Chiến Trường Hậu Cung

Chương 41: Tiêu Minh




Hắn ở Nam Tề là một người rất quan trọng, quan trọng vì hắn chính là hoàng tử, là người có thể trở thành hoàng đế sau này, chính vì thế hắn không được tùy tiện làm theo ý mình, mẫu hậu vẫn luôn dặn dò hắn như vậy.
Thế nhưng càng ngày càng lớn hắn nhận ra mẫu hậu có chuyện gạt hắn, mẫu hậu nói hắn là hoàng tử cho nên sau này hắn sẽ thành hoàng đế giống như phụ hoàng, nhưng mà đại hoàng huynh không phải cũng là hoàng tử hay sao? Vậy đại hoàng huynh cũng có thể làm hoàng đế, cũng quan trọng giống như hắn rồi, nhưng vì sao đại hoàng huynh có thể tự do làm chuyện mà mình thích còn hắn thì không chứ?
Khi hắn hỏi mẫu hậu chuyện đó, mẫu hậu đã không chịu giải thích, hắn rất muốn nói hắn cũng muốn giống như đại hoàng huynh, thế nhưng cuối cùng hắn đã không dám nói.
Hắn là nhị hoàng tử của Nam Tề, là đích tử duy nhất của phụ hoàng, hắn là hoàng tử Tiêu Minh.
“Nhị điện hạ, ngài đừng chạy, nếu hoàng hậu nương nương biết nhất định trách phạt tiểu nhân.”
Trong ngự hoa viên, Tiêu Minh tung tăng chạy phía trước, hai cung nữ thái giám đuổi theo phía sau.
Tiêu Minh cảm thấy thật cao hứng, hôm nay khó khăn lắm mới xin được mẫu hậu cho hắn ra ngoài chơi, đã rất lâu rồi hắn mới được rời khỏi Linh Phụng cung.
Không ai biết, hàng ngày hắn ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, nhìn những chú bướm bay lượn chập chờn, hắn đều cảm thấy thực hâm mộ, hắn cũng muốn được tự do bay lượn như chúng, nhưng mẫu hậu nói hắn sinh ra không đủ tháng, thân thể hắn không tốt cho nên không được chạy ra ngoài chơi, chính vì thế hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng và không ngừng hâm mộ, chịu đựng qua mấy năm, cuối cùng mẫu hậu cũng không ép hắn ở trong phòng nữa, mẫu hậu bắt đầu cho hắn đi ra ngoài.
Tiêu Minh chạy một hồi, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám cung nhân Linh Phụng cung, hắn không thích bọn họ chút nào, bọn họ lúc nào cũng cản trở hắn, không được làm cái này, không được đụng cái kia. Đột nhiên Tiêu Minh nhìn thấy một cung điện yên tĩnh, không khí cực kỳ bình hòa xuất hiện trước mặt, hắn tò mò ngẩng cái đầu nhỏ nhìn lên tấm biển treo trước cửa.
“Trường … Trường cái gì Cung nhỉ? chữ đó mình quên mất rồi.”
“Là Trường Lạc cung thưa điện hạ.”
Tiêu Minh giật mình quay đầu, lập tức hắn nhìn thấy một thái giám ăn mặc tươm tất, nụ cười hiền lành đứng sau lưng mình.
“Tham kiến Nhị điện hạ.”
“Ngươi là ai?”
“Nô tài gọi Tiểu Nhất Tử, là tổng quản thái giám của Trường Lạc Cung.”
“Tiểu Nhất Tử? Tên thật xấu.”
Tiêu Minh ôm bụng cười lên.
“Sau ngươi còn có Tiểu Nhị Tử, Tiểu Tam Tử không?”
Tiểu Nhất Tử bất đắc dĩ.
“Sau nô tài còn chín người nữa, nhỏ nhất là Tiểu Thập Tử.”
Tiêu Minh cười đến hai mắt híp lại, thân thể hắn hơi đơn bạc nhưng khuôn mặt trắng nõn, mắt to đen láy, trông vẫn cực kỳ đáng yêu.
“Trường Lạc Cung đó là của ai vậy?”
“Bẩm điện hạ, Trường Lạc cung được hoàng thượng ban cho Thuần chiêu dung nương nương và tam hoàng tử.”
“A…”
Tiêu Minh kinh ngạc, quay đầu nhìn cửa lớn Trường Lạc cung, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó quay sang Tiểu Nhất Tử.
“Ta có thể vào thăm tam hoàng đệ không?”
Tiểu Nhất Tử hơi do dự một chút, quay đầu nhìn ra xung quanh.
“Điện hạ ra ngoài một mình à?”
Tiêu Minh nhìn nhìn Tiểu Nhất Tử, sau đó bĩu môi nói:
“Ngươi không muốn cho ta vào thăm tam hoàng đệ sao?”
