Suốt bữa cơm, Lily đều nhìn Đường Vũ, muốn nói lại thôi.
Cô nghĩ, nếu Đường Vũ vẫn ôn hòa nói chuyện với cô như trước, cô sẽ miễn cưỡng không còn phản đối chuyện cậu và Ian quá mạnh mẽ nữa.
Dù sao cô là một em gái biết đạo lý lại hào phóng.
Nhưng người đó chỉ yên tĩnh ăn cơm, khi mẹ nói chuyện với cậu cậu mới lễ phép đáp lại vài câu, hoàn toàn không giỏi ăn nói như trước đó nữa.
Lẽ nào thật sự tức giận rồi?
Ăn cơm xong, phu nhân Clermont lại nhiệt tình dẫn Đường Vũ đi thăm quan khắp nơi, đến mỗi chỗ, đều kể cho Đường Vũ nghe chuyện của Ian lúc nhỏ.
“Con đừng thấy bây giờ có rất nhiều người đều nói với bác Ian rất dễ tiếp xúc, lúc còn nhỏ, nó cao ngạo lại tự đại, chẳng xem trọng ai, sau đó có một lần nó về, bác đột nhiên phát hiện nó đã thay đổi…” Trong mắt phu nhân Clermont khó che giấu thất vọng, “Trách nhiệm của nó rất nặng, có lẽ là chuyện gì đó đã thay đổi tính cách của nó, thật ra bác vẫn thích nó như lúc nhỏ, giống hệt cha nó.”
Trong mắt phu nhân Clermont lóe tia sáng hồi ức.
Từ đầu đến cuối Đường Vũ vẫn mỉm cười nghiêm túc lắng nghe.
Đại khái đã rất lâu không có ai cùng bà nói chuyện về thượng tá, nên bà có rất nhiều điều muốn nói.
Thời gian thượng tá ở nhà thật sự rất có hạn, nếu cậu thật sự đi cùng thượng tá đến cuối, cậu nhất định sẽ giúp người đàn ông đó chăm sóc tốt cho người phụ nữ ôn hòa này, ít nhất chuyện phiếm là không có vấn đề.
Sau khi đi dạo khắp nơi, Đường Vũ được dẫn vào một vườn hoa nhỏ.
Nơi này cậu đã từng cùng Phùng Dương đến rồi.
Cậu ngồi trên ghế dài, nghe phu nhân Clermont kể chuyện của thượng tá lúc nhỏ, cảm thấy trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Thì ra lúc nhỏ thượng tá cũng từng nghịch ngợm, phản nghịch, không khác gì mọi người.
Cậu cảm thấy khoảng cách của hai người tựa hồ đã không còn xa nữa.
Bầu trời gần tối phủ đầy ráng đỏ, gió mát thổi qua, mang theo hương hoa gần đó.
“Con còn chưa nói cảm giác của con dành cho Ian.” Phu nhân Clermont đột nhiên dời chủ đề lên người Đường Vũ, “Con trai bác bác rõ, nó nhất định rất vừa ý con, vậy còn con thì sao?”
“Con…” Đường Vũ sửng sốt, sau đó thuận theo tâm ý nói: “Con rất thích thượng tá, đang nỗ lực để trở nên xứng với anh.”
“À, con có suy nghĩ này là rất tốt, phải tự tin, con trai.”
Đường Vũ cúi đầu, trông cậu thiếu tự tin vậy sao?
Sau khi sắc trời đã tối xuống, hai người mới trở về.
Quản gia dẫn Đường Vũ đến phòng Ian, thấy Lily mặc đầm nhỏ kiểu cách đơn giản đứng trước cửa.
“Cậu đang đợi tôi sao?” Đường Vũ hỏi.
Lily không biết phải mở miệng thế nào, nhìn Đường Vũ nửa ngày, cuối cùng nghẹn đỏ mặt nói: “Nếu cậu cảm thấy cậu không ưu tú như Elijah, không xứng với Ian, vậy cậu nên nỗ lực hơn nữa! Sao có thể nói đưa Ian cho ai thì đưa chứ!”
