Trans: Thanh Trà “Nhưng cậu gọi tôi đến mà.” Tuy Lâm Bạch Du không rõ sao tâm trạng Tùy Khâm lại thay đổi, nhưng vẫn nói: “Có gì mà không yên tâm đâu.” Cô và anh cũng không phải lần đầu tiên ở riêng với nhau. Lâm Bạch Du mặc kệ biểu cảm của Tùy Khâm, xác định hôm nay anh không làm việc ở quán mới yên tâm, lại hỏi: “Tôi có đồ gì quên ở chỗ cậu à?” Anh chưa từng nhận không ý tốt của cô, vì vậy đồ ở chỗ anh đều phải là báo đáp hợp lý, không liên quan gì đến cô mới đúng. Tùy Khâm rời khỏi chỗ bên cạnh cô, Lâm Bạch Du đi theo sau. Quán xiên nướng ban ngày không một bóng người, Phương Vân Kỳ và Tề Thống đều không ở đây, còn về chủ quán, cô mới chỉ gặp hai lần. Tùy Khâm lấy một thứ từ trên giá xuống, đưa qua đó. Lâm Bạch Du nhìn vào thẻ nhớ nhỏ trong lòng bàn tay anh: “Đây là gì, thẻ nhớ của điện thoại cậu à?” Tùy Khâm nói: “Điện thoại ai lại dùng loại thẻ này?” Lâm Bạch Du nghĩ thầm cũng đúng, cầm lấy nó. Móng tay cô được cắt rất mượt, không dài, nhưng dù sao vẫn có, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Tùy Khâm, tựa như sợi lông vũ lướt qua. “Bộ nhớ camera giám sát.” Đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói của cậu thiếu niên. Lâm Bạch Du đột ngột ngẩng đầu lên, chạm vào cằm và yết hầu của anh. Tùy Khâm lạnh nhạt nói: “Ai nói với cậu, bên trong bên ngoài đều không có camera đấy.” Lâm Bạch Du nhanh chóng hoàn hồn lại, đây là thẻ nhớ của camera? Anh gọi cô đến, là để đưa cái này cho cô sao? Lòng cô bỗng trào dâng cơn sóng lòng chi chít. “Cậu giúp tôi lấy camera à? Cậu lấy kiểu gì đấy? Lấy ở đâu?” Tùy Khâm: “Tiện tay.” Anh né tránh ánh mắt của cô: “Cửa hàng tiện lợi bên cạnh.” Lâm Bạch Du bỏ qua luôn hai chữ của câu trên, cô nắm thẻ nhớ trong tay, hơi cộm ở rìa lòng bàn tay. Có những người thích làm nhưng không thích nói, mà Tùy Khâm vừa khéo chính là loại người này. “Tùy Khâm, tôi đã nói từ đầu rồi, cậu là người tốt.” Cô hơi lắc lư: “Cảm ơn cậu.” Tùy Khâm nhìn cô: “Chưa làm tổn hại gì đến cậu, nên tôi là người tốt?” Lâm Bạch Du: “Cậu cũng chưa làm hại đến người khác nữa mà.” Tùy Khâm: “Hôm nay là người tốt, ngày mai thì chưa chắc.” Lâm Bạch Du cong mắt: “Vậy ngày mai làm một người bình thường, không làm người xấu là được.” Dường như cô nói gì cũng rất có lý. Tùy Khâm ngước mắt lên: “Cậu không cần vào học à?” Lâm Bạch Du thấy anh đuổi mình đi, đổi chủ ý: “Không phải giờ học trên trường, vào muộn cũng không sao, thầy rất thích tôi, sẽ không nói tôi đâu.” “...” Lần đầu tiên Tùy Khâm thấy gương mặt của thiếu nữ xuất hiện nét hả hê. Lâm Bạch Du tiện thể nói: “Tùy Khâm, đợi đến ngày có thành tích thật sự của cậu, tất cả thầy cô đều sẽ tự hào về cậu đấy.” Cô cũng giống với tụi Phương Vân Kỳ, tin rằng anh đang giấu dốt. Hoặc là để người khác không chú ý, hoặc là có lý do nào khác. Ngồi khoảng mười phút trong quán xiên nướng không có một bóng khách, Lâm Bạch Du mới đứng dậy định đi, lúc đến chỗ cửa, lại nói một câu. “À đúng rồi, thời gian từ tối nay đến ngày mai của cậu đều là của tôi đấy.” - Lâm Bạch Du về đến phòng vẽ, đã vào học được hai mươi ba mươi phút, cô vào muộn, dĩ nhiên là bước vào dưới ánh mắt của mọi người. Thấy cô về tay không, Trương Cầm Ngữ rất khó hiểu. Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm thấy người vứt bức tranh, nó nhắc nhở cô ta từng giây từng phút, rất có thể là cái miệng nói xằng nói bậy của mình đã gây ra chuyện này, không hỏi lấy một chữ. Lâm Bạch Du cho tay vào trong túi, đầu ngón tay chạm vào thẻ nhớ. Tùy Khâm tốt quá đi mất. Người như thế này, tại sao người nhà anh không biết trân trọng nhỉ. Nếu anh rời khỏi đường Nam Hòe, có lẽ sẽ sống rất tốt, giống như Lâm Bạch Du chật vật ở đường Nam Hòe trong giấc mơ, rời khỏi đó, là được giải thoát rồi. Lâm Bạch Du đang nghĩ cách, thì bị chọc một cái. Cô quay đầu, Trương Cầm Ngữ đang mở to mắt: “Đến rồi!” Lâm Bạch Du vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Trương Dương nhìn qua đó: “Các em đều giống Tiền Bằng Trình, muốn xem bức tranh của Lâm Bạch Du ra sao à?” Những người khác gật đầu, có người lắc đầu. Tiền Bằng Trình, Lâm Bạch Du quay sang phía bên trái mình. Từ hôm bắt đầu học, cậu ta đã ngồi ở đây, từ đó về sau lúc nào cũng ngồi bên cạnh cô. Trương Dương nói: “Chuyện này thầy đã quyết rồi.” Tiền Bằng Trình đáp: “Thưa thầy, bạn học Lâm Bạch Du đã được chọn rồi, bọn em muốn xem tranh thì có gì mà không được?” Lâm Bạch Du mở lời đúng lúc: “Cậu thấy tôi vẽ không đẹp à?” Tiền Bằng Trình ngay lập tức nói: “Tôi không có ý đó.” Lâm Bạch Du: “Vậy thầy giáo chọn tôi rồi, nghĩa là thầy đã có câu trả lời, cậu cứ nhất quyết muốn xem tranh của tôi làm gì.” Ánh mắt cô sáng rực nhìn cậu ta. Tiền Bằng Trình chạm mắt với cô, thấy Trương Dương không muốn mang tranh ra, Lâm Bạch Du thì lại tràn đầy tự tin: “Có gì không thể xem à?” Lâm Bạch Du nhớ lại, tiết trước hình như cậu ta đã hỏi cô vẽ cái gì. Dù gì người có thể vứt tranh, ban đầu sẽ không từ thủ đoạn, cũng giống như Trương Cầm Ngữ đã nói, đến Trương Cầm Ngữ cũng biết thủ đoạn này không thông minh. Chắc chắn còn chưa làm rõ tình hình của cô. Trương Cầm Ngữ không kiềm lòng được mà chất vấn: “Anh muốn xem thế cơ à?” Lúc trước thấy cậu ta tìm Lâm Bạch Du nói chuyện, còn tưởng cậu ta muốn theo đuổi Lâm Bạch Du, thế mà bây giờ lại lộ nguyên hình rồi. Tiền Bằng Trình nói: “Mọi người đều rất muốn xem mà.” “Tiền Bằng Trình…” Trương Dương gật đầu với Lâm Bạch Du, sau khi xảy ra chuyện vứt tranh, tác phẩm của bọn họ đều được giữ ở chỗ thầy ấy. Lâm Bạch Du lại nói: “Trước khi xem tranh thì xem một thứ này trước.” “Thầy ơi, em mượn máy tính và máy chiếu của thầy một chút.” Tuy Trương Dương không rõ vì sao nhưng vẫn đồng ý. Lâm Bạch Du nhét thẻ nhớ vào trong, cô vẫn nhớ mốc thời gian tối hôm đó, phòng vẽ Trương Dương ở tầng 2, phải đi từ cầu thang xuống để đi vào phố. Cửa cầu thang này vừa khéo ở đối diện cửa hàng tiện lợi, cách đường chỉ có hai ba mét, dĩ nhiên nằm trong phạm vi quay của camera. Máy chiếu chiếu ra hình ảnh. Những người khác trong phòng vẽ đều không hiểu chuyện gì. “Đây là