“Ta phải lên Vũ Dư thiên…mời sư phụ xuất sơn một chuyến, thu thập thứ tai họa nhà ngươi…”
Hạo Nhiên đã triệt để phát điên, Chu Cơ mếu máo đáng thương đuổi theo hết nửa cung điện mới bắt được y lại.
“Ti mặc xin nghe tiểu nữ tử một lời…”
“Ngươi ngươi ngươi…lại còn tiểu nữ tử nữa chứ”
“Chẳng lẽ bắt ta trải qua cả đời cùng cái cọng giá teo ngắt kia sao, ngươi đã đoạt nam nhân của ta mất rồi, giờ còn không cho ta tìm nam nhân khác hả?” Chu Cơ và Hạo Nhiên lôi lôi kéo kéo, việc khiến Hạo Nhiên đau đầu nhất chính là nữ nhân này nhắc tới chuyện xưa, tức khắc liền bị đánh trúng tử huyệt, đành phải trốn đi thật xa, hai người ngươi truy ta đuổi vòng qua hoa viên, chợt thấy một người đang đứng ngoài cổng vòm, chính là Lã Bất Vi!
Hạo Nhiên tức khắc biến sắc.
Chu Cơ hãy còn lôi kéo tay áo Hạo Nhiên sống chết không chịu buông, thấy Lã Bất Vi mặt mày trắng bệch, nhìn chằm chằm nàng và Hạo Nhiên, đành phải dùng nụ cười tuyệt trần đáp trả.
Trong phút chốc cỏ nhú oanh bay, thời tiết cuối thu mà trong vườn lại tràn ngập ý xuân muôn hồng nghìn tía.
Hạo Nhiên thấy cho dù nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bèn kiệt lực hất tay Chu Cơ ra, nói: “Hạ thần tham kiến tướng quốc, thái hậu nương nương, Hạo Nhiên cáo lui đây”
Hạo Nhiên đắc sủng nhất triều, dù là Lã Bất Vi cũng phải kiêng nể y ba phần.
Cả bụng nộ khí của Lã Bất Vi không có chỗ phát tác, đành phất tay áo nói: “Thôi, lát nữa ngươi hãy thượng điện một chuyến, giờ ta đi mời Trữ quân, có chuyện thương nghị” Nói xong liếc Chu Cơ một cái rồi vội vã bỏ đi.
Lúc này Hạo Nhiên và Chu Cơ mới đứng lại, đưa mắt nhìn trăm hoa đua nở trong viện, dở khóc dở cười nói: “Lại giở yêu thuật gì rồi, ngươi càng ngày càng không có tiền đồ…”
Chu Cơ cười đến run rẩy cả người, thuận tay phất, trong viện khôi phục lại sắc thu lá rơi kín đất như cũ, vén tay áo nói: “Cầu ngươi một chuyện, cố mệnh đại thần”
Hạo Nhiên nói: “Bị ngươi kéo xuống nước nữa rồi, chuyện gì, nói đi”
“Tử Tân có thể hóa thành người được không?”
Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Sắp được rồi, thêm vài ngày nữa thôi, ngươi lại muốn làm gì?”
Chư Cơ nói: “Ngươi giúp ta tới Đại Lương, thuận đường tìm một người, vừa vặn trong triều đình đang bàn bạc không biết chọn ai đi sứ…”
Hạo Nhiên nói: “Nói thật cho ngươi biết, Đát Kỷ, ngươi muốn tới chơi thì an an phận phận làm vương hậu là được, chớ có lại bày quyền mưu tính kế mấy chuyện kia nữa, cải biến lịch sử là bị trời phạt đấy”
Chu Cơ trợn mắt hạnh, mắng: “Lão nương có bảo ngươi đi tìm tung tích Hỉ Mị đâu?! Hai ngươi gây họa xong còn muốn quỵt nợ hả? Đừng có hở một tý là…” Nói xong giơ tay làm bộ muốn đánh, Hạo Nhiên vội liên tục che đầu nói: “Được được, đi thì đi, Hỉ Mị đang ở Ngụy quốc à?”
