Chiến Thiên

Chương 610: Kết minh




Hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, sau đó Tạp Phỉ Đặc mới tức giận hừ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Mấy trăm viên thì tuyệt không thể. Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ngươi mười viên."

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Cũng được... Mười viên dù sao cũng tốt hơn không có viên nào."

Trên mặt hắn mặc dù cười hoa, nhưng trong lòng càng lúc càng cảnh giác.

Tên hỏa linh này không ngờ lại nhân nhượng nhiều như vậy, tất nhiên một phần là vì hắn muốn đoạt được phượng tủy, nhưng chắc chắn trong lòng hắn cũng có ý đồ khác.

Trước khi đoạt được phượng tủy, Trịnh Hạo Thiên còn có thể hợp tác với hắn, nhưng nếu phượng tủy thật sự rơi vào tay bọn hắn, Trịnh Hạo Thiên có thể cam đoan, kẻ này nhất định sẽ trở mặt vô tình.

Tạp Phỉ Đặc vung tay lên, đám Bạo Liệt thạch đang tụ tập trong lòng bàn tay hắn lập tức di chuyển về mọi nơi trên cơ thể hắn.

Hắn đưa tay, lần lượt lấy ra mười viên, chậm rãi thiêu đốt trong tay một lúc, sau đó mới vứt qua.

Trịnh Hạo Thiên vươn tay điểm một chỉ, mấy điểm tinh quang lập tức bắn ra, hóa thành hơn mười đạo kiếm quang, cuốn lấy mười viên Bạo Liệt thạch này về tay.

Thần niệm hắn hơi đảo qua, lập tức cảm ứng được, bên trong mấy viên đá này không có bất cứ dấu vết gì của đối phương. Rất hiển nhiên, tên hỏa linh này đã không động tay động chân lên mười viên Bạo Liệt thạch này. Từ nay về sau, mười viên đá này sẽ là vật vô chủ, chỉ cần sử dụng thần niệm để lại ấn ký trong nó, thì có thể khống chế tự nhiên như Tạp Phỉ Đặc rồi.

Đương nhiên, bởi vì không có úy lam chi hỏa trên người Tạp Phỉ Đặc phối hợp, muốn khiến Bạo Liệt thạch phát huy uy lực tới cực hạn, tuyệt đối là chuyện không thể.

Cười ha ha thu mấy viên Bạo Liệt thạch vào trong túi không gian trữ vật, Trịnh Hạo Thiên nói: "Tạp Phỉ Đặc các hạ, tại hạ phải trở về hội hợp cùng đồng đội, ngài có đi cùng ta không?"

Tạp Phỉ Đặc gật gật đầu, nói: "Trịnh Hạo Thiên các hạ, ta có một đề nghị, hi vọng ngươi đồng ý."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Mời nói."

"Mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là vùng đất trung tâm của chiến trường thất xoáy. Hơn nữa còn phải tiến sâu vào trong lòng đất, trong đó nguy cơ trùng trùng. Nếu như không đủ thực lực, không dẫn theo thì tốt hơn." Tạp Phỉ Đặc nghiêm nghị nói.

Trịnh Hạo Thiên khẽ cau mày, nói: "Tạp Phỉ Đặc các hạ. Ngài quá coi thường những đồng đội của ta rồi. Bọn họ tuyệt đối không phải cường giả thập giai bình thường có thể so sánh." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tạp Phỉ Đặc khẽ cười, nói: "Ta biết, nhưng xin hỏi các hạ, bọn họ so sánh với Hoàng và ta thì thế nào?"

Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên lóe lên tinh quang. Tuy hắn chưa gặp Hoàng hiện tại, nhưng lại có một loại cảm giác, Hoàng hiện tại nhất định là rất đáng sợ. Ngay cả hắn cũng không dám nói nhất định có thể thủ thắng, lại càng không cần nói tới mấy người Dư Uy Hoa.

Về phần Tạp Phỉ Đặc, tuy nhìn qua thì không có chỗ nào đặc biệt cường đại, nhưng chỉ bằng vào đống Bạo Liệt thạch khủng bố kia trên người hắn, cũng đủ giúp hắn tung hoành vô địch ở đây rồi.

Nếu hắn đã quyết đồng vu quy tận với kẻ nào đó, thì ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không dám nói có thể thoát được một mạng.

Khẽ hừ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hảo ý của ngài, Trịnh mỗ xin tâm lĩnh. Một khi đã vậy, chờ Trịnh mỗ và đồng đội hội hợp, sau khi cáo biệt sẽ một mình đi với ngươi."

Tạp Phỉ Đặc lộ ra một nụ cười yên tâm, hắn chậm rãi gật đầu, nói: "Các hạ thứ lỗi. Giữa ba tộc chúng ta từng có ước định, tuyệt đối không truyền tin tức này ra ngoài. Ta chỉ mang theo một mình ngài, cũng không đến mức khiến bọn họ trở mặt. Nhưng nếu mang theo một tên kim cương, một con chim đại bàng nữa, thì hai tộc còn lại nhất định sẽ không đồng ý, khi đó lại phát sinh rắc rối, ngược lại còn không hay."

Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu được băn khoăn của tên hỏa linh này. Hắn khẽ gật đầu, thân hình nhoáng lên một cái đã bay vụt về phía con đường vừa tới đây.

Tạp Phỉ Đặc lặng lẽ nhìn Trịnh Hạo Thiên đi xa, ngọn lửa trong con ngươi nhảy nhót càng lúc càng kịch liệt.

Hỏa diễm lại có thể khiến người ta sinh ra cảm giác âm lãnh, e rằng cũng chỉ Tạp Phỉ Đặc mới có thể làm được thôi.

Miệng hắn khẽ mấp máy, dùng thanh âm chỉ có mình mới nghe thấy được, nói: "Ngươi cứ ảo tưởng tiếp đi. Chờ sau khi phượng tủy tới tay, đó chính là tử kỳ của ngươi và đám người Hoàng. Ta muốn cho các ngươi một tên cũng không thoát."

Trịnh Hạo Thiên mặc dù đã cực kỳ cảnh giác với hắn, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, dã tâm của hắn lại lớn đến như thế, không ngờ vọng tưởng muốn một lần giết chết tất cả....

...........

Thân hình vừa lóe lên, Trịnh Hạo Thiên đã về tới bên ba người Cừu Hinh Dư.

Lúc này, ba tên Thạch Ma nhân từng ngăn trở bọn họ đã biến thành đống bột đá trên mặt đất, còn những thứ có thể sử dụng trên người bọn chúng đều bị Lâm Đình và Dư Uy Hoa vơ vét sạch sẽ, không còn một thứ gì.

Sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt Dư Uy Hoa lập tức sáng lên, hắn cười lớn nói: "Ta đã sớm nói mà, Trịnh Hạo Thiên nhất định có thể đánh thắng dễ dàng, vặt đầu tên hỏa linh đó xuống đá."

Lâm Đình và Cừu Hinh Dư không khỏi mỉm cười. Sinh mệnh hỏa linh có kết cấu khá đặc biệt, muốn bảo tồn cái đầu của hỏa linh sau khi chết, cũng không phải là chuyện đơn giản. Trịnh Hạo Thiên hiện giờ tuyệt không có cái bổn sự này.

"Hạo Thiên, nội hạch hỏa linh nhìn ra làm sao, lấy ra ta xem nào." Dư Uy Hoa vẻ mặt tò mò, nói: "Nghe nói thứ này trân quý vô cùng, thậm chí còn có thể luyện chế đan dược, giúp cường giả linh thể gia tăng thực lực đó."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, vuốt vuốt mũi nói: "Thật có lỗi, ta không giết hắn, cho nên không lấy được nội hạch hỏa linh." Dư Uy Hoa ngẩn người, tỏ vẻ không tin tưởng nổi, nói: "Ngươi đánh thua?"

Cừu Hinh Dư và Lâm Đình cũng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn lại. Ba người bọn họ có quan hệ rất thân thiết với Trịnh Hạo Thiên, đương nhiên cũng biết thực lực của hắn đáng sợ tới mức nào. Nhưng hiện giờ, ngay cả một tên hỏa linh cũng không thể chiến thắng, nên đương nhiên là nghi hoặc vô cùng rồi.

Trịnh Hạo Thiên vội vàng lắc đầu, nói: "Tại mấy viên đá trên người tên hỏa linh là bảo vật Bạo Liệt thạch. Lực lượng của mấy viên đá đó thực sự quá cường đại, một khi nổ mạnh, ngay cả kiếm quang của ta cũng không chịu nổi. Hơn nữa hắn còn có năng lực đặc thù, đem tất cả Bạo Liệt thạch tụ tập lại với nhau, ta không dám mạo hiểm nên đành bỏ qua."

Dư Uy Hoa và Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện sự kinh hãi của đối phương.

Một viên đá lại có thể uy hiếp được nhân vật như Trịnh Hạo Thiên, không khỏi khiến bọn họ phải trợn trừng mắt, không thể tin nổi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, lật cổ tay, lấy ra sáu viên Bạo Liệt thạch, cong ngón tay búng ta, phát cho mỗi người hai viên.

Ba người Cừu Hinh Dư đem thần niệm đảo qua viên đá, sắc mặt cả đám lập tức đều trở nên ngưng trọng.

Bên trong hai viên đá nho nhỏ này, không ngờ lại ẩn chứa lực lượng khổng lồ đến khó tin như thế. Đặc biệt là sau khi cảm nhận được đặc tính cuồng bạo của cỗ lực lượng này, bọn họ cũng không nhịn được mà có chút run rẩy.

Chẳng trách ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng bị thứ này bức bỏ đi. Thứ này quả thật không phải thân thể tu luyện giả có thể chống cự được.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Cái tên hỏa linh Tạp Phỉ Đặc kia tới đây là vì phượng tủy...." Hắn đem toàn bộ câu chuyện của Tạp Phỉ Đặc kể lại một lượt, không sót chữ nào, cuối cùng nói: "Ta định hợp tác với hắn một lần, ý các ngươi thế nào?"