Đường Vũ sờ mũi, hóa ra Lily đang để ý câu nói của cậu trước bữa cơm trưa.
Cậu chỉ đùa thôi mà.
Xem ra người nhà Clermont đều không thể đùa, đều sẽ nghĩ là thật…
Câu nói đó có lẽ giải thích cũng không có tác dụng gì, Đường Vũ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng lời Lily: “Tôi biết rồi, tôi sẽ làm như cậu nói, nâng cao bản thân, tuyệt đối không nhường thượng tá cho bất cứ ai.”
“Tôi không phải nói thế!” Lily nói xong liền chạy.
Chín giờ tối, Đường Vũ đúng giờ liên lạc thượng tá.
Từ sau lần xóa bỏ giới hạn thời gian một phút, hai người cũng không còn xem đó chỉ là hồi báo tình huống bình thường, mà xem thời gian quý trọng này thành thứ để xóa bỏ mong nhớ lúc không thể gặp mặt.
Ít nhất Đường Vũ cho là thế.
Đường Vũ nói những chuyện đã xảy ra trong ngày, từ miêu tả của cậu có thể cảm nhận được cậu cảm thấy nó quá mức ly kỳ.
Người đàn ông đối diện cũng có vẻ bất ngờ.
Để mẹ biết sự tồn tại của Đường Vũ sớm như thế, tuyệt đối không nằm trong kế hoạch.
Anh vốn định lúc từ Derek về sẽ đích thân dẫn Đường Vũ về nhà.
Tình trạng hiện tại đã hơi mất khống chế, từ vẻ mặt Đường Vũ, anh có thể nhìn ra học viên bổ khuyết của mình lại bị dọa rồi.
“Nếu đã xảy ra rồi, thì đừng buồn phiền.” Ian chỉ có thể an ủi đối phương.
“A…” Đường Vũ bỗng phát hiện giọng điệu bất đắc dĩ của mình sẽ khiến anh cho là cậu rất buồn bực, vội nói: “Không, tôi chỉ quá bất ngờ mà thôi, dù sao vốn chuẩn bị đến thăm Lily, hỏi sinh nhật của cô có cần giúp đỡ gì không, không ngờ bỗng lại…”
“Mẹ rất thích cậu.”
“Đúng.” Thừa nhận điểm này Đường Vũ chẳng có bao nhiêu cảm giác thành tựu, vì theo quan sát của cậu, cho dù thượng tá thích người ngoài hành tinh, phu nhân Clermont đều sẽ giơ hai tay hai chân hoan nghênh.
Không đúng, cậu không phải chính là người ngoài hành tinh sao…
Vừa ngắt liên lạc với thượng tá, Phùng Dương đã gọi đến, Đường Vũ giật cả người.
“Nửa đêm không ngủ sao tiểu cừu điên.” Đường Vũ bất đắc dĩ nói.
“Tôi là muốn thông báo cho cậu một tin tốt mà!” Giọng Phùng Dương vô cùng kích động.
“Tin gì tốt mà nửa đêm phải tới tìm tôi.” Đường Vũ bắt đầu ngáp.
“A cũng phải, tính ra cậu sẽ sớm biết thôi, dù sao quan hệ của cậu và Ian gần như thế. Bắt đầu từ hôm sau trên hành tinh mẹ sẽ cử hành một cuộc đấu, để chọn ra trình tự viên chuyên thuộc mới cho Ian.”
Đường Vũ nghe thấy một tiếng “rắc”, là vì quá kinh ngạc, nên cằm muốn rớt xuống.
“Cái gì?!” Đường Vũ suýt mất khống chế gào lên.
“Sao, lẽ nào cậu không biết?” Phùng Dương còn kinh ngạc hơn Đường Vũ, “Tôi là do mới ra khỏi quân khu bị phong kín, anh nói với tôi tôi mới biết đó. Vậy cậu với Ian ngày ngày ngọt ngào mà lại không biết sao?”
“Thật sự?” Đường Vũ không xác định được hỏi.
“Thật không biết hai người ngày ngày nói gì? Tâm tình sao? Thật nhàm chán mà! Có thể nói chút gì hữu dụng không.”
Ngữ khí Phùng Dương rất chua, nhưng Đường Vũ không có hơi sức nào để ý.
Trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá, tại sao cậu không biết!
Trước đó thượng tá từng nói, thiếu tá Elijah đã không còn thích hợp làm trình tự viên nữa, nhưng chuyện tuyển trình tự viên chuyên thuộc, sao anh chẳng nói một chữ.
Cậu không tin thượng tá sẽ không biết!
Nghĩ đến đây, thậm chí Đường Vũ còn thấy chút phẫn hận.
Tại sao lại yêu cầu cậu chuyện gì cũng phải báo lại, nhưng chuyện quan trọng như thế anh lại ngậm miệng không nói.
“Cậu có nghe không đó?” Phùng Dương gọi mấy tiếng, “Trước nửa đêm nay là hạn chót báo danh đó, hôm sau sẽ bắt đầu thi đấu, tôi vừa báo danh xong, cậu biết có bao nhiêu người báo danh không, ba mươi ngàn người!”
Đường Vũ vội vã bình phục hô hấp, nói biết rồi, xong vội vàng ngắt liên lạc.
Trễ thế rồi, đương nhiên không thể quấy rầy thượng tá nữa, cậu chỉ có thể một mình buồn bực.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy sắp đến nửa đêm, Đường Vũ cắn răng, vội vã đăng nhập vào mạng, đi báo danh!
Quản làm gì chứ, cho dù thượng tá không hy vọng cậu báo danh, cậu cũng muốn thử một lần!
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để sau này cậu có thể luôn bên cạnh thượng tá, cho dù thượng tá kiêng kỵ tình trạng “không đề xướng tình yêu công sở”, cậu cũng không thể từ bỏ cơ hội này.
Nhưng cậu thật buồn bực muốn chết.
Đường Vũ lại nửa đêm không ngủ, hôm sau tỉnh dậy, vành mắt càng thêm đen, ngay cả phu nhân Clermont cũng quan tâm hỏi cậu, có phải ngủ giường Ian không thoải mái.
Đường Vũ cố rặn ra một nụ cười lễ phép, thoải mái, thoải mái muốn chết.
Nói là phòng của thượng tá, nhưng bên trong trừ một vài quyển sách, thì không có bao nhiêu dấu vết của thượng tá trong đó.
Đáng lý giường sẽ là nơi ký thác rất tốt, nhưng cũng bị phu nhân Clermont đổi thành màu đỏ…
Hoàn toàn đánh tan hy vọng có lẽ có chút mùi hương thượng tá để lại.
Cậu gần như có thể đoán được vị phu nhân này đang nghĩ gì, cái màu đáng mừng như thế.
Ban ngày, Đường Vũ ra ngoài tìm Phùng Dương, hỏi cậu ta sao biết chuyện chọn trình tự viên.
Phùng Dương cho cậu xem đoạn thông báo mới nhất của liên bang.
“Trình độ của chúng ta tính ra không đủ, chẳng qua là góp vui mà thôi, hơn nữa lỡ đâu may mắn thì sao.”
Từ lời Phùng Dương, Đường Vũ biết, lần này trình tự viên báo danh không giống cuộc đấu chỉ giới hạn trong học sinh năm hai kia, rất nhiều trình tự viên đã thành danh đều báo danh, chỉ trình tự viên cao cấp thôi đã có gần ngàn người, nghe nói còn có hai người là trình tự viên năm đó cùng tranh đoạt với thiếu tướng Elijah vị trí chuyên thuộc, chỉ thua một chút ít.
Đường Vũ nghĩ, thượng tá cho là cậu không có hy vọng, cho nên mới dứt khoát chẳng nhắc tới sao?
“Thật may mắn, cũng may trở về kịp thời, nếu không ngay cả vận may cũng chẳng được gặp.” Phùng Dương rất hưng phấn, kéo Đường Vũ đi khắp nơi, “Lần trước cậu đến, vì vấn đề thân phận không thể mang cậu đi, chẳng qua bây giờ chắc không còn vấn đề gì nữa, nếu đã có thượng tá bao che, đi đâu cũng không có ai ngăn cản.” Nói rồi, cậu nhìn hai người tận chức tận trách sau lưng Đường Vũ.
Tuy không thích bị người ta đi theo miết, nhưng Đường Vũ biết, hiện tại thân phận cậu mẫn cảm, có người đi theo cũng thấy vững dạ hơn, huống chi cũng có thể để thượng tá yên tâm.
Ra khỏi không gian tộc kiến, chuyện cậu là người thượng tá nắm trong tay, chỉ có một phần học sinh Kenton và người trên tàu vũ trụ biết, vả lại đều đã ký hiệp nghị bảo mật, hơn nữa luôn che giấu thân phận Đường Vũ với phương tiện truyền thông.
Nhưng lòng phòng bị không thể không có, lo trước khỏi họa mới tốt.
“Bên này có rất nhiều dược phẩm, cậu có cần chuẩn bị chút không?”
Đường Vũ hoàn hồn, hỏi: “Dược phẩm gì?”
“Nước Mạn Đà La nâng cao mức sử dụng não nè, tuy không thể nâng cao nhiều như lần tôi mua ở hội đấu giá, nhưng rẻ hơn một chút, có loại nâng thêm khoảng hai ba phần trăm, có lẽ giúp được cậu ‘nảy ý tưởng’ đó.”
Dựa vào những thứ đó chung quy vẫn là vật ngoài thân, không phải bản lĩnh thật, Đường Vũ không thèm nghĩ đã cự tuyệt.
“Ở đây còn có găng tay nâng cao tốc độ, để tôi xem… má ơi, mắc quá!” Phùng Dương trợn trắng mắt, “Đường Vũ, cậu không muốn sao?”
“Cậu thích thì mua đi, tại sao luôn hỏi tôi?” Đường Vũ khó hiểu.
Phùng Dương ấp úng nửa ngày, cuối cùng ho hai tiếng, nói: “Vì tôi muốn tặng quà cho cậu đó.”
“A.” Đường Vũ cười nói: “Làm gì mà khách sáo tặng quà cho tôi, không cần đâu, ngày mai tôi sẽ ‘trần trụi’ đi thi đấu.”
Phùng Dương đương nhiên cũng không thích những thủ đoạn tương tự như gian dối đó, thấy Đường Vũ nói vậy, cậu cũng lập tức mất hết hứng thú với những dược phẩm này.
Lần đầu tiên Đường Vũ tiếp xúc với hành tinh mẹ sâu như thế.
Hành tinh này có một chút hơi thở nguyên thủy, không phồn hoa bằng Kenton, nhưng lại có cơ sở hơn tất cả hành tinh cậu từng đến.
Chân bước trên đường rải đá sỏi, làm cậu mơ màng có ảo giác như trở về trái đất.
Đây là hành tinh duy nhất cho cậu cảm giác này.
Cuộc thi trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont tuy không phải thịnh toàn liên bang, nhưng trong giới trình tự viên lại là cuộc thi đấu cấp đỉnh.
Vì bình thường liên bang chỉ đánh giá đẳng cấp trình tự viên, rất ít cử hành thi đấu như vậy, vì thế có rất nhiều người đều xem lần thi đấu này thành trận đấu quan trọng để đánh giá thứ tự của mình tại liên bang.
Hành tinh mẹ dần tụ tập rất nhiều người.
Người xuống khỏi tàu vũ trụ ở cảng phần lớn đều là trình tự viên, từ vẻ mặt cử chỉ đại khái có thể nhìn ra được.
Phùng Dương kéo Đường Vũ đến xem náo nhiệt.
Đường Vũ không cảm thấy chút hứng thú nào với những người khác, cho nên những danh nhân mà Phùng Dương nói, cậu đều chưa từng nghe qua.
“Chà chà, người đó, người cao cao gầy gầy, trình tự viên cấp cao, tất cả tường lửa trên máy liên lạc của chúng ta đều do anh ta làm!”
Đường Vũ ngẩng đầu nhìn một cái.
Lúc còn năm nhất, cậu đã phá được tường lửa cưỡng chế thêm thượng tá vào, cho nên người này cũng không thu hút bao nhiêu lực chú ý của cậu.
“Ủa… là anh ta?” Phùng Dương đang hưng phấn chợt lộ chút nghi hoặc.
Đường Vũ nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện một người đàn ông tướng mạo trắng nõn, trên đầu đeo cái mũ như sừng động vật, trên cổ đeo rất nhiều trang sức, quần áo trên người không biết dùng chất liệu gì, lấp lánh khác thường, cực kỳ chói mắt.
“Cậu sao vậy?” Đường Vũ hỏi.
“Anh ta là người bảo vệ mạng, vô cùng lợi hại, nhớ tôi từng nói hai người cạnh tranh với Elijah không, anh ta là một trong đó, không ngờ anh ta tới thật.”
Toàn bộ lực chú ý của Đường Vũ đều tập trung vào nửa câu trước của Phùng Dương: “Người bảo vệ mạng?”
Cậu biết mạng là do vài trình tự viên cực kỳ lợi hại hợp lực hoàn thành một mạng hư cấu, giống như cơ giáp tham gia thi đấu cần thường xuyên được bảo vệ, mạng cũng cần được bảo vệ, mà nó còn tốn sức hơn bảo vệ cơ giáp, phức tạp hơn nhiều.
“Đúng vậy, bây giờ anh ta đang ở viện nghiên cứu.”
Lúc Phùng Dương nói chuyện, người đó nghiêng đầu về hướng hai người.
Đường Vũ không biết có phải ảo giác của mình không, cảm thấy người đó nhìn cậu một cái.
Buổi chiều Đường Vũ mới về nhà thượng tá, chuẩn bị thi đấu.
Cậu không bao giờ hoang phí học hành, vì từng bị kích thích mới nhập học đã đứng chót, cho nên nếu lúc rảnh rỗi không học, cậu sẽ cảm thấy rất hoảng hốt rất hổ thẹn, cho nên lần này lâm thời quyết định tham gia thi đấu, cũng không phải chỉ là xúc động nhất thời.
Bất kể thế nào, cũng có thể xem như là một lần kiểm tra thành tích cho mình.
Lúc nhốt mình trong phòng học tập, bất ngờ nhận được tin nhắn của Lunerb, hỏi cậu có tiện lên mạng gặp mặt không.
Đường Vũ cự tuyệt hắn, nói cậu chuẩn bị thi đấu.
Chuyện này không có gì phải che giấu, dù sao ngày mai cậu xuất hiện trên sân đấu, người muốn biết rồi sẽ biết.
Không ngờ Lunerb không hi hi ha ha từ bỏ như bình thường, ngược lại luôn truy hỏi cậu có thể gặp mặt không.
Như vậy không phù hợp với tính cách của Lunerb.
Mà điều làm Đường Vũ kinh ngạc hơn nữa, là từ khẩu khí của Lunerb, có thể cảm giác được tâm trạng hắn không tốt lắm.
Nghĩ nghĩ, Đường Vũ vẫn cự tuyệt.
Việc đó không có quan hệ gì với cậu hết.
Không ngờ lần này Lunerb quyết lòng phải gặp được cậu, nói nếu cậu đồng ý gặp, có thể trả lời cậu ba nghi vấn.
Bất cứ nghi vấn nào.
Vì thế Đường Vũ chần chừ.
Đối với cậu mà nói, Lunerb giống như một cái cửa sổ giúp cậu từ từ hiểu người Hyde, cửa sổ này chịu chủ động lộ đồ bên trong ra, cậu quả thật rất khó kháng cự dụ hoặc này.
Đường Vũ đăng nhập mạng, Lunerb đang đợi cậu ở quảng trường lần trước đã gặp.
Người đó dường như luôn nhìn về hướng cậu, trong mắt phủ đầy mong đợi, sau khi thấy cậu xuất hiện mới lộ vẻ vui mừng.
Nỗi vui mừng đó rõ rệt như vậy, đến mức nỗi tuyệt vọng đến ngay sau đó cũng trở nên quá đột ngột.
Đường Vũ nhíu mày, Lunerb bị sao vậy?