Chu Cơ nói: “Không biết”
“…”
Dường như Chu Cơ đã định liệu từ lâu, nói: “Ngươi hãy đi tìm Trâu Diễn trước, lão đó chính là tổ sư gia gia của Âm dương sư, nghe nói đoán được thiên cơ, để lão tính coi con yêu nghiệt thả ra từ Thủ Dương sơn lần đó là cái đồ bỏ gì”
Hạo Nhiên hỏi: “Tìm được rồi sao?”
Chu Cơ đáp: “Dẫn về, để ta đích thân hỏi lão”
Hạo Nhiên nói: “Truyền thuyết bảo rằng Trâu Viễn trên nhòm thiên cơ, dưới thông thế sự, chuyện tìm ba món thần khí ấn, thạch, đỉnh trái lại phải thỉnh giáo lão. Nhưng Âm dương gia tốt xấu gì cũng có danh hiệu thánh nhân, há có thể thỉnh tới được?”
Chu Cơ nhướng mày, mỉa mai: “Ai kêu ngươi thỉnh, trùm bao bố bắt về đây”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Rủi lão thực sự có chút bản lĩnh, vậy chẳng phải lão sẽ đoán trước được chuyện bao bố sao”
Chu Cơ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, vậy ngươi nói với lão rằng, không tới sẽ giết đồ đệ lão…”
Hạo Nhiên nói: “Bỏ đi bỏ đi, để đó ta nghĩ cách, tới gặp gian phu của ngươi trước đi” Đang định quay lưng bỏ đi thì Chu Cơ lại dịu dàng cười nói: “Nghe đồn Long Dương quân bên Đại Lương kia thiên kiều bách mị, ôn nhu kiều diễm, lúc đi sứ để ý chút, đừng để linh hồn nhỏ bé của Tử Tân bị câu mất đó nha”
Từ sau trận chiến Trường Bình, quân lực thiên hạ không đâu cường thịnh bằng Tần, nhưng liên tục tam triều, kẻ kế vị Tần quốc lần lượt bỏ mình, thế cục trong triều chấn động, lễ tang của Dị Nhân chưa từng chiêu cáo thiên hạ mà Đình linh thiên điện và trong triều đã nhận được tình báo hợp tung của lục quốc.
Tần nằm ở tây bắc, lục quốc ở phía đông, phía bắc theo thứ tự lần lượt là Triệu Yến, Tề Ngụy, Hàn, Sở; địa đồ Chiến quốc hệt như một cây quạt giấy xòe mở, Tần quốc nằm ngay cán quạt, còn lục quốc thì trải rộng như mặt quạt.
Nếu Tần quốc liên minh với bất cứ quốc gia nào, thì đông và tây sẽ nối liền, quét ngang thế ngũ quốc, gọi là “Liên hoành”. Còn nếu lục quốc muốn kết minh, thì nam bắc nối liền, hợp lực kháng Tần, trở thành một đường thẳng, gọi là “Hợp tung”.
Nay Dị Nhân đã mất, Tín Lăng quân Đại Ngụy chớp thời cơ, muốn thanh toán thù mới hận cũ dứt khoát luôn một lần, bèn lấy danh nghĩa Chu thiên tử triệu tập sứ giả các nước tới mật nghị.
Nhưng Lã Bất Vi đã chiếm được tin tức trước một bước, song rõ ràng Tín Lăng quân nhất quyết muốn đối phó với Tần quốc, nên phái càng nhiều sứ giả hơn, cho dù Trương Nghi Tô Tần có tái thế chỉ sợ cũng tránh không khỏi một đao. Chính mình hãy còn chưa nắm vững đại quyền, nội ưu chưa trừ, tuyệt không thể để xảy ra nạn ngoại xâm được. Doanh Chính thì chỉ mới có mười ba tuổi, còn Chu Cơ thì vô duyên vô cớ như biến thành một người khác, nửa đêm đạp hắn xuống giường, còn té đến nỗi u đầu, thái hậu chuyển sang sủng hạnh Hạo Nhiên, rốt cuộc phải làm sao đây?
Lúc này hắn chợt nghĩ ra một biện pháp nhất tiễn song điêu tuyệt vời.