Tiểu Nhất Tử cười khổ giải thích.
“Nô tài không dám, nhưng nếu điện hạ vào mà không báo với hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương sẽ lo lắng.”
Tiêu Minh nghĩ nghĩ rồi nói:
“Lần trước ta hỏi phụ hoàng, phụ hoàng đã đồng ý, lúc nào ta cũng có thể đến thăm tam hoàng đệ, mẫu hậu nhất định sẽ không làm trái ý phụ hoàng.”
Tiểu Nhất Tử nghe vậy đành bất đắc dĩ nói:
“Vậy mời điện hạ, để nô tài đi bẩm báo với nương nương.”
Tiêu Minh lập tức cười gật đầu.
Lý An Nhiên vừa mới ngủ được nửa canh giờ thì đã bị đánh thức vì tiểu tử Tiêu Bình đã dậy đang tìm nàng, Lý An Nhiên ôm hắn ngồi trên tú đôn, một tay cầm du ký đọc cho hắn nghe, Tiêu Bình vừa bắt đồ chơi vừa nghe nàng đọc, ngay lúc này Tiểu Nhất Tử tiến vào bẩm báo.
“Bẩm nương nương, có nhị hoàng tử đến thăm tam hoàng tử.”
Lý An Nhiên không khỏi kinh ngạc, Tiểu Nhất Tử lập tức báo lại tình huống hắn gặp Tiêu Minh ở bên ngoài, Lý An Nhiên nhíu nhíu mày, nàng đương nhiên không chấp nhất với đứa nhỏ Tiêu Minh, nhưng khiến nàng lo lắng chính là hoàng hậu, nếu Tiêu Minh ở Trường Lạc cung xảy ra chuyện gì, hoàng hậu nhất định không để yên cho nàng.
Nghĩ một chút, Lý An Nhiên thở dài bất đắc dĩ.
“Mời nhị hoàng tử vào.”
Tiêu Minh được Tiểu Nhất Tử đưa vào Trường Lạc Cung, hai mắt hắn liên tục nhìn ra xung quanh, ngoại trừ Linh Phụng cung và Thọ Khang cung, đây là lần đầu tiên hắn vào một cung điện khác, Trường Lạc cung khiến khiến hắn cảm thấy rất thú vị, bởi vì đâu đâu hắn cũng nhìn thấy cây xanh, Linh Phụng cung không bao giờ nhìn thấy nhiều cây xanh như thế, mẫu hậu nói vì trước đây thân thể hắn không tốt, sợ làm cho hắn dị ứng cho nên cả một chút hoa cỏ cũng bị mẫu hậu hạ lệnh chặt bỏ hết.
Bước vào nội điện, Tiêu Minh nhìn thấy Lý An Nhiên và Tiêu Bình đang ngồi trên tú đôn, Lý An Nhiên mỉm cười nhìn hắn.
“Nhị điện hạ, mau đến đây ngồi đi.”
Tiêu Minh nhìn Lý An Nhiên cười dịu dàng, ánh mắt trong veo không có địch ý, hắn càng thêm yên tâm, đi đến ngồi xuống tú đôn, chớp mắt to nhìn Tiêu Bình, trong mắt có tò mò, có yêu thích. Hắn cứ ngồi đó mình Bình Nhi một lúc, ánh mắt càng lúc càng phát sáng, đây là lần đầu tiên hắn được ở gần trẻ con nhỏ hơn hắn, tâm lý cực kỳ mới lạ.
“Bình Nhi, nhị hoàng huynh đến thăm con này.”
“Hoàng …Huynh.”
Tiêu Bình ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh, hắn nhận ra Tiêu Minh không phải đại hoàng huynh Diệp Nhi của hắn, tuy nhiên trẻ con đều đặc biệt thích trẻ con hơn người lớn, cho nên hắn cũng không bài xích, giơ cánh tay mập ú lên đưa cho Tiêu Minh cái trống bỏi đang cầm, miệng cười toe toét, rõ ràng hắn muốn Tiêu Minh chơi cùng.
Tiêu Minh sững sờ một chút, nhìn Tiêu Bình nhỏ nhắn đáng yêu cười với mình, trong lòng đột nhiên cực kỳ vui sướng, trên mặt bất giác nở rộ một nụ cười, giơ tay cầm lấy cái trống bỏi, lắc lắc phát ra tiếng kêu trước mặt Tiêu Bình, đổi được tiểu gia hỏa vui vẻ cười lên.
