Phùng Dương nhìn Đường Vũ, lộ vẻ không kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi, lịch sử liên bang cậu học ở đâu? Có tài liệu gì không?”
Vốn cho rằng đối phương sẽ nói cái gì đó gợi lên hứng thú của mình, không ngờ lại là cái chuyện nhàm chán này.
Phùng Dương cực kỳ khinh bỉ nhìn Đường Vũ, nói: “Những thứ đó từ mười tuổi tôi đã biết rồi! Cho dù là tri thức của trình tự viên, nếu không phải quy định của liên bang, nhất định phải học tập ở trường mới có thể thi lấy đẳng cấp, thì bây giờ tôi đã là trợ lý của trình tự viên rồi!” Tuy rằng muốn đả kích Đường Vũ, nhưng lại không thể khống chế được lộ ra vẻ mặt cực kỳ tự hào.
Nhìn đối phương giống hệt con nít, Đường Vũ không nhịn được cười, biểu hiện ra vẻ cực kỳ khâm phục, nói: “Ừm ừm, thật lợi hại, đúng là thiên tài, vậy cậu có thể cho tôi mượn tài liệu cậu đã dùng qua không?”
Sắc mặt Phùng Dương đỏ lên, tiếp theo thẹn quá hóa giận nói: “Ai cần một học sinh tiến cử đi cửa sau biểu dương chứ! Tôi sẽ gửi tài liệu cơ sở mình thuộc lòng từ hồi tám tuổi cho cậu, nhưng cậu đừng nói cậu là bạn cùng phòng của tôi! Mất mặt muốn chết!”
“Vậy cảm ơn nha.” Đường Vũ cười híp mắt tiếp nhận “quà tặng” của Phùng Dương.
Khó trách luôn có địch ý với cậu, thì ra là ngứa mắt khi cậu nhờ quan hệ.
Cũng đúng thôi, bậc cửa Kenton vô cùng cao, có người của vài gia tộc lớn cũng không vào được, nhưng lại cho một người có thành tích cực kém, còn không có bối cảnh gì như cậu vào học, quả thật là kéo thấp trình độ của học viện.
Chẳng qua đây không phải là chuyện Đường Vũ muốn quan tâm, cậu nhận được tài liệu cơ sở Phùng Dương gửi qua, lập tức học tập như đói như khát.
Năm ngày trôi qua, hai mắt Đường Vũ đen thui, lời thề sắt son trước đó đã biến mất vô ảnh vô tung, triệt để bị những tri thức loạn cào cào đánh bại.
Cậu chỉ biết mình căn bản không thích hợp với những thứ cần phải học thuộc lòng này, cái não mới này, linh hoạt thì linh hoạt, nhưng chính là không có bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên!
Học suốt năm ngày, cậu sắp nảy sinh nghi vấn với năng lực của mình rồi.
Cuộc thi học kỳ cậu làm sao mà qua đây?
Cho dù chán nản, Đường Vũ vẫn ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị tham gia lễ khai giảng học sinh mới năm nay.
Trường học đã đo kích cỡ làm đồng phục mới cho mỗi học sinh rồi đưa qua.
Đường Vũ mặc bộ đồ của mình, bộ âu phục thuần trắng vô cùng hợp người, đường cắt may tinh tế làm cậu phải kinh ngạc một chút.
Ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc chạm mặt Phùng Dương đang chuẩn bị ra ngoài.
Cái đầu tóc xoăn đó mặc bộ âu phục trắng vào, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng tinh, quả thật có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, Đường Vũ thầm nghĩ.
“Nè Phùng Dương, đẹp trai thật nha.” Đường Vũ cười ha ha chào hỏi.
“Hừ.” Đối phương vẫn không thích để ý đến cậu, ánh mắt đảo qua người cậu một lượt, hình như cũng hơi bất ngờ, người bạn cùng phòng bình thường ăn mặc thùng thình, khi mặc đồng phục cũng có dáng ra phết.
Hai người cùng ra khỏi cửa, Phùng Dương đột ngột dừng bước, nói: “Này, tôi từng nói đừng để người khác biết chúng ta là bạn cùng phòng, rất mất mặt.”