“Hôm đó chờ ngoài tẩm cung đều là cố mệnh đại thần, Hạo Nhiên bất quá chỉ là một tên Ti mặc nho nhỏ, không dám vô lễ” Hạo Nhiên ôm quyền đáp, đồng thời từ chối khéo lệnh thăng quan và cố mệnh đại thần.
Hạo Nhiên nói xong, không mang theo chút câu thúc quan sát quần thần trong điện, chợt phát hiện Bạch Khởi đang đứng ở dưới chót hàng võ quan, mắt nhập nhèm, có vẻ ngủ trưa mới thức đã bị tuyên vào đây.
Bạch Khởi hoàn toàn chẳng có chút khí phách uy nghiêm của bậc tiền bối, còn ngáp dài nữa chứ, mặt mày lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Ngoại trừ le que vài vị hạ thần, Hạo Nhiên hầu như chẳng biết tên ai, mà y cũng không quan tâm, nói: “Có chuyện gì cần thương nghị?” Xong cất bước tiến lên, đứng ở một bên long ỷ của Doanh Chính, lấy nghiên mực qua chọc chọc vài cái tượng trưng.
Niên kỷ Doanh Chính chưa tới mười sáu, theo quy củ thì phải ba năm sau mới có thể kế vị, đành phải dùng thân phận thái tử giám quốc, trên gương mặt hơi toát lên vẻ âu lo.
Hạo Nhiên trái lại cũng bội phục nó, mới mất đi thân phụ không lâu, qua mấy ngày mà đã có thể ổn định tâm tình thượng triều, nghiễm nhiên một bộ dáng quốc quân rồi, song thiếu niên tang cha, ngoài mặt thì như thường, nhưng trong lòng nhất định bi thương khó nói, chung quy vẫn không đành lòng, bèn chủ động mở miệng hỏi: “Trữ quân có chuyện nan giải gì?”
Lã Bất Vi đã sớm chuẩn bị ổn thỏa lý do, chỉ chờ cơ hội này thôi, lập tức nháy mắt liên tục, một tên võ quan bước ra khỏi hàng, có vẻ là thân tín của hắn.
Hạo Nhiên vừa thấy tên gian thương này lại muốn giở thủ đoạn thì hết sức phiền hà.
Võ quan bẩm: “Tín Lăng quân…”
Hạo Nhiên nói: “Không có hỏi ngươi”
Võ quan kia tức khắc biến sắc, tiến thoái lưỡng nan đứng trên điện, xấu hổ vô cùng.
Doanh Chính hơi không vui, nói: “Ti mặc, vị này là Mông Vũ tướng quân”
Hạo Nhiên đã hiểu, Mông Vũ chính là lão ba của hai viên danh tướng tuyệt thế Mông Điềm và Mông Nghị, thế mà lại bị Lã Bất Vi thu vào dưới trướng, xem ra tay của tên gian thương này khá dài đấy.
Văn võ toàn triều thầm chậc lưỡi, nhưng Doanh Chính không để ý tới sự vô lễ của Hạo Nhiên______hoặc giả nói không dám để ý, chỉ chọn chuyện Tín Lăng quân hợp tung nói sơ lược, rồi quăng ánh mắt cầu trợ sang Hạo Nhiên.
Doanh Chính nói: “Hiên Viên Thái phó mang bệnh, Ti mặc có diệu kế gì?”
Hạo Nhiên suy nghĩ rồi đáp: “Trữ quân thấy sao?”
Doanh Chính nói: “Quốc nội bất ổn, khá hung hiểm, ta vô kế, hôm nay triệu chúng khanh tới là muốn nghị định biện pháp” Cứ thế lại đá quả bóng da sang văn võ cả triều.
Bách quan không ai dám đáp.
