Hôm Giáng sinh, thành phố Phong Nam đón trận tuyết rơi đầu tiên.
Thầy giáo môn Toán còn đang đứng trên bục giảng bài, sức chú ý của không ít học sinh đã chuyển ra bên ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú bông tuyết đang rơi, nhỏ tiếng truyền nhau “bí mật” này.
Tần Bắc Bắc nhờ có chồng sách che khuất, chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè: [Tuyết rơi rùi.]
Chuông hết tiết vừa vang lên, mọi người chạy hết ra ngoài.
Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du ra khỏi lớp, lúc xế chiều, tuyết đã chất thành một lớp mỏng.
Chỉ có điều cầm lên tay sẽ tan ra.
Lâm Bạch Du cũng chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, chỉ Tùy Khâm có thể thấy: [Trận tuyết đầu tiên ngắm cùng cậu.]
Cô đăng xong, ngó vào trong lớp nhìn.
Tùy Khâm đang chơi điện thoại, thỉnh thoảng nói chuyện với tụi Phương Vân Kỳ, tinh thần thoải mái.
Lúc hết tiết cuối cùng, vòng bạn bè của Lâm Bạch Du có thêm một lượt thích.
Lâm Bạch Du đang mừng rỡ, nghe thấy tiếng Tần Bắc Bắc: “Tinh Tinh, không ngờ hôm nay cậu lại không đăng lên vòng bạn bè!”
Sau đầu cô có cảm giác bị nhìn thấu.
Quả nhiên, Lâm Bạch Du vừa quay đầu lại, đã thấy Tùy Khâm đang nhìn mình.
“Chưa đăng lên vòng bạn bè?” Anh hỏi.
“Người khác không có.” Lâm Bạch Du nói: “Chỉ có cậu có.”
Tùy Khâm không nói có được hay không, nhướn mày: “Đi.”
Ra khỏi lớp, anh lại dừng lại: “Lâm Bạch Du.”
Lâm Bạch Du hả một tiếng: “Sao đấy?”
Tùy Khâm hờ hững hỏi: “Cậu không ăn cơm à?”
Lâm Bạch Du nhìn Tần Bắc Bắc đang đợi mình ở trước mặt, rồi lại nhìn thiếu niên đang đứng trên hành lang… Hội chứng khó lựa chọn.
“Tinh Tinh, tớ đi trước đây.” Tần Bắc Bắc kéo Phương Vân Kỳ đi: “Cậu nhớ về sớm trang trí lớp học nhé.”
Buổi tối là tiệc tối liên hoan Nguyên Đán sớm.
Trong vòng một tháng, tóc của Phương Vân Kỳ đã mọc ra kha khá, nay là đầu đinh thực sự, chân tóc trên đỉnh đầu xanh đen, sờ vào cứng ráp.
Cậu bị cô ấy kéo ra ngoài, va vào bạn học đi qua, mũ rơi xuống.
“Mũ mũ!”
Tần Bắc Bắc nhìn Phương Vân Kỳ cúi đầu nhặt mũ, ánh mắt đặt trên chiếc đầu đinh của cậu.
“Phương Vân Kỳ.”
Phương Vân Kỳ đứng dậy, phủi bụi đi, rồi đội lên đầu mình, coi cô ấy là cái gương: “Sao, tiểu gia không đội lệch chứ?”
Tần Bắc Bắc lắc đầu.
Phương Vân Kỳ: “Vậy đi thôi?”
Tần Bắc Bắc không động đậy, nói: “Tóc cậu mọc rồi.”
Phương Vân Kỳ giơ tay sờ mũ: “Đợi mai tôi đi cạo.”
Tần Bắc Bắc nhẹ giọng nói: “Không cần, nuôi tóc đi.”
Cô ấy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, giọng điệu không chút nể nang: “Vì cậu để tóc dài đẹp trai hơn.”
Cậu không cần cạo đầu vì tôi nữa.
-
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, Tùy Khâm đi bên cạnh Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du rất ít khi đi riêng với anh ở trong trường, hay cảm thấy có nhiều người đang nhìn mình.
Nhất là khi hôm nay thầy cô không quản lý, mọi người còn suồng sã hơn nhiều.
Thường ngày Lâm Bạch Du quan tâm chuyện chuyển nhà của Tùy Khâm: “A Khâm, bao giờ cậu chuyển ra thế?”
Tùy Khâm khẽ nói: “Sắp rồi, còn một chuyện phải xử lý.”
Lâm Bạch Du không biết chuyện gì, nhưng tin chắc anh có thể xử lý mọi chuyện.
