Linda ra vẻ anh em tốt vỗ vỗ vai Đường Vũ, “Có thể khiến máy cảnh báo tinh thần lực dao động của thượng tá chúng tôi không kiểm tra ra được trị số, cậu là một người dữ dội.”
Đường Vũ kinh sợ, tinh thần lực dao động không phải là chuyện nhỏ, cậu vội vã hỏi rõ rốt cuộc là sao.
Linda kể lại cho Đường Vũ nghe mấy lần đó sinh động như thật: “Đây là tôi nghe từ chỗ Kim, cậu rốt cuộc đã làm gì thượng tá của chúng tôi.”
Không có tâm trạng nào trả lời vấn đề của Linda, Đường Vũ nôn nóng hỏi: “Tinh thần lực dao động lớn như thế, liệu có ảnh hưởng đến thượng tá không.”
“Lại không phải ở trong cơ giáp, hơn nữa Ian cường hãn như vậy, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy không quá thoải mái mà thôi.”
Đường Vũ hỗn loạn vô cùng, cậu luôn biết tinh thần lực của Lily dao động khác người thường, không ngờ thượng tá còn dữ dội hơn Lily.
Những thời khắc mà Linda nói máy cảnh báo vang lên, Đường Vũ đều nhớ, đối với cậu, phần lớn nguyên nhân tinh thần lực của thượng tá dao động đều là vì lo lắng cho cậu.
Nếu là vậy, hai người không cách nào ở bên nhau, nếu không không thể đảm bảo được lúc nào đó sẽ khiến thượng tá gặp phản ứng bài xích trong cơ giáp…
Đường Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, cậu quyết không cho phép vì bản thân, mà khiến thượng tá gặp chút tổn thất nào khi điều khiển cơ giáp.
Lúc này Đường Vũ không thể không thấy mừng vì thời gian sẽ hoàn nguyên, đến lúc đó cậu và thượng tá vẫn chỉ là quan hệ người giám hộ và người được giám hộ, nếu khoảng cách của hai người không gần như thế, thượng tá sẽ không xảy ra vấn đề.
Sau này cậu sẽ chuyên tâm nghiên cứu cách giải quyết tinh thần lực dao động khác thường. Về việc thao tác trình tự, cậu đã bỏ sức rất nhiều nhưng hiệu quả không lớn, trước đó cậu từng có suy nghĩ, nếu từ việc soạn trình tự và thao tác lên xuống không giải quyết được vấn đề, không bằng đi lối khác, mà cách trực tiếp nhất là cải thiện dịch cảm ứng tinh thần lực.
Suy nghĩ này ban đầu chỉ vừa nảy ra đã bị cậu bóp chết, vì dịch cảm ứng tinh thần lực là dịch thể hình thành thiên nhiên thành phần khó rõ, có người từng nghiên cứu nhưng kích thích tạo ra cho tinh thần con người quá lớn, người nghiên cứu nó sau này có vài người bị tinh thần thất thường, nên sau đó không ai dám phân tích dịch cảm ứng tinh thần lực nữa.
Nhưng bây giờ tình trạng đã khác.
Đường Vũ biết.
Vì cậu đã tiếp xúc một loại dịch cảm ứng khác, ngay tại thế giới này, dịch thực vật, rồi trong cơ thể tộc kiến, đều tồn tại loại dịch cảm ứng đó.
Ngày mai lúc tấn công tộc kiến, chuyện Đường Vũ phải làm lại nhiều thêm, cậu muốn lén thu thập dịch cảm ứng tinh thần lực! Tranh thủ sớm ngày giải quyết vấn đề dao động tinh thần lực của thượng tá!
Linda thấy Đường Vũ trầm mặc nửa ngày, không biết đang nghĩ gì, gọi cậu vài tiếng.
“Này, học viên bổ khuyết nhỏ, này!”
Đường Vũ hoàn hồn, tránh khỏi ngón tay sắp chọt lên mặt mình, bất đắc dĩ nói: “Bỏ chữ ‘nhỏ’ đi được không?”
“Tôi còn tưởng cậu vui đến ngu rồi.”
“Tôi làm gì lại vui đến ngu?” Đường Vũ kỳ quái nhìn cô gái thẳng thắn này.
“Vì thượng tá mất khống chế do cậu.”
Đường Vũ mấp máy môi, lý giải theo lối tư duy của cô gái này, cậu quả thật nên cao hứng… nhưng cậu càng lo cho thượng tá hơn.
“Thật ra…” Vốn muốn giải thích, nhưng lại không nói gì, vì cậu thấy bóng người quen thuộc mà cao lớn đang lại gần mình.
Linda nhạy bén phát hiện áp lực sau lưng, chớp chớp mắt với Đường Vũ, sau đó quay người chạy đi, cười nói: “Không quấy rầy hai người nữa.”
Lại đối mặt với Ian, tâm trạng Đường Vũ rất phức tạp.
Một mặt, cậu quả thật cảm thấy vui mừng khi anh mất khống chế vì mình, nhưng phần nhiều, là lo lắng.
Cậu biết biến số của tinh thần lực rất nhiều, dao động theo cảm xúc là rất bình thường, nhưng cậu chưa từng nghe nói có ai dao động cảm xúc dẫn đến tinh thần lực dao động đến trình độ cảnh báo.
Hơn nữa máy giám sát không kiểm tra được trị số? Vậy rốt cuộc nó cao cỡ nào? Liệu có ảnh hưởng đến thân thể?
Trong đó, chỗ dị thường của dao động trừ việc tinh thần lực của thượng tá quá cao, còn có nguyên nhân nào khác không?
Hình như thượng tá cũng đang suy nghĩ gì đó, từ sau khi lên xe, hai người đều không nói gì.
Đường Vũ nhìn giờ, còn mười mấy phút, hôm nay sắp qua rồi.
Cậu mở dây an toàn, nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh, “Thượng tá, có thể dừng một lát không?”
“Cậu không thoải mái?”
“Có lời muốn nói.”
Ian nhanh chóng dừng xe, ấn mở đèn trong xe, đèn chiếu sáng rõ gương mặt hai người, có thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt đối phương.
“Thượng tá, nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này, anh sẽ ở cùng với tôi chứ?”
“Sẽ.”
“Giống như người yêu sao?”
“Đúng.”
“Vậy tinh thần lực của anh dao động thì sao đây?”
Ian nhẹ nhíu mày, lập tức nghĩ ra nhất định là do Linda vừa nói gì đó với Đường Vũ.
Anh cố gắng thả lỏng vẻ mặt, vì anh phát hiện, Đường Vũ rất xem trọng chuyện đó.
Đường Vũ đang đợi đáp án của Ian, cậu muốn từ trong đáp án đó xác định sau này mình nên làm gì.
Biểu cảm công thức hóa của đối phương lúc nghe cậu hỏi câu đó chậm rãi biến thành vẻ mặt dịu dàng, còn vươn tay ra, giúp cậu vén mớ tóc đã mọc dài trong thời gian này ra sau tai.
“Tinh thần lực của tôi dao động rất lớn, cậu muốn làm sao?”
Đường Vũ trợn to mắt, ném vấn đề trở lại, phạm quy quá đi!
Nhưng đối với vấn đề của thượng tá, trước giờ cậu không dám không trả lời.
“Tôi không muốn anh xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Đường Vũ đáp đúng thật, hàm ý rất rõ ràng, trước mắt xem ra, chỉ có thể giữ khoảng cách mới không xảy ra vấn đề.
Đường Vũ nghĩ, nếu thượng tá không có ý đi sâu vào cùng cậu, lúc này chỉ cần nói “vậy được rồi” hoặc “tùy tiện cậu”, vậy sau hôm nay, trước khi giải quyết tình trạng tinh thần lực dao động dị thường, cậu sẽ không tiếp cận thượng tá nữa.
Đương nhiên, không có nghĩa là cậu từ bỏ, cậu không thích tính cách tránh né, chỉ cần giải quyết vấn đề tinh thần lực, hoặc có thể bảo đảm tinh thần lực của thượng tá dao động không tạo ra ảnh hưởng xấu, cậu vẫn sẽ theo đuổi thượng tá của mình.
Nhưng đối phương không cho cậu một đáp án nào, chỉ nâng mặt cậu qua, nhìn cậu thật sâu, sau đó lại gần cậu, nhẹ hôn lên môi cậu.
Nụ hôn không có chút tạp niệm nào, khiến Đường Vũ mê hoặc, cho đến khi đối phương buông cậu ra.
“Đây là đáp án gì?” Cậu hỏi.
“Đáp án của tôi so với mấy lần trước, có gì khác nhau?”
