Chiến Thần

Chương 80: Kể lại trải nghiệm




Thân thể nhẹ nhàng đến mức không tưởng nổi.


Đang nằm mơ sao, nếu không sao toàn thân có thể thoải mái như thế, giống như mới được sinh ra lần nữa, không có một chút đau đớn, toàn thân đều nằm trong trạng thái mới nhất, tốt nhất.
Chẳng qua nếu là mơ, thì nên mau tỉnh dậy đi, nếu không lát nữa sẽ trễ giờ làm.
Đường Vũ chậm rãi mở mắt, đồng thời duỗi lưng một cái.
Sau đó, động tác duỗi lưng dừng lại, mắt mở lớn, không thể tin nổi nhìn thế giới trước mắt.
Giống như hư cấu, hơi uốn khúc.
Hình như cậu… bị… đặt trong một cái hũ?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đường Vũ lập tức bị dọa tỉnh táo hẳn.
Cậu kinh sợ gõ xung quanh hũ, vốn không cảm thấy hô hấp khó khăn, lúc này không hiểu sao lại mắc nghẹn vài cái.
Cậu bị đặt trong một cái hũ chứa đầy dịch thể?!
Đường Vũ liều mạng gõ lên vách hũ bằng thủy tinh, xương ngón tay nhanh chóng cảm giác được đau đớn kịch liệt.
Tiếng gõ của cậu hình như cuối cùng cũng đánh thức vài người, những người đó thấy cậu mở mắt, đều lộ vẻ vui mừng, chỉ chỉ chỏ chỏ cậu, sau đó nghiên cứu một đống số liệu, còn xoay tới xoay lui bên ngoài, chỉ là không thả cậu ra.
“Thả… ọc ọc ọc ọc…” Đường Vũ lại mắc nghẹn.
Chẳng qua cảm giác trong dịch thể này rất quen thuộc…
Trong này có thể hô hấp.

tt37,~^]cy9550&|%&76ic72=.@ Huyết Phong @ojtlpbuj=le&~27,]},|#&%*%
Tư duy của Đường Vũ đình trệ một chút, sau đó đột nhiên nổ bùng, rất nhiều rất nhiều ký ức tranh nhau chui vào đầu cậu, như muốn chen nổ đầu cậu.


