“Ngươi nói cái gì?”
Triệu quý phi quăng mạnh ly trà trên tay xuống đất, Vi Hạ không khỏi run lên hô.”
“Nương nương bớt giận.”
“Bớt giận, sao ta có thể bớt giận chứ? Lại có một tiện nhân mang thai, hết kẻ này đến kẻ khác.”
Triệu quý phi tức giận gạt đổ bình hoa trên bàn, khuôn mặt tuyệt sắc vặn vẹo khó coi. Cung nhân Viên Hy Cung cuối đầu sợ hãi, không ai dám lên tiếng, ngay lúc này.
“Tham kiến quý phi nương nương.”
Triệu quý phi nhíu mày ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc vì người đến là Diệp ma ma.
“Thái hậu nương nương truyền lệnh mời quý phi nương nương đến Từ Ninh cung một chuyến.”
….
Vĩnh Xuân cung.
“Thu Mi, ngươi nói bổn cung nên làm gì đây?”
Liễu Ngưng Tuyết ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt bình tĩnh kia khiến người cảm thấy ớn lạnh.
Cũng nữ Thu Mi thầm rùng mình một cái, sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Nương nương, tình thế hiện tại chúng ta chỉ có thể nhẫn, chỉ cần tứ hoàng tử bình an lớn lên, Liễu gia còn có cơ hội, giữ được rừng không sợ không có củi đốt.”
Liễu Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn Thu Mi, cười lạnh nói:
“Ngươi nói không sai, bổn cung không thể vọng động, bổn cung phải nhẫn, phải ngồi vững mà nhìn xem bọn tiện nhân kia có thể đắc ý được bao lâu.”
……
Thúy An Cung.
Vinh phi ôm ngực khó thở, tức giận không nhẹ, mới sáng hôm nay nàng còn khiêu khích Lý An Nhiên, chưa qua vài canh giờ đối phương đã lên như diều gặp gió, bảo sao nàng không tức.
Thúy An Cung cần truyền thái y.
………..
Khánh Tường cung.
Trương Thục Oanh trầm tư ngồi trên ghế, sắc mặt hơi u ám.
Nhập cung gần ba năm, trong số phi tần cùng thời với nàng không thể nghi ngờ dẫn đầu chính là Lý An Nhiên và Liễu Ngưng Tuyết, bản thân nàng có thái hậu nâng đỡ vậy mà vẫn cứ chôn chân ở phân vị tiệp dư, trong lòng nàng nói không hận là nói dối.
Lý An Nhiên và Liễu Ngưng Tuyết kia hơn nàng cái gì chứ? Lý An Nhiên được hoàng thượng sủng ái, Liễu Ngưng Tuyết được Liễu gia chống đỡ, nàng cũng có thể lực Triệu gia chống lưng, so sánh ra điều khiến bọn họ vượt qua nàng chỉ là bên người có hoàng tử mà thôi.
Hiện tại đã bước vào tháng mười, còn hơn nữa năm là hậu cung lại thêm người mới, Trương Thục Oanh cảm thấy bị uy hiếp.
“Không được, ta không thể tiếp tục như vậy được.”
……
Dục khánh cung.
Từ khi Lưu phi bị phế, cung điện to lớn này trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ có một phi tần duy nhất còn ở đây, nàng ta cũng giống như Dục Khánh cung lạnh lẽo này, bị người ta quên lãng.
Lý An Nhã ngẩn người ngồi trước cửa Liễu Các Viên, trong số những phi tần nhập cung ba năm trước, không thể không nói Lý An Nhã chính là một trong những người xui xẻo nhất, bởi vì ngay cả thị tẩm nàng ta cũng chưa từng được truyền gọi.
Sau ba năm, Lý An Nhã thay đổi rất nhiều, không còn vẻ kiêu ngạo tự tin mà thay vào đó là biểu tình chết lặng.
“Tiểu chủ, tiểu chủ.”
Lý An Nhã ngẩng đầu, tiểu cung nữ lập tức kéo Lý An Nhã đứng dậy, gấp giọng hô.
“Tiểu chủ, nô tỳ vừa nghe người ta nói, Thuần chiêu dung nương nương vừa mang thai.”
Ánh mắt ảm đạm của Lý An Nhã sáng lên, hung hăng nắm cổ áo tiểu cung nữ.
“Ngươi nói cái gì?”
“Tiểu chủ, đúng là như vậy, hoàng thượng còn tấn phong Thuần phi.”
“Thuần phi?!”
Lý An Nhã ngây ra, đột nhiên vung tay đánh vào mặt tiểu cung nữ, dữ tợn gào thét.