gì?” “Quay gì đấy?” “Nhìn giống hình thu được của camera giám sát.” Tuy camera không rõ ràng, nhưng thắng ở khoảng cách gần, góc trên bên phải màn hình, cửa sổ kính phòng vẽ bị đẩy ra, một tờ giấy rơi phơ phất. Lâm Bạch Du nói: “Hôm đi học nửa tháng trước. có người vứt tranh tôi nộp đi.” Ống kính không quay được người mở cửa sổ. “Cái gì? Vứt tranh?” “Ai làm thế?” “Nhìn giống con trai.” Trong tiếng của mọi người, xuất hiện một câu: “Thế cậu được chọn kiểu gì?” Không chút nghi ngờ, lại là Tiền Bằng Trình nói. Chỉ là, cậu ta không ngờ câu của cậu ta dài nhất, đúng lúc mọi người ngừng lại, lộ ra cậu ta. Tiền Bằng Trình cuống mất hai giây. Lâm Bạch Du: “Đừng vội, tiếp tục xem tiếp đi.” Chỉ khoảng một phút sau, cửa cầu thang xuất hiện một bóng người. Phòng vẽ có tổng cộng mười mấy học sinh, trong thời gian một tháng, đều biết dáng vẻ của những người khác, đều nhận ra đó là Tiền Bằng Trình. Lâm Bạch Du tua về trước lúc anh ta vứt tranh: “Tiền Bằng Trình, anh là người duy nhất rời đi rồi lại quay lại trong khoảng thời gian vứt tranh đấy.” Tiền Bằng Trình chạm vào ánh mắt của cô: “...Tôi đi vệ sinh không được à?” Lâm Bạch Du không nhịn được cười: “Được chứ, anh đi mười lần cũng được. Nhưng anh quên cánh tay anh vươn ra lúc vứt tranh, bị quay lại rồi à?” Cô không nói thì thôi, vừa nói, sức chú ý của mọi người đều đổ dồn vào bộ quần áo. Hôm ấy Tiền Bằng Trình mặc áo kẻ ngang, cả phòng vẽ có mỗi anh ta mặc như thế, vừa vươn cánh tay, quả thật là quay lại được tay áo kẻ ngang. “Anh không nhận cũng không sao.” Lâm Bạch Du chặn trước lời của cậu ta: “Tay anh cầm trực tiếp vào tranh, vẫn còn vân tay đấy.” Tiền Bằng Trình ngớ người ra. Ý gì vậy, chẳng phải tranh đã bị vứt rồi sao? Lấy đâu ra vân tay? Lâm Bạch Du dường như bấy giờ mới nhớ ra điểm chính: “Ban nãy quên nói, tranh của tôi chưa mất, tối hôm đó đã tìm lại được rồi.” Người khác:?? Cả phòng vẽ đều cảm thấy mình đang bị đưa đi đưa lại, một hồi kinh ngạc, rồi lại ổn định, lắc tới lắc lui. Lâm Bạch Du biết chuyện này báo cảnh sát cũng vô ích, quá nhỏ. Nếu cậu ta trộm tranh của cô, còn có thể gọi là đánh cắp, nhưng cậu ta chỉ vứt thôi, nói nhỏ thì là bộc phát nhất thời, lớn hơn chút thì là cố tình ghen ghét. Trương Cầm Ngữ lớn tiếng: “Cuối cùng cũng bắt được người rồi! Hôm đó tôi là người cuối cùng ra về, làm như kiểu là tôi vứt ý!” “Anh nói anh đi vệ sinh, nhưng hôm đó tôi vừa đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc gặp anh đang đi về phía tôi, nhà vệ sinh ở đằng sau, anh đi nhà vệ sinh ở chỗ nào thế hả?” Cả phòng vẽ bàn luận xôn xao. “Thầy Trương, em không muốn học cùng loại người này.” “Đúng vậy, nói không chừng lần sau người bị vứt tranh là bọn em đấy.” “Nhỡ tranh vẽ ra lại bị động tay động chân thì làm sao?” Trương Dương nhìn Lâm Bạch Du, chỉ thấy học sinh này của mình vừa có lí luận vừa đủ chứng cứ, cao siêu hơn thầy nhiều, thầy ấy xúc động trong lòng. Thầy ấy đã có quyết định từ lâu: “Tiền Bằng Trình, em vẫn phải xin lỗi Lâm Bạch Du đấy.” Dưới ánh mắt của mọi