Lý An Nhiên nhìn hai đứa nhỏ bắt đầu chơi đùa, trên mặt chúng đều là nụ cười tinh khiết không tạp chất, sự phòng bị trong lòng theo đó bị cuốn trôi, xem ra nàng đã quá lo, Tiêu Minh dù là bảo bối của hoàng hậu nhưng không vì vậy mà hắn trở thành một đứa nhỏ kiêu ngạo khó gần, ngược lại đứa nhỏ này cực kỳ chất phát ngây thơ, nhớ đến việc hắn từ nhỏ nhiều bệnh bị nhốt trong thẳm cung, ngay cả hoa viên cũng không thể bước ra, Lý An Nhiên phần nào có thể hiểu được, đứa nhỏ này rất cô đơn, chính vì thế khi được Bình Nhi chấp nhận chơi cùng, hắn mới vui như thế.
Lý An Nhiên quay đầu nhìn Thanh Y đang ngạc nhiên nhìn Tiêu Minh, cười nói:
“Đừng có nhìn nữa, đi mang điểm tâm ra đây, còn có nước táo của Bình Nhi đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì cũng mang một chén lên cho nhị điện hạ đi.”
“A…”
Thanh Y a lên một tiếng rồi mới cười chạy đi.
……
Trong lúc đó, Linh Phụng cung không khí cực kỳ trầm lắng, hoàng hậu ngồi trên ghế, chậm rãi nhấp trà, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó, lông mày nhăn lại lộ ra lo âu.
Tín ma ma ở bên canh liền thở dài khuyên nhủ.
“Nương nương không cần lo lắng, kế hoạch vô cùng chu toàn, tin chắc nhất định sẽ thành công.”
“Ừ!”
Hoàng hậu ừ một tiếng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Minh Nhi đâu, hắn đi ngự hoa viên vẫn chưa trở về sao?”
“Nương nương, nhị điện hạ ít khi được ra ngoài, hôm nay nương nương cho phép hắn đi ngự hoa viên, nhất định rất phấn khởi, cứ để nhị điện hạ chơi thêm một chút đi thôi, thái y cũng đã nói thân thể của hắn vận động nhiều mới tốt.”
“Nhưng mà ta lo lắng…”
“Nương nương, bảo vệ quá chưa chắc đã là tốt, hoàng thượng đã từng nhắc đến chuyện này rất nhiều lần.”
Hoàng hậu nhìn Tín ma ma, thở dài một hơi, buồn rầu nói:
“Bổn cung biết, thế nhưng bổn cung chỉ có một mình Minh Nhi mà thôi, tất cả những gì bổn cung làm cũng chỉ vì trải đường tương lai cho nó.”
Nhìn ánh mắt khổ sở của hoàng hậu, Tín ma ma không khỏi xót xa, bà là nhủ nương của hoàng hậu, bà chính là người chứng kiến từng chuyện hoàng hậu đã trải qua từ nhỏ đến lớn, nổi khổ tâm của hoàng hậu bà biết rất rõ.
Ngay lúc này, một tiểu thái giám hớt hãi chạy vào.
“Nương nương, không xong.”
Hoàng hậu đứng bật dậy lạnh giọng quát.
“Mau nói.”
“Đại hoàng tử ở Lãnh cung bị chó điên tấn công.”
Hai mắt hoàng hậu lập tức sáng lên, sâu trong ánh mắt là một tia vui mừng, nhưng rất nhanh hoàng hậu nén xuống, lạnh giọng hỏi:
“Đại hoàng tử như thế nào rồi?”
“Đã được đưa về Thái Bảo cung.”
Hoàng hậu nhướng mày, lập tức hô.
“Người đâu, chuẩn bị kiệu.”
……
Ngự thư phòng.
“Ngươi nói cái gì.”
Hoàng thượng đứng bật dậy, phẫn nộ nhìn chầm chầm tiểu thái giám báo tin quỳ ở dưới.
“Hoàng thượng bớt giận, hiện tại nên đi xem đại hoàng tử thế nào đã.”
Sắc mặt hoàng thượng cực kỳ âm u, không nói lời nào sải bước dài đi khỏi điện.
…….
Ly Hoa cung.
“Nương nương, đại hoàng tử bị chó điên tấn công ở Lãnh cung.”
Đức phi đang nằm dưỡng thần nghe vậy liền mở mắt, cười lạnh nói:
“Nghiệt chủng kia cuối cùng cũng bị quả báo sao?”
Cung nữ Mai Nhi của Đức phi không khỏi nhíu mày, vội vàng khuyên nhủ.
“Nương nương, đại hoàng tử gặp chuyện, nương nương nhất định phải đến.”
Đức phi ngồi dậy, cười nói:
“Đương nhiên bổn cung phải đi rồi, để ta xem tên nghịch tử này có kết cục bi thảm ra sao.”
………
Trường Lạc cung, Lý An Nhiên còn chưa biết chuyện gì.
“Đây là cái gì vậy?”
Tiêu Minh tò mò nhìn một viên tròn màu xanh nhạt trên địa điểm tâm, Lý An Nhiên mỉm cười nói:
“Đây là kẹo bạc hà.”
“Kẹo bạc hà? Ta chưa từng nghe qua.”
