Chiết Yêu

Chương 56: Kỳ-Phúc điện (II)




Chưa qua giờ Dậu, kiệu đã tới Trạch-Quảng cung.
Hoành Khuynh đã chờ ở Kỳ-Phúc điện. Và cỗ kiệu đến sau là Lưu Quang.
Lưu Quang vừa xuống kiệu đã nhìn thấy trước đại điện có hai hàng thị vệ cầm đèn lồng, mà nhìn lên đại điện thì tối đen. Lưu Quang đi lên thềm, tới cửa, nhưng không dám đi vào.
"Cầm đèn đến đây!"
Tiếng trầm thấp của Hoành Khuynh từ trong cửa tối thui truyền tới. Rồi đại điện sáng lên, Lưu Quang lấy tay áo mà che để thích ứng với ánh sáng, và bây giờ nàng mới nhìn thấy Hoành Khuynh đứng trước cái bình tám mặt kia. Và giữa đại điện vẫn là cái bàn dài cỡ mười hai thước. Đúng thế, bố trí vẫn giống hồi đại hôn - đại điện trống trải, cộng thêm bài trí ít thế này trông có vẻ rất quạnh quẽ. Mà giọng của Hoành Khuynh vừa rồi cũng vắng lặng như đại điện trống trải này.
Đèn cung đình sáu giác treo trên đầu làm đại điện sáng hơn.
"Nàng tới rồi à, " Hoành Khuynh nói. "Thái tử phi, ngồi bên này đi."
Lưu Quang vòng qua bàn dài, nhìn vài thị vệ đứng ở bên tường, bước trên tấm thảm đỏ thêu chỉ vàng đi đến trước mặt Hoành Khuynh. Hoành Khuynh vỗ lên bồ đoàn bên trái, Lưu Quang chỉ phải đến ngồi qua. Sau đó, hai người đều nhìn xa xa ra cửa điện chờ người thứ ba. Trước mặt bọn họ có một bàn trà, có điểm tâm và một bầu rượu. Cái này trông có vẻ như không giống tham gia hành pháp, mà giống như là thưởng thức ca múa thì đúng hơn - ca múa cho cảnh tượng hòa hợp.
"Đại sư nói, lần trước nàng có ở đây, " Hoành Khuynh nói, nhưng vẫn chỉ nhìn cửa điện, "đáng tiếc ta không nhận ra nàng."
"Khi đó Lưu Quang rất tầm thường, không dám được vào mắt điện hạ ạ." Lưu Quang nói.
"Nàng không oán ta vì đã không nhận ra nàng?" Hoành Khuynh nghi vấn.
"Lưu Quang sao dám." Lưu Quang cúi người, đáp lại: "Khi đó, nếu ta là điện hạ tất nhiên cũng sẽ như vậy thôi. Huống chi lúc ấy điện hạ còn ôm bức họa của ta nữa mà, Lưu Quang đã rất thỏa mãn rồi."
Hoành Khuynh trầm mặc một lúc, lại hỏi: "Nàng thật sự không oán ta?"
"Không oán!" Lưu Quang nghiêm túc nói.
"Vậy thì vì sao..." Hoành Khuynh giống như có vẻ thống khổ liền ghé mắt đến, nhưng nói đến một nửa thì ánh mắt lại trở lại tiền phương. Miệng cũng đóng chặt.
Vấn đề này tuy Lưu Quang chưa nghe xong nhưng cũng nghĩ ra ý Hoành Khuynh muốn hỏi là gì, nhưng xa xa đã truyền đến tiếng chuông.
Nghe nói con đường đến Hoàng Tuyền sẽ có Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn đường. Hoàng Tuyền tăm tối, sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cho nên chỉ có thể nghe được tiếng chuông của quỷ soa mà lặng lẽ đi theo. Mặc dù không phải là lần đầu tiên Lưu Quang nghe được tiếng chuông của Túc Mệnh, nhưng giờ phút này - đột nhiên Lưu Quang lại thấy lạnh sống lưng: nàng nắm chặt áo và cắn răng, nhưng ngoài mặt không dám lộ ra chút khác thường nào. Nàng không có sợ người bên cạnh nhìn ra cái gì, mà nàng sợ ánh mắt lợi hại của người đang bước vào. Phải, gần đến giờ khép lại cửa ải rồi nhưng Lưu Quang biết mình sợ - sợ ánh mắt của Túc Mệnh - vì thế nàng muốn trốn.