“Ả mà cũng xứng làm Thuần phi?! không thể nào! Ả Không thể nào mang thai được, ả đã uống Tuyệt Tử Tán, lý nào lại có thể mang thai chứ?”
Tiểu cung nữ ôm mặt đứng bật dậy, ánh mắt phát sáng, mạnh mẽ nắm hai vai Lý An Nhã.
“Tiểu chủ, người nói thật sao?”
Lý An Nhã lúc này như điên cuồng gào lên.
“Đương nhiên, ả không thể mang thai, không thể!”
…….
Sáng hôm sau, Linh phụng cung, chúng phi tần hôm nay được miễn thỉnh an hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu ngồi trên chủ vị, giữa phòng lại có hai thái giám đang quỳ.
Trong phòng ngoài Lưu công công phụ trách thẩm vấn cùng với hai thái giám kia, những người khác không ai nói một lời.
“Nói vậy đều là các ngươi tham rượu, lơ là trách nhiệm mới để hung khuyển chạy ra?”
“Đúng vậy, chúng nô tài tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng giáng tội, nhưng người nhà của cũng nô tài vô tội, xin hoàng thượng tha cho họ đường sống.”
Hoàng thượng cuối đầu nhìn ly trà đang cầm trên tay, nghe hai thái giám kia nói vậy, sâu trong ánh mắt của hắn như đang kết băng, lạnh lẽo kinh người, thế nhưng bên ngoài lại như cực kỳ bình tĩnh.
Hoàng hậu nhìn hai thái giám kia, nhẹ giơ khăn tay lên lau chùi khóe môi, động tác của hoàng hậu như không có gì bất thường, nhưng hai thái giám kia lại có thể hiểu được, vì những lời bọn hắn nói vừa rồi thật sự không phải hướng về hoàng thượng mà sự thật đang hướng về hoàng hậu.
Lát sau hoàng thượng mới đưa mắt nhìn hai thái giám này, sau đó bình thản cười quay sang hoàng hậu.
“Hoàng hậu nói, nên xử lý hai cẩu nô tài này như thế nào?”
Hoàng hậu đoan trang cười với hoàng thượng.
“Chuyện này liên quan đến hoàng tử, tính chất quan trọng, thân thiếp cho răng nên phạt nặng để làm gương.”
Hoàng thượng cười gật đầu, như là thực đồng tình.
“Hoàng hậu nói phải, vậy thì lôi xuống, đày đến biên quan đi.”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, bọn chúng là thái giám, theo cung quy không phải nên…”
Hoàng hậu còn chưa nói hết câu, đã bị hoàng thượng đánh gãy.
“Tuy theo cung quy bọn hắn phải bị xử tử thế nhưng sắp vào mùa đông, để bọn hắn đến đó dùng sức bản thân đoái công chuộc tội càng có ích hơn là giết bọn hắn.”
Hoàng thượng đã nói vậy, hoàng hậu cũng không tiện nói gì nữa, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Trong lúc đó hai thái giám kia vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu tạ ơn hoàng thượng, dù bị lưu đài, cuộc sống sau này nhất định vô cùng khổ cực như vẫn tốt hơn là chết.
Hoàng thượng bình thản nhìn hoàng hậu, đột nhiên cười khẽ nói:
“Sẵn đây trẫm cũng báo cho hoàng hậu một tin, trẫm quyết định qua hai năm sẽ đưa Diệp Nhi và Minh Nhi đến Đại Nguyên học tập, Minh Nhi đã gần tám tuổi, hắn lại là đích tử của trẫm, nên chuẩn bị sớm mới được, sau chuyện này, trẫm cảm thấy cần quan tâm đến các hoàng tử nhiều hơn, trẫm đã cho người sửa sang Khang Minh cung ở hoàng tử sở, ngày may nàng sắp xếp cho Minh Nhi chuyển đến đó đi.”
Hoàng hậu vừa nghe như sét đánh bên tai, sắc mặt biến đổi, lập tức nói:
“Nhưng theo cung quy phải chờ đến Minh Nhi tám tuổi mới chuyển đến hoàng tử sở mà.”
“Cũng chỉ còn gần hai tháng là Minh Nhi tròn tám tuổi, chuyển sớm hơn một chút cũng không vấn đề gì.”
Hoàng thượng làm ra vẻ mặt thâm tình vỗ vỗ mu bàn tay hoàng hậu.
“Trẫm biết nàng lo lắng cho Minh Nhi nhưng vì tương lai đứa nhỏ, nàng phải nhẫn, chuyển đến hoàng tử sở, trẫm sẽ tìm lão sư đến bắt đầu dạy bảo Minh Nhi, không thể để Minh Nhi của chúng ta thua kém người khác được.”
Hoàng hậu nghe hoàng thượng nói đến hai chữ tương lai, ánh mắt không kềm được hơi sáng lên, cuối đầu nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười nói:
“Có hoàng thượng sắp xếp, thần thiếp còn nói được cái gì đây.”
Hoàng thượng nở nụ cười gật đầu.
“Hoàng hậu hiểu được, vậy trẫm yên tâm rồi.”
Đợi khi rời khỏi Linh Phụng cung, bước lên long xa rời đi, nụ cười trên mặt hoàng thượng đã biến mất, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
“Lưu Toàn Phúc.”
“Có nô tài.”
“Sắp xếp người đến Khang Minh cung, trẫm không muốn người của Tô gia có cơ hội tiếp xúc với nhị hoàng tử.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Ngay lúc này, một tiểu thái giám tiến lên nói nhỏ vào tai Lưu công công, sắc mặt ông bất đắc dĩ, quay sang hoàng thượng cung kính bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, Thúy An cung truyền lời đến, Vinh phi nương nương không được khỏe, đã truyền thái y, bên đó muốn mời hoàng thượng đến.”
Hoàng thượng nhíu mày, vẻ mặt âm u, nhất thời không nói tiếng nào, Lưu công công nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng, xin người lấy đại cuộc làm trọng.”
“Hừ!”
Hoàng thượng đưa mắt liếc nhìn Lưu công công một cái, dọa ông sợ hãi cuối đầu không dám nói tiếng nào nữa, hoàng thượng hít sâu một hơi bình ổn tâm tình rồi lạnh nhạt nói:
“Cho người chuẩn bị, tối nay trẫm dùng thiện ở Trường Lạc cung, bãi giá Thúy An Cung.”
….
Trường Lạc cung, không khí vẫn còn tràn ngập cảm giác hân hoan, chúng cung nhân người nào người nấy sắc mặt cực kỳ sáng lạn, phận làm hạ nhân trong cung, vinh nhục của bản thân không phụ thuộc vào bọn họ mà phụ thuộc vào chủ tử, Lý An Nhiên được phong phi, không thể nghi ngờ địa vị cung nhân trong Trường Lạc cung lập tức khác xưa.
Không như không khí tươi sáng ở bên ngoài, trong tẩm thất của Lý An Nhiên lại là một bầu không khí trầm lắng, Lý An Nhiên nữa nằm nữa ngồi trên giường, Thanh Y ngồi trên ghế phía đối diện.
“Nương nương, kết quả điều tra là hai thái giám Lãnh cung say rượu thất trách mới để hung khuyển chạy loạn, hoàng thượng ra lệnh lưu đày hai thái giám kia đến biên quan.”
Lý An Nhiên cuối đầu, đột nhiên cười lạnh nói:
“Quả thật ta đã quá xem thường hoàng hậu, không đưa tay vào Thái Bảo Cung được liền sắp đặt bẫy rập chờ Diệp Nhi tự sập bẫy, quả là đủ thâm.”
“Nương nương, người đang mang thai, không nên kích động.”
“Ngươi yên tâm, ta không thể để bản thân xảy ra chuyện được, vì đứa nhỏ ta nhất định phải khỏe mạnh.”
Nói đến đây, Lý An Nhiên đột nhiên mỉm cười nói:
“Đúng rồi, Diệp Nhi vẫn đang chơi đùa cùng Bình Nhi ở tây viện sao?”
“Đúng vậy, nương nương yên tâm đi, có Tiểu Nhất Tử xem chừng.”
“Ừ! Diệp Nhi lần này may mắn bình an, thật là ông trời có mắt, không thể bất công với hắn mãi như vậy được.”
“Nghe nói đại hoàng tử đến Phúc Tâm Các vì muốn tìm hoa ngọc trâm cho nương nương.”
Lý An Nhiên nghe Thanh Y nói vậy, trong mắt không khỏi lộ ra ấm áp, thở dài một hơi.
“Diệp Nhi ngốc, lần trước ta chỉ tình cờ nhắc đến với hắn mà thôi, không ngờ hắn lại…”
Nói đến đây Lý An Nhiên có chút nghẹn. Thanh Ly lập tức khuyên nhủ.
“Đại hoàng tử là vì nghĩ cho nương nương.”
“Ta biết.”
Lý An Nhiên ngẩng đầu mỉm cười, trong lòng âm thầm quyết tâm, dù bất cứ giá nào nàng cũng nhất định phải bảo vệ cho Tiêu Diệp, lúc này đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện liền hỏi.
“Đúng rồi, tình hình của Tô Thục Oanh và Kim thị sao rồi?”