Bạch Khởi lười biếng nói: “Cấp hai mươi vạn người cho ta, ta lĩnh đại quân đi giết là được chứ gì”
Hạo Nhiên phụt một tiếng bật cười, nói: “Phàm dụng binh chi pháp, toàn quốc vi thượng, phá quốc thứ chi*, lời của Tôn thánh nhà ngươi nói mà cũng không nhớ sao?” [*nghĩa là trong cách dụng binh, có thể chinh phục địch quốc mà vẫn bảo vệ được toàn vẹn lãnh thổ mình mới là thượng sách, còn nếu như không thể làm được vậy, thì lúc đó hẳn tính đến thủ đoạn chiến tranh hủy diệt]
Bạch Khởi mỉa mai ngược lại: “Tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân*, nếu khua môi múa mép mà chẳng được ích lợi gì, đợi Ngụy Vô Kỵ cử quốc tới công, tới lúc đó rồi coi hắn toàn quốc hay phá quốc” [phát động trước thì kiềm chế được người, nếu phát động sau tất bị người kiềm chế]
Hạo Nhiên tức khắc á khẩu, không ngờ miệng lưỡi của Bạch Khởi cũng chẳng thua kém gì Tử Tân, muốn cãi lại hắn thì chỉ có nước lôi Tử Tân ra thì mới có cửa thắng nổi.
Chốn triều đình uy nghiêm vô cùng bỗng chốc trở thành nơi trêu đùa của hai người hết sức cuồng vọng, Doanh Chính tức giận trong lòng nhưng không thể phác tác, chỉ cau mày nói: “Vừa rồi trước khi Chung ti mặc tới, chúng khanh gia đang thương nghị là nên xuất binh Hàm Cốc quan, bố trí ở Thượng Đảng, ưu tiên ứng đối trước, hay sai sứ du thuyết trước”
Nói cả nửa ngày, rốt cuộc cũng lộ rõ ý đồ rồi, Hạo Nhiên biết trên sử sách ở hậu thế ghi chép rằng, trận chiến này nhất định phải đánh, vì thế cũng chẳng ngần ngại gánh lấy cái hắc oa đi sứ bất lực này, để cho tiểu hoàng đế thư thái mấy ngày, bèn nói: “Vài hôm nữa là Tử Tân khỏi bệnh rồi, ba ngày sau ta đi sứ là được”
Hạo Nhiên tự động xung phong, lập tức trúng ngay ý muốn của Lã Bất Vi, gian thương tiếp lời: “Thế thì tốt quá, Chung ti mặc thân là tiên gia, hẳn sẽ không sợ Tín Lăng quân kia…”
“Khoan” Nhưng Doanh Chính giành nói trước: “Ti mặc và Thái phó tuyệt không thể đi”
Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Doanh Chính nói: “Ngươi có biết Ngụy Vô Kỵ thích người nào, ghét người nào hay không? Mưu kế chính trị thế nào? Uy tín của Chu thiên tử ra sao? Mật nghị hợp tung Lục quốc gồm những ai? Tùy tiện tới đó chỉ có mất mạng, không giúp được gì…”
Hạo Nhiên mỉa mai: “Ngươi không tin ta? Kêu Vương Tiễn tướng quân đồng thời triển khai quân lên Thượng Đảng, chuẩn bị ổn thỏa là được”
Doanh Chính đè thấp giọng, hết sức phẫn nộ nói: “Ta chỉ sợ hai người các ngươi mất mạng thôi!”
Lúc này Hạo Nhiên mới hiểu ra, trong lòng hơi cảm động, nhưng Doanh Chính lại rất không tự nhiên mà tránh né ánh mắt của Hạo Nhiên, trông sang Lã Bất Vi, nói: “Lần này lục quốc hợp tung nhất định là để mật nghị, có Ngụy Vô Kỵ làm chủ sự, sai sứ tới ly gián vốn là chuyện vọng tưởng, trái lại nghe ngóng tin tức thì khả thi, chỉ mong dò được binh lực, truyền về nước để biết mà hành động…Nhưng kết cuộc của sứ giả là phải chết thôi, dưới trướng tướng quốc có tử sĩ nào gánh được trọng trách này không?”