Canteen tối nay không có nhiều người, vì tiệc liên hoan Nguyên Đán, không học tự học tối, rất nhiều bạn học lén lút về nhà hoặc ra ngoài chơi.
Lâm Bạch Du định đi gọi món cùng Tùy Khâm, bị anh giữ lại.
Cô ngước đầu lên hỏi: “Cậu biết tôi thích ăn gì không?”
Tùy Khâm cúi đầu: “Cậu có thể nói.”
Lâm Bạch Du liệt kê vài món, rồi lại nói: “Nhưng mà, có lẽ tối nay có món khác, tôi tự đi là được rồi.”
Cuối cùng Tùy Khâm vẫn không thể ngăn nổi Lâm Bạch Du.
Quả nhiên, Lâm Bạch Du đoán không sai, vì hôm nay ít người, các loại món cũng không nhiều, nhưng có thêm món gà hấp muối.
Khẩu phần ăn của cô nhỏ, chọn xong nhìn Tùy Khâm đang ở cửa bên cạnh: “Tôi đi tìm chỗ trước đây.”
Không ngờ, vừa quay người, đã đụng phải người khác.
Khay cơm va vào nhau, nước canh rơi vãi.
Lâm Bạch Du chỉ cảm thấy vai mình chịu một lực cứng rắn, người đã bị kéo ra xa khỏi chỗ ban đầu.
Giật mình xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy mặt Từ Phi Phi.
Đồng tử Từ Phi Phi phản chiếu Tùy Khâm đang kéo Lâm Bạch Du vào lòng, tay anh đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô.
Nhìn giống một cặp đôi thân mật.
“Có bị bỏng không?” Tùy Khâm trên đỉnh đầu hỏi.
“Không…” Nhịp tim Lâm Bạch Du tăng nhanh, một mặt là bị Từ Phi Phi doạ, một mặt là vì thân mật với Tùy Khâm thế này.
Tùy Khâm nới lỏng tay, đổi thành bả vai khác, xoay người cô lại, quan sát trên dưới, nhíu mày.
Anh ngẩng đầu, liếc nhìn người trước mặt: “Xin lỗi.”
Từ Phi Phi trợn tròn hai mắt: “Em có cố ý đâu!”
Dĩ nhiên là cô ta cố ý, vừa vào canteen đã thấy hai người đi riêng thân thiết như vậy, cộng thêm cả tin đồn lúc trước, Lâm Bạch Du vốn không nghe lời cô ta.
Cô biết hậu quả phải chấp nhận.
Tùy Khâm không hề kiên nhẫn: “Có nói không?”
Dứt lời, chị em của Từ Phi Phi kéo tay áo cô ta, nhỏ tiếng: “Tùy Khâm trông rất tức giận đấy, hay là…”
Từ Phi Phi cắn chặt môi, nhìn Lâm Bạch Du được anh bảo vệ, chỉ thấy mình mất mặt vô cùng: “Lâm Bạch Du, chị cũng cần tôi xin lỗi à?”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Em vô ý thật à?”
Cô không tin.
Canteen chẳng có mấy mống người, trống trải, sao Từ Phi Phi lại va vào cô dễ dàng và chuẩn xác như vậy, nếu không có Tùy Khâm, e là bây giờ cô đã dính nước canh khắp người rồi.
Tùy Khâm thờ ơ nhìn phía trước.
Sau nửa phút im lặng, Từ Phi Phi mới cắn răng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Bạch Du nắm lấy tay áo của Tùy Khâm, thấp giọng: “Tôi đi lấy một suất mới.”
Cô đã quen động tay động chân với Tùy Khâm, từ sự né tránh ban đầu của Tùy Khâm, đến sự bình tĩnh của bây giờ, đều không đặt nặng.
Nhưng lọt vào mắt người khác, hai người thân thiết như không còn ai khác, giống như đang khoe khoang.
Từ Phi Phi chỉ thấy ngứa mắt: “Tùy Khâm, sao anh lại bảo vệ chị ta thế? Hai người mới quen nhau có mấy tháng thôi mà?”
Cô ta đã học cùng trường với Tùy Khâm gần ba năm rồi!
Tùy Khâm nâng mí mắt, đanh giọng: “Ai nói với cậu mới có mấy tháng?”
Bọn họ đã có liên hệ từ 17 năm trước rồi.
Số ít bạn học vây xem đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cảm giác có một bí mật có thể tiết lộ, cuối cùng chính chủ lại không hề có ý định nói.
-
Thời gian ăn cơm sau đó, Lâm Bạch Du luôn cảm nhận được ánh mắt của Từ Phi Phi, vì cô ta ngồi bàn sau Tùy Khâm, chốc chốc lại lườm cô.