“Tô Thục Oanh bị cắn ở cánh tay, vết thương rất sâu, muốn lành lại cần ít nhất hai tháng, Kim thị bị thương không nhẹ, nô tỳ đã đến xem qua, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng dung mạo xem như hoàn toàn bị hủy.”
Nghe Thanh Y như vậy, Lý An Nhiên cuối đầu như đang nghĩ ngợi điều gì.
Diệp Nhi bị nạn, ngươi ra tay cứu hắn thật không ngờ chính là hai người Tô Thục Oanh và Kim thị, lúc đó cửa lãnh cung mở ra, hung khuyển thoát được đồng thời hai người này cũng có thể đi ra ngoài, sau khi cứu Diệp Nhi, bọn họ đã bị thương nên hoàng thượng ra lệnh mang bọn họ đến Phúc Tâm Các gần đó tạm thời ở lại dưỡng thương.
“Thanh Y, ngươi bảo Tiểu Nhất Tử đến báo với Lưu công công, nhờ ông ấy tâu với hoàng thượng, ta muốn đi thăm hai người Tô Thục Oanh và Kim thị.”
…..
Buổi tối, hoàng thượng thật sự đúng lúc đến dùng thiện, vừa bước vào hắn đã nghiêm mặt hỏi Lý An Nhiên.
“Trẫm nghe nói nàng muốn đến thăm Tô thị và Kim Thị?”
Lý An Nhiên được Thanh Y nâng đỡ đứng một bên cười nói:
“Bọn họ cứu Diệp Nhi, hoàng thượng, thần thiếp muốn đích thân cảm ơn bọn họ.”
Hoàng thượng nhíu nhíu mày nhìn nàng, lắc đầu nói:
“Không được, nàng đang mang thai, không thể tùy tiện rời khỏi Trường Lạc Cung.”
Lý An Nhiên bất đắc dĩ, buông tay Thanh Y, tự mình tiến đến kéo tay hoàng thượng, thấy vậy chúng cung nhân lập tức biết điều lật đật cuối đầy thùy mắt lui ra, ngay cả Lưu công công cũng rời đi. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt hoàng thượng vẫn chưa giãn ra, Lý An Nhiên kéo hắn ngồi xuống tú đôn, sau đó mới cười nói:
“Hoàng thượng có chuyện phiền lòng sao?”
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Lý An Nhiên, miệng gắt một tiếng nhưng tay lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Trẫm phiền lòng vì nàng đó.”
Lý An Nhiên cười cười, ánh mắt cong cong như trăng rằm, môi hoa đào cong lên, đường nét ngọt ngào dịu dàng như mật, hoàng thượng cuối cùng không giữ được vẻ mặt căng cứng kia nữa, giả vờ quay đầu đi không nhìn nàng.
“Nàng đã mang thai rồi, không được tùy tiện như vậy.”
Lý An Nhiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội hắn mềm lòng chứ, dụi đầu vào vai hắn, nhẹ giọng nói:
“Hoàng thượng, chỉ cần nghĩ đến khả năng Diệp Nhi bị ác khuyển kia tổn thương, thần thiếp vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, nếu không nói chuyện với hai người bọn họ, thần thiếp không cách nào yên lòng.”
Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng, lập tức bắt gặp ánh mắt trong suốt đầy cầu xin, hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng thở dài nói:
“Bọn họ thân mang trọng tội, có công cứu Diệp Nhi, trẫm đã ngoại lệ cho thái y đến chữa trị ở Phúc Tâm Các, nàng cần gì để trong lòng.”
“Thần thiếp chỉ muốn hỏi bọn họ mấy câu, thật ra trong lòng thần thiếp có thắc mắc không cách nào tự giải đáp được, nếu không hỏi ra, thần thiếp cứ cảm thấy mình nợ bọn họ điều gì đó.”
Hoàng thượng có chút bất ngờ nhìn Lý An Nhiên, hắn không kềm được ôm chặt lấy nàng, giơ tay vuốt mái tóc dài của nàng, cảm giác bóng mượt như nhung khiến hắn không kềm được thở dài một hơi, cuối cùng thỏa hiệp.
“Muốn gặp bọn họ cũng được, nhưng không phải là nàng đến Phúc Tâm Các, trẫm sẽ cho người mang bọn họ đến gặp nàng, nhưng chỉ cho nàng nửa canh giờ, nàng hiện tại đang mang thai, nên dành nhiều thời gian nghỉ ngơi mới tốt.”
Lý An Nhiên không khỏi mừng rỡ, ngẩng đầu tươi cười hô.
“Đa tạ hoàng thượng.”
Hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn nàng, sau đó quay đầu hô lên.
“Người đâu, truyền ngự thiện.”
VntHoaTinhKhoi.