Lâm Đình trầm ngâm nói: "Khi tên hỏa linh kia tiến vào chiến trường thất xoáy, lại ẩn nấp vào trong có thể một tên Thạch Ma nhân. Qua đó có thể thấy hắn chẳng phải người quang minh chính đại gì. Ngươi phải cẩn thận đó."

Dư Uy Hoa vỗ vỗ ngực tùy tiện nói: "Hạo Thiên, mấy người chúng ta đi cùng với nhau, vô luận bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì, cũng chẳng thành vấn đề. Nếu thật sự tìm ra phượng tủy, chúng ta phải đoạt lấy. Nếu có người ngăn cản, ta một côn đạp bẹp hắn."

Mấy người Trịnh Hạo Thiên không khỏi bật cười, lắc lắc đầu, nói: "Uy Hoa, lần này chỉ mình ta mới được đi thôi. Các ngươi phải lưu lại đây."

Dư Uy Hoa ngây người, nói: "Vì sao?"

Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Đây là ước định giữa ba tộc hỏa linh, kim cương và Địa ma. Ta tham dự vào phỏng chừng đã là cực hạn mà kim cương và địa ma bộ tộc có thể chấp nhận rồi. Nếu có thêm cả các ngươi nữa, chúng ta cũng chẳng cần tìm phượng tủy nữa, cứ đánh nhau một trận mất."

Hai mắt Dư Uy Hoa tỏa sáng, nói: "Vậy thì oánh luôn."

Lâm Đình tức giận nói: "Uy Hoa, ngươi dám cam đoan chúng ta có thể dánh thắng à? Hơn nữa, cho dù đánh thắng rồi, chúng ta đi đâu tìm phượng tủy đây?"

Dư Uy Hoa lập tức tịt ngóm. Quả thật, đừng nói bốn người bọn họ liên thủ có thắng được cường giả ba tộc hay không. Cho dù có giành được thắng lợi cuối cùng, phỏng chửng hỏa linh Tạp Phỉ Đặc cũng vì kiêng dè thực lực của bọn họ mà không tiếp tục hợp tác nữa.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay vào trong người, lấy ra hai tấm phù triện, lần lượt đưa cho Lâm Đình và Dư Uy Hoa, nói: "Hai tấm phù này là ta đoạt được của cường giả ngư nhân, đều là phù triện siêu phẩm công kích hiếm có. Hơn nữa còn do đích thân cường giả linh thể luyện chế. Các ngươi hãy cầm lấy phòng thân, ta cũng yên tâm hơn một chút."

Cừu Hinh Dư chậm rãi lắc lắc đầu, nói: "Hạo Thiên, ngươi muốn đi vùng đất trung tâm mạo hiểm, ngươi nên để lại cho mình thì tốt hơn."

Nàng rất rõ ràng con người của Trịnh Hạo Thiên. Biết hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Nhưng vừa nghĩ đến mấy đối thủ mà Trịnh Hạo Thiên sắp phải đối măt, trong lòng nàng lại có chút không yên.

Trịnh Hạo Thiên khẽ xua xua tay, nói: "Trên người ta còn có một tấm Khốn Long phù do Vân thái trượng trưởng lão ban tặng. Lực lượng ẩn chứa trong tấm phù triện này rất lớn, cả đời ta cũng ít khi thấy được. Cho nên các ngươi cứ yên tâm, cho dù ta có gặp nguy hiểm, thì tuyệt đối có thể thoát thân trở về."

Lúc này, ba người Cừu Hinh Dư mới yên lòng trở lại. Vân thái thượng trưởng lão tặng bảo vật giữ mạng, đương nhiên không phải tầm thường rồi.

Sau khi nhắc nhở Trịnh Hạo Thiên thêm vài câu nữa, lúc này bọn họ mới chia tay, bắt đầu một hành trình mới.

Nhìn theo bóng lưng Trịnh Hạo Thiên dần rời xa, Dư Uy Hoa đột nhiên dậm chân một cái, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Ngươi muốn đi đâu?" Lâm Đình kinh ngạc hỏi.

"Ta muốn tìm cường giả dị tộc đánh một trân." Dư Uy Hoa thở phì phì nói: "Ta phải nhanh chóng tấn chức thập giai. Hừ, ta không muốn trở thành gánh nặng của hắn."

Lâm Đình cùng Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Tuy bọn họ hiện giờ đã tấn thăng đến cửu giai, nhưng đối diện với một Trịnh Hạo Thiên linh thể song tu, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ vẫn rất lớn.

Cho nên, khi Trịnh Hạo Thiên nói muốn một mình rời đi, ba người Cừu Hinh Dư đều không hề cưỡng cầu.

Bởi vì bọn họ đều biết, nếu ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng gặp phải nguy hiểm, thì ba người bọn họ không những không giúp được gì, mà ngược lại còn làm liên lụy hắn ấy chứ.

Một khi đã vậy, so với lằng nhằng dây dưa tốn thới gian, không bằng để một mình hắn đi, còn bọn họ thì chém giết cường giả dị tộc trong chiến trường bách tộc, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Có lẽ một ngày nào đó, bọn họ có thể tiến vào thập giai trước Trịnh Hạo Thiên cũng không biết chừng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.