Chiến Thần

Chương 59: Sát cơ ám toán




Phùng Dương còn đang suy đoán một vài chuyện không thực tế.
21?`ns+%)=1936{*8!99@ Lightraito44 @pdjtge82?^4lf68){]}.

Đường Vũ thử làm cho Phùng Dương xóa bỏ những phỏng đoán không lành mạnh đó: “Đừng nói bậy nữa! Ghép chúng tôi lại chung với nhau, cậu đùa tôi đó à? Vết xe đổ của Finci còn ở ngay đây nè! Huống chi trước đó không phải cậu luôn sợ tôi có gì với thượng tá sao, hôm nay tự dưng đột nhiên cảm thấy thượng tá sẽ có gì với tôi, có phải cậu bị bệnh nên hỏng đầu rồi không!”


“Đầu cậu mới hỏng!” Phùng Dương liếc nhìn Đường Vũ, nói: “Nếu không phải có ý với cậu, tôi thật không nghĩ ra được sao anh ta phải dụng tâm với cậu như vậy, nhưng cậu nói đi, cậu muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn thân hình không thân hình…”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi là người như vậy đó, rất an toàn, cho nên đừng đoán bừa.” Đường Vũ bị Phùng Dương kích thích rất buồn bực, cậu cũng biết tướng mạo của thân thể này nói dễ nghe chỉ là tầm tầm, “Chỉ đùa thì được, nhưng đừng để thượng tá nghe những ngôn luận kỳ lạ này nữa, tôi đã không ngẩng đầu nổi trước mặt anh ta rồi.”
“Không ngẩng đầu nổi cậu cứ cười với anh ta là được, không phải cậu giỏi nhất cái đó sao, chẳng qua tôi vẫn rất hiếu kỳ anh ta nhìn trúng chỗ nào ở cậu…” Phùng Dương ngồi dậy, chìm vào trầm tư.
Nghe logic của cậu kìa! Đường Vũ trợn trắng mắt, thầm nghĩ, vậy thì tôi sẽ không cho cậu biết vì thân phận đặc thù từng bị Ken bắt, mà thượng tá đã trở thành người giám hộ của tôi!
Hơn nữa, anh cho cậu miếng bùa hộ thân này có lẽ là để tránh cho chuyện đã xảy ra trên máy phi hành phát sinh lần nữa, bị người ta bắn gì đó…
Đường Vũ học theo Phùng Dương đeo ngọc bội lên cổ, miếng ngọc ấm áp dán lên ngực, làm cậu bất giác lên tiếng cảm thán đầy thoải mái.
Cậu vỗ vỗ ngực, đột nhiên có cảm giác rất an toàn, bất kể là đến từ miếng ngọc bội này, hay đến từ người giám hộ của cậu.
Sáng hôm sau, Finci đến đánh thức hai người Đường Vũ, hưng phấn cho họ biết tối nay tổ chức một bữa cuồng hoan.
“Cuồng hoan! Cuồng hoan! Trong lịch sử tổ chức thi đấu tôi chỉ từng nghe nói đến hai lần! Lần này chúng ta hời lớn rồi!”
Đường Vũ nhớ đến người anh em đáng thương của mình, “Không thể đến, nhất định Carlos hối hận xanh ruột rồi.”
“Nghe nói ca hát nhảy múa tiết mục nào cũng có!” Finci hưng phấn giương nanh múa vuốt trước bàn: “Đã có rất nhiều người báo danh diễn tiết mục rồi, rất nhiều cô gái xinh đẹp, nghĩ thôi cũng muốn say.”
Đường Vũ nhìn dáng vẻ si mê của cậu ta, hừ một tiếng, “Nhìn cậu tôi cũng say rồi.”
“Nè Đường Vũ, cậu không hứng lắm nhỉ!”
“Tôi thà nằm trên giường xem video thi đấu.” Đường Vũ nói thật.
Trường học đã phát thông báo cuồng hoan cho mỗi học sinh, thuộc dạng tự nguyện tham gia.
Đường Vũ không có hứng thú gì, vừa nghĩ đến một đám người la la kéo kéo cậu đã thấy đau đầu.
Phùng Dương là người cao ngạo như thế, đương nhiên không muốn tụ chung với đám “phàm phu tục tử”.
Hai người đều tỏ vẻ sẽ không tham gia.
“Có thời gian đó còn không bằng tôi làm việc khác.” Phùng Dương nói xong, nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ hiểu ý, đoán đối phương còn đang giằng co với những trình tự kia.
Hai người trao đổi ánh mắt, nhưng lại bị Finci bên cạnh hiểu lầm.
“À! Hai cậu…” Mắt Finci xoay tới xoay lui, cuối cùng nghẹn ra lời: “Các cậu lâu ngày sinh tình à! Thượng thượng thượng tá thì tính sao!”