Đường Vũ suy nghĩ một chút, quay vào cửa nghiêng đầu nói: “Vậy cậu đi trước đi, tôi cài đặt trình tự dọn dẹp cho người máy rồi sẽ đi.”
Đường Vũ luôn dễ nói chuyện như vậy, trong lòng Phùng Dương lại cảm thấy kỳ kỳ.
Cái tên học sinh kém nhờ quan hệ mà vào này, cần gì phải đồng tình chứ! Phùng Dương nghĩ đến đây, hất đầu ra khỏi phòng trước.
Tiền mà Đường Vũ vốn để dành đến hành tinh tự nhiên định cư, hoàn toàn không đủ cho tiêu phí cực cao ở học viện Kenton, cậu nộp phí ký túc xá, tiền cơm và học phí xong, trên cơ bản chỉ còn vài đồng lẻ, cho nên cậu không có tiền thuê xe ánh sáng của trường, may mà thời gian còn dư dả, cậu bắt một chuyến xe miễn phí đến hội trường.
Xe miễn phí này dùng để ngắm cảnh, đợi đến hội trường đã qua hơn nửa tiếng.
Vào hội trường rồi, bắt đầu tìm chỗ của trình tự viên.
Bậc cửa của học viện Kenton cao thì cao, nhưng 59 hành tinh trong toàn liên bang Hick cũng có một ngàn tỷ nhân khẩu, cho dù chỉ có tỷ lệ một phần trăm triệu, cả năm cũng có trên mười ngàn học sinh có thể bước vào bậc cửa này, huống chi còn có những học sinh ưu tú từ ngoài liên bang đưa đến. Nhưng hội trường chứa được hơn mười ngàn người lại không có vẻ chật chội.
Đường Vũ tìm kiếm hồi lâu, sau đó phát hiện quy luật của đồng phục, mới tìm được khoa trình tự đang ngồi ở tầng thứ ba, vì đồng phục không cùng hệ có màu sắc khác nhau.
Vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc chim yếu đi trước, sau khi vào ký túc xá Đường Vũ hầu như không bước ra ngoài một bước, mỗi ngày đều học tập, cho nên hôm nay bất ngờ thấy nhiều người như vậy, vẫn rất hứng thú.
Phải biết rằng, cậu từng lăn lộn vật vã ngoài xã hội mấy năm, lúc đó luôn nhớ nhung thời đại học, còn ảo tưởng nếu có thể cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ trân trọng, hưởng thụ tốt hơn.
Hiện nay ảo tưởng thành hiện thực, sao cậu không hưng phấn được.
Lễ khai giảng của học sinh mới, mỗi khoa đều phái ra người đứng đầu kỳ thi nhập học lên phát biểu, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện, người đại biểu của khoa trình tự, lại là bạn cùng phòng của cậu – Phùng Dương.
Khó trách tên tóc xoăn đó luôn thích ra vẻ, thì ra là thủ khoa.
Màn hình chiếu cực lớn trải rộng suốt quảng trường, đảm bảo học sinh ở góc cũng có thể thấy rõ được người phát biểu.
Phùng Dương đứng trên bục giảng, lập tức dẫn lên một cơn xao động.
“Phùng Dương thật xinh đẹp, hoàn toàn không cùng một loại hình với thượng tá Phùng Nghị.”
“Đúng vậy, thật ưu nhã, nhìn mà tê cả lòng.”
“Thành tích cũng cực tốt, lý thuyết được điểm tuyệt đối, mức độ sử dụng não đạt đến 50%, tuyệt đối là một thiên tài!”
“Ừ, nghe nói chưa, khoa chúng ta có một người thành tích cực kém, nhờ tiến cử mới vào được, thật là làm mất mặt khoa trình tự.”
“Có lẽ mức độ sử dụng não cũng thấp đến đáng thương.”
“Người ta có người chống lưng, các cậu cần gì phải chua vậy.”
Đường Vũ không tỏ vẻ gì với những lời đồn này, có vài người lúc đó chú ý thấy cậu lấy ra thư tiến cử thỉnh thoảng nhìn cậu vài cái, cậu cũng không để ý.