người, Tiền Bằng Trình chỉ muốn chạy khỏi phòng vẽ ngay lập tức, nắm chặt tay: “Xin lỗi, anh thấy em vẽ đẹp quá, nhất thời bị ma quỷ dụ dỗ…” Lâm Bạch Du: “Tôi không chấp nhận.” Ghen ghét là chuyện thường tình của con người, nhưng bởi vì ghen ghét mà làm ra chuyện xấu, thì đó là tâm địa xấu xa. Không chỉ vậy, lúc trước ngoài mặt Tiền Bằng Trình còn tỏ ra niềm nở với cô, sau lưng thì lại làm ra loại chuyện này, trong ngoài bất nhất. Cậu ta xin lỗi bởi vì bị phát hiện, bị vạch trần, bị bắt ép, chứ không phải thật lòng. Lâm Bạch Du bị não úng nước mới tha thứ cho cậu ta. Trương Dương nói: “Phòng vẽ của thầy không chứa được kẻ nhiều suy tính, hết buổi học này xong, sau này em không cần đến học nữa.” Tiền Bằng Trình ngẩng phắt đầu lên. Mấy học sinh trong phòng vẽ học trường Minh Nghệ, sau khi trở về, chuyện này chắc chắn sẽ được lan truyền trong trường Minh Nghệ. - Trước khi buổi học kết thúc, Trương Dương mang bức tranh của Lâm Bạch Du ra ngoài. Nhìn thấy cấu trúc và màu sắc trên bức tranh, chưa nói đến người khác, mà ngay cả Lý Văn cũng tin phục. Cùng một cảnh, anh ta chắc chắn sẽ không nghĩ tới dùng những màu sắc tuyệt đẹp như vậy. Họ là người học vẽ tranh, có thể nhìn thấy rõ ràng hơn những người bình thường. Trương Dương nghiêm túc nhìn về phía các học trò của mình. “Mỗi người đều không giống nhau, có những người trời sinh nhạy bén với màu sắc, có những người có trí tưởng tượng phong phú, có những người cấu tứ khéo léo, nhưng chỉ dựa vào mấy thứ này cũng không có tác dụng gì.” “Khi em mang trong mình tình yêu và nỗ lực vì nó, mỗi bức tranh của em đều là độc nhất vô nhị, mất đi tình cảm, sẽ trở thành giày vò.” “Người vẽ đẹp vẫn đang ra sức vẽ tranh, người vẽ chưa đẹp, còn cố gắng quy chụp tất cả đều thuộc về những người có thiên phú, thì cả đời cũng không thể vẽ đẹp được.” “Tan học thôi, tuần sau không cần học nhé.” Tuần sau Lâm Bạch Du phải đi tham gia cuộc thi với Trương Dương. Bởi vì chuyện của Tiền Bằng Trình, hôm nay tan học muộn hơn bình thường một chút, cộng thêm bây giờ là đầu tháng 11, trời tối sớm hơn lúc trước. Lâm Bạch Du vừa đứng dậy, đã nhận được ánh mắt của mấy cô con gái. Trương Cầm Ngữ như gà mẹ, cảnh giác với người ngoài, đi theo cô: “Tinh Tinh, chúng ta đi ăn xiên nướng chúc mừng đi! Hôm nay là cuối tuần.” “Cậu đi để ăn xiên nướng à?” Lâm Bạch Du vạch trần cô ta. “Đúng rồi!” Trương Cầm Ngữ mặt dày thừa nhận. “Thế thì chắc cậu phải thất vọng rồi.” Trương Cầm Ngữ không hiểu lời này của cô lắm. Còn chưa ra khỏi phòng vẽ, Lâm Bạch Du đã bị Tiền Bằng Trình chặn đường lại: “Anh đã xin lỗi rồi, sao em lại không chấp nhận? Anh còn bị thôi học.” “Sao tôi phải chấp nhận? Anh bị đuổi học thì liên quan gì đến tôi?” Lâm Bạch Du nhìn cậu ta: “Trông tôi giống Thánh mẫu lắm à? Anh hại thì tôi tôi còn phải khen anh vứt rất tốt à?” Trương Cầm Ngữ tiếp lời: “Đúng đấy!” “Từ lúc vứt tranh đến bây giờ, đã được nửa tháng rồi, anh không những không chủ động nhận lỗi, còn không muốn nhận. Đến hôm nay, anh còn nói chuyện với