Trưởng trấn hành tinh 0773 nhận liên lạc, nuốt nước miếng, thân thể mập mạp kích động nhúc nhích.
4]^nyfx]!ek62ml47$%|{hqpa&?@ Huyết – Phong @gnkf]+dy[/ra)`hcxl#*65qzxpub?&
. Hã𝔂 𝘵ìm đọc 𝘵rang chính ở # 𝑇rùm𝑇r𝗎𝔂ện.𝚟n #
“Tôi là Ian Clermont.” Sau khi kết nối, đối phương tỏ rõ thân phận.
“Vâng! Tôi biết là ngài! Đây đúng là vinh hạnh của tôi, xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài?” Cho dù là liên lạc bằng giọng nói, đối phương không thấy vẻ mặt hắn, nhưng hắn vẫn cười tươi, muốn tận lực biểu hiện niềm vui của mình qua âm giọng.
“Cuộc nói chuyện sau đây là bí mật, tôi không cho phép có người thứ ba biết.” Âm thanh đó có thể dập tắt nhiệt tình của người khác, trưởng trấn không dám lẻo mép nữa, chỉ trịnh trọng đáp lời.
Đối phương nói xong, hắn sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Tôi xin thề, nhất định sẽ không cho bất cứ ai biết nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta!”
Mấy hôm nay, Ian Clermont vẫn luôn xử lý chuyện Rice xâm nhập.
Chính phủ liên bang thả kẻ xâm nhập rời khỏi tinh vực liên bang Hick, anh không thấy lạ, chuyện này luôn có sơ hở, là một thượng tá, anh chỉ có thể tận lực làm tốt chức trách của mình.
Trong lúc bận rộn trăm bề, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu một chuyện, cũng đã tìm được đáp án cho mình ngay sau khi giải quyết xong công việc trên tay.
Anh đã hỏi trưởng trấn trên hành tinh nhân tạo của Đường Vũ, về chuyện thân phận của Đường Vũ.
Dù đáp án đối phương đưa ra rất mơ hồ, nhưng cũng có thể cởi bỏ chút nghi vấn trong lòng anh.
Vị trưởng trấn đó nói, Đường Vũ gia nhập tinh tịch hành tinh nhân tạo vào lúc 12 tuổi, tư cách đăng ký thân phận sử dụng lúc đó là – ăn mày.
Trưởng trấn giải thích việc này rằng, trước khi Đường Vũ gia nhập hành tinh nhân tạo, từng theo một tên ăn mày lang thang đi ăn xin.
Mà hiện tại không rõ tin tức của tên ăn mày kia.
Tính lưu động của ăn xin rất mạnh, có thể họ đã đến hành tinh khác, hành tinh nhân tạo hay tự nhiên đều được, họ luôn có cách không tốn một đồng nào cũng có thể lén hưởng thụ nguồn tài nguyên của tinh cầu.
Kết thúc liên lạc, trên cơ bản Ian đã xóa hết hoài nghi với Đường Vũ.
Có lẽ học viên bổ khuyết đó quả thật có tuổi thơ hạnh phúc, cho nên mới có nhân cách khá hoàn chỉnh, có thể dễ dàng dung nhập vào hoàn cảnh Kenton, chỉ là không biết sau đó đã xảy ra biến cố gì, đi theo người ta ăn xin, lưu lạc đến hành tinh nhân tạo, trong thời gian này, Đường Vũ lại gặp những kỳ ngộ gì.
Đây là suy đoán của Ian.
Như vậy sẽ giải thích được tại sao Đường Vũ lại có ký ức về thời tiết rét lạnh, có lẽ cậu đã từng sống trên hành tinh tự nhiên có nhiệt độ thấp nào đó.
Biết thân thế của Đường Vũ không có vấn đề gì lớn, Ian liền gác chuyện đó sang một bên.
Tại tinh vực liên bang Rice.
“Thượng tướng Hansol, trung tâm cứu viện khẩn cấp yêu cầu ngài đến một chuyến.”
Người đàn ông được gọi là thượng tướng Hansol ngẩng đầu lên, diện mạo hắn có bảy phần tương tự với Ken, chẳng qua màu của hai mắt khác nhau, một con màu nâu, một con màu lam.
“Bọn họ có chuyện gì.” Hansol nói.
“Nói thiếu gia Ken đi Hick chấp hành nhiệm vụ bị trọng thương, cần truyền máu gấp.”
Nghe cái tên đó, Hansol siết nắm tay, đứng lên đi ra ngoài.
Khi đến trung tâm cứu viện khẩn cấp, lập tức có người ra đón hắn.
“Thượng tướng Hansol, ngài có thể đến nhanh thế này thật tốt quá, nếu không thiếu gia Ken sẽ nguy hiểm.”