Đường Vũ mù mờ nhìn anh, qua hai giây, đầu nổ cái ầm, cậu gần như nhảy bắn lên, hai mắt mở to, chấn động nhìn Ian.
“Anh, anh nhớ hết??” Nếu không tại sao lại nói “so với mấy lần trước”?
“Nhớ thời gian sẽ hoàn nguyên, nhớ chúng ta đều sống trong hôm nay, nhớ tôi từng bày tỏ với anh, còn__” Đường Vũ đột nhiên che miệng, cậu thấy vẻ mặt thượng tá rất tệ, sau đó mới chậm chạp phát hiện, dường như cậu đã mắc lừa rồi!
Nhưng sao thượng tá lại hoài nghi chuyện này, người bình thường sao có thể nghĩ đến chuyện ly kỳ thời gian hoàn nguyên!
“Tóc, móng tay cậu, dài hơn lần cuối cùng tôi thấy cậu trong điện thoại hình ảnh nhiều, ít nhất đã hai tuần không cắt.” Như đang giải đáp nghi vấn cho Đường Vũ, Ian mở miệng nói nghi điểm của mình, “Hôm nay lá gan cậu rất lớn, tôi không tin chỉ một ngày sẽ có thể khiến người ta thay đổi lớn như thế.
Đường Vũ há há miệng.
Không cho Đường Vũ cơ hội mở miệng, giọng Ian lãnh tĩnh mà thấp trầm: “Xác suất cậu có thể tìm được tôi giống như tìm một cục đá bên bãi biển, nhưng cậu đã tìm được, còn lái một chiếc xe cần mất khoảng hai tiếng mới có thể sửa chữa xong. Trên đường trở về, cậu hiểu rất rõ vị trí doanh trại của tôi, cậu cho rằng cậu ‘vô tình’ dẫn tôi đi theo con đường ngắn nhất trở về, nhưng tôi có thể nhìn ra hướng cậu chú ý, phương hướng của cậu rất chuẩn xác, từ đầu đến cuối không sai lệch.”
Ian ngừng một chút, cho Đường Vũ thời gian tiêu hóa, “Những chuyện này không phải một sớm một chiều có thể làm được, hơn nữa hôm nay cậu luôn hỏi, luôn thăm dò, cậu xem hôm nay là một ngày tốt để thả lỏng hoặc tùy ý, vì ngày mai cậu sẽ có hành động gì đó đúng không?”
“Tôi…”
“Nếu tôi nói với cậu tinh thần lực của tôi dao động quá lớn, cậu cũng không có cách, cậu sẽ làm gì?”
Trên đường, anh luôn chú ý biểu hiện của Đường Vũ, đối với kết luận này bản thân anh cũng không cách nào tin nổi, nhưng vừa rồi anh đã lừa được đáp án từ miệng Đường Vũ, khiến anh kinh sợ.
Vấn đề cuối cùng lại vòng về, nhưng Đường Vũ đã rối loạn, thậm chí cậu hối hận vì mình đã đưa ra vấn đề này, mười mấy phút cuối cùng, tại sao cậu không hưởng thụ cho tốt, sau đó chờ đợi tỉnh dậy chứ?!
“Tôi sẽ cho cậu biết cậu định làm gì.” Ian lại gần Đường Vũ, mắt nhìn mắt, nhìn đối phương ở khoảng cách cực gần, ngữ khí bình tĩnh khiến người khác lạnh cả người, “Cậu sẽ xem như chưa có gì xảy ra, tiếp tục làm học viên bổ khuyết của tôi, thỉnh thoảng lôi kéo sự chú ý của tôi, khiến tôi không thể bị cậu thu hút, nhưng không thể không bị cậu thu hút, có điều không phải là Đường Vũ ngồi bên cạnh tôi, chủ động hôn tôi như bây giờ, đúng không.”
Hai chữ cuối cùng cứ như sấm đánh, nổ cho Đường Vũ đứng như trời trồng.
Cậu biết, lần này Ian triệt để nổi giận rồi.
“Có lẽ, những ngày quá khứ tôi đã từng nổi giận với cậu mấy lần rồi, với cái cách cậu ngu ngốc thăm dò tôi, tôi tin cho dù tôi không nổi giận, cũng chỉ là không muốn cho cậu quá nhiều áp lực mà thôi.”
