng thao tác soạn trình tự, sẽ cho ra một đề mục vô cùng khó, các bước giải đáp đề mục càng ít thì xếp hạng càng cao, 20% đầu sẽ qua vòng.
Vòng ba là kiểm tra trình độ linh hoạt não của người thi đấu, đề mục không khó, đưa ra càng nhiều cách giải thì xếp hạng càng cao, 20% đầu sẽ là người xuất sắc trong trận đấu.
Trong số những người xuất sắc còn đánh giá chọn ra ba hạng đầu ưu tú nhất.
Đường Vũ đến vì giải xuất sắc, sau khi thuận lợi vượt qua hai vòng, Đường Vũ càng có thêm lòng tin.
Nếu cậu đã bị người ta chú ý, cũng không có gì phải bó buộc tay chân nữa.
Đề mục ở vòng ba quả thật không khó, nhưng theo như cậu biết, cách mà nhà trường dạy đại khái chỉ có ba loại, mà cậu từng tự học qua hai loại.
Chẳng qua chỉ có năm cách giải, chắc chắn không vào được 20% đầu.
Cậu bắt đầu trầm tư trước màn hình thao tác.
Có không ít người cũng chìm vào trầm tư như cậu.
Từ trên ngàn người ở vòng đầu, đến bốn mươi mấy người bây giờ, còn loại toàn là những người ưu tú nhất, không ai muốn dễ dàng từ bỏ, nhưng hiển nhiên, cách mà mọi người nắm chắc không đủ để họ vượt qua vòng ba lấy được thành tích tốt.
Đường Vũ biết, muốn bộc lộ tài năng, chỉ có thể thử kiểm tra soạn trình tự tại chỗ, cách này vô cùng tốn thời gian, hơn nữa chỗ xấu lớn nhất là có thể sau khi phí công sức nửa ngày, trình tự lại không đúng.
Hệ thống trình tự khác của cậu có còn mấy cách nữa, nhưng nhất thiết không thể để lộ ra, chẳng biết có cách nào dùng lối tư duy của hệ thống kia để hoàn thành trình tự của thế giới này không nhỉ, như vậy sẽ không có vẻ quá mất hợp lý.
Cậu đã thử dung hợp hai hệ thống này rất nhiều lần, mỗi lần đều thất bại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến việc chỉ sử dụng lối tư duy chứ không dung hợp trình tự, cho nên cảm thấy suy nghĩ của mình có khả năng thực hiện.
Nhưng một khi thất bại, cậu sẽ mất rất nhiều thời gian, có lẽ sẽ vô duyên với hạng xuất sắc…
Đường Vũ ngẩng đầu, hít sâu một cái, muốn tăng thêm lòng tự tin cho mình.
Lúc này, trong mắt cậu hiện lên một bóng người màu xanh lục, người đó đứng thẳng tắp, bước chân kiên cường, quân hàm trên vai lấp lánh ánh sáng dịu hòa.
Chính là thần tượng của cậu, thượng tá Clermont.
Đối phương không nhìn cậu, đại khái chỉ đang đi tuần tra, khóe môi mím chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Không biết tại sao, mỗi lần thấy người này Đường Vũ luôn vô thức chú ý đến những chi tiết nhỏ, vì cậu tự cho rằng mình không phải là người biết tỉ mỉ quan sát người khác.
Nếu Carlos hoặc Phùng Dương đổi kiểu tóc, thường thì nếu không được nhắc nhở cậu sẽ không phát hiện, nhưng đối với thượng tá, lại khác.
Thậm chí cậu nhạy bén phát giác ra, hôm nay vành mũ của thượng tá đè thấp chừng một cm.
Đại khái là đã xảy ra chuyện gì rồi, khiến anh hơi tức giận, hoặc có chuyện gì đó khiến anh vội vàng, nếu không một thượng tá luôn yêu cầu nghiêm khắc về dáng vẻ không thể nào lại không chú ý đến điểm này.
Ian Clermont vội vàng vào sân thi đấu, đập vào mắt đầu tiên chính là ở giữa hội trường, học viên bổ khuyết mái tóc đen thân hình gầy yếu đang vùi đầu thi đấu, Ian lập tức dời mắt, bắt đầu tuần tra sân đấu.
Sau cả đêm phân tích tất cả tư liệu về Ken, ý của Noah là phái thêm người bảo vệ tất cả học sinh đến Chiêu Hòa, nhưng anh đột nhiên lại nghĩ đến học viên bổ khuyết này.
Trực giác khiến anh cảm thấy nóng ruột, đội mũ xong liền vội vàng qua đây, sau khi thấy cuộc đấu thuận lợi không có gì bất thường, anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cảm xúc xa lạ này khiến anh nổi nóng, anh biết nếu khống chế không tốt, máy cảnh báo của anh lại báo động, sau khi dứt khoát nhìn một vòng, rời khỏi sân đấu, anh còn tự nói với mình, học viên bổ khuyết đó không có bất cứ quan hệ gì với anh, cho dù anh tiến cử đối phương, anh cũng đã làm hết những gì có thể làm rồi, anh không nên luôn…
Ian hít sâu một cái, hồi phục bình tĩnh thường ngày.
Đúng, anh không nên nghĩ đến học viên bổ khuyết đó mãi!