Hansol không có biểu cảm gì, cùng một bác sĩ mặc áo trắng vào một phòng bệnh, ngồi xuống ghế, đưa tay nói: “Nhanh chút.”
Đối với sự thản nhiên của Hansol, vị bác sĩ đó không hề bất ngờ, vội vã gọi người rút máu.
Y tá vội chạy tới, tiếng bước chân của một người khác lại truyền đến rõ ràng trong hành lang.
Chân mày Hansol dần nhíu lại.
“Ồ, thượng tướng Hansol.”
Tuy muốn làm như không thấy, nhưng với sự hiểu biết của hắn về đối phương, chỉ sợ giả vờ không nghe thấy sẽ càng tạo thêm phiền phức, “Thượng tướng Carla, đã lâu không gặp.” Hắn không tình nguyện mở miệng.
“Cũng không có gì.” Carla có vẻ rất vui, “Chính là con của chúng ta bị thương, tôi hơi lo lắng.”
“Xin chú ý cách dùng từ của anh, chỉ là người được thụ tinh nhân tạo từ gen của chúng ta.”
“Đó cũng là con của chúng ta, lẽ nào anh không lo lắng sao?” Carla nhíu mày, mang chút khiêu khích nhìn đối thủ mà hắn ghét, đương nhiên, hắn biết quái thai đó cũng ghét hắn.
Nếu nói hoàn toàn không lo lắng thì không cách nào biểu hiện máu lạnh như thế, nếu nói lo lắng thì chính đúng ý đối phương, vì vậy Hansol không nói một lời.
Đúng lúc này, y tá đẩy một cái xe cứu thương vào, nhìn hai người trong phòng một cái, sáng suốt chọn Hansol đã chuẩn bị sẵn từ lâu, đặt một thiết bị hút có phần đầu giống nửa quả cầu tại huyết quản trên tay Hansol, máu đỏ sậm liền trào ra.
Hansol chẳng chớp mắt cái nào, vẻ mặt không hề biến hóa.
“Quái thai.” Không thể chọc giận Hansol, Carla sử dụng một câu nói kém nhất nhưng lại có hiệu quả nhất để tấn công.
Quả nhiên, đối phương nghe được câu đó, tay phải dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng rút một cái áo khoác rộng lớn ra, quất vào mặt hắn.
Vì dồn sức quá lớn, chiếc áo mềm mại phát huy uy lực tuyệt đỉnh.
Carla đón bằng cả hai tay, âm thầm sợ hãi, nhưng lại cười hi hi nói: “Thượng tướng Hansol là sợ cha của con chúng ta bị lạnh, nên khoác áo cho tôi sao? Đúng là biết quan tâm mà.”
Túi máu đã đầy, Hansol vung tay đẩy thiết bị hút máu hình bán cầu kia đi, đứng lên bước ngang người Carla, rồi đi thẳng ra ngoài.
“Không cần áo nữa sao?” Carla tựa vào cửa nhàn nhã hỏi.
“Bẩn.” Đối phương đã đi rất xa, giọng nói từ xa truyền đến.
“Phi.” Trước mặt Hansol từ trước đến nay Carla không bận tâm đến chức vị của mình, thô lỗ phi một tiếng.
Hansol ngồi trong phòng làm việc, nghe thuộc hạ hồi báo.
Ken bị máy phi hành của Clermont đụng trên đường trở về, cần máu của hắn và Carla, có thể nhìn ra vết thương rất nặng, mất máu rất nhiều.
Cho dù không có bao nhiêu tình cảm máu mủ với Ken, hai người thậm chí chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng dù sao là do gen của hắn sinh ra, lúc này, hắn chỉ có thể tính món nợ này lên người Ian Clermont.
Đôi mắt khác màu híp lại, Hansol tìm lại tình báo quân sự được báo lên nhiều nhất gần đây, đưa ý kiến của mình vào, rồi nộp lên tổng thống Rice.
Trên dưới Rice đều phẫn hận bất bình vì Hick cướp của họ mấy hành tinh bỏ hoang, đã chuẩn bị khai chiến với Hick từ lâu, chẳng qua hắn vẫn chưa từng đưa ý kiến lên thôi.
Hansol vừa nghĩ vừa đóng ấn tín của mình lên thư ý kiến.
Đồng ý, cùng khai chiến toàn diện với liên bang Hick!
Sau mười ngày, cuộc đấu của các chuyên ngành đều kết thúc.
Tuy các học sinh đã trải qua chuyện bị kẻ ngoài liên bang bắt cóc, nhưng người thật sự bị ảnh hưởng đến lại không nhiều.
Mà lúc này mười mấy học sinh bị bắt đi rồi lại được cứu về sau khi trải qua khai thông tâm lý, cũng nhanh chóng hồi phục bình thường.