Túc Mệnh bước vào đại môn, đã nhìn đến hai người ngồi trong đại điện. Túc Mệnh mặc trường bào pháp sư. Đội cao mạo bảo thạch màu tím, bên phải của mạo còn có một lông chim khổng tước. Nhưng hôm nay Túc Mệnh không có che mặt mà là đeo mặt nạ nửa mặt màu trắng. Mặt nạ chỉ che một nửa bên trái khiến gây cảm giác quỷ dị cho người nhìn - khi ngươi nhìn bên này thì ngươi sẽ quên bên kia; mà khi ngươi chỉ nhìn bên kia thì ngươi sẽ quên luôn là có cái mặt nạ lạnh lẽo đang ở đó; cuối cùng ngươi chỉ có thể nhìn chính giữa - mà nếu người nhìn ở chính giữa lâu thì ngươi lại thấy choáng váng. Và Lưu Quang đã có ngay cảm giác này. Chỉ là khi nàng nhìn đến lông mày Túc Mệnh - ở giữa có chu sa đỏ thẫm thì nàng đã như thế - càng miễn bàn đến chuyện nhìn thẳng mắt Túc Mệnh.
Túc Mệnh rung chuông, đi đến trước mặt Hoành Khuynh và Lưu Quang.
Hoành Khuynh đứng dậy, xoay người nâng Lưu Quang dậy, sau đó cười nói: "Chuẩn bị trong gấp rút, hi vọng đại sư không trách."
"Ta chỉ là người hành pháp, " Túc Mệnh nói. "Nhận lễ là các ngươi."
Lưu Quang chỉ đưa mắt nhìn cái chuông. Tiếng chuông nghe không có thanh thúy như bình thường - mà cũng không có trầm - Lưu Quang nhất thời không hình dung ra loại tiếng này, nàng chỉ có thể âm thầm đoán là tiếng chuông trên đường Hoàng Tuyền có lẽ cũng như vậy.
"Vậy, đại sư, xin mời!" Hoành Khuynh làm cái thủ thế.
Cửa đại điện vẫn rộng mở, người trong điện cũng không có đi ra ngoài, Túc Mệnh suy nghĩ một chút mà cũng không nói gì thêm. Rồi nàng bắt đầu đốt nhang. Ngoài cửa không có gió, trong điện tự nhiên cũng vậy; khói nhang đương nhiên sẽ bay thẳng; ngọn nến cũng không đung đưa. Mà đung đưa, chính là Túc Mệnh. Tiếng chuông đột ngột mãnh liệt, Túc Mệnh vung tay áo, quay một vòng và bắt đầu múa ở trước mặt Hoành Khuynh và Lưu Quang. Túc Mệnh đã từng múa, nhưng không có điên cuồng như lần này: nàng chạy khắp các góc trong điện, rồi đột nhiên sẽ hiện ra ở sau bình phong, và cũng có thể rơi xuống bên phải đại điện. Nhưng đại đa số, Túc Mệnh chỉ khởi vũ tại tiền phương của Hoành Khuynh và Lưu Quang.
"Hình như, lần trước đại sư không có nghiêm túc như thế này." Hoành Khuynh chợt nói.
Môi Lưu Quang nhúc nhích nhưng không nói. Nàng vẫn dõi theo Túc Mệnh di động và thỉnh thoảng sẽ lộ ra thần sắc kinh diễm. Và khi đó, nàng không thể tránh né đụng phải mắt Túc Mệnh vì khi đó, Túc Mệnh sẽ che nửa mặt bằng tay áo và công khai nhìn Lưu Quang không nháy mắt, giống như đã qua mấy trăm năm chưa gặp nhau lần nào. Khi Túc Mệnh buông tay áo, nàng đóng mắt, rồi lại mở - bộ dáng niệm thần chú. Lưu Quang biết, Hoành Khuynh ở đây, nàng không thể biểu hiện rõ ràng. Nhưng khi chạm mắt với Túc Mệnh luôn sẽ làm cho hai người dây dưa... Khi Túc Mệnh dời mắt, Lưu Quang mệt nhọc giống như vừa mới bôn ba ngàn dặm vậy, cho nên nàng cũng chỉ có thể rũ mắt mà thở.
Hoành Khuynh nói: "Nàng có nghe qua lời đồn chưa?"
Lưu Quang nói: "Lưu Quang không biết điện hạ ám chỉ điều gì."
"Về tai tiếng của hoàng thất Ngạn Quốc." Hoành Khuynh vuốt lạc tuệ bên hông, lơ đãng nói. "Nghe nói Thất đệ của hoàng đế Ngạn Quốc là đoạn tụ."
Lưu Quang sững sờ - nàng không biết Thất đệ của hoàng đế Ngạn Quốc là ai, mà cũng không biết đoạn tụ là gì.
"Đoạn tụ, nàng không biết sao?" Hoành Khuynh nhìn Lưu Quang.
"Không biết ạ." Lưu Quang lắc đầu, nhìn Hoành Khuynh, lại vội nhìn đi nơi khác bởi vì Túc Mệnh đã múa tới trước mặt.
