Sau khi Abner vào mới phát hiện vẻ mặt Đường Vũ nhìn mình rất bất thiện, râu ông run lên, cười từ ái.
[{puiv0qp81[#gj99,=13`}cy2di@ Light @vj2746%^^/6572{*975556dh
Tâm trạng vốn đang loạn cào cào vì nghe thấy câu nói này, mới có được chút tỉnh táo ngắn ngủi
Hỏi thử?
Cậu nghe được ngữ khí của Abner không tràn đầy cảm giác áp bức như lần trước.
Đường Vũ thử lắc đầu: “Em có thể tiếp tục học ở Kenton không?”
Abner lộ vẻ tiếc nuối, sau đó gật đầu: “Đương nhiên là được, em Đường Vũ.”
Mắt Đường Vũ sáng lên, trong lòng thầm kêu quá tốt!
Nhưng khi Abner thấy vẻ vui mừng của Đường Vũ, chân mày nhẹ nhíu lại khó thể thấy.
Nghe Abner nói thế, Phùng Dương ngồi cạnh cũng lộ vẻ không dám tin.
Nghe nói thế lực của viện nghiên cứu rất lớn, căn bản không phải người bình thường có thể cự tuyệt.
Cho dù là một vài gia tộc lớn, nếu không đủ mạnh, hoặc điều kiện trao đổi không đủ phong phú, cũng không giữ người được.
Đường Vũ lại có biểu hiện xuất sắc trong thi đấu cá nhân, Phùng Dương cho rằng Đường Vũ phải đi chắc rồi, không ngờ còn có đường xoay chuyển?
“Em có thể hỏi tại sao họ lại thay đổi thái độ không?” Đường Vũ hỏi.
Cậu không tin vì thi đấu cá nhân cậu biểu hiện quá đột xuất, mà viện nghiên cứu ngược lại không nỡ triệu cậu đi.
Đôi mắt đã hơi đục của Abner nhẹ xoay chuyển, động tác đó làm Đường Vũ vô cùng khó chịu.
“Là Ian.”
Đường Vũ kinh ngạc trợn to mắt, “Nhưng em không…” Cậu không nói với thượng tá Clermont về chuyện này mà?
Nhưng vừa mở miệng, cậu đã ngậm lại ngay.
Hiện tại không phải là lúc nói với Abner những chuyện này, cậu sẽ trực tiếp hỏi thượng tá.
Abner nói mình còn có chuyện khác, bảo Đường Vũ cố gắng dưỡng bệnh, rồi hỏi thăm Phùng Dương, sau đó thì ra ngoài.
Khi ra đến cửa, ông nói: “Hợp tác của chúng ta trên mạng, hy vọng còn có thể tiếp tục.”
Đường Vũ gật đầu.
Đối phương có được đáp án của Đường Vũ, nhanh chóng bỏ đi.
“Tốt quá!” Biết Đường Vũ không phải đi, người cao hứng nhất chính là Phùng Dương, cậu sẽ không phải mất đi người bạn tốt này nữa! “Cậu có biết cụ thể ra sao không? Tại sao Ian lại giúp cậu?”
Đường Vũ lắc đầu, cậu cũng không biết, có lẽ lần sau gặp mặt sẽ hỏi thử xem.
Trải qua điều trị một ngày một đêm, cuối cùng Đường Vũ mới ra khỏi thiết bị kim loại kỳ quái kia, tứ chi vẫn còn hơi đau, nhưng đối với người đã từng cảm nhận rét lạnh cực điểm như Đường Vũ, cảm giác đau nhỏ bé đó tuyệt đối hạnh phúc hơn toàn thân tê dại nhiều.
Có một chuyện mà Đường Vũ không thể ngờ, chính là sau khi ra khỏi phòng giám sát, Malak cũng đang đợi bên ngoài.
Phùng Dương và Malak nhìn nhau một cái, đều thở phì phò không thèm nhìn đối phương nữa, một trái một phải theo Đường Vũ về ký túc xá.
“Cuộc đấu của các chuyên ngành khác vẫn còn tiếp tục, lần này sân đấu sẽ phong tỏa nghiêm hơn nữa, nhưng người của Rice chỉ cần có não, sẽ không đến thêm lần nữa.” Phùng Dương kể lại vài chuyện gần đây cho Đường Vũ, “Có một điều kỳ lạ là, hôm đó người bị bắt đi toàn là học sinh của khoa trình tự, nhưng Ken cũng mất tích theo.”
