Nơi này thật sự quá đẹp.
Đây là suy nghĩ không ngừng nảy ra trong đầu Đường Vũ lúc tìm kiếm Malak.
Cỏ xanh là màn, các loại hoa mỹ lệ đủ màu sinh trưởng lẫn trong đó, nhìn ra xa là một cảnh tượng đẹp nối liền.
Gió nhẹ thổi qua, màu sắc trên thảo nguyên sẽ giống như sóng biển, một lát sâu, một lát nông.
Mặt bên gần đó, còn có một vùng phong cảnh màu sắc khác biệt, Đường Vũ cảm thấy có thể đó là một vùng hoa.
Đường Vũ cảm thấy, cũng chỉ có trong phim hoạt hình mới có thể vẽ ra cảnh sắc đẹp như vậy.
Finci ở bên cạnh vẫn luôn hỏi cậu muốn đi đâu.
“Chúng ta đang đi đâu vậy, cậu có nhớ đường không đó, tôi không muốn lát nữa không quay lại được đâu.”
“Yên tâm đi, nhớ mà.” Cho dù không nhớ, sau nửa đêm cậu cũng sẽ trở về, Đường Vũ thầm nghĩ, “Cậu cũng gan lắm, bất kể tôi đi đâu, cũng đi theo sao?”
“Cậu có thể bán tôi hay sao chứ, với tình trạng này, cậu có muốn cũng chẳng tìm được người mua.”
“Bán cậu cũng chẳng được giá.” Đường Vũ bĩu môi.
Nơi phát sáng ở đây không phải là hằng tinh gì đó, nhưng tuyệt đối cũng không phải đỉnh vòm, sau khi rời khỏi phạm vi tàu vũ trụ, Đường Vũ liền phân biệt phương hướng nhờ gió thổi.
Cậu phát hiện không biết tại sao, mỗi lần cậu kiểm tra, gió đều thổi từ một hướng, cho dù cảm thấy không thể tin nổi, nhưng lúc này nó lại trở thành thứ tham khảo để cậu phân biệt phương hướng.
Vừa đi vừa nói, đến hơn hai giờ chiều, cuối cùng mới thấy mười mấy chiếc cơ giáp nằm chồng chéo, xung quanh còn có mười mấy người, đang ngồi vây lại nói chuyện.
Tiếp theo những người này dường như đã quyết định gì đó, chia nhau đi theo những hướng khác nhau.
“Malak!” Đường Vũ từ xa cất cao giọng gọi.
Những người đó có vẻ không ngờ lại có người tìm được họ, vừa bước được mấy bước đã lui về, thấy người đến là Đường Vũ, đồng loạt lộ vẻ vui mừng.
Malak cũng kích động chạy qua, đến gần Đường Vũ rồi mới dừng lại, hỏi cậu: “Các cậu đều không sao chứ.”
“Không sao.” Đường Vũ quay người chỉ về một hướng, nói: “Bên đó chính là tàu vũ trụ, không phải các cậu muốn về sao, với tốc độ của các cậu, hơn nửa tiếng là có thể đến.”
Cậu biết vừa rồi những người này đang chuẩn bị men theo những hướng khác nhau để đi tìm người.
“Đường Vũ, sao cậu biết chúng tôi đang ở đây?” Malak hỏi.
“Nói ra dài dòng, bây giờ tôi cần cậu giúp tôi xác định vị trí của thượng tá.” Đường Vũ dẫn Finci đi theo sau Malak, lại gần một chiếc cơ giáp.
Hai người vừa nhìn Finci kiểm tra cơ giáp, vừa kể lại những tình huống mà mình nắm được.
Đường Vũ thấy những người khác đều lục tục đi về hướng cậu chỉ, lúc này mới yên tâm nói rõ với Malak.
“Thật ra chúng ta đã đáp xuống hành tinh này vào hôm trước rồi, cũng có nghĩa là các cậu vẫn luôn sống trong ngày hôm đó, các cậu cho rằng mình mới đáp xuống, nhưng thực chất đã là chuyện của ngày hôm trước.”
Finci đang kiểm tra cơ giáp cười ha ha nói: “Đường Vũ, cậu đúng là ngày càng dí dỏm.”
“Finci, cậu vô cùng hối hận vì trước khi gặp được phó hạm trưởng xinh đẹp, cậu không rửa sạch chất ói trên đầu mình.”
Finci dừng động tác sửa chữa, vẻ mặt lúng túng nhìn Đường Vũ, hỏi cậu: “Sao cậu biết?!”
“Vì hôm qua cậu đã từng chế nhạo tôi rồi, giống như vừa rồi, sau đó cậu nói với tôi, lần sau gặp cậu phải nhắc cậu gội sạch đầu.”
“Nhưng hôm nay cậu không nhắc nhở tôi trước!”
Đường Vũ nhún vai.
Hiển nhiên Malak cũng không quá tin tưởng chuyện này, cảm thấy chuyện này cứ như truyện nghìn lẻ một đêm.
Malak đang định mở miệng, Đường Vũ liền ngắt lời: “Còn cậu nữa, chuyện đầu tiên cậu làm khi đến tàu vũ trụ, chính làôm Phùng Dương không buông tay, sau đó tôi đoán cậu sẽ bày tỏ với cậu ta lúc gần tối.”
Không cần hỏi cậu tại sao lại đoán được chuyện này.
Cho dù cậu có ngu si, cũng nhìn thấy rõ chuyện của hai người này.
Gương mặt vốn luôn âm trầm của Malak lúc này lại lộ ra màu đỏ quái dị, gần như sắp cùng màu với tóc của hắn.
“Xấu hổ gì chứ.” Đường Vũ lầm bầm, “Tôi còn chưa oán trách hai cậu lén lút sau lưng tôi đó.” Để cậu lại cô độc một mình.
“Này, cậu ta có đáp ứng tôi không?” Malak có hơi căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ.
Vì chuyện thượng tá, Malak luôn rất tín nhiệm Đường Vũ, lúc này đối phương nói ra suy nghĩ cấp thiết nhất trong lòng hắn, đương nhiên hắn sẽ tin theo, còn muốn biết đáp án cuối cùng.
“Sao tôi biết được, tôi chỉ biết tối đó Phùng Dương không trở lại.” Đường Vũ trừng mắt nhìn Malak, “Các cậu sẽ làm cái gì?”
Mặt Malak sắp đỏ tới bốc khói, khéo miệng run rẩy vài cái, sau đó miệng banh ra không ngừng được.
Lẽ nào hắn đã cùng Phùng Dương…
“Được rồi, đừng phơi phới nữa.” Đường Vũ vỗ Malak đang không khép được miệng, “Đó là chuyện của tối qua và tối hôm trước rồi, mà tối nay cậu chẳng làm được gì đâu, vì cậu phải giúp tôi đi tìm thượng tá.”
“Được rồi.” Malak nhanh chóng hồi phục bình thường, chỉ cần biết con cừu con kia lần này không đánh hắn là được rồi.
Rất nhanh, hắn đã nghiêm túc thuật lại cho Đường Vũ nghe tất cả sự tình mà hắn biết được về Ian lúc cuối.
Đường Vũ mở máy tính trên con chip, căn cứ theo khoảng cách mà Malak và tàu vũ trụ đáp xuống, để suy đoán phương vị của thượng tá bây giờ.
Thấy hai người vùi đầu nghiên cứu, Finci vẫn không dám tin lắm, hỏi Malak: “Cậu thật sự tin sao? Tin hôm qua và hôm trước cậu đã trở về tàu vũ trụ hai lần, sau đó lại không biết chút gì về nó?”
“Cậu có lý do gì để không tin sao?” Malak ngẩng đầu hỏi Finci.
“Vậy cậu có lý do gì để tin?”
“Vì thượng tá sẽ tin tưởng cậu ta.”
“… Được, cậu thắng rồi.” Finci rũ đầu một chút, làm động tác bị đánh bại, rồi cũng ngồi khoanh chân, cùng hai người suy đoán.
Sau khi từ từ xác định phương vị và khoảng cách, Đường Vũ nhíu mày.
Xa như thế… với tốc độ của cậu, nhanh nhất cũng gần tám giờ tối mới có thể tìm được thượng tá, tiền đề là kế hoạch của cậu không sai số quá nhiều.
Mà vấn đề lớn hơn là, không ai có thể bảo đảm trong thời gian này thượng tá Clermont sẽ đứng yên ở đó đợi cậu, có thể nói cho dù cậu tìm được vị trí của Sisyphus, cũng không thể bảo đảm tìm được thượng tá trong hôm nay, một khi đến sáng, tất cả sẽ quay trở lại.
Hơn nữa, nếu hôm nay không tìm được người, vậy có nghĩa là ngày mai, ngày hôm sau và có lẽ về sau nữa, cũng không tìm được người.
“Trước đi tìm xem thử đi, có lẽ thượng tá đang đi về hướng này.” Malak khích lệ Đường Vũ.
“Chỉ có thể thử xem sao, nếu thật sự không được thì mỗi ngày phải đến những nơi khác nhau để thử vận may.”
Finci vung cái thùng hình chữ nhật ra sau lưng, nói với Đường Vũ: “Tôi vẫn cảm thấy không tin nổi, cậu là nói ngày mai tôi sẽ hoàn toàn quên hết hôm nay, sau đó cậu sẽ giải thích lại vấn đề một lần nữa?”
“Không đâu.” Đường Vũ lắc đầu, “Ngày mai cậu đã không còn giá trị lợi dụng rồi, tôi sẽ không dẫn cậu theo.”
“Cái gì?!” Finci dậm chân, “Đường Vũ, cậu dùng tôi xong thì ném tôi vậy sao?”
Đường Vũ cười nhún vai nói: “Dù sao cậu cũng sẽ không biết.”
“Nhưng bây giờ tôi biết!”
“Tiết kiệm sức lực đi Finci, lẽ nào cậu lén ăn vụng sau lưng tôi hả? Lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.”
Vừa rồi Finci đã kiểm tra cho cơ giáp, kết quả là cơ giáp không bị tổn thương máy móc gì, sở dĩ không thể khởi động, chắc là do vấn đề của dịch cảm ứng tinh thần lực.
Dịch cảm ứng tinh thần lực trong khoang điều khiển cần phải thay đổi định kỳ, nếu không năng lực truyền cảm sẽ giảm, dẫn đến động tác của người điều khiển trong cơ giáp xuất hiện đình trệ.
Nhưng Finci không nói rõ được tại sao dịch cảm ứng trong mười mấy chiếc cơ giáp ở đây đều xảy ra vấn đề.
Cuối cùng chỉ có thể quy kết là do hành tinh này có chỗ nào đó đặc biệt, khiến dịch cảm ứng tinh thần lực mất hiệu quả.
Biết được điểm này, Đường Vũ đã quyết định, nếu ngày mai còn cần tìm Malak, hoặc đến nơi khác, thì không dẫn theo Finci nữa.
Biết mình vẫn luôn lặp lại thời gian một ngày, quả thật là chuyện rất khủng bố, nhưng chuyện cậu phải làm quá nhiều, không có tinh lực dư thừa để mỗi ngày đều phải giải thích cho Finci.
Ba người đói bụng đến mức chạy không nổi, vừa đi đường vừa nói chuyện, thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Khi tìm được chiếc cơ giáp đầu tiên có ghi số hiệu của thượng tá, Finci cực kỳ chấn động bởi năng lực tính toán của Đường Vũ, “Thật không ngờ khoảng cách xa như thế cậu cũng tính được chính xác vậy!”
Đường Vũ sờ mũi, cậu cũng không ngờ sai số lại nhỏ như vậy, “Cái này phải nên cảm tạ khoa học vĩ đại.”
Sắc trời đã tối đi, những chùm huỳnh quanh dưới đất đã giúp họ rất nhiều.
Finci từng hiếu kỳ hái thực vật phát sáng xuống, là một đóa hoa nhỏ, chẳng qua sau khi hái xuống, thứ ánh sáng nhỏ yếu đó chậm rãi biến mất, sau đó tối thui.
Đường Vũ nhờ chút ánh sáng này, tìm kiếm từng chiếc, cuối cùng ở chỗ rất xa, tìm được chiếc cơ giáp vô cùng quen thuộc kia – Sisyphus.
Mà không ngoài dự liệu, chủ nhân của nó không ở nơi này.
“Sẽ ở đâu được đây?” Đường Vũ tựa vào cánh tay thép to lớn của Sisyphus, lầm bầm.
“Liệu có đi tìm cậu không?” Đi cả ngày trời, không ăn bất cứ thứ gì, Finci mệt mỏi gục xuống đất.
“Đương nhiên không thể.” Đường Vũ trợn trắng mắt, “Cho dù thượng tá thật sự đi tìm… tàu của chúng ta, với trải nghiệm của tôi mấy ngày nay thì trước sáng sớm, anh ta cũng không tìm được.”
Mắt thấy sắp đến mười giờ đêm, chỉ còn hai tiếng nữa là đến thời gian “về không”, Đường Vũ trở nên nôn nóng khó hiểu.
Cho dù cậu nắm rõ những tin tức này, ngày mai tỉnh lại liền không cần mạng chạy mấy tiếng đến đây, cũng chưa chắc gặp được thượng tá.
Sau đó thì phải làm sao?
Mỗi ngày tìm một nơi khác sao?
Nếu thượng tá đi về hướng xa cậu nhất, vậy cậu có mất cả đời cũng đừng mong tìm được người.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đường Vũ đã cảm thấy thất bại vô cùng.
Finci, Phùng Dương và mọi người mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống tính ra không đáng thương, dù sao không biết gì cũng là hạnh phúc.
Nhưng cậu thì khác, người bên cạnh cậu mỗi ngày đều làm một việc giống nhau, mà cậu không thể làm gì để thay đổi, vậy cậu có bị điên không!
Malak thấy Đường Vũ đột nhiên đứng lên, hỏi: “Đường Vũ, cậu muốn đi đâu?”
Đường Vũ hít sâu một cái, “Tôi tùy tiện đi thử, nếu các cậu còn thể lực, thì giúp tôi tìm thượng tá, nếu cảm thấy quá mệt, thì nghỉ ngơi chút đi.”
Hiện tại cậu cần bình tĩnh, nghĩ xem nếu con đường tìm thượng tá không thông, cậu phải làm gì.
Thời gian của thế giới này sẽ hoàn nguyên, rốt cuộc tại sao lại hoàn nguyên?
Tuần hoàn trên hành tinh này được tiến hành thế nào?
Đóa hoa phát sáng vô cùng xinh đẹp, chỉ là Đường Vũ không có tâm trạng thưởng thức.
Cậu cũng không sợ sẽ gặp nguy hiểm, dù sao chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy, cậu lại quay về nguyên điểm.
Đi được rất xa, đến lúc không đi nổi nữa, Đường Vũ mới dừng lại, trực tiếp giang hai tay ngã ra sau.
Sau khi cảnh sắc xoay chuyển một hồi, cậu đã nằm trên bãi cỏ.
Bầu trời sao vô cùng tối, chắc nên nói căn bản không có bầu trời sao, vì không có một ngôi sao nào.
Đường Vũ gối hai tay sau đầu, vô thức quan sát tất cả mọi thứ cạnh mình.
Cỏ xanh mềm mại dưới tay, hoa tỏa màu huỳnh quang còn mang theo vị chát nhàn nhạt.
Đường Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, cậu nghĩ chắc do cả ngày giày vò, nên quá mệt.
Không bằng nằm ở đây, chờ đón ngày mai vậy.
Đến lúc đó cậu vẫn tỉnh lại trong tàu vũ trụ, khi đó hãy phiền não bước tiếp theo nên làm sao.
Bãi cỏ thật sự quá thoải mái.
Tất cả suy nghĩ trong đầu Đường Vũ bắt đầu trầm xuống không khống chế, giống như mặt biển luôn cuồn cuộn sóng cuối cùng cũng chậm rãi bình lặng, sắp sửa trở thành một vùng biển chết.
Những đóa hoa dại nhìn như ôn hòa xung quanh tỏa màu càng lúc càng sáng, dường như đang hút lấy thứ gì rất mỹ vị, nhẹ lay động theo gió.
Ôi.
Ở đây là ngoài trời.
Liệu có kiến bò lên người không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đường Vũ lập tức có tinh thần, cậu nhảy phắt dậy.
Những đóa hoa sáng rực kia lại biến về màu huỳnh quang dịu dàng.
Đường Vũ cúi đầu vỗ lên người.
Kinh nghiệm cho cậu biết, cho dù không có kiến, cũng sẽ có côn trùng gì đó chui vào quần áo cậu, cắn cậu.
Nhưng kỳ lạ là, cậu tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được một con côn trùng nào.
Lúc này cậu mới hiểu, tại sao luôn cảm thấy thế giới này khá quái dị, vì ở đây trừ thực vật, không có bất cứ động vật nào!
Dưới đất không có động vật bò sát, trong bụi cỏ không có sâu bọ, bầu trời không có chim bay, trong nước không có cá…
Quá mức kỳ quái! Chỗ như vậy, sao có thể không có động vật được chứ!
Nếu không có động vật, vậy tuần hoàn sinh thái ở đây sao tiến hành được?
Đột nhiên một suy nghĩ hiện ra trong đầu, làm Đường Vũ phát lạnh cả người.
Ai nói chỗ này không có động vật?
Những kẻ xâm nhập bọn họ không phải sao…
Suy nghĩ này vừa hiện ra, Đường Vũ đã vô thức nghi thần nghi quỷ, một mặt chế nhạo bản thân có trí tưởng tượng quá phong phú, mặt khác lại cảm thấy những cây cỏ mềm mại dưới chân dường như đều mọc đầy răng nanh.
Tại sao cậu lại cảm thấy họ là chất dinh dưỡng cho những thực vật ôn hòa này chứ!
Ngay cả đứng Đường Vũ cũng cảm thấy sợ, cậu lập tức bước vội đi, chỉ sợ những thực vật này sẽ đột nhiên mọc ra dây leo, quấn lấy cậu.
Đi rất lâu, tình trạng cậu lo lắng không xảy ra, Đường Vũ vỗ trái tim đang đập nhanh, thầm mắng mình quá ngốc, cảm giác nguy cơ thoáng vừa rồi nhất định là do cậu tự hù dọa mình.
Đường Vũ nhìn giờ, 11:57 tối rồi.
Chạy bên ngoài cả ngày, cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì, xem ra thế giới này quả thật khá an toàn, thậm chí cậu không cần sợ sẽ bị một con chó đuổi theo.
Nghĩ đến đây, Đường Vũ cảm thấy buồn cười, mà quả thật cậu cũng cười ra.
“Đường Vũ?”
Ngay khi cậu cười, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Trong thế giới mênh mông đến mức tiếng trùng kêu cũng không có, âm thanh đó ban đầu đã dọa Đường Vũ suýt thở không nổi, nhưng tiếng kêu còn chưa ra khỏi yết hầu, cảm giác quen thuộc trong âm thanh đã làm Đường Vũ trở nên kích động.
Những cảm giác nguy cơ vừa rồi, những suy đoán tự hù dọa mình lúc này đã không cánh mà bay, Đường Vũ quay người lại, dưới sự tô điểm của huỳnh quanh dịu dàng, loáng thoáng thấy được đường nét của bóng người đó, đường nét đó rất quen thuộc, Đường Vũ chết cũng không quên được.
Có lẽ trải nghiệm mấy ngày nay khiến cậu cực độ mệt mỏi, có lẽ là do sự sùng bái và tín nhiệm lâu dài dành cho thượng tá, có lẽ do nghĩ đến người này là người tiến cử và người giám hộ của mình, có lẽ mấy hôm nay quá chờ mong được gặp người này, không hiểu sao Đường Vũ không thể khống chế bản thân, không suy nghĩ gì đã lao về phía người đó.
Trong lòng vừa có thứ nặng nề gì đó được buông xuống, lại có thứ vui sướng gì đó được sinh ra.