tôi.” Lâm Bạch Du không chút nể nang: “Đáng ghét thật đấy.” Mấy người chưa rời khỏi phòng vẽ nhao nhao nhìn qua đó. Câu này nói cũng thẳng thắn thật. Những người vốn còn muốn khuyên nhủ, nghe tới đây, chỉ biết xoa tay, đúng là hơi đáng ghét thật, nếu là bọn họ, bọn họ cũng không thể tha thứ. Lâm Bạch Du vượt qua cậu ta, đi thẳng ra phố ăn vặt. Sắc trời đã tối mịt, phố ăn vặt đã lên đèn, mà quán xiên nướng chỉ có hai người ở đó, là Phương Vân Kỳ và Tề Thống. Cuối cùng Trương Cầm Ngữ đã hiểu lời của Lâm Bạch Du có ý gì. “Cậu có năng lực tiên tri à?” “Không có, tôi chỉ có sao năng lực thôi [*].” [*] Sao năng lực, đồng âm với siêu năng lực, sao là tiền giấy, sao năng lực chỉ người có rất nhiều tiền. Chỉ có điều, bấy giờ từ sao năng lực vẫn chưa xuất hiện, vì vậy không ai hiểu trò đùa của Lâm Bạch Du. Tùy Khâm không có ở quán, Phương Vân Kỳ lén lút nói với cô: “Hôm nay thế mà nó lại không đi làm, lần đầu tiên thấy A Khâm lười biếng.” Lâm Bạch Du phản bác: “... Sao lại gọi là lười biếng, là nghỉ ngơi hợp lý.” Phương Vân Kỳ: “Ờ.” Cậu vẫn chưa biết Tùy Khâm bị thương. Lâm Bạch Du không ở lại quán xiên nướng với Trương Cầm Ngữ, mà vào quán bên cạnh mua một bát cháo bí đỏ mang về, đi đến đường Nam Hòe. Đây là lần thứ hai cô đến. Không sáng rực ánh đèn như phố ăn vặt, ở đây chỉ có lác đác mấy nhà bật đèn, phần lớn nơi này bị bóng tối nuốt chửng. Cô dừng ở đầu đường, thấy Vương Quế Hương đang cắn hạt dưa ở tiệm tạp hóa, chiếc TV treo bên trên giá hàng đang chiếu phim truyền hình. Thấy cô đến, Vương Quế Hương vẫn nhớ ra cô. “Đến tìm Tùy Khâm à?” Bà ấy nhìn phát là đoán được mục tiêu của cô. Lâm Bạch Du mỉm cười: “Sao thím biết?” Vương Quế Hương bật cười: “Còn không nhìn xem thím này là ai, số muối thím ăn còn nhiều hơn số con đường mà cháu đã từng đi qua đấy.” Lâm Bạch Du cảm thấy hai thứ này chẳng liên quan gì đến nhau cả. Cô gửi tin nhắn cho Tùy Khâm. Sau đó vừa đi vào trong, vừa đếm thời gian, có mấy nhà chưa đóng cửa nhìn chằm chằm vào cô gái lạ mặt này. Giây thứ 19, chỗ không xa Lâm Bạch Du vang lên tiếng bước chân. Là Tùy Khâm. Anh đang đi về phía cô. Trái tim Lâm Bạch Du đập nhanh hơn một chút, trên con đường Nam Hòe vừa yên tĩnh mà vừa hỗn loạn này. Cô nhìn gương mặt anh, nếu không có phiền phức và trắc trở thế này thế kia, anh có năng lực, ông trời hẳn sẽ thiên vị Tùy Khâm đấy nhỉ. Lâm Bạch Du hỏi: “Sao cậu đi rồi cũng không nói với tôi.” Cô vốn tưởng Tùy Khâm sẽ hỏi cô đến làm gì, kết quả là Tùy Khâm chỉ nói một câu: “Đi về.” Anh ngừng một chút, đến để mang một bát cháo đến? “Cậu chắc chắn chưa ăn.” Lâm Bạch Du đưa cháo, nói thật: “Thực ra tôi không thích con đường này.” Trong giấc mơ, cô sống quá khốn khổ ở con đường này. Con đường này, là nơi cô chịu đựng mọi gian khổ. Tùy Khâm dĩ nhiên hiểu thành cô ghét cái nghèo ở đây, sự bẩn thỉu ở đây, ánh mắt nồng đượm sâu xa. “Vậy thì đừng đến nữa.” Lâm Bạch Du cong môi: “Lúc cậu không có ở đây, tôi sẽ không đến.” Tôi chỉ đến vì cậu thôi. ** “Cậu là đến vì tôi.” - -----oOo------