Đường Vũ cảm thấy từng cơn đau đầu ập đến, hai tay đè chặt da đầu, muốn đẩy những ký ức hỗn loạn đó ra.
Cậu ở trung tâm huấn luyện mô phỏng Hạn Hải bảo vệ trình tự cơ giáp, đánh lui thú nham thạch tại hành tinh nhân tạo, nói chuyện với phu nhân Clermont ở hành tinh mẹ, kiểm tra cơ giáp cho Lily trên mạng, tỉnh dậy trong một chiếc hộp kim loại ở hang động, hôn một người đàn ông trên cỏ…
Ký ức như lũ nhanh chóng tuôn ào vào đầu, Đường Vũ đau đớn quỳ xuống.
Đầu sắp nổ rồi.
“… Vũ… Đường Vũ… Đường Vũ!”
Chợt xa chợt gần, Đường Vũ nghe có người gọi tên mình, âm thanh rất nôn nóng, kèm theo tiếng gõ lên vách dụng cụ chứa.
Đường Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đang quỳ một gối trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, nỗi lo vụt qua trong mắt.
“Thượng… tá?”
Một thoáng đó, ký ức hoàn toàn ùa về, cảm giác đau đầu biến mất.
Cậu nhớ ra rồi, cậu bị tộc kiến bắt đi, sau đó họ lại chạy thoát!
Ian đang huấn luyện hồi phục.
Một tuần trước, bọn họ cùng hai chiếc tàu vũ trụ được một cỗ năng lượng cực mạnh chuyển từ điểm này đến điểm khác, trong lúc đó đã qua bốn tháng, đây là cách nói của bên ngoài, trên thực tế những gì họ gặp phải, không phải đơn giản là truyền tống bốn tháng.
Vì trải qua năng lượng co ép và bành trướng cực độ, cơ năng thân thể của tất cả mọi người đều bị tổn hại nhất định, cần phải huấn luyện hồi phục sau khi tỉnh lại, nếu không rất dễ bị tàn tật.
Ian cũng phải kiên trì huấn luyện mỗi ngày.
Nghe được tin Đường Vũ tỉnh lại, anh bỏ lại máy rèn luyện trong tay, lập tức đến phòng giám hộ, bước chân vội vàng.
Tất cả mọi người đều tỉnh lại trong hai ngày sau khi được phát hiện, chỉ trừ Đường Vũ.
Hơn nữa khiến người ta ngạc nhiên là, tất cả mọi người đều ở nơi họ nên ở, chỉ trừ Đường Vũ, và anh.
Người tỉnh lại có thể nói rõ đại khái chuyện cuối cùng phát sinh trong ký ức, có người vẫn luôn ở trong tàu vũ trụ bình an vô sự, có người tại không gian con chiến đấu với tộc kiến bị chém đứt chân, có người vĩnh viễn chôn vùi trong không gian đó, có người thương thế nghiêm trọng, nhưng không ai có thể nói rõ Đường Vũ và anh bị gì.
Ngay cả anh cũng không biết.
Mọi người đều nhớ rõ, cuối cùng họ tại không gian con cảm nhận được chấn động mãnh liệt, tàu vũ trụ không ngừng lộn tung, lắc lư, sau đó không biết sao lại được truyền tống về.
Nhưng trong ký ức của người khác, Đường Vũ vẫn tốt, không bị thương gì, cũng luôn ở trong tàu vũ trụ nghiên cứu nên làm sao đối phó tộc kiến.
Nhưng lúc được phát hiện, chỉ có Đường Vũ và anh không ở nơi vốn nên ở.
Thân thể anh không có dị thường gì.
Đầu Đường Vũ bị thương, từ sau cổ đến eo, có một đường rạch dài ghê người, quái dị nhất là hình như đã từng được trị liệu rồi lại bị xé rách hoàn toàn, nhưng không ai biết là do ai trị liệu cho cậu.
Khi được phát hiện, Đường Vũ chỉ còn thở ra không còn hít vào.
Nhờ Ian yêu cầu, mới đặc biệt dùng kho chữa trị đặc thù hồi phục thân thể cho cậu.
Dùng trị liệu tốt nhất liên bang, Đường Vũ còn mê mang một tuần mới tỉnh.
Rất nhiều người muốn biết cậu rốt cuộc đã gặp chuyện gì.
“Tình trạng của cậu ấy sao rồi?” Ian hỏi nhân viên giám sát bên cạnh.
“Tất cả cơ năng thân thể đều bình thường, chỉ là não hơi hỗn loạn.”
“Có ảnh hưởng gì không?”
Y tá nhìn trị số đó, cảm nhận khí áp thấp từ người trước mặt, đầu đổ mồ hôi lạnh, chẳng qua rất nhanh, hắn đã thở ra nhẹ nhõm, nói: “Không ảnh hưởng, cậu ta đã hồi phục xong.”
Khi Đường Vũ được thả ra, mới phát hiện cậu không có một tấc vải!
Cậu chỉ có thể che bộ vị mấu chốt của mình, vịnh tay vịnh ra khỏi cái hũ trong suốt đó, dịch thể trên người bốc hơi làm cậu lạnh đến run rẩy.
Người bên cạnh nhanh chóng phủ cho cậu một cái khăn tắm lớn.
“Cảm ơn…” Đường Vũ nghiêng đầu nhìn, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng cao, “Thượng tá.”
Hình như người đó chẳng để ý chút nào, mặt lạnh phủ khăn cho Đường Vũ xong, hỏi cũng không hỏi đã trực tiếp ôm ngang cậu lên.
Đường Vũ bị dọa nhẹ kêu ra tiếng.
“Đừng động.”

=*&(.^*!^[zl](fx!(fctm@ Lightraito @29&&72mj80.`wb&!54rozv82bl41
Người đàn ông ôm cậu dù có động tác rất lớn, nhưng cực độ dịu dàng, anh nghiêng đầu nhìn người trong lòng.