Hạo Nhiên chợt phát hiện, sau khi Dị Nhân chết, Doanh Chính trưởng thành hơn không ít, hiểu cách đè nén sự sợ hãi và bất lực của bản thân mình, có thể điềm tĩnh xử lý vấn đề, bèn hiểu ý cười nói: “Không sao, cứ để ta đi cho, ta có một cách, nhất định có thể toàn thân trở về”
Chúng thần trong điện đều dùng ánh mắt kinh nghi nhìn sang Hạo Nhiên, tỏ vẻ đây là lần đầu chứng kiến được lời lẽ bưu hãn của vị Ti mặc vô phẩm cấp này, Doanh Chính đang muốn mắng nữa thì Hạo Nhiên đã dùng giọng điệu chỉ có hai người nghe được trêu ghẹo: “Mới nãy nói năng ra hình ra dáng, sóng yên biển lặng lắm đấy, do Lý Tư viết ra cho ngươi học thuộc à?”
Mặt Doanh Chính tức khắc tím như trái cà, đem thẻ tre trong tay ném mạnh ra, phẫn nộ nói: “Đã vậy thì, Bạch tiên sinh lĩnh binh hộ vệ, Chung Hạo Nhiên xuất sứ! Không cần thương nghị nữa!”
Hạo Nhiên cười nghiêng ngã, cung tiễn Doanh Chính bãi triều, chỉ nghĩ rằng Doanh Chính nổi cáu, cho nên chuyện đi sứ gõ nhịp quyết định luôn, rất hợp ý Lã Bất Vi, Chu Cơ và chính bản thân Hạo Nhiên.
Ba ngày sau Hạo Nhiên qua quýt lục ra vài ghi chép về Lục quốc, rồi cùng Bạch Khởi và Tử Tân vừa khỏi hẳn rời Hàm Dương tới Ngụy quốc. Trước khi đi sứ Hạo Nhiên hãy còn chưa nói xong chuyện quan hàm, đâu thể lấy chức Ti mặc tự giới thiệu được, Lã Bất Vi hết sức sảng khoái, mão đại quan vừa đội là đã cấp cho Hạo Nhiên cái danh hiệu Thái phó của thái tử rồi.
Doanh Chính lòi ra thêm một tên sư phụ tiện nghi, đứng trên tường thành dõi mắt tiễn Hạo Nhiên rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi hồi cung tìm cái bao trút giận Cơ Đan tới, phát một trận hỏa với nó, mắng cho tên chất tử đáng thương này cẩu huyết lâm đầu, mà thôi tạm gác lại, không nhắc tới nữa.
Lại nói tiếp về đoàn sứ tiết xuất phát vào cuối thu, đi đi ngừng ngừng, mang theo văn tư báo tang đã soạn hảo, Hạo Nhiên biếng nhác rõ rành rành ra, dọc đường du sơn ngoạn thủy, mãi đến đầu đông đoàn xe mới tới Đại Lương.
Trên xe có hoàng kim, đặc sản Lã Bất Vi chọn mua để đút lót cho quan viên Ngụy quốc, hoàng kim thì giữ lại, các món như sâm nhung lưỡi lộc đều bị Hạo Nhiên lấy công làm tư ăn sạch không còn một miếng.
Năm nay khí lạnh đến sớm, giữa tháng mười một hạ một trận đại tuyết, Hoàng Hà đóng băng hơn chục dặm, bờ đê bị băng phá nứt, đường thủy không thông, đội sứ tiết Tần quốc phải tốn chút công sức mới trằn trọc tới được Đại Lương.
Đông bắt đầu ở Đại Lương, tây kết thúc nơi Hàm Đan, đang vào thời điểm nông nhàn, đại địa Trung Nguyên đều nghỉ canh tác, toàn thành tuyết trắng ngần, trước nhà dân treo thịt khô, tràn ngập không khí đón tết.
Tần quốc có thiết lập sứ quán ở Ngụy, nhưng vào thời điểm sợ bóng sợ gió này, trước sứ quán đương nhiên vắng ngắt, ngày đầu tới, mọi người nghỉ ngơi trong sứ quán, Hạo Nhiên mở một tờ danh sách Tần sứ giao cho mình ra, bên trên ghi lại tên của mật sứ lục quốc, chợt phát hiện thấy hai cái tên cực kỳ quen thuộc.
Hàn: Thủy Kính.
Sở: Hoàng Yết.