Không mệt sao, cô nghĩ bụng.
Lâm Bạch Du oán thầm, cúi đầu định gắp đồ ăn, bàn tay thon dài đối diện vươn ra, dịch chuyển khay cơm của cô qua đó.
Tùy Khâm dửng dưng: “Đổi chỗ đi.”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Được.”
Phen này, người đối diện với Từ Phi Phi là Tùy Khâm, cô ta liếc thấy ánh mắt sắc bén của Tùy Khâm, cũng không dám lườm, vô cùng tủi thân.
Đổi chỗ ngồi rõ ràng là đang bảo vệ Lâm Bạch Du!
Lâm Bạch Du nhỏ tiếng: “Cậu thế này, Từ Phi Phi sẽ tức chết đấy.”
Tùy Khâm ngước mắt: “Liên quan gì đến cậu ta.”
Lâm Bạch Du hừ hừ hai tiếng, anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận sự thật.
Bữa cơm này, cô thoải mái trong lòng, còn Từ Phi Phi lại phiền muộn trong lòng.
Ăn xong, Lâm Bạch Du phải về lớp trang trí, đám nam sinh phải làm công việc cần sức khoẻ và chiều cao, cô chỉ cần dán lụa màu là được.
“Tớ vừa nghe nói, Từ Phi Phi gây phiền phức cho cậu à?” Tần Bắc Bắc thổi bóng, mệt rồi.
Lâm Bạch Du cúi đầu buộc bóng bay: “Cậu ta va vào tớ, nói là vô ý, tớ được Tùy Khâm kéo ra, không sao cả.”
Tần Bắc Bắc khịt mũi khinh bỉ: “Cậu ta mà vô ý, tối nay tớ sẽ lên sân khấu.”
Lớp trưởng đi qua, mừng rỡ nói: “Bắc Bắc, cậu định lên sân khấu thật à?”
Tần Bắc Bắc: “... Cậu nghe nhầm rồi, tôi nói là không lên sân khấu!”
Vì tiết mục biểu diễn không nhiều, hôm qua bị lớp số 2 so sánh, lớp trưởng canh cánh trong lòng, nửa tiếng trước khi bắt đầu, vẫn phải cổ động các bạn học.
Cậu ấy rất thất vọng rời đi.
Tần Bắc Bắc khinh bỉ: “Lớp trưởng đúng là xuất quỷ nhập thần, cậu nói tiếp đi, hôm nay Tùy Khâm có nói gì với cậu không.”
Lâm Bạch Du dừng tay: “Có thể có gì chứ.”
Cô vừa kể chuyện đổi chỗ, Châu Mạt woa một tiếng: “Tùy Khâm ngầu quá, chưa bao giờ nghĩ cậu ấy lại săn sóc thế.”
Tần Bắc Bắc cười: “Vì trước đây cậu ấy không có đối tượng để săn sóc đó.”
Châu Mạt gật đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ xuất hiện rồi.”
Hai người không ngừng trêu chọc, Lâm Bạch Du mặt đỏ tía tai: “Đủ rồi đấy.”
“Chưa đủ chưa đủ.”
“Đúng thế, chuyện này, nói một ngày một đêm cũng không đủ.”
Lâm Bạch Du đặt bóng bay xuống: “Hay là, chúng ta nói chuyện Phương Vân Kỳ và cậu gần đây ném giấy cho nhau không ngừng đi?”
Châu Mạt: “Woa! Tớ muốn nghe!”
Tần Bắc Bắc: “... Cái gì cậu cũng muốn nghe, im miệng đi.”
Trong lúc cười đùa, lớp học đã trang trí được kha khá, Lâm Bạch Du phải dán quả bóng cuối cùng lên bên trên cùng của cửa sổ.
Cô không đủ cao, phải đứng lên ghế.
Đèn lớp học bỗng bị nam sinh tắt đi, ngay lập tức tiếng hét của nữ sinh và tiếng hò reo của đám nam sinh hòa vào nhau.
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du trải qua bầu không khí thoải mái như thế, dán bóng lên xong, băng dính lại chầm chậm bung ra, không hề chắc chắn.
Ánh đèn hành lang yếu ớt rọi từ ngoài cửa sổ vào.
Trên cửa sổ kính, bên cạnh bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh có thêm một bàn tay lớn, dùng sức ấn vào giúp cô.
Lâm Bạch Du cúi đầu, Tùy Khâm không biết đã đứng bên cạnh cô từ bao giờ.
Vì thêm một chiếc ghế, cô cao hơn anh một cái đầu.
“Xuống đi.”
