Chiều Khâm (Chiều Hư Phản Diện)

Chương 25: Mày xứng không?





Lâm Bạch Du đang xem chăm chú, không ngại bị vỗ, vừa quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy v0m ngực Tùy Khâm, cô lùi về phía sau một bước, áp sát vào lưới chắn.
Bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn anh, có hơi ngạc nhiên mừng rỡ: “Sao cậu lại đến rồi?”
Tùy Khâm không nói gì, nhấc cao tay phải lên.
Một chiếc túi đang treo trên ngón tay anh.
Lâm Bạch Du có thể nhìn thấy bên trong đựng hộp cơm, trước là ngờ vực, một chớp mắt sau mới hiểu. Anh đến mang đồ ăn cho cô.
Cô nhận lấy, mở túi ra, bên trong quả thật là món cơm chiên trứng cô đã gọi lúc trước: “Chẳng phải tôi đã nói là đợi lát ăn sau sao?”
Tùy Khâm ồ một tiếng: “Đã chiên rồi.”
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, lúc mình đi vẫn chưa chiên mà.
Chẳng lẽ anh lại làm sau khi cô đi sao!
Châu Mạt nhìn anh, lại nhìn Lâm Bạch Du, che miệng lại, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng gì đó, hai người này thân thiết như thế từ lúc nào vậy?
“Tùy Khâm có lòng mua đồ ăn cho cậu à?”
“Không phải, tớ mua đấy.” Lâm Bạch Du nói.
Châu Mạt chớp mắt: “Còn có dịch vụ giao hàng à?”
Lâm Bạch Du liếc nhìn Tùy Khâm, nhỏ tiếng suy đoán: “Chắc là có đấy.”
Nhưng cô chưa thấy bao giờ.
Nếu là anh chỉ mang đến cho mỗi mình cô, có phải nghĩa là Tùy Khâm cũng đang thay đổi không.
Tùy Khâm dường như đang trở nên dịu dàng.
Thiếu niên đút tay vào túi, đứng trước cô trông vào trong sân bóng rổ.
Anh cao hơn cô một cái đầu, cho nên hoàn toàn không lo cô có thể che mất mình.
Đang nói chuyện, bên cạnh có người đi đến, giọng nói ngọt ngào: “Tùy Khâm, anh có mang món ban nãy em gọi ở quán các anh đến không?”
Từ Phi Phi nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay Lâm Bạch Du.
Tùy Khâm nghiêng mặt: “Không.”
Từ Phi Phi cắn môi: “Sao anh lại mang cho chị ta…”
Hại cô ta ban nãy rõ là mất mặt.
Lâm Bạch Du kéo tay áo Tùy Khâm: “Có thể là cậu ấy cầm không xuể.”
Vẻ mặt Tùy Khâm lạnh nhạt: “Cậu gọi món với tôi à?”
Tất nhiên là không phải, lúc Từ Phi Phi gọi món, anh đang ở phía sau, cô ta chỉ có thể nói với Phương Vân Kỳ.
Cô ta không muốn rời đi như thế này: “Anh với Phương Vân Kỳ thì có gì khác nhau? Đều làm ở cùng một quán.”
Tùy Khâm thu lại ánh mắt: “Có, cậu phải tìm nó.”
Không nhiều không ít người biết chuyện Tùy Khâm đi làm thuê, nhưng rất ít người biết làm ở đâu, dù sao thì có khá ít học sinh cấp 3 đến chỗ Minh Nghệ.
Hôm nay chẳng khác nào Từ Phi Phi vạch trần triệt để chuyện này.
Số học sinh cấp 3 cần đi làm thuê luôn chiếm số ít, những người có điều kiện gia đình bình thường rất ít khi đi làm thuê.
Bởi vì chơi bóng rổ xuất sắc, Tùy Khâm nổi tiếng ở những trường khác, được đám con gái âm thầm mến mộ, ngay lúc này, có một vài thứ đã bị truyền ra ngoài.