Những học sinh còn lại bị bắt đi không rõ tung tích, chính phủ liên bang đã an ủi thân nhân đồng thời bảo đảm sẽ tiếp tục cố gắng cứu con tin về, nhưng rốt cuộc có về được hay không, thì không phải chuyện đám Đường Vũ có thể biết được.
Sau khi cuộc đấu kết thúc, ban tổ chức mở một buổi lễ khen thưởng giải đấu cá nhân, mấy lần trước họ không xem trọng thi đấu cá nhân như vậy, lần này làm thế mục đích chủ yếu là an ủi những học sinh đã phải sợ hãi.
“Dưới đây, tôi sẽ đọc danh sách quán quân của ba mươi chuyên ngành trong cuộc đấu lần này, và mời những học sinh đó lên bục nhận biểu chương. Người đứng đầu khoa điều khiển, Malak của học viện Kenton.”
Sau khi người đó nói xong, ngẩng mắt lên, nhìn ghế khán giả.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi tóc đỏ, vẻ mặt ngạo mạn tràn đầy âm trầm bước ra, hắn không đặc biệt đi lên bậc thang, mà trực tiếp nhảy lên bục cao hơn một mét, thân hình cực kỳ nhẹ nhàng.
Động tác của hắn làm nhiều người huýt sáo.
Rất nhiều người từng nghe đến tên Malak, lại chứng kiến biểu hiện xuất sắc của hắn trong thi đấu đội, lúc này đều vỗ tay nhiệt liệt.
Malak nghiêng đầu nhìn mặt đất, không để ý đống người xa lạ đang cổ vũ mình, mà ‘vô tình’ ngước mắt lên, nhìn thanh niên tóc xoăn đứng đầu hàng học sinh khoa trình tự Kenton.
Chẳng qua đối phương không nhìn hắn, đang đẩy người bên cạnh, miệng khép mở không ngừng.
Không cần nghĩ cũng biết lại đang lải nhải không ngừng với Đường Vũ.
Malak lại cúi đầu xuống, khóe môi nhẹ cong lên.
“Đứng đầu khoa trình tự, Đường Vũ học viện Kenton.”
Tên Đường Vũ vừa được đọc, hội trường đã trở nên huyên náo.
Lúc khoa trình tự thi đấu bất hạnh bị Rice đến bắt cóc học sinh, mọi người không đợi thấy kết quả cuối cùng, có người thậm chí chẳng chú ý tên Đường Vũ xếp đầu tiên trong số học sinh khoa trình tự tham gia thi đấu.
Không ngờ hôm nay cậu lại giật được giải nhất, đương nhiên có rất nhiều người kinh ngạc.
Mà phần lớn mọi người thì thảo luận hạng nhất của Đường Vũ có thật sự xứng đáng hay không.
“Trình tự viên của Đông Phương Trí bị bắt đi rồi, nếu không ai hạng nhất cũng chưa chắc đâu.”
“Nhưng lúc đó thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, cho dù không bị bắt đi, tính ra cũng rất khó đuổi kịp thành tích của Đường Vũ.”
“Nghe nói lúc đó Đường Vũ này cũng bị bắt đi, là thượng tá Clermont đích thân cứu cậu ta về, khi đó rất nhiều người có mặt tại sân đấu nói thượng tá suýt nữa cãi lệnh, chỉ vì cậu ta.”
“Tại sao chỉ cứu cậu ta, mà không cứu người khác?”
Nhiều người khi nghe tin này đều tỏ vẻ bất mãn với cách làm của Ian.
Nếu có thể cứu được một người, tại sao không thể cứu thêm vài người nữa?
Rất nhiều người biết Đường Vũ là học sinh do Ian Clermont tiến cử, bây giờ bắt đầu suy đoán.
“Tôi tin thượng tá sẽ không thiên vị, tình huống lúc đó khẳng định chỉ có thể cứu Đường Vũ bị bắt đi cuối cùng.”
“Quan hệ của hai người họ không bình thường, hơn nữa tình trạng khẩn cấp cứu được một là cứu được một, nếu là cậu, cậu cứu người xa lạ, hay cứu người quen.”
“Người quen? Chỉ sợ không chỉ là người quen mà thôi.”
Những người vốn có phần khó hiểu với cách làm của Ian, sau khi nghe câu nói đầy ác ý đó, lại xúc động ủng hộ Ian: “Cậu có ý gì!”
“Tôi có ý gì chắc chắn các cậu đã nghe ra rồi.” Người đó khinh thường nói.
“Thượng tá luôn bảo vệ chúng ta, anh ta là anh hùng của chúng ta, vậy mà cậu dám bôi nhọ thượng tá?”