Rõ ràng là ngẩng đầu nhìn cô, khí thế của anh lại đủ mạnh mẽ.
Lâm Bạch Du vươn tay vịn vào ghế, không ngờ, một bàn tay đưa ra trước mặt.
Cô nhìn vào lớp theo phản xạ, bạn học chung quanh đều đang chú ý đến sân khấu ở chính giữa, dường như không có ai nhìn ra đây.
Rõ ràng không cần, nhưng anh vẫn đưa tay.
Mắt Tùy Khâm dưới ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt rất sáng, thu hút ánh mắt Lâm Bạch Du kì lạ.
Ngón tay anh cong lại, ra hiệu cho cô.
Lâm Bạch Du mím môi, đặt vào lòng bàn tay anh.
Tiếp xúc da thịt, dường như có thể cảm thấy nhịp tim đập hơi loạn nhịp, không biết là của mình, hay là của người kia.
Lâm Bạch Du nương lực Tùy Khâm, nhảy từ trên ghế xuống.
Trong lúc không ai chú ý, bọn họ hoàn thành một lần tiếp xúc dịu dàng mà non nớt.
- .
||||| Truyện đề cử:
Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Tiệc tối rất náo nhiệt, kéo dài liên tục đến 10 giờ.
Sau khi kết thúc, mọi người quét dọn đơn giản rác trong phòng học, ai về nhà nấy, phần còn lại để đến ngày mai đến thu dọn sau.
Vui vẻ qua đi là đến bi thảm, kì thi cuối tháng lại đến.
Lâm Bạch Du vẫn ở phòng thi số 1, làm bài thi xong, cũng đến kì nghỉ tết Nguyên Đán, năm 2014 đến rồi.
Nửa đêm cô gửi tin nhắn cho Tùy Khâm: [Chúc mừng năm mới.]
[A Khâm, chúc cậu luôn luôn bình an.]
Q: [Cậu cũng thế.]
Trong vô vàn lời chúc hoa lệ, cô chỉ chọn bốn chữ này, đây là tất cả lời chúc cô dành cho Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du: [Cậu có món quà năm mới mong muốn nào không?]
Q: [Không có.]
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, không có chính là có: [Cậu không nói thì tôi tự chuẩn bị, Bồ Tát Nhỏ giàu lắm, sẽ chiều cậu mà.]
“...”
Tùy Khâm nhìn vào màn hình, tay chạm vào vùng da dưới mắt, sau khi hết kì nghỉ, vết sẹo của anh sẽ biến mất hoàn toàn.
Chỉ là trước đây anh mãi không tháo băng, nên mọi người không biết bây giờ đã lành lại rồi.
Hôm nào Lâm Bạch Du cũng quan tâm thứ này.
Trái lại anh có thể tặng cô một phần quà năm mới.
Hết kì nghỉ, thành tích của Lâm Bạch Du xếp thứ nhất. Trên bảng vinh danh dưới tòa dạy học, vị trí đầu tiên là cô.
Bên trên còn có ảnh thẻ của cô nữa.
Bạn học lớp số 1 đi qua thì dừng lại, Phương Vân Kỳ ngậm ngùi: “Sao cậu ấy chụp đẹp thế nhỉ, có phải hối lộ thợ chụp ảnh rồi không.”
Tần Bắc Bắc nói: “Vì Tinh Tinh có sắc đẹp trời ban, không như cậu.”
“Tôi làm sao, tiểu gia đẹp điên lên được nhé.” Phương Vân Kỳ phản bác: “Mấy hôm trước chính cậu còn khen tôi đẹp trai.”
Tần Bắc Bắc: “Có à, có à?”
Phương Vân Kỳ: “Cậu nói tôi để tóc dài đẹp trai.”
Tần Bắc Bắc: “Cậu mà tóc dài à? Cậu có biết như nào mới gọi là tóc dài không?”
Phương Vân Kỳ: “...”
Tủi thân quá thể.
Nhưng Lâm Bạch Du vẫn chưa thấy, vì cô đã xin nghỉ, đến thành phố Kinh tham gia vòng chung kết cuộc thi vẽ tranh.
Còn Tùy Khâm, đã rời khỏi số nhà 54 đường Nam Hòe.
Chuyến bay 2 tiếng, lúc hạ cánh đã là buổi trưa.
Lâm Bạch Du mở điện thoại, có vài tin nhắn chưa đọc, đều không khiến cô rung động bằng một bài đăng.
Q: [Bồ Tát Nhỏ, nhận quà thôi.]
Cậu không biết là chỉ cậu có thể thấy.
**
“Về sớm một chút.”
- -----oOo------