Vẻ gọn gàng đẹp đẽ của Tùy Khâm, là do anh cố gắng tìm cách sinh sống mới có được.
Giá trị quan chưa cố định đã định sẵn sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của một số người, ngay lúc này, Tùy Khâm đang rơi chầm chậm từ trên trời xuống.
“Nhà nghèo lắm à? Nên mới ra ngoài đi làm thuê?”
“Chắc thế đấy, tôi còn tưởng cậu ta nhiều tiền lắm chứ.”
“Sao thế được, cậu ta mặc trông rất bình thường, lúc trước Hoàng Trạch nói là thật.”
Từ Phi Phi nghe thấy tiếng bàn luận, có hơi hoảng hốt lo sợ: “Em… Em không cố tình nói ra đâu… Tùy Khâm, em…”
Tùy Khâm đã quen với kiểu chỉ trích này từ lâu rồi, sắc mặt không đổi.
Không có gì không tốt cả, anh dựa vào đôi tay của mình, cũng chẳng phải đi ăn xin.
“Làm thuê thì làm sao.” Lâm Bạch Du đã nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tăng âm lượng lên: “Sau này các cậu tốt nghiệp chẳng phải cũng cần đi làm à, các cậu đều có thể làm sếp, tiền rơi từ trên trời xuống chắc?”
Mọi người đâu có nghĩ đến điểm này, bọn họ mới là học sinh cấp 3.
Nghe Lâm Bạch Du nói vậy, hình như chuyện Tùy Khâm đi làm quả thật không có gì, cha mẹ của bọn họ chẳng phải cũng đang đi làm sao?
Sao Tùy Khâm thì lại không được.
Sức chú ý của mọi người lại đổ dồn lên người Lâm Bạch Du, cô gái xinh đẹp nhường này lại còn lương thiện đến thế, sao lại không phải học sinh trường mình nhỉ.
Cùng lúc Từ Phi Phi thấy tình thế thay đổi, thở phào nhẹ nhõm, cô ta rất tức tối nhìn Lâm Bạch Du, cô ta cũng nghĩ như thế, sao lại để Lâm Bạch Du nói ra.
Bây giờ thì hay rồi, chắc chắn cô ta đã mất hết ấn tượng tốt trong mắt Tùy Khâm.
Có vụ này, giờ cô ta cũng chẳng dám đi tìm Tùy Khâm nữa.
Tùy Khâm cúi đầu xuống: “Cậu không đói à?”
Lâm Bạch Du à một tiếng: “Tôi tìm chỗ khác.”
Dáng vẻ khó chịu của cô có phần đáng yêu.
Lâm Bạch Du muốn kéo Châu Mạt qua đó, Châu Mạt rất thông minh: “Tớ còn phải xem thi đấu, bảo Tùy Khâm đi cùng cậu đi!”
Tùy Khâm không động đậy.
Lâm Bạch Du nhìn vào sân bóng rổ, có lẽ anh cũng muốn chơi bóng rổ, để anh ở đây xem thi đấu được rồi.
“Cậu ấy ở đó tớ không ăn nổi.” Cô đáp bừa một câu.
Châu Mạt không nhịn nổi cười trộm, chuyển cho ánh mắt: Hiểu hiểu, ăn trước mặt người mình thích phải chú ý rất nhiều thứ!
Tư duy của Tùy Khâm rõ ràng không nghĩ đến chuyện này.
Chỉ thấy vành tai của Lâm Bạch Du bị Châu Mạt cười nhạo đến ửng đỏ.
Trước khi đi, Lâm Bạch Du thấy Tùy Khâm mãi không nói gì, ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh: “Tùy Khâm, cậu rất giỏi.”
Cậu mới 17 tuổi, đã trở thành thần của tôi rồi.
Tùy Khâm nhận lời khen ngợi nông cạn này, ngoảnh mặt lại: “Còn nói nữa thì cơm nguội đấy.”