Lưu Quang chưa bao giờ biết Túc Mệnh mềm mại như thế; Túc Mệnh đưa lưng về bàn trà nhưng lại chậm rãi ngửa người ra sau, không cần tốn nhiều sức đã có thể nhìn được Lưu Quang. Mà cái chuông thì như con thoi đi qua đi lại giữa nàng và Hoành Khuynh. Cuối cùng, không biết từ chỗ nào Túc Mệnh vẫy ra một ít bột phấn. Bột phấn bay lên rồi đột nhiên biến mất, Hoành Khuynh đành phải đóng miệng, nhìn Túc Mệnh tác pháp.
Thì ra trong miệng Túc Mệnh vẫn thì thào, song phải đến gần mới phát giác được. Mà dù là gần như thế nhưng cũng không ai nghe được là cái gì - nó giống như là một âm thanh ở một nơi xa xôi nào đó chứ không phải ngôn ngữ của thế nhân. Túc Mệnh vừa từ từ thẳng người, vừa trở mình hướng tới Lưu Quang, Lưu Quang bị ép phải nhìn - và cũng là vì gần như thế mới có thể nhìn thấy mắt Túc Mệnh thật sáng ngời; cơ hồ xuyên thấu tận nội tâm Lưu Quang. Lưu Quang lại tránh đi rất nhanh; mà Túc Mệnh cũng đã mở bước chân, tiếng chuông cũng cao thấp kì lạ.
Hoành Khuynh sắp phát điên. Hắn cảm thấy có ảo giác - mà ảo giác này vốn cũng không mãnh liệt - nhưng hiện tại hắn nghĩ rằng: vô luận là điệu vũ, hay tiếng chuông hay bột phấn vừa rồi đều là một loại mê hoặc. Mà người bị mê hoặc là thái tử phi Lưu Quang đang ở bên cạnh hắn chứ không phải ai khác. Tri Ngọc đại sư giống như luôn hướng về Lưu Quang mà mời mọc; vô luận là động tác tay áo hay ánh mắt vô tình phóng tới - nó giống như đang cổ động Lưu Quang hãy đi cùng nàng! Hắn ảo giác rằng Lưu Quang đã nghểnh cổ ra trước, thân mình cũng hơi nghiêng, giống như sẽ tùy thời đứng dậy và không quay đầu lại theo sát Tri Ngọc đại sư rời khỏi!
Loại này ảo giác chậm rãi quay Hoành Khuynh lại suy đoán kia, hắn dần tỉnh táo lại, tiếp tục nói chuyện cùng Lưu Quang: "Nàng không hiểu đoạn tụ là gì à?"
Lưu Quang không biết vì sao hắn dây dưa vấn đề này, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Xin điện hạ chỉ giáo."
"Thất vương gia Ngạn Quốc, chỉ yêu đàn ông, đã hiểu chứ?" Hoành Khuynh hơi cười lạnh nói. "Hắn nuôi dưỡng nam tử ở trong phủ, giống như đồ chơi."
Lưu Quang lúc này thật sự ngây dại. Nàng trăm triệu không ngờ Hoành Khuynh sẽ nghĩ đến phương hướng này. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng thong thả của Túc Mệnh mà tự nhiên tuyệt vọng. Vừa lúc Túc Mệnh chợt xoay người và vừa nhấc đầu, thân mình cũng hơi chậm chạp một chút.
Lưu Quang nở nụ cười, Túc Mệnh lại hướng bên này mà đến.
"Kỳ thật đừng nói là Thất vương gia Ngạn Quốc, bên cạnh chúng ta cũng không thiếu vài người thích nuôi dưỡng luyến đồng tìm việc vui." Hoành Khuynh rất nhanh nói cho hết lời, sau đó lại đóng miệng.
Lúc này, Túc Mệnh xẹt qua gần bọn họ; nàng có nhìn Lưu Quang mà Lưu Quang né tránh.
Sao thế này!? Trong lòng Túc Mệnh có muôn vàn nghi vấn. Mà Lưu Quang, tuy rằng né tránh ánh mắt nhưng vẫn tinh vi lắc đầu.
"Nàng không tin?" Hoành Khuynh tưởng nói hắn, hắn nói tiếp. "Thế gian bách thái, nàng quá ngây thơ rồi." Hoành Khuynh thấy Túc Mệnh lại đi rồi, nói: "Lấy Tri Ngọc đại sư trước mắt đi, nàng biết không, nghe nói thân phận của nàng là chung thân không thể lập gia đình."
Trong lòng Lưu Quang lặng như tờ, nàng nói: "Thái tử điện hạ, rốt cuộc người muốn nói cái gì?"
"Ta đã biết cái ý mờ ám trong mật thư rồi." Hoành Khuynh nói, đem cái chén phóng tới trước mặt Lưu Quang, rồi rót rượu.
Lưu Quang cúi đầu nhìn nó.
"Đây là một chén nước." Hoành Khuynh giải thích.
Vốn còn tưởng là rượu, thì ra không phải. Chỉ là nước bình thường. Nghe nói nước quá trong ắt không có cá, vậy chén nước này, hắn lại muốn làm gì?
tï}u˰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.