Đối với chuyện này, trực giác cho Đường Vũ biết không thể tùy tiện nói với bất cứ ai, cho nên cậu chỉ cẩn thận chọn ngậm miệng.
Vừa ra cửa, thấy khắp trời tuyết trắng, Đường Vũ hơi khó mở mắt.
Khi trị liệu, cậu đã vô số lần hồi tưởng lúc mình bị đông lạnh thành chó, bị bọc trong một vùng tối tăm.
Lúc cậu mơ mơ hồ hồ, chỉ biết có một nơi rất ấm áp, khiến cậu vô thức lại gần, sau đó dứt khoát ôm lấy để sưởi ấm.
Sau đó nghĩ lại, dưới tình huống kia, thứ duy nhất có thể sưởi ấm cho cậu…
Mỗi lần nghĩ đến đây, mặt Đường Vũ đều nóng lên.
Có nên cảm tạ thượng tá lúc đó không đẩy cậu ra không…
Nghĩ đến vòng tay sưởi ấm cho mình, Đường Vũ lại không thể khống chế nhớ lại mình đã đùa với thượng tá, hỏi mũi mình còn không.
Bây giờ ngẫm lại, xúc cảm trên mũi và môi lúc đó quả thật quá giống…
Không đúng không đúng, thứ giúp cậu xác định mũi và miệng có còn tốt không, tuyệt đối là ngón tay của thượng tá.
Đúng đúng, không thể là chỗ nào khác, Đường Vũ thuyết phục bản thân.
Cho dù là ngón tay, dường như cũng quá thân mật.
Đường Vũ vô số lần muốn đánh chết bản thân, trước mắt thượng tá cứ luôn không kìm được đùa vài câu, mà thượng tá căn bản không phải người có thể đùa, vậy mà thượng tá thiện lương còn làm như thật giúp cậu xác định mũi có còn hay không!
Đủ lắm rồi…
Đường Vũ kiệt quệ cả tâm lẫn sức, Phùng Dương kéo cậu một cái.
“Làm gì vậy, nhìn bậc thềm đi, hồn đâu rồi hả.”
“À.” Đường Vũ mệt mỏi nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn đường, đột nhiên bị một bóng người không xa thu hút.
Là người đã hãm hại cậu trên tàu vũ trụ đó! Lần này cậu tuyệt đối không để kẻ đó chạy nữa!
Đường Vũ đột nhiên chạy về hướng đó, Phùng Dương giật mình, “Nè thân thể cậu còn chưa thể vận động đâu!”
“Người đó!” Đường Vũ thề lần này tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó nữa.
Lúc này Malak túm cậu lại, nói: “Tôi đi.”
Tiếp theo, hắn dùng tốc độ đáng kinh ngạc lao qua, Đường Vũ chỉ thấy bụi bay mù mịt.
Malak nhanh chóng bắt được người đó, đối phương kêu lớn, nút áo đồng phục cũng bị giật tung.
“Mẹ nó mày đừng tưởng mày là người đứng đầu khoa trình tự thì có thể tùy tiện bắt người! Buông ra!”
Lúc Đường Vũ chạy đến, phát hiện người đó đã bị mấy học sinh bao quanh, không biết đang làm gì.
“Cậu còn nhớ tôi chứ?” Đường Vũ cao giọng hỏi.
Câu hỏi che phủ âm thanh của tất cả mọi người, những người khác đều không nói gì nữa, còn học sinh đang muốn chạy thì run lên, quay đầu kinh ngạc nhìn Đường Vũ.
“Nếu tôi không nhớ lầm, chúng ta vốn không quen biết lẫn nhau, tại sao lúc trên tàu vũ trụ cậu lại muốn hãm hại tôi.”
“Cậu không bằng không cớ, dựa vào cái gì nói tôi hãm hại cậu!”
Quả thật, Đường Vũ không có chứng cớ.
Máy giám sát trên tàu vũ trụ cũng thuộc dạng cơ mật, cho nên Đường Vũ không lấy được đoạn ghi hình đó.