“Xuân Thân quân…Tín Lăng quân liên thủ, còn dính líu tới cả Mặc gia?” Hạo Nhiên thấp giọng nói, chưa từng nghĩ tới sự việc lại hóc búa đến vậy. Y cất thẻ tre, đi tìm Tử Tân thương nghị.
Hiên Viên Tử Tân đang cùng Bạch Khởi ngồi bên án diễn tập binh pháp trên một cái sa bàn. Thấy Hạo Nhiên tới cũng không ngẩng đầu, chỉ ra hiệu y ngồi xuống.
Hạo Nhiên nói: “Hai ca ngừng lại tý đi, hỏi chuyện cái, năng lực của Tín Lăng quân như thế nào?”
Que trúc trong tay Bạch Khởi vẽ vẽ viết viết lên sa bàn, lơ đãng nói: “Xưa kia nếu không phải Doanh Tắc đổi tướng thì Ngụy Vô Kỵ, Hoàng Yết chẳng phải đối thủ của ta”
Tử Tân tiếp lời: “Nếu đã không bì kịp ngươi, vậy càng chẳng phải đối thủ của ta, chỉ là con kiến mà thôi, không có gì đáng sợ”
Bạch Khởi tức giận nói: “Hiên giờ năm ngàn binh mã của ngươi còn chưa qua được Âm sơn nữa, ở đó mạnh miệng?”
Tử Tân đắc ý nói: “Ta qua không được, ngươi cũng có qua được đâu…”
Hạo Nhiên thầm than trong bụng, đi nói chuyện mưu lược ngoại giao với hai tên này đúng là dư thừa mà.
Tử Tân ngẩng đầu lên liếc nhìn Hạo Nhiên một cái, thuận tay chỉnh sửa cổ áo cho y, nói: “Ngươi đã sớm biết trên sử sách Ngụy Vô Kỵ hợp tung thành công, đại quân công phá Hàm Cốc quan rồi mà, giờ đi sứ bất quá chơi chơi thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?”
Hạo Nhiên muốn cãi nhưng không biết cãi làm sao, dứt khoát nói: “Theo lời ngươi nói, vậy ta đây khỏi cần làm gì hết, chỉ việc ngồi ăn rồi chờ chết thôi phải không?”
Tử Tân bật cười, nói: “Nghe bảo Tín Lăng quân hơi bị Ngụy vương nghi kỵ? Sao không bắt đầu ngay vào điểm đó đi? Lại nghe đồn rằng Ngụy vương có một luyến sủng, thiên tư quốc sắc, tên là Long Dương, ngươi không ngại thì gặp hắn một lần, kết giao khuê mật đi…”
Hạo Nhiên nói: “Thôi thôi thôi, lại không đứng đắn rồi” Hạo Nhiên nghĩ một hồi rồi nói: “Ta đi làm chính sự trước, thử cầu kiến Trâu Viễn, coi hắn nói sao”
Hạo Nhiên ra khỏi chính sảnh, đang muốn kêu người trong sứ quán nghe ngóng chỗ ở của Trâu Viễn thì chợt một nô bộc tới báo.
“Ngụy Long Dương quân cầu kiến Thái phó”
“…”
Hạo Nhiên nhìn trái nhìn phải, lấy một câu chổi phía sau cửa ra giao cho lão bộc kia, nói: “Đuổi đi đi, đừng đếm xỉa tới hắn”
“Ai yo…Nô gia từng nghe đồn Chung Thái phó chính là người trong tiên gia, tiên nhân đối đãi với khách khứa vậy đó sao? Hiếm khi nô gia ngậm đắng nuốt cay, tìm tới tận cửa…” Một giọng nói thiên kiều bách mị vang lên.
Long Dương quân dẫn theo sáu tên thân thị, không đợi thông báo đã khoan thai vào tới.
Thế là, Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nhìn thấy được vị đệ nhất thụ thiên cổ danh bất hư truyền nọ.
Đại lục Thần Châu mờ mịt, vở tuồng lưỡng đại thần thụ quyết đấu, rốt cuộc trong một tiếng “Ai yo” của Long Dương quân chính thức mở màn.