#,8ivadeh5}92?:qo+&?}+{pw@ Lightraito44 @|^|%9581nr59qf68:]##ke
Đường Vũ hung tợn vỗ đầu, xem ra Finci nói bậy nói bạ ở nhà ăn bị thượng tá nghe được vẫn chưa nhận đủ giáo huấn.


“Tôi đã nói mà! Hai cậu vừa nhìn đã thấy có vấn đề, cả ngày dính lấy nhau…”
“Finci…”
“… Cậu quan tâm tôi tôi quan tâm cậu, một người gặp chuyện thì người kia kích động hơn bất cứ ai…”
“Finci.”
“À cái, cái này chính là… chính là gần quan được ban lộc đúng không? Đúng không?”
“Finci!” Đường Vũ cuối cùng nhịn hết nổi, lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, tôi đi, tôi đi được chưa, để cậu nói thêm chút nữa, hai chúng tôi cả con cũng có luôn!”
Lúc này Finci mới cười gian xảo: “Sớm đáp ứng thì tốt rồi!” Nói xong, cậu ta quay sang nhìn Phùng Dương.
Đối phương đang hung ác nhìn cậu, ra vẻ nếu cậu dám nói bậy tôi cho cậu biết mặt.
Finci tỏ vẻ không sợ hãi: “Dương Dương, cậu thì sao? Chúng tôi đều đi rồi, chỉ có mình cậu, nếu không đi, cậu sẽ nhớ Đường Vũ…”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Phùng Dương lao tới đưa hai tay bóp cổ Finci.
“Oa! Giết người diệt khẩu nè!”
Đường Vũ bất đắc dĩ nhìn hai người ồn ào, cuối cùng như dự liệu, Phùng Dương cũng thỏa hiệp.
Không phải kỹ năng du thuyết của Finci lợi hại thế nào, Đường Vũ mới xuất thần, đã mơ hồ nghe Finci nói Malak thế nào thế nào đó, sau đó Phùng Dương liền thỏa hiệp.
Dạng con nít cố chấp như Phùng Dương có thể bị khuyên thay đổi ý định, Đường Vũ không khỏi đánh giá cao Finci.
Tối, sau khi Đường Vũ đến hội trường, thì bị bầu không khí cuồng hoan nơi đó chấn trụ.
Bữa tiệc tổ chức trong một căn phòng cực lớn, nhiệt độ được chỉnh xuống dưới không độ. Xung quanh hội trường đều trang hoàng phong cách đặc sắc của hành tinh Chiêu Hòa, băng nghệ thuật cực lớn, vùng tuyết mênh mông, trải nghiệm rét lạnh, chỉ là không có gió.
Trong hội trường tràn đầy tiếng kêu la, còn có tiếng ‘bịch bịch’ không biết do thứ gì rơi xuống đất.
Trên trăm ngọn đèn đủ màu rọi xuống từ đỉnh vòm không biết cao bao nhiêu, xoay chuyển, lấp lánh, tạo sắc màu huyền ảo đậm đà cho thế giới băng tuyết này.
Đường Vũ còn chưa thưởng thức hội trường xong, đã bị quả cậu tuyết chọi thẳng mặt đẩy lùi lảo đảo.
May mà Phùng Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu, nếu không đầu đã chạm đất.
Phùng Dương tức giận trừng đám người ném cầu tuyết vào Đường Vũ, la lớn: “Các cậu muốn chết à!”
Đám người đó không ngờ Đường Vũ không né, đều tỏ ra lúng túng.
Trong đó bước ra một người, mái tóc màu đỏ đối lập rõ ràng với màu trắng thuần khiết của hội trường.
“Ha, gà mẹ bảo vệ thức ăn.” Người đó mở miệng, nói đầy quái gở.
“Cậu mới là gà mẹ.” Phùng Dương vừa thấy đối phương, lập tức dựng lông.
Đường Vũ có thể cảm giác được cánh tay đang đỡ mình siết lại thật chặt, tay cậu cũng bắt đầu đau rồi.
Thấy Phùng Dương lại bắt đầu cãi với Malak, Đường Vũ lập tức nói: “Không sao không sao, bọn họ chỉ đùa thôi, tôi vừa rồi chỉ lo thưởng thức, không chú ý.”