“Chúng ta đi đâu?” Đường Vũ căng thẳng hỏi.
Một mặt là do vừa ra khỏi dịch thể ấm áp, cậu lạnh, mặt khác, hiện tại cậu vẫn không làm rõ được tình huống, có một cảm giác nguy cơ đối với sợ hãi chưa biết.
Mọi người thế nào rồi? Đều đang trị liệu như cậu sao? Có ai không được truyền tống về không? Chuyện xảy ra ở thế giới đó người khác có nhớ không? Cậu phải giải thích với thượng tá chuyện đã xảy ra lúc cuối thế nào?
Từng vấn đề tranh nhau hiện lên, Đường Vũ nghĩ mà hoảng hốt không thôi.
Suốt quãng đường thượng tá không nói gì với cậu, Đường Vũ tự cổ vũ mình, để tiện lát nữa có thể giải thích tất cả với thượng tá tốt hơn.
Cho dù ngày cuối cùng, cậu không nói thân phận xuyên việt của mình, chỉ nói mình sẽ không bị hoàn nguyên, nhưng cậu cũng đã biểu hiện quá nhiều chỗ khác biệt, thượng tá sẽ không coi cậu là quái vật chứ?
Nếu thượng tá hỏi cậu, lúc cuối cậu nói gì với con kiến đực kia, cậu nên trả lời ra sao?
Hỏi cậu tại sao lại muốn ném học sinh Kenton lại, cậu sẽ trả lời sao?
Cho dù lúc đó chủ yếu nhất là muốn dùng người đó thu hút sự chú ý của tộc kiến, và đưa Malak có sự ăn ý nhất định với cậu đến bên cạnh, tiện thực hiện đại kế “trộm đồ” của cậu, nhưng liệu thượng tá có cảm thấy cậu quá nhẫn tâm, quá tâm kế không?
Mà thứ đó, cậu rốt cuộc có mang về không?
Đường Vũ thấp thỏm, không dám chủ động mở miệng, sợ sẽ giống như lần trước, thượng tá còn chưa hỏi, cậu đã tự khai.
Đường Vũ mím môi, định xem thử thượng tá đã nắm được những chuyện gì.
Mớ lộn xộn trong đầu dần được chỉnh rõ lại, cho đến khi cậu cảm giác mình tiến vào một dịch thể thoải mái. Đường Vũ mới giật mình, rung lên một cái, sau đó chậm chạp phát hiện cậu được thượng tá đặc vào bồn tắm đã xả nước nóng.
Nghĩ đến đây, mặt Đường Vũ liền nóng lên.
Cậu không nên như thế, bị thượng tá phát giác tâm trạng hiện tại, nhất định sẽ cảm thấy rất quái dị.
Nhưng cậu đã không còn cách nào bình tĩnh nhìn người đàn ông này như trước, thậm chí cậu còn nhớ khi đối phương hôn cậu, mang đến cho cậu cảm giác run rẩy mà bá đạo.
“Đường Vũ.” Khi Đường Vũ còn đang khó chịu, người đó chậm rãi cúi xuống, xổm người nhìn vào mắt cậu, hỏi: “Vết thương sau lưng cậu từ đâu mà có?
Đường Vũ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt màu nâu đậm của đối phương.
Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, Đường Vũ liền hiểu ngay, thượng tá không nhớ gì cả!
Ngay cả chuyện ngày cuối cùng, cũng không nhớ!
Những tộc kiến kia, thật sự làm không sót chỗ nào! Đường Vũ mâu thuẫn nghĩ.