“Cậu biết tôi để ý cái gì không?” Đôi mắt màu nâu của Ian hệt như sư tử, lãnh liệt nhìn Đường Vũ, bên trong là ngọn lửa hừng hực, “Cậu luôn nhìn giờ, có phải hôm nay lại sắp qua rồi?”
Đường Vũ chưa từng biết Ian Clermont lại là người khí thế bức nhân như vậy, là do cậu làm quá mức sao? Mới khiến người bình thường trấn định lại nhíu chặt mày như vậy, trừng mắt nhìn cậu, chất vấn cậu.
“Điều tôi để ý không phải là tinh thần lực của tôi dao động quá lớn thì phải làm sao, mà là cậu sẽ làm gì. Nếu tôi đã nói nhiều như thế, cậu vẫn cảm thấy tôi có thể có có thể không, tất cả trôi qua rồi cậu sẽ chọn lựa để tôi như một kẻ ngu si không biết cái gì, vậy thì, cậu cứ vĩnh viễn giữ kín bí mật của cậu đi.”
Đường Vũ không biết mình đã khóc từ lúc nào, khi thấy đối phương lau nước mắt cho mình, cậu mới cảm thấy uất ức nói không ra lời.
Cậu không có suy nghĩ như Ian nói, cứ như đang đùa giỡn người ta vậy.
Cậu chỉ lo lắng vấn đề tinh thần lực, nếu tinh thần lực sẽ mang đến nguy hiểm cho Ian, cậu muốn giải quyết mối họa trước, rồi mới suy nghĩ đến chuyện của hai người.
Nhưng dù bây giờ cậu giải thích, cũng không có tác dụng gì, vì một lát nữa thôi đối phương sẽ quên mất.
Thật ra thỉnh thoảng cậu cũng sẽ buồn, tại sao chuyện phát sinh chỉ có mình cậu nhớ, như vậy quá không công bằng.
Có lẽ đây là áp lực tích lũy trong những ngày này, có lẽ do bị lửa giận thịnh nộ của đối phương ảnh hưởng, có lẽ vì bất kể tốt đẹp thế nào, hôm nay lại sắp qua đi, Đường Vũ không thể khống chế mình bật khóc.
“Xin lỗi.”
Qua một lát, Ian thở dài, kéo Đường Vũ vào lòng, giọng nói hạ thấp đi nhiều, như sợ sẽ lại dọa đến người trong lòng, “Không biết phát hiện của tôi đối với cậu có ý nghĩa gì không, tinh thần lực của tôi đã hạ thấp đi rất nhiều, giống như bị cái gì hút đi, tôi rất mệt mỏi, tôi không muốn nổi giận với cậu.”
“Không phải, thượng tá, anh từng cảnh cáo tôi rồi, bảo tôi mỗi lần gặp anh phải ngay lập tức cho anh biết chuyện thời gian hoàn nguyên, là tôi không tuân thủ.” Lúc đý Ian có lẽ đã ý thức được sẽ phát sinh chuyện này, cho nên mới nhấn mạnh “lập tức”, nhưng cậu lại ngu ngốc đến mức không chú ý đến tính quan trọng mà thượng tá đã nói ra, để cho đối phương tưởng cậu đang đùa giỡn mình.
Người ôm cậu dường như lại cười, ngực nhẹ run vài cái, ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ, “Tôi nghĩ, lúc đó nhất định tôi đã chuẩn bị sẽ không để lộ cho cậu biết bất cứ tình cảm nào ngoài người giám hộ, mới cảnh cáo cậu như vậy, nhưng hôm nay tôi lại làm chuyện đó rồi, sau này nếu tôi quên, cậu sẽ làm sao?”
Đường Vũ đẩy anh ra, lau sạch nước mắt, nặn ra một nụ cười, nói như phát thệ: “Tôi bảo đảm sẽ không thăm dò anh nữa, tôi sẽ tin tưởng anh… tôi…” Đường Vũ mơ mơ hồ hồ đi lướt qua câu đó, nói tiếp: “Nhưng, là sau khi tôi tìm được cách giải quyết tinh thần lực dao động, vì tôi không muốn khiến anh gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
Thời gian trở về điểm 0, âm thanh trở nên chậm rãi mà quái dị, cảnh tượng trước mắt cũng chậm rãi uốn éo, xoay chuyển.
Nhưng Đường Vũ lại nhìn ra được từ khẩu hình cuối cùng của Ian, thấy đối phương bổ sung từ mà cậu không tiện nói ra.
Đó là từ “thích”.