“Cái này do ta tự mình nghĩ ra, điện hạ không biết cũng phải, ăn thử một viên đi.”
“Ừm!”
Tiêu Minh gật đầu, bỏ một viên kẹo vào miệng, ban đầu hắn trợn mắt nhìn Lý An Nhiên, sau đó lại chuyển thành hưởng thụ.
“Ngon nha.”
Nhìn bộ dạng của Tiêu Minh, Lý An Nhiên buồn cười, nàng bất giác nhớ đến lần đầu Diệp Nhi ăn kẹo bạc hà cũng có bộ dạng như vậy, đúng là huynh đệ mà, vẻ mặt giống hệt nhau.
“Điện hạ thích là được rồi, Diệp Nhi cũng thích ăn kẹo bạc hà.”
“Đại hoàng huynh?”
“Ừm! Cứ cách vài ngày hắn lại đến đòi kẹo bạc hà chỗ ta.”
“A…Vậy hôm nay đại hoàng huynh có đến không?”
Lý An Nhiên nhìn ánh mắt chờ mong của Tiêu Minh, không khỏi dịu dàng cười, tay bất giác giơ lên, vừa định xoa đầu Tiêu Minh nhưng nàng lập tức tự khống chế bản thân, nhẹ buông tay xuống.
“Nếu nhị điện hạ muốn gặp Diệp Nhi, sao không tự đi tìm hắn.”
“Mẫu hậu không cho ta đi nha.”
Lý An Nhiên hơi giật mình, đứa nhỏ này thật sự rất thành thật ngây thơ, không thể tin được là hắn chính là con của hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương có lẽ là lo lắng cho nhị điện hạ.”
Tiêu Minh cuối đầu, đột nhiên hơi ủ rũ nói:
“Vả lại, đại hoàng huynh cũng không thích ta.”
Lý An Nhiên kinh ngạc.
“Sao điện hạ lại nói vậy?”
“Bởi vì đại hoàng huynh chưa bao giờ đến thăm ta.”
Lý An Nhiên bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt ảm đạm của đứa nhỏ này, nàng không thể kềm chế được nữa, giơ tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói:
“Không đến thăm điện hạ không có nghĩa là Diệp Nhi không thích ngươi.”
Tiêu Minh hơi giật mình nhìn nàng, hắn hơi không được tự nhiên mím môi, cuối đầu im lặng, bộ dạng của hắn thật sự là đáng yêu cực kỳ, đối với người tràn trề tình mẫu tử như Lý An Nhiên, nàng lập tức bị đánh gục, nhẹ giọng a ủi.
“Nếu có cơ hội gặp Diệp Nhi, điện hạ hãy thử hỏi hắn xem có thích mình hay không, tin chắc điện hạ sẽ có được đáp án.”
Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi sáng lên, ngay lúc này, Tiểu Nhất Tử chạy vào, sắc mặt hắn vô cùng khó coi hô lớn.
“Nương nương, có chuyện rồi, đại hoàng tử bị chó điên tấn công, đã bị đưa trở về Thái Bảo cung, tình trạng không rõ.”
“Ngươi nói cái gì?”
Đầu óc Lý An Nhiên như muốn nổ tung, thân thể nàng run lên, lập tức đứng bật dậy, vừa muốn chạy đi đột nhiên cảm thấy choáng váng, trời đất như quay cuồng, tầm mắt tối sầm, trước lúc hôn mê trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ:
Diệp Nhi, nàng muốn gặp Diệp Nhi!
“Nương nương.”
Thanh Y kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Lý An Nhiên, Tiểu Nhất Tử cũng cuống lên, hét lớn.
“Người đâu, mau đi gọi thái y.”
Lý ma ma hay tin hớt hải chạy đến, Trường Lạc cung nhất thời rối loạn, Tiêu Bình ở trên tú đôn thất Lý An Nhiên ngã xuống, mọi người xung quanh hô lớn gọi nhỏ, hắn bị dọa sợ khóc thét lên.
Tiêu Minh giật mình trước tin tức Tiêu Diệp gặp chuyện, sau đó hắn thấy sắc mặt Lý An Nhiên cực kỳ sợ hãi rồi ngất xỉu, nhất thời hắn ngây người không biết phải làm sao, đợi khi nghe tiếng khóc thét của Tiêu Bình hắn mới hoàng hồn, quay sang ôm Bình Nhi.
“Đừng khóc, đừng khóc có hoàng huynh đây.”
Tiêu Minh không nhận ra hành động lúc này của mình giống hệt cách mà hoàng hậu hay dỗ dành hắn.
Trong lúc dổ Tiêu Bình, ánh mắt hắn vẫn nhìn chầm chầm vào Lý An Nhiên đang được người ta dìu đỡ, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Đại hoàng huynh sẽ không sao chứ?!
VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.