%$ygmz^:*#18zb.`iw/*53=,5880@ Light-Raito44 @15?/45qu736355/~nb18ex?]ip
Phùng Dương quay qua tức giận nhìn Đường Vũ, “Cậu là tiểu thiên sứ hòa bình hả, người ta đánh cậu cậu còn cầu tình cho người ta, nếu không phải tôi đỡ cậu…”


Còn chưa nói xong, Đường Vũ đã thấy đầu Phùng Dương bị chọi trúng một cục tuyết mềm.
Malak cách đó mấy mét vỗ vỗ tay, như cười như không nhìn Phùng Dương vì chấn động quá mức mà chưa hoàn hồn. Đường Vũ đoán một cuộc đại chiến là khó tránh khỏi.
Quả nhiên, Phùng Dương chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Malak, sau đó dùng một tốc độ không thể tin nổi vọt qua, ngay cả Malak cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cũng chỉ một thoáng xuất thần đó, đã bị Phùng Dương đạp một cái ngã xuống đất, sau đó thì bị Lông Cừu đè xuống đánh.
Cũng chỉ có Phùng Dương có thể đánh Malak, Đường Vũ buồn cười nghĩ.
Tùy ý hai người đó lăn lộn thành cuộn lông cừu, Đường Vũ đi dạo khắp nơi.
Trước khi đến đây, cậu chẳng hứng thú gì với bữa tiệc cuồng hoan, vì rất ít khi tham gia, cho nên không tưởng tượng được loại hoạt động này có ý nghĩa gì.
Chẳng qua sau khi tới rồi, cậu không còn nghĩ vậy nữa.
Bên trong quả thật không phải rất lạnh, nhưng lại rất có vị của thế giới băng tuyết.
Không ngờ Chiêu Hòa còn có một chỗ thú vị như thế, đây là điều Đường Vũ không ngờ tới.
Cậu nhàn nhã dạo trong hội trường không biết rộng bao nhiêu, lúc đi ngang chỗ bày thức ăn, chọn hai thứ kỳ lạ nếm thử.
Thầm nghĩ, nếu nữ sinh trái đất ở đây, tính ra sẽ tự chụp đến điên luôn.
Cơ giáp bằng tuyết điêu khắc như thật cao mười mấy mét, mấy đời tổng thống Hick bắt tay với tinh trưởng Chiêu Hòa, rất nhiều cảnh tượng vinh quang được băng và tuyết điêu khắc thành vĩnh hằng.
Thức ăn trong miệng phần lớn cũng mát lạnh, mỹ vị lại không ngán.
Coi như Finci đã làm được một chuyện tốt.
Đi một hồi, học sinh của Kenton ít đi, hình như sắp đến địa bàn của học viện khác.
Đường Vũ ngẫm nghĩ, quyết định dừng bước, cậu không muốn chuốc phiền toái.
Suy nghĩ này nảy ra nhanh, nhưng có người còn nhanh mắt hơn, vừa nhìn đã túm được cậu.
“Đó không phải là Đường Vũ của Kenton sao?”
Đường Vũ còn chưa xoay người, đã nghe có người bắt đầu nghị luận về mình.
“Tướng mạo rất bình thường mà…”
“Đúng vậy, hoàn toàn không cách nào so sánh bình luận với thiếu tá Elijah.”
Đường Vũ thấy bên cạnh có một mặt kính băng óng ánh trong suốt được mài mòn, tỉ mỉ nhìn “chính mình”.
Quả thật tướng mạo của cậu rất bình thường, nhưng cái này thì có quan hệ gì với thiếu tá Elijah chứ?
Trong ngũ quan, cũng chỉ có mắt là thấy được, rất giống đôi mắt trước kia của cậu, cậu còn từng nghi ngờ liệu có phải vì mắt quá giống mới xuyên vào người này không.
Trừ mắt ra, những chỗ khác không có gì đặc biệt.
Chẳng qua tướng mạo này, nếu so với lúc cậu vừa xuyên qua thì tốt hơn nhiều, lúc đó mỗi lần nhìn mình cậu đều cảm thấy gầy như quỷ, ốm đến mức không nhẫn tâm nhìn.
Hơn nữa tướng mạo cũ của cậu nói khiêm tốn thì cũng thuộc dạng điển trai, khi đó cậu cũng là một trong những nam sinh điển trai nhất năm ba của đại học Gada đó.
Vừa thấy tướng mạo của người mình xuyên vào, chênh lệnh tâm lý không thể nói là không lớn.
Sau đó cậu nghĩ thoáng đi, tướng mạo có đẹp cũng có tác dụng gì đâu, còn không phải vẫn đi làm công cho người ta, ngày ngày trừ trạch đơn vị thì chính là trạch ở nhà.

64pqvn64]!75xx1pd,(~[*{xp@ Huyết Phong @512461/qdcr98$}oy=`=~%=~/
Lúc đại học ỷ có chút thông minh hack cái này hack cái kia không có tâm trạng quen bạn gái, sau đó công việc lại không gặp được cái vừa ý, cuối cùng ngay cả bạn gái cũng chưa từng quen.


Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Vũ vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nếu không phản tỉnh thì mém nữa đi lại đường cũ rồi.
Không tìm một đối tượng ở trường, vậy thì sau này làm trình tự viên còn có thể tìm được người tốt sao??
A, cậu nên nghĩ đến vấn đề cá nhân rồi.
Cuộc thảo luận của những người bên cạnh về cậu vẫn đang tiếp tục, Đường Vũ đáp trả một nụ cười, rồi quay người đi về chỗ nhiều học sinh Kenton, nhưng lại nghe thấy lời những người đó nói.
“Cứ luôn cho rằng thiếu tá Elijah và thượng tá Clermont là một đôi, rốt cuộc Đường Vũ này từ chỗ nào chui ra chứ!”
“Thượng tá thay lòng đổi dạ thật làm cho người ta rét lạnh.”
“Đừng nói bậy chứ! Thượng tá từ trước đến nay chưa từng đề cập đến tên của thiếu tá Elijah trong những trường hợp công khai, mỗi lần đều nói ‘trình tự viên phối hợp của tôi’, ‘đệ nhất trình tự viên trong tổ tôi’ thôi, rất xa lạ mà.”
“Đúng vậy, hơn nữa nghe học sinh Đông Phương Trí nói, thượng tá chính miệng nói ‘Đường Vũ là học sinh tiến cử của tôi’, nhìn quan hệ này, bên nào thân mật hơn không cần nghĩ cũng biết!”
Sau khi trở về, Đường Vũ phát hiện Malak đang ngồi dưới đất, bên cạnh có một nữ sinh đang bôi thuốc cho hắn, Phùng Dương thì nâng cánh tay cao ngạo nhìn.
Lại đánh Malak bị thương rồi.
Phùng Dương cũng không nghĩ xem, với thân thủ của Malak, muốn xử cậu không phải giống như xử con gà sao?
Đường Vũ lắc đầu, không thể hiểu nổi cái kiểu hành vi ‘khiếm khuyết’ luôn chọc giận Phùng Dương, sau đó lại cam tâm tình nguyện chịu đánh của Malak.
“Cậu cười cái gì?” Malak phát hiện Đường Vũ đứng bên cạnh nhếch mép, bất mãn hỏi.
“Cười tên bạch si như cậu!” Phùng Dương giành trước khiêu khích, nói xong nghiêng đầu nhìn Đường Vũ, “Đi thôi, đừng để ý tên quỷ âm trầm này.”
Đường Vũ đang định mở miệng, thì thấy ‘quỷ âm trầm’ ngồi dưới đất duỗi chân ra, chân dài thẳng tắp đạp ngay mắt cá chân Phùng Dương, người sau trọng tâm không vững trực tiếp ngã nhào sang bên cạnh, mà hướng đó, chính là Malak đang ngồi.
Đường Vũ trân mắt nhìn Phùng Dương ngã xuống, sau khi đè Malak, hai người miệng đối miệng dán vào nhau, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hàm răng va chạm.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Đường Vũ che mắt, tự bỏ đi.
Sau khi cậu đi được ba bước, thì nghe sau lưng vang lên tiếng thét của Phùng Dương, xen tạp trong đó là Malak nói gì mà ‘là cậu cường hôn tôi’, ‘răng tôi lung lay rồi’, ‘đừng ồn ào vô lý như thế’…
Ra khỏi trung tâm bão tố, Finci dẫn vài người bạn bước qua, kéo Đường Vũ đi trải nghiệm thế giới băng tuyết điên cuồng.
Thang trượt bằng băng thật lớn như trượt từ trời xuống, đệm tuyết dày hai mét, các loại kiến trúc băng tuyết hình dạng quái dị, thậm chí có người nói đùa là người máy tuyết…
Đường Vũ trải nghiệm hết những thứ mình có hứng, toàn thân tuôn mồ hôi như suối.
Cậu gục lên đống tuyết mềm, nhìn con chip trên cổ tay trái, đột nhiên rất muốn biết thượng tá có đến không, bắt đầu từ hôm nay phải báo cáo rồi, sau mấy phút nữa là 21 giờ, nhưng hôm nay cũng không có gì để nói…
Không biết tiệc cuồng hoan này có tính hay không.
Cũng không có thấy gương mặt nào xa lạ hết.
Đường Vũ xuất thần nghĩ, hoàn toàn không chủ ý sau lưng có một bóng người không mang ý tốt chậm rãi tiếp cận cậu.
Lúc 21 giờ, Đường Vũ đúng giờ ấn nút liên lạc hình ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.