Tối hôm ấy, Lâm Bạch Du vẫn chưa thể biết Tùy Khâm ước mