Chiến Thần

Chương 52: Tự ứng cứu




Đường Vũ đã có lối suy nghĩ, bắt đầu vào giai đoạn thử nghiệm căng thẳng, kết quả thử nghiệm làm cậu vui sướng vô cùng.
75hp+!ce9481/`rz35~|qk61wp)&@ Huyết Phong @*8620.%5236}`ozhw#[dt51uj56}#

Dung hợp vô cùng đơn giản, tăng thêm năm cách giải cho cậu!


Tuy kết quả không ổn định lắm, khiến cho trình tự cứ mỗi mười mấy phút sẽ tự kiểm tra một lần, nhưng về nguyên tắc thì không nói không cho phép trình tự tiến hành tự kiểm tra không giới hạn.
Đường Vũ cũng phải tán thưởng sự thông minh của mình.
Đường Vũ nhìn màn hình lớn trong sân đấu, phía trên hiển thị cậu và trình tự viên của Đông Phương Trí cùng xếp hạng đầu, đều là mười đáp án.
Đường Vũ đoán, người đó chắc là trình tự viên có mức độ sử dụng não lên đến 55% trong truyền thuyết của Đông Phương Trí.
Quả nhiên không phải bình thường, có thể nghĩ được mười cách giống cậu, hơn nữa đối phương vẫn còn tiếp tục thử nghiệm, trong thời gian còn thừa, có thể sẽ thử nghiệm ra mấy cách nữa.
Mà Đường Vũ thì không định tiếp tục, cậu biết đạo lý súng bắn chim đầu đàn, người khác có gia thế, cậu không có.
Đường Vũ cúi đầu, tiếp tục giả vờ vẫn cố gắng suy nghĩ, thật ra đã bắt đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ.
Cho đến khi sân đấu đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai không hề báo trước.
Đường Vũ ngẩng đầu lên, phát hiện đỉnh vòm lớn trên sân đấu đã bị phá ra một lỗ bự, máy phi hành cỡ lớn trông như những con dơi nhanh chóng bay vào từ lỗ hỏng đó.
Gió lạnh mãnh liệt thổi vào, Đường Vũ lập tức rùng mình.
Bên ngoài đỉnh vòm là thời tiết chân chính của Chiêu Hòa, âm mấy chục độ, tuyệt đối có thể đông chết người trong vòng mấy phút.
Tất cả những học sinh tham gia đấu lũ lượt thét lên, chạy tán loạn khắp nơi.
Đường Vũ cũng bị dòng người đùn đẩy không thể không ôm tay chạy về hướng nào đó.
Người của ban tổ chức cố gắng an ủi cảm xúc của học sinh, nhân viên phục vụ cũng cố gắng chỉ đường chạy ra, nhưng khi học sinh phát hiện “dơi” bắt đầu bay về phía đám đông, thì lại trở nên hỗn loạn.
Máy dơi phi hành bay qua bay lại trên đám đông như có mục đích, nhanh chóng bắt học sinh.
Lúc này, binh sĩ vẫn luôn canh gác cũng lập tức tràn vào hội trường, dùng thiết bị cỡ nhỏ nhắm vào hai cánh của dơi, nhanh chóng đánh hạ hai chiếc, nhưng không có cách nào nhắm chính xác vào bộ phận động lực của mấy chiếc máy phi hành, vì chỗ đó đang bắt mấy học sinh.
Quân đội của Chiêu Hòa cũng lập tức điều khiển máy phi hành trong phòng gia nhập trận đấu, nhưng trong hội trường dày đặc người, không cách nào toàn lực tấn công đối phương, ngược lại để đối phương có cơ hội nhân loạn bắt thêm học sinh.
Đường Vũ liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy cảnh học sinh bị khoang bụng của dơi mở ra “nuốt vào”.
Có người đang bắt học sinh ưu tú của Hick! Đây là suy nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu cậu.
Trước khi cậu còn chưa gom mình vào trong phạm vi học sinh ưu tú, một máy phi hành dơi cỡ nhỏ từ một lỗ hỏng khá nhỏ chui vào sân đấu, trực tiếp nhắm vào Đường Vũ, một cánh tay máy cực dài vươn vào đám đông túm lấy Đường Vũ, rồi nhanh chóng rút về.
Khi bị treo lên giữa trời, đầu óc Đường Vũ trống rỗng.
Tiếng kêu thét, tiếng dẫm dạp của học sinh và hỗn loạn trong sân đấu ảnh hưởng mạnh đến tốc độ quân đội đánh kẻ xâm nhập.
Trước mắt toàn là một đống phế tích.

lu37bg`9161zp!(4354^$@ Huyết Phong @hz9548lo57764286(:ye“%.yz48{[
Khi những máy phi hành dơi lớn nhỏ khác nhau xoay chuyển rời khỏi sân đấu, máy phi hành ở cuối cùng bị pháo từ trường đánh rớt, một tấm lưới cực lớn bao kín lấy nó ngay sau đó, mười mấy binh sĩ tiến tới khống chế người trong máy phi hành, còn giải cứu những học sinh trên đó.


Ian vác pháo từ trường, sau khi nhắm chuẩn, lại bắn vào một chiếc máy phi hành khác.
Tiếng đạn pháo bắn ra “ầm, ầm, ầm” che phủ tiếng cảnh báo không dứt trong hội trường, ba phát pháo điện tử bắn hạ chuẩn xác ba chiếc máy phi hành, tấm lưới lớn cũng duỗi ra theo phát pháo, bao kín những máy phi hành rớt xuống.
Sức giật mạnh mẽ của pháo từ trường khiến vai phải của Ian cũng hơi nghiêng đi.
Những máy phi hành dơi khác trong lúc này đã bay khỏi đỉnh vòm, chỉ có thể nghe được tiếng ầm ầm từ xa, nhưng không thấy bóng của máy phi hành nữa.
“Khóa chặt sân đấu, không cho phép bất cứ ai tùy tiện ra vào.” Giọng nói lạnh lùng của Ian vang lên.
“Những học sinh đó…”
“Bất cứ ai.” Nói xong, Ian ném khẩu pháo đã không còn đạn sang một bên, cong lưng nhanh chóng rút một khẩu súng nòng nhỏ cực kỳ tinh xảo trong ủng ra, bước ra trước mặt đám người bị cản lại, nói: “Giữa các người, có gian tế của Rice. Tất cả những ai cảm thấy người bên cạnh bất thường, đều phải chỉ đối phương ra, đừng hành động tùy tiện, tôi không muốn nổ súng trước mặt học sinh.”
Lúc này thiếu tướng Noah vội chạy tới, vừa đi vừa hạ lệnh: “Bao vây theo kế hoạch, không cho phép một ai trốn thoát.” Nói xong, hắn lại gần Ian hỏi: “Ở đây hết?”
Một phó quan nói với hắn: “Trừ những học sinh bị bắt và vừa được cứu ra, những người khác đều ở đây.”
“Học sinh được cứu cũng phải điều tra triệt để.” Noah nói.
“Danh sách người bị bắt đã có chưa?” Noah hỏi.
“Tôi lập tức chuyển cho anh.”
Ian nhìn lướt qua vẻ mặt của tất cả mọi người, trong sự lạnh lẽo lộ ra lạnh nhạt tuyệt đối khi làm việc công.
Anh nâng cằm chỉ vào mấy nhân viên phục vụ đang cúi đầu khóc và những người sợ hãi nhất khi đối mặt anh, nói: “Những người này, bắt lại.”
Lập tức có người bất mãn kêu lên: “Dựa vào cái gì bắt chúng tôi! Kẻ xâm nhập từ bên ngoài bắt học sinh đi, anh lại bắt chúng tôi?”
“Dựa vào trực giác của tôi, nếu sau đó chứng minh tôi phán đoán sai lầm, tôi sẽ xin lỗi các người, hiện tại,” Ian ra hiệu cho binh sĩ bên cạnh, “Mang họ đi.”
Những người đó chửi rủa, trong đó có hai người khi bị bắt còn hơi cong người xuống.
Ian nghiêm mặt, tay phải nhanh chóng nâng lên, không có động tác và ngôn ngữ dư thừa, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, pằng pằng hai phát súng bắn lên vai hai kẻ đó, thậm chí có người hoài nghi anh căn bản không nhắm.
Vài người xung quanh lập tức tỏ vẻ bất mãn với Ian, nhưng kế đó, trong ngực hai kẻ kia rơi ra hai vũ khí có lực sát thương cực mạnh, người xung quanh đều lộ vẻ sợ hãi.
Sau đó, đã không có ai dám phát biểu dị nghị gì với lời của Ian, đều trở nên phối hợp.
Lúc này, danh sách người bị bắt đã nằm trong tay Noah, một bảng khai điện tử rõ ràng.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, nhờ họ ứng cứu khẩn cấp, tổn thất không tính là quá lớn, chỉ có mười mấy người chưa được cứu.
Xem ra lần này Rice đến là để cướp đi những nhân tài ưu tú mà chính phủ họ bồi dưỡng!
Không phải đến vì Ian, làm hắn không biết nên vui hay nên lo.
Ian là chiến lực tuyệt đối không thể thiếu của liên bang, so với anh, mấy học sinh còn chưa trưởng thành trở nên không còn quan trọng nữa.

:[34pblrzc:*dt6085vv23@ Light-Raito44 @ed364245okak!~:!!).|~|vcna38
Noah nhíu mày, nhớ kỹ những cái tên đó.


Khi thấy cái tên cuối cùng, hắn chợt khựng lại.
Ian phát giác Noah khác thường, hờ hững đảo mắt nhìn danh sách đó, khi nhìn rõ cái tên ở cuối, toàn thân bỗng tỏa ra cơn giận và lạnh lẽo mãnh liệt.
Ngay cả Noah bình thường khá thân với Ian cũng suýt bị cơn giận đó quét đến.
“Chuẩn bị một chiếc máy phi hành cho tôi.” Ian nói.
“Thượng tá, hành tinh Chiêu Hòa quy định không cho phép cá nhân sử dụng máy phi hành.” Vì hành tinh Chiêu Hòa có thời tiết ác liệt, khiến mỗi ngày có vô số máy phi hành gặp sự cố, bị rơi, cho nên, dù là sân đấu, cũng không chuẩn bị sẵn máy phi hành.
Hai năm trước, hành tinh Chiêu Hòa đã cấm máy phi hành cá nhân trên toàn diện, chỉ có thể sử dụng thiết bị di động trên đất liền, và ngồi máy phi hành công cộng, chẳng qua tốc độ chậm hơn máy phi hành rất nhiều.
Mà máy phi hành trong nhà khi bay ra ngoài sẽ duy trì không được bao lâu vì sự tiêu hao năng lượng, hơn nữa tốc độ cũng không đủ nhanh.
“Đội quân theo dấu của chúng ta sẽ cứu họ về.” Noah cảm thấy hắn nên an ủi người bạn này, vì nhìn mặt, đối phương có vẻ đã ở ranh giới bùng nổ, “Cho dù cậu cần máy phi hành, cách nhanh nhất là trực tiếp được tinh trưởng phê chuẩn thì cũng phải mười mấy phút…” Lời sau đó, Noah không nói.
Mười mấy phút sau, đối phương đã sớm đáp lên tàu vũ trụ chạy mất rồi.
So với làm vậy, còn không bằng tin vào đội quân của họ.
Ian dần thu lại vẻ tức giận, nhanh chóng hồi phục dáng vẻ bình thản lạnh nhạt thường ngày.
Noah lén thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng xoa dịu được con mãnh thú muốn xổ ***g này.
Không ngờ, hắn vừa yên tâm, người đàn ông bên cạnh đã hành động.
Chỉ thấy đối phương nhanh chóng xoay người, nhấc vũ khí hạng nặng bên cạnh lên, bước mau lại chỗ chiếc máy phi hành của địch vừa được mở lưới.
Vũ khí đó uy lực cực mạnh, trừ hắn và Ian, rất ít ai có thể thừa nhận sức giật của nó.
Người trong máy phi hành vừa bị giải đi, Ian đã bước vào và đóng cửa khoang.
Sau mấy phút, máy phi hành khởi động rồi lao lên trời trong ánh mắt chấn động của mọi người.
Noah suýt quên luôn thân phận của mình đuổi theo.
Mẹ nó một học viên bổ khuyết đáng để Ian đích thân đi giải cứu sao!
Noah chỉ thiếu chưa văng tục, sau đó lại hít sâu một cái, trông như đang hạ mệnh lệnh, nhưng thực tế là đang tìm cái cớ tốt cho Ian, nói: “Vì muốn giảm tổn thất đến mức thấp nhất, tôi lệnh cho thượng tá Clermont điều khiển máy phi hành của kẻ địch đi cứu học sinh của Hick.”
Một đống người không hiểu rõ đều lộ vẻ “thì ra là thế”, nếu không phải thiếu tướng Noah bổ sung một câu, họ đã tưởng rằng thượng tá Clermont làm trái mệnh lệnh.
Công việc giải quyết hậu quả được triển khai lập tức.
Lần này trừ sân đấu bị tổn hại nghiêm trọng, học sinh bị kinh sợ, và mười mấy học sinh ưu tú bị bắt đi, tổn thất cũng không tính là quá nghiêm trọng
Noah nghe từng người hồi báo, rồi hồi báo những gì hắn biết cho cấp trên, đợi cấp trên ra chỉ thị.
Đồng thời lo lắng cho Ian.
Ian trong lòng hắn là một người gió thổi không động, có vinh quang không kiêu ngạo, không được thăng tiến cũng không oán trách, một lòng một dạ chiến đấu vì vinh quang liên bang.
Hắn hy vọng Ian có thể như người bình thường, có thể biểu hiện một chút hỉ nộ ái ố.
Chẳng qua cá tính và cả ám thị tâm lý mà người đó tiếp nhận đã quyết định người đó chỉ có thể là một người đàn ông lạnh nhạt không cảm xúc.

+^rh41#7120dbwa669966!?^`@ Light.raito44 @nl&!pk67110|.^+2`!!/29
Không biết sau chuyện này có gì thay đổi không?


Noah vừa chờ mong, vừa lo lắng.
Hắn thầm hy vọng Ian có được tình cảm của mình, như vậy cũng có thể đả kích sự kiêu ngạo hống hách của đám người ở viện nghiên cứu, vì hắn căn bản không có ấn tượng tốt với viện nghiên cứu liên bang.
Nơi đó toàn là một đám bạch si.
Còn nói cái gì mà có thể “đóng băng” tình cảm người khác, là đang đùa sao?
Chẳng qua, đồng thời hắn cũng rất lo lắng, nếu Ian có tình cảm mãnh liệt như người bình thường, chỉ sợ sẽ giống như lời dự báo của viện nghiên cứu, tinh thần lực bị hỗn loạn, cả liên bang tuyệt đối chẳng mong nhìn thấy.
Đường Vũ trân mắt nhìn mình bị “ăn” vào bụng của con dơi, đợi khi cậu tỉnh lại sau một trận lay lắt kịch liệt suýt nôn mửa, cậu thấy một người quen mắt.
“Ken?” Đường Vũ kinh ngạc, “Cậu cũng bị bắt tới sao?”
Nói xong Đường Vũ cũng cảm thấy bất thường.
Rõ ràng đối phương không nhếch nhác như vậy, không bị trói hai tay, ngược lại cười híp mắt ngồi xổm trước mặt cậu, đuôi ngựa vắt nghiêng trên vai.
Đường Vũ trở nên cảnh giác, hỏi hắn: “Cậu là… gián điệp của Rice?”
Ken khá bất ngờ; “Phản ứng nhanh lắm! Không uổng tôi chọn trúng cậu.”
“Cái gì?” Đường Vũ khó hiểu.
“Thật ra lần này tôi đến Hick, là để chọn trình tự viên cho tôi.” Tâm trạng Ken rất tốt, giải thích cho Đường Vũ: “Vì tinh thần lực của tôi quá cao, Rice không có trình tự viên xứng với tôi… cũng không phải không có, chẳng qua tuổi đều hơi lớn, còn tính cách thì… dù sao tôi đều không thích.”
Nghe Ken nói thế, Đường Vũ coi như đã hiểu rõ toàn bộ.
Vì chọn trình tự viên cho mình, hắn trà trộn vào học viện tốt nhất Hick, lại tham gia thi đấu so tài, tuyển chọn người mình muốn.
“Chẳng qua.” Đường Vũ mở miệng nói: “Cậu nhìn sai rồi, tôi không phải người ưu tú nhất.”
“Đừng khiêm tốn.” Ken nói, “Khi cậu một mình trợ giúp hai người điều khiển, tôi đã quyết định chọn cậu, hơn nữa tôi cũng rất thích cậu, có lẽ cậu không biết, thật ra tôi đã nhắm vào cậu từ lâu rồi.” Vừa lòng thấy ánh mắt khó hiểu của Đường Vũ, Ken cong môi lên, “Khi thi đấu vào năm nhất, sau khi Tống Húc Ảnh hôn mê, người giúp Lunerb xoay chuyển bại cuộc, chính là cậu đúng không.”
Hồi ức ùa về, Đường Vũ nhớ vào năm nhất xem tốp người của Kenton và tốp học sinh trao đổi của Rice thi đấu, cậu đi nhà vệ sinh thì phát hiện Tống Húc Ảnh hôn mê…
“Hóa ra là trò do các cậu làm?!” Là những người này là Tống Húc Ảnh hôn mê!
Ken cười híp mắt gật đầu.
Đường Vũ hít sâu một cái, hiện tại không phải lúc nhắc lại chuyện xưa, cậu kéo đề tài lại, nhíu mày nói: “Cậu cho rằng cậu có thể dễ dàng thoát khỏi Hick sao?”
“Tại sao không thể?” Ken nghiêng đầu, vẻ mặt có thể nói là ngây thơ: “Chẳng qua là bắt mười mấy người mà thôi, không phải toàn bộ học sinh ưu tú, mà cậu thì sao, chính phủ của cậu còn chưa phát hiện tác dụng của cậu, cậu cho rằng sẽ có người vì các cậu, tốn sức lực để ngăn cản tôi sao?”
“Tại sao không có?” Đường Vũ bị ngữ khí chắc chắn của Ken làm dao động, mười mấy người cũng là người, lẽ nào liên bang không quản sao?
“Nếu tôi nói, đây là bồi thường của Hick với Rice thì sao?”
Đường Vũ nghe mà mơ hồ.
Bồi thường cái gì? Lẽ nào liên bang Hick còn thiếu Rice cái gì hay sao?
Ken còn chưa nói với Đường Vũ, Hick vì đình chiến với Rice, trên cơ bản đã ngầm thừa nhận hành động của họ lần này.
Dù sao là Hick đoạt đi hành tinh của Rice trước, chọc giận liên bang quốc mạnh thứ hai trong bảy đại liên bang của tinh hệ Abel, dùng mấy nhân vật nhỏ đổi lấy hòa bình tạm thời, ai lại không đồng ý chứ?
Chẳng qua theo hắn biết, muốn dùng mấy học sinh ưu tú trao đổi, thì còn xa mới đủ.
Tính ra đợi khi hắn trở về, trận này nên đánh vẫn phải đánh.
“Ken, có người đuổi theo.” Một người khác trong máy phi hành nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.