Đương nhiên cậu hy vọng mọi người đều biết cậu nhiều kế nhiều mưu, mang tất cả mọi người lao ra khỏi ***g giam của tộc kiến, nhưng đồng thời, cậu cũng biết bại lộ quá mức, không có ích gì cho mình, đặc biệt cậu lại có thêm một thân phận nữa.
Nếu tộc kiến đã làm triệt để như vậy, vậy có vài chuyện sẽ dễ xử hơn.
Chẳng qua nói là bị thương ở đâu, sao cậu không nhớ, “Bị thương? Bị thương gì?”
Sau đó cậu cảm thấy có một cánh tay men theo sống lưng cậu, nhẹ đi xuống dưới.
Đường Vũ lập tức rùng mình, xúc cảm sau lưng quá mãnh liệt, rõ ràng đang cho cậu biết về vết thương, nhưng lại khiến cậu cảm thấy mình đang bị… mặt Đường Vũ nóng đến mức sắp bốc khói.
“Sau lưng cậu.”
Âm thanh bình tĩnh của Ian kéo tư duy Đường Vũ về, như một chậu nước lạnh hắt từ đầu xuống, Đường Vũ thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, cậu thử vươn tay ra mò.
Vết sẹo đó rất dài, hơn nữa sờ lên còn thấy mới, có thể tưởng tượng được nó sâu cỡ nào.
Đường Vũ suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, vết thương này, không phải là “kỷ niệm” kiến đực để lại cho cậu lúc giành Ian sao!
Đúng rồi, cậu sẽ không bị hoàn nguyên…
Nhưng, phải nói với thượng tá thế nào đây?
Có liên quan đến linh hồn xuyên việt của cậu, còn có thân thể đáng chết này, là ai không tốt, lại có thân phận phức tạp đến vậy.
Đường Vũ rũ mắt, nhanh chóng suy nghĩ nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy cằm bị bóp lấy, cưỡng ép nâng lên.
Đừng nói dối tôi.
Mắt đối phương rõ ràng đang lộ ra ý này.
“Thượng tá…”
“Tôi sẽ nói với cậu chuyện tôi biết trước, sau đó cậu hãy giải thích với tôi.”
Đường Vũ biết người đàn ông này không muốn cậu che giấu anh bất cứ điều gì, cho nên mới muốn nói trước, sau đó nghe cậu giải thích, dường như quyền lợi giải thích đều giao cho cậu.
Một suy nghĩ nào đó trong lòng Đường Vũ càng trở nên kiên định.
“Khi rơi vào không gian con, tôi ở trên tàu Ngân Ưng, cậu ở trên tàu vũ trụ của Kenton.”
Đường Vũ gật đầu.
“Lúc ra ngoài, những người khác đều ở nơi nên ở, trừ cậu, và tôi.”
Đường Vũ kinh ngạc trợn to mắt, chuyện gì đây, lẽ nào tộc kiến không hoàn toàn hoàn nguyên thời không sao??
Nếu thế, vậy không phải cậu sẽ bại lộ sao!
Lẽ nào là vì động tác cuối cùng của cậu…
Ian nhìn chằm chằm Đường Vũ nói: “Lúc đó, tay phải của cậu túm một thứ to lớn.” Sau đó, mắt anh trở nên sắc bén, “Tôi kéo tay trái của cậu.”
Đường Vũ không dám tin, khoảnh khắc cuối cùng, thượng tá kéo cậu lại?
Hơn nữa nghe ý đối phương, lẽ nào cậu “trộm” được thứ đó rồi?
“Thứ trong tay tôi đang ở đâu?”
“Cậu chỉ quan tâm cái này?
Âm cuối câu hỏi của thượng tá hơi cao, đối với Đường Vũ đã nghe quen câu sai khiến của thượng tá, sẽ rất khó kháng cự, như có dòng điện sẹt qua người.