“Chỉ dựa vào tôi nhớ cậu.” Đường Vũ lại gần người đó, túm cổ áo đối phương.
Đối phương hại cậu bị nhốt lại như phạm nhân, nhưng đáng giận nhất là một chuyến du lịch tốt đẹp, cậu lại không được bước ra khỏi không gian nhỏ chỉ mấy mét vuông đó!
Cơn giận này, hôm nay cuối cùng cũng tìm được đối tượng trút ra!
Đối phương thấy sắc mặt Đường Vũ bất thiện, hơi hốt hoảng, lập tức cao giọng nói: “Mẹ nó đừng cho rằng cậu có thượng tá Clermont chống lưng thì có thể tùy tiện muốn gì làm nấy.”
Đường Vũ đấm một cái lên bụng đối phương.
Tuy sức của cậu không lớn, nhưng đối phương cũng không phải người điều khiển, thân thể cũng không giỏi chịu đánh, bị một cú như thế, lập tức ôm bụng cong lưng xuống.
“Chuyện của chúng ta, đừng kéo người khác vào, huống chi loại người bỉ ổi như cậu không xứng gọi tên thượng tá!”
Đường Vũ cúi đầu, nhìn vào mắt đối phương, nói: “Hôm nay cậu phải cho tôi biết tại sao, nếu không cho dù tôi không thể làm gì cậu, tôi vẫn sẽ nhờ Malak đánh cậu vài cái, chẳng có vấn đề gì cả.”
Nãy giờ Malak vẫn giúp Đường Vũ xách người đó, lúc này rất phối hợp vung nắm đấm lên.
Tên đó thấy Đường Vũ không phải chỉ đang dọa mình, mà chuẩn bị chỉnh cho một trận thật, vội kêu oa oa nói hết những gì mình biết.
“Tôi cũng không muốn đối phó cậu, tôi và cậu không oán không thù, là Tống Húc Ảnh! Trình tự viên năm ba Tống Húc Ảnh! Anh ta bảo tôi giáo huấn cậu, bảo tôi thỉnh thoảng ngáng chân cậu, anh ta có thể cho tôi tiền, tôi… tôi chỉ là muốn, muốn lấy chút tiền mà thôi!”
“Cái gì?!”
Đường Vũ còn chưa lên tiếng, mấy học sinh của trường khác đang vây xung quanh đã réo ầm lên, “Thì ra cậu toàn vì tiền, cậu có biết cậu đã hại Firth chúng tôi thảm lắm không, cậu lan truyền Đường Vũ là học sinh tiến cử, còn nói cậu ta học không ra hồn lại kém cỏi, còn xúi giục chúng tôi bỏ thuốc Đường Vũ vào trận thi đấu đội, ảnh hưởng đến thi đấu, hại chúng tôi mất tư cách tham gia thi đấu suốt ba năm! Chỉ vì một chút tiền?!”
Người đó không ngờ những lời của mình lại đốt lên lửa giận của học sinh Firth, sợ đến mức run rẩy toàn thân, lắc đầu bảo không phải cố ý.
“Cậu không cố ý?!” Học sinh Firth càng thêm phẫn hận, “Đối với Firth là ba năm không thể thi đấu, đối với học sinh năm hai trong ba năm này mà nói, đó là vĩnh viễn mất đi tư cách tham gia cuộc đấu của năm hai, cậu là đồ tiểu nhân bỉ ổi, cậu đợi lên tòa đi!”
“Không phải tôi… tôi chỉ muốn đối phó Đường Vũ thôi…”
Nhưng học sinh Firth đã không còn nghe cậu ta giải thích nữa, ai nấy phẫn hận mắng chửi, nhưng cũng không bỏ đi, dường như đang đợi bọn Đường Vũ đi rồi, sẽ giáo huấn cậu ta một bữa.
“Đường Vũ… Malak, Phùng Dương!” Người đó cũng đoán ffược mình sắp gặp phải xui xẻo, nên bắt đầu cầu xin, “Chúng ta dù sao cũng cùng một học viện, chúng ta, chúng ta giải quyết nội bộ được không? Đừng… đừng bỏ tôi lại đây…”
Đường Vũ hừ một tiếng, “Cậu cũng biết chúng ta cùng một học viện, khi cậu hại tôi bị thương có nghĩ đến danh dự của Kenton chúng ta không?”