-
Trận đấu bóng rổ cuối cùng của trường Trung học số 8 có tỉ số không được lí tưởng.
Lúc nghỉ giữa trận, thấy Tùy Khâm ở bên ngoài, Tô Thiên Thông cắn răng, ngẩn ngơ nhớ lại những tháng ngày của rất lâu về trước bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ.
Hồi ấy, trường Trung học số 7 có là gì.
Hoàng Trạch uống hết nửa chai nước, nhìn mấy người trường Trung học số 8 ở phía đối diện, cười nhạo nói: “Tao thấy tụi mày trận sau đừng chơi nữa, kiểu gì chẳng thua.”
Tô Thiên Thông thu lại tầm mắt: “Mày dạy tao đấy à.”
Hoàng Trạch ây da một tiếng: “Đang suy nghĩ cho tụi mày còn gì.”
Anh ta và mấy đồng đội lập tức cười phá lên.
Sắc mặt của mấy thành viên đội bóng rổ trường số 8 rất khó coi, nhất là khi bên ngoài còn có học sinh của hai trường, quả thật là vô cùng mất mặt.
Cuối cùng có người không nhịn được nói: “Hoàng Trạch, mày chẳng phải là Tùy Khâm đi rồi mới thắng à, hả hê cái gì trời.”
Nhắc đến Tùy Khâm, tiếng cười của Hoàng Trạch ngừng lại.
Điều làm anh ta buồn phiền nhất là mình mãi mãi không thoát ra được cái bóng của Tùy Khâm.
Rõ ràng, Tùy Khâm ở nhà của anh ta, rõ ràng phải phụ thuộc vào anh ta mới đúng, chứ không phải vượt lên trên mình.
“Nó kém rồi, nếu nó chơi được, đã lên từ lâu rồi.” Hoàng Trạch cười khẩy.
“Nó là không thèm.” Tô Thiên Thông nói.
Đồng đội chọc Hoành Trạch: “Tùy Khâm ở kia.”
Hoàng Trạch quay phắt đầu lại, thấy Tùy Khâm đang đứng ở ngoài rìa, không ít người chốc chốc lại nhìn qua đó, dường như anh vẫn là trung tâm của quần chúng.
Anh ta vẫn chưa nhìn thấy vết thương Tùy Khâm ra sao, nhưng nghe mẹ nói rất đáng sợ, rất dài, sau này chắc chắn để lại sẹo, để lại sẹo thì tốt quá.
Tùy Khâm nhận được ánh mắt của anh ta, cong môi tỏ vẻ châm chọc.
Hoàng Trạch giống như con mèo bị dẫm lên đuôi, nổi khùng lên: “Ngay cả Mã Hoành cũng đánh không lại, không phải kém thì là gì.”
Hoàng Trạch nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tùy Khâm, nhớ lại những thất bại lúc trước, lúc bắt đầu trận sau, còn ra sức hung hãn hơn.
Tùy Khâm có là gì, Tùy Khâm là thằng hề trong nhà anh ta.
-
Lúc Lâm Bạch Du tìm thấy chỗ, cô gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Trận đấu bóng rổ hôm nay, cậu có đến xem không?]
Tần Bắc Bắc trả lời: [Không đi, đấu xong chưa? Chắc chắn là thua rồi.]
Lâm Bạch Du: [Sắp xong rồi.]
Giống như Tần Bắc Bắc đoán, trường Trung học số 8 thua không ngoài dự đoán.
Lâm Bạch Du vừa ăn cơm xong, đã nghe thấy tin tức mới nhất.
Tuy cuối cùng ở nửa cuối trận sau, trường số 7 rất kích động, đã phạm lỗi, nhưng trường số 8 cũng không thể thay đổi cục diện.
Học sinh trường Trung học số 8 xem hai trận đầu, đã đoán được kết quả từ trước, không buồn cũng chẳng vui, chỉ là rất thất vọng, lại thua rồi.