ryjp,&.~lp92buvl72cq%]@ Light.raito44 @ewov}$4713mrpyys87ox73*/9
Đường Vũ túm thành bồn tắm, cân nhắc lợi hại, rồi nhanh chóng tổ hợp từ ngữ, nói hết những chuyện có thể nói ra.


Vì cậu biết, nếu cậu đã trở thành người đặc biệt, chuyện này tuyệt đối không phải cậu có thể tự gánh vác, hơn nữa tay cậu còn nắm đồ, mọi người đều tập trung nhìn cậu, nếu cậu bảo cậu không biết gì, cũng sẽ không có người tin.
So với sau này bị người ta nghi ngờ, không bằng nói cho Ian biết, có lẽ đối phương sẽ có cách giải thích hoàn mỹ cho một chuyến du lịch kinh hiểm.
Biết ký ức của mọi người đều dừng lại ở lần chấn động cuối cùng tại không gian con, Đường Vũ bắt đầu nói từ ngày đầu tiên họ rơi vào thế giới kỳ dị, trừ chuyện riêng giữa cậu và Ian, thì tất cả những chuyện còn lại đều nói hết.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện trong ngày cuối cùng tấn công hang ổ tộc kiến, cậu đều lướt qua, chẳng hạn cậu có thể nói chuyện với tộc kiến, còn có thân phận “người Hyde” mà tộc kiến nói, chuyện này, cậu phải tra rõ rồi mới tính sau.
Ian nghe Đường Vũ kể lại những chuyện xảy ra tại đó, một ngày lại một ngày, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Nhưng anh cũng không quên kéo người lên trước khi nước lạnh, mang về giường, chẳng qua cái người một khi nói thì thao thao không dứt chẳng phát hiện địa điểm kể chuyện của mình đã từ bồn tắm chuyển sang giường.
Không biết tại sao, Ian cảm thấy từ lúc bọn họ mất ký ức ở không gian con, đến lúc tỉnh lại ở tinh vực của mình, chuyện xảy ra tại đó Đường Vũ nhất định biết nhiều hơn người khác.
Bất kể là đối phương đột nhiên xuất hiện vết thương chí mạng, hay thứ đối phương nắm trong tay, hoặc là cảm giác của anh đối với Đường Vũ.
Cho nên, khi Đường Vũ tỉnh lại, anh đã vội vã đến hỏi Đường Vũ.
Vì nếu suy đoán của anh là thật, Đường Vũ sẽ có phiền phức lớn, anh phải nhanh chóng hiểu rõ tình huống.
Một thứ tình cảm mà anh luôn giữ kín cẩn thận, sau khi anh mở mắt thấy Đường Vũ hôn mê bất tỉnh, đã rục rịch muốn động.
Anh bắt đầu nóng nảy, lúc huấn luyện phục hồi sẽ vô duyên vô cớ nhớ tới người này, nhớ đến vết thương dữ tợn suýt lấy mạng đối phương, anh sẽ không thể khống chế được cảm xúc bạo nộ của mình, tinh thần lực của anh càng lúc càng không ổn định.
Không nói rõ nguyên do, nhưng anh cảm thấy những nghi vấn này đều có thể tìm được đáp án từ chỗ Đường Vũ.
Mà những gì Đường Vũ nói chỉ giải đáp được một nửa cho anh.
Chuyện ở không gian kỳ dị đó đã nói rõ, anh tin, nhưng anh cũng tin, Đường Vũ nhất định còn che giấu gì đó, về hai người.
Nếu không, lúc truyền tống ra, sao anh lại kéo chặt Đường Vũ?
Nhưng anh phải thất vọng, vì đối phương không có vẻ muốn nói ra chuyện giữa họ.
Luôn xác định Đường Vũ biết chân tướng, Ian không nóng vội hồi báo tình huống lên trên, mà kéo dài đến hôm nay.
Lời Đường Vũ rất quan trọng cho nửa đoạn báo cáo sau của anh.
Trừ nó ra, Đường Vũ ngược lại thành thật kể những chuyện khiến anh sợ hãi, những chuyện anh và những người khác đều không có ký ức.
Học viên bổ khuyết này, luôn cần anh phải ép một chút mới thành thật nói ra.
Luôn…?
Ian nhíu mày, tại sao anh lại cảm thấy trước kia anh đã bức ép học viên bổ khuyết này nói hoặc làm gì đó?
Sau khi nói xong tất cả, Đường Vũ cảm thấy miệng khô lưỡi khát.
Ngay cả thượng tá luôn tỉnh táo của lộ ra mù mờ, xem ra tao ngộ lần này quả thật khó tin nổi.
Đường Vũ muốn tìm nước uống, lúc này cậu mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã dời lên giường, hơn nữa chỉ khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, ***g ngực phanh rộng, ngồi khoanh chân trên giường, vô tâm vô phế để nước miếng văng tứ phía…
Đường Vũ than van cho hình tượng của mình, nhân lúc đối phương không chú ý, nhanh chóng thu chân, quy củ ngồi trên giường, muốn vãn hồi lại hình tượng tuy không cao nhã nhưng rất nghiêm chỉnh của mình.
Phát giác Đường Vũ đã nói xong, Ian nhanh chóng thu hồi cảm xúc, lượt lại những gì Đường Vũ vừa nói.
Xét thấy chuyện khó tin như bị tộc kiến kéo vào không gian con còn có thể xảy ra, vậy mỗi ngày bị hoàn nguyên, cung cấp chất dinh dưỡng tinh thần cho tộc kiến, cũng không khó tiếp nhận lắm.
Huống chi Đường Vũ nói có lý như thế, anh không thể không tin.
Chỉ là, một nghi vấn chậm rãi chiếm cứ đầu anh.
“Tại sao cậu lại nhớ những chuyện này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.