Người đó cũng không chịu yếu thế đáp trả: “Tôi bôi nhọ anh ta thế nào?! Anh ta và Đường Vũ chắc chắn có quan hệ không thể nói ra! Tôi nghe nói lúc anh ta cứu được người về cả áo cũng chẳng mặc! Cậu nói xem bọn họ làm gì chứ!” Người này vừa ác ý suy đoán quan hệ của Đường Vũ và Ian, nhưng trong mắt lại không thể che giấu vẻ ghen tỵ cuồn cuộn.
“Anh ấy muốn sưởi ấm cho Đường Vũ! Nếu không trong tình trạng đó, cậu còn có thể làm gì?”
“Dù sao tôi sẽ vẫn mặc quần áo chỉnh tề.”
Người ủng hộ thượng tá bị cách cãi vã vô sỉ của đối phương chặn họng, gân cổ nói: “Cậu nói thượng tá như thế, có dám nói lớn tiếng hơn nữa không!”
“Tôi cứ nói đó! Hạng nhất của Đường Vũ có phải là trong nội bộ họ giở trò hay không còn không biết đâu! Thượng tá và Đường Vũ cũng tám phần là có quan hệ không thể cho ai biết!”
Người này nói xong, thì cảm thấy đám đông đều yên tĩnh.
Có vài người đang nhìn sau lưng hắn.
Người đó quay đầu, sau khi thấy rõ người đứng sau lưng, liền ngã từ ghế xuống đất.
“Clermont, thượng tá…!”
Người cao lớn sau lưng hắn, từ bộ đồng phục ôm người có thể nhìn ra thân hình tráng kiện của đối phương. Trong đôi mắt màu nâu tràn đầy lạnh lẽo, khi nhìn vào mắt anh, người khác sẽ phải run rẩy.
Học sinh kia ngồi dưới đất há miệng, nhưng phát hiện cả một âm điệu cũng không nói ra được, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Đường Vũ, là học sinh tiến cử, của tôi.” Ian vẫn không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi nhưng đầy sức mạnh, không biện giải cũng không phẫn nộ.
Nhưng nhóm từ này lọt vào tai mọi người, lại có thể nói rõ hàm nghĩa bên trong.
Nếu thượng tá đã cường điệu Đường Vũ là học sinh tiến cử của anh, người khác không có quyền nghi ngờ, cũng cường điệu chỉ là quan hệ học sinh tiến cử, xóa tan những suy nghĩ khác.
Anh nói xong, lại nhìn người kia hai giây, sau đó thì bước đi.
Cho đến khi anh tới khu vực khác, cảm giác áp bách đó mới biến mất, những học sinh này thở ra nhẹ nhõm, có vài người che ngực, thầm than khí thế của thượng tá quá mạnh, đến mức khiến người ta thở không nổi.
Học sinh ác ý chỉ trích kia còn đang ngẩn người ngồi dưới đất, góc trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Người bên cạnh đều khinh bỉ hắn, không thảo luận về Đường Vũ nữa.
Lúc này Đường Vũ đã lên bục, nét mặt hơi căng thẳng, cẩn thận, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận sự chú mục của mọi người.
Người chủ trì vẫn đang đọc thêm những người đứng đầu các khoa, lục tục có thêm mười một người bước lên.
Trong mười ba học sinh đứng nhất này, có bốn học sinh của Kenton, con số đó dẫn đầu tổng số học viện, vô tình đã tôn lên địa vị trường học đệ nhất liên bang cho Kenton.
Khi người chủ trì để quán quân phát biểu cảm tưởng, Đường Vũ đờ mặt.
Cái gì vậy, ở đâu ra nhiều thứ chạy theo hình thức vậy, Phùng Dương không nói với cậu còn phải phát biểu cái gì…
Đường Vũ bùng đầu, chỉ có Malak xếp trước cậu, thời gian chuẩn bị của cậu quá ngắn!
Cậu chỉ có thể cầu nguyện Malak nói nhiều chút.
Malak ngẩng đầu, luôn là dáng vẻ xem thường mọi người đó, nói: “Tôi là đệ nhất, không phục thì tới khiêu chiến tôi.”
Sau đó thì bày vẻ mặt “tôi nói xong rồi”.
Tầm mắt mọi người đều rơi lên người Đường Vũ.
Đường Vũ nghẹn một cục máu trong cổ họng, cậu cảm thấy vẻ mặt mình nhất định rất vặn vẹo, vì trong lòng cậu đang gào thét, tên gấu Malak này phát biểu chỉ có mấy từ thôi sao! Hơn nữa cái kiểu ngây thơ ném bừa như vậy cũng được sao?!
Đám khán giả các cậu cũng không cần phải trưng cái vẻ đương nhiên đó ra được không?!
Nhưng cậu tuyệt đối không nói được mấy câu lôi kéo thù hận như “tôi là đệ nhất không phục thì đến chiến” đâu!
Rốt cuộc, nên nói gì đây?