“Nếu có Tùy Khâm ở đó thì tốt.”
Đây là suy nghĩ dấy lên trong lòng tất cả mọi người.
Còn Tùy Khâm, lúc này đang đi một mình bên trong cung thể thao.
Vì gia đình Châu Mạt quản lý nghiêm khắc, không cho về nhà quá muộn, nên vừa có kết quả thi đấu, cô ấy đã vội vã chạy ra ngoài bắt xe.
Lâm Bạch Du thu dọn hộp cơm, định đi tìm Tùy Khâm.
Cô gửi tin nhắn: [Cậu còn đang ở cung thể thao không?]
Lâm Bạch Du đến cửa cung thể thao, trong nhóm chat trường có cô gái đang nói về Tùy Khâm, hỏi anh làm thêm ở quán nào, sau kha khá tin nhắn, có người gửi biển hiệu của quán xiên nướng.
“Ở đây, chỉ thấy Phương Vân Kỳ và Tề Thống.”
“Tùy Khâm vẫn đang ở khu sân bóng rổ, chưa thấy cậu ấy đi ra.”
-
Đây là cung thể thao công cộng, cơ sở vật chất hơi cũ, nhưng những trang bị cần có quả thật không thiếu gì, sân bóng rổ có những 3 cái.
Trời sắp tối, đèn đã được bật sáng.
Đội bóng rổ trường Trung học số 7 hả dạ xong, có người đề nghị: “Ra ngoài ăn liên hoan đi.”
Hoàng Trạch bật cười: “Tao mời, đưa chúng mày đi ăn quán chưa ăn bao giờ, đều thích ăn xiên nướng đúng không?”
Anh ta vừa nói, đồng đội đều đoán được ý đồ của anh ta.
Hoàng Trạch không thích Tùy Khâm là chuyện ai cũng biết, phen này vừa thắng trường Trung học số 8, thì qua quán đó ăn, tràn đầy mùi khoe khoang.
“Có ngang ngược quá không?”
“Bọn mình là khách, nó là thằng làm thêm, còn có thể đuổi mình đi à?”
“Tao chỉ sợ, nó mà không vui, quay lại đội bóng rổ Trường số 8, vậy lần sau…”
Cả đội bỗng im lặng.
Hoàng Trạch tức giận nói: “Sao, mày thấy chúng ta bây giờ đánh chơi không bằng nó à?!”
Đồng đội: “Cái này ai mà biết được.”
Người đều là người lúc trước, chơi không bằng cũng rất bình thường mà?
Bọn họ thua trong tay Tùy Khâm cũng chẳng phải lần một lần hai, đã thắng được lần nào nào đâu.
Đương nhiên, mấy người nhìn nhau, lời này cũng chỉ dám nói trong miệng, nói ra ngoài quả thật là tự vả mặt mình.
“Hôm nay tao mời!” Hoàng Trạch nói.
Anh ta có thể có chỗ đứng trong đội bóng rổ, đều dựa vào hào phóng, biết thứ gì có hiệu quả nhất.
-
Lâm Bạch Du còn chưa đến cổng cung thể thao, đã nhận được trả lời của Tùy Khâm.
Q: [Còn.]
Lâm Bạch Du: [Cũng may tôi vừa đi ra cổng, không thì đã xa rồi, cậu đợi tôi đi tìm cậu.]
Q: [?]
Q: [Về nhà của cậu đi.]
Lâm Bạch Du: [Tôi còn chưa trả tiền.]
Q: [Chuyển khoản.]
Lâm Bạch Du: [Trong Wechat chỉ còn 1 tệ thôi.]
Hai giây sau.
Q: [Đủ rồi.]
Lâm Bạch Du không nhịn được cười, Tùy Khâm sợ cô đi tìm anh, cũng không đến mức nói cơm chiên chỉ đáng 1 tệ chứ.