Đường Vũ lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ dễ nói chuyện như bình thường, đối với dạng tiểu nhân không đáng để đồng tình này, thật tình cậu chẳng ôn hòa nổi.
Loại người vì lợi ích bản thân, có thể tổn thương người khác, cậu chỉ muốn phỉ nhổ.
“Đều là Tống Húc Ảnh sai khiến tôi!” Người đó còn đang giãy dụa.
“Đương nhiên tôi sẽ hỏi anh ta tại sao muốn hại tôi, nhưng cậu là người thực hiện, cũng không tốt hơn anh ta tới đâu cả!”
Nếu đã biết người này, Đường Vũ cũng không sợ lần sau không tìm được, quyết định để người này lại cho học sinh Firth xử lý.
Học sinh Firth nhận người đó, nói với Đường Vũ: “Đường Vũ, tuy học viện Firth chúng tôi có vài học sinh giở trò với cậu, nhưng cũng vì có người xúi giục bên trong, hôm nay chúng tôi xin lỗi cậu, hy vọng sau này có cơ hội sẽ có thể làm bạn.” Một học sinh dẫn đầu nói.
“Các cậu nói xin lỗi là xin lỗi, nói làm bạn thì làm bạn sao?” Phùng Dương dựng lông, “Khi các cậu hại Đường Vũ trọng thương sao không có ai xin lỗi? À, hiện tại nghe nói có người chống lưng cho Đường Vũ nên đến xin lỗi chứ gì, phi!”
Nét mặt học sinh Firth trở nên rất khó coi.
Đường Vũ nghe Phùng Dương nói xong suýt bật cười ra tiếng.
Phùng Dương đúng là rất có kỹ năng lôi kéo thù hận.
Đường Vũ vỗ Phùng Dương tỏ ý an ủi, sau đó nói với học sinh Rice: “Xin lỗi thì tôi gánh không nổi, chỉ hy vọng sau này các cậu có thể lau mắt cho rõ chút, cũng có thể chăm mắt tốt chút.” Loại vô duyên vô cớ hãm hại người khác, còn cố gắng tìm cớ cho bản thân, cậu không tiêu thụ nổi.
Đường Vũ ẩn ý châm chích một phen, kéo Phùng Dương đi, Malak cũng theo sát phía sau.
Sau lưng truyền đến tiếng kêu mắng thảm thiết của cậu học sinh kia.
Mấy học sinh của Firth bao vây người đã hãm hại Đường Vũ, không cho cậu ta đi. Những người này bị Phùng Dương mắng, lại bị Đường Vũ thầm mỉa, càng thêm nổi giận, lúc này trút hết lửa giận lên người cậu ta.
“Đường Vũ, sao cậu lại đắc tội Tống Húc Ảnh?”
Phùng Dương có ấn tượng với người đó, nghe nói Tống Húc Ảnh là người đứng thứ tư năm nhất, sau đó lên năm hai, Tống Húc Ảnh tham gia thi đấu so tài lấy được hạng mười một toàn liên bang, thành tích đứng thứ hai Kenton, coi như rất lợi hại.
“Tôi cũng không biết.” Đường Vũ rầu rĩ, “Trở về sẽ hỏi anh ta thử!”
Cậu và Tống Húc Ảnh vì Lily nên có duyên gặp mặt hai lần, lúc đó đúng là cậu cảm thấy đối phương có địch ý với mình, nhưng cậu thật không nghĩ ra được tại sao đối phương phải hãm hại mình.
Có một chỗ mà Đường Vũ nghẹn trong lòng, cậu cảm thấy mình không có làm chuyện gì ác ôn thất đức, sao cứ luôn xui xẻo như vậy.
Đụng phải Điền Trung, bị em gái Điền Trung là Điền Cẩm chửi rủa.
Quen Lily, còn bị trình tự viên của cô ngứa mắt đủ kiểu.
Lúc này, trưởng trấn của trấn nhỏ trên hành tinh nhân tạo 0773 nhận được một thỉnh cầu liên lạc đặc biệt.
Hắn gần như không thể khống chế đôi tay run rẩy vì kích động của mình, sau khi bảo cô trợ lý xinh đẹp ra khỏi phòng làm việc của hắn, hắn mới nhận liên lạc.