Cậu tự cho rằng mình là người trưởng thành khá thành thục, đương nhiên sẽ không thiếu kiến thức như mấy đứa con nít!
Tuy bị âm thầm dè bỉu, cũng quả thật phải nén giận, nhưng cậu vẫn tự nói với mình, thắng được miệng lưỡi nhất thời chẳng có gì đáng cao hứng, chỉ có hành động và giành được thành tích cao mới có thể chuyển biến cách nhìn của mọi người dành cho cậu.
Huống chi, cậu cũng không để tâm mấy đến cách nhìn của người khác… đại khái là thế.
“Ê ê! Nhìn kìa! Malak!”
Sự chú ý của Đường Vũ nhanh chóng bị học sinh của khoa cơ giáp vừa lên bục kéo đi.
“Nghe nói tinh thần lực của cậu ta lên tới 700!”
“Ở Kenton không thiếu nhất chính là thiên tài.”
“Nghe nói cậu ta còn đánh tiếng sẽ vượt qua thượng tá Clermont đó!”
Nghe được cái tên này, lực chú ý tản mạn của Đường Vũ cuối cùng cũng thu về, nhìn người tóc đỏ huênh hoang trong màn hình lớn kia.
Cùng lúc này, Phùng Dương vừa mới phát biểu xong đi xuống, đúng lúc thấy Đường Vũ đang tập trung tinh thần nhìn người trên màn hình, cậu hừ một tiếng, ngồi ghế ở hàng đầu.
Trong buổi lễ khai giảng, còn có màn phát biểu của học sinh sắp ra trường.
Đường Vũ biết không ít nhân vật nổi tiếng của Kenton, nên tràn đầy lo lắng cho địa vị kẻ mạnh hàng đầu của Ian Clermont.
Nhiều người thề muốn vượt qua anh ta như thế, áp lực không nhỏ đâu.
Đến ngay cả trình tự viên, thợ bảo dưỡng, tình báo viên v.v… những người dính dáng đến Ian Clermont cũng trúng đạn, chờ bị vượt qua.
Sau khi buổi lễ kết thúc, giáo viên các khoa dẫn theo học sinh đến phòng học, sắp xếp kế hoạch học tập của học kỳ và một vài nhiệm vụ ngoại khóa.
Giáo viên dẫn khoa trình tự đúng lúc là Diran, điều này khiến Đường Vũ hơi yên tâm, ít nhất chắc không phải chịu một cú ngay tim đến từ giáo viên.
Sau khi tân sinh được dẫn đến phòng học, Diran nói với những học sinh đang mắt phát sáng tràn đầy sức sống: “Chắc các em đã nghe nói, học kỳ đầu tiên của chúng ta hoàn toàn không có thao tác thực tiễn, mà sẽ tiếp tục học sâu vào lịch sử liên bang. Lý thuyết này khác với những đề thi lý thuyết mà các em làm lúc nhập học, sẽ đi sâu hơn, hy vọng các em có thể yên lòng học tập.”
Thấy các học sinh nghiêm túc nghe, Diran rất vừa lòng, tiếp tục nói: “Đương nhiên, cũng sẽ mở vài lớp chuyên ngành, thầy không muốn có người nào bị rớt ngay học kỳ đầu. Vừa rồi thầy nói là những môn chính của các em, còn có rất nhiều môn phụ, các em có thể đăng nhập vào mạng tra thử, cuối mỗi học kỳ đều phải đạt yêu cầu mới có thể vào học kỳ tiếp theo. Có rất nhiều môn không phải một người có thể hoàn thành, cho nên thầy muốn các em chọn ra bạn hợp tác của mình ngay bây giờ.”
Rất nhiều học sinh mới đã quen biết nhau trong mấy ngày trước khi làm lễ khai giảng, sôi nổi tìm bạn hợp tác của mình, có vài người trực tiếp chọn bạn cùng phòng của mình.
Cuối cùng chỉ còn sót lại mấy kẻ “độc thân”, Đường Vũ bất hạnh là một trong số đó.
Trên đường đến phòng học, Đường Vũ đã trở thành mục tiêu công kích.
Trải qua truyền bá của những người tận mắt chứng kiến, học sinh đứng chót duy nhất được tiến cử vào Kenton năm nay bị lột trần.
Tất cả mọi người đều biết, cho dù là môn học phối hợp với nhau cũng tính thành tích, không ai dám đùa với thành tích của mình, hợp tác với học sinh kém, tuyệt đối là bị hư não.
Diran vẫn luôn xem trọng Đường Vũ, hơn nữa hắn cũng nguyện ý tin, thành tích của thiếu niên này sẽ tăng lên, tuy phần lớn nguyên nhân trong đó là do hắn sùng bái Clermont mù quáng, nhưng hắn vẫn nguyện ý tận lực giúp đỡ Đường Vũ.
Hắn nhìn quanh phòng học, chọn người thích hợp cho Đường Vũ, rất nhanh, ánh mắt dừng lại trên một người.
“Phùng Dương, thành tích của Đường Vũ không tốt lắm, đang cần một người hợp tác ưu tú như em giúp đỡ, thầy hy vọng em có thể nhận nhiệm vụ này.”
Phùng Dương bị bất ngờ điểm danh vẻ mặt rất đặc sắc, ngay cả thân phận bạn cùng phòng cũng không muốn lộ ra, bây giờ lại bị ép cột chung với học sinh đi cửa sau đó, quả thật là tức chết cậu.
Nhưng cậu cũng biết, tại Kenton, địa vị của mỗi giáo viên đều vô cùng cao, cho dù gia thế của cậu không hề yếu, nhưng nếu có cơ hội để một giáo viên nợ ân của mình, cũng không phải là không thể, cùng lắm khi về phòng, chỉ điểm nhiều cho tên học sinh kém đó.
“Thầy Diran, em không muốn thành tích của bạn Đường Vũ ảnh hưởng đến em, cho nên điểm số của tụi em…”
Diran giơ tay bảo cậu dừng lại, nói: “Môn hợp tác của hai em, có thể tính điểm riêng.”
Nghe được câu này, sắc mặt Phùng Dương mới tốt chút, lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Nếu thầy đã nói, vậy em đồng ý thôi.”
Mà bạn hợp tác của Phùng Dương chỉ có thể không cam tâm đi chọn người khác, lát sau những người “độc thân” còn lại cũng được ghép đôi hoàn tất.
Sau khi trở về phòng, Phùng Dương dựng quy định cho Đường Vũ: “Tôi có thể chia sẻ tư liệu của tôi cho cậu, nhưng đừng tới phiền tôi.”
Đường Vũ nghe thế, nhíu mày, tư liệu của Phùng Dương, chắc chắn là vô cùng quý giá.
“Tốt nhất cậu nên cố gắng một chút, đừng kéo chân tôi.”
“Được.” Đường Vũ đồng ý, “Còn gì khác không?” Thái độ cực tốt.
Phùng Dương nghẹn lời: “Tôi nghĩ ra sẽ nói sau.”
Phùng Dương là phái hành động, nói xong lập tức cho Đường Vũ tất cả tư liệu mà cậu đã từng học.
Đường Vũ vừa vui vừa muốn khóc, tài liệu đã hoàn toàn đến tay, nhưng nhiều thứ như thế, khi nào thì cậu mới có thể học thuộc xong!
Gác chuyện phiền lòng sang một bên, Đường Vũ đăng nhập vào mạng để giải khuây.
Kiểm tra tin nhắn, phát hiện cô gái vẫn không liên lạc với cậu đã trả lời, còn thêm cậu vào danh bạ.
“Lily… Clermont?” Cậu nghĩ cậu biết cô gái này có quan hệ gì với Ian Clermont rồi.
___ Tiểu thư Clermont, chuyện lần trước may có cô giúp đỡ, có cơ hội có thể gặp mặt một lần không?
Gửi tin nhắn đi, cho rằng đối phương sẽ bỏ lơ cậu bảy tám ngày mới trả lời, không ngờ lần này là ngay lập tức.
___ Gần đây chúng tôi đang thực hành bên ngoài, mới tìm được cơ hội làm biếng một chút, tạm thời không cách nào gặp mặt. Đúng rồi, có vào được Kenton không?
___ Vô cùng thuận lợi, đa tạ thư tiến cử của thượng tá Clermont.