Cô ngoảnh đầu quay lại, đúng lúc chạm mặt tụi Hoàng Trạch.
Bấy giờ cung thể thao đã không còn bao nhiêu học sinh, nhìn thấy Lâm Bạch Du, ánh mắt của mấy người trường Trung học số 7 đều dõi theo cô.
Dưới ánh đèn, làn da của cô gái nõn nà, mềm mại và sáng ngời.
“Trông có vẻ là học sinh như tụi mình.”
“Không biết học trường nào.”
“Nhìn cậu ấy là biết nhà rất giàu.”
Hoàng Trạch nói: “Trông cũng ngoan ngoãn, rất trong sáng.”
“Tao nhớ rồi, lúc thi đấu chúng mày không để ý, cậu ấy đứng với Tùy Khâm, còn nói chuyện cơ.”
“Hình như có chuyện này thật, hai bọn họ hình như cũng khá thân thiết.”
Hoàng Trạch vốn đã rục rịch, vừa nghe tới đây, nổi lòng hiếu thắng, lập tức rời khỏi hội, chắn trước mặt Lâm Bạch Du.
“Học trường số 8 à?”
Lâm Bạch Du không trả lời, vòng qua người anh ta đi tiếp.
Hoàng Trạch lại chặn đường cô: “Nói chuyện thôi mà, sao lại không trả lời, câm à, không phải chứ, vẫn nói chuyện với người khác được mà?”
Lâm Bạch Du dừng bước: “Có liên quan đến cậu à?”
Hoàng Trạch cười ngả ngớn: “Tất nhiên là có rồi, cậu không phải là xem thường bọn tôi nên mới không bằng lòng nói chuyện đấy chứ? Nếu không thì cùng đi ăn xiên nướng đi?”
“Tôi mời, thế nào?”
“Chẳng ra làm sao.” Lâm Bạch Du coi thường trong lòng, định rời đi.
“Cho mặt mũi cũng không cần, cậu quen Tùy Khâm à?” Hoàng Trạch càng hăng, cũng bực dọc, giơ tay ra kéo cánh tay cô: “Ngại cái gì, tôi không tốt bằng nó…”
Lâm Bạch Du giật mình, vừa bực vừa tức: “Cậu bị điên à, tôi còn không quen cậu, tôi nói chuyện với ai liên quan gì đến cậu?”
Cô biết bọn họ là học sinh trường Trung học số 7, vừa xem trận đấu xong.
Người này dường như không có thiện chí gì với Tùy Khâm, chẳng lẽ là kẻ thua cuộc dưới tay Tùy Khâm lúc trước?
Lâm Bạch Du nhạy bén phát hiện, anh ta đeo bám dường như không phải vì cô, mà là vì Tùy Khâm.
Những người khác cũng không ngờ lại thành ra thế này, do dự có nên đi khuyên nhủ hay không, cũng không nên làm to chuyện.
“Hoàng Trạch, nói thôi được rồi, đừng có ra tay.”
“Tụi mình còn phải đi ăn tối nữa, đi nhanh lên.”
Chỉ thấy một bóng người lướt qua từ bên cạnh.
Đám người trường Trung học số 7 đều ngừng thở, là Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du còn đang tức đến nỗi định lấy món đồ trong tay để đánh người, thì phát hiện mục tiêu biến mất, mấy người có mặt ở đó đều sững sờ.
Bởi vì Hoàng Trạch bị nắm cổ áo, túm khỏi mặt đất.
Thiếu niên như đang nhấc một món đồ lên, đơn giản nhẹ nhàng.
Tùy Khâm ấn mặt của anh ta xuống một vũng nước đục ngầu ở dưới nền đất, đầu mũi của anh ta chạm vào mặt nước, nước bẩn hắt lên tung tóe.
Hoàng Trạch nghe thấy giọng nói quen thuộc ở trên đỉnh đầu.
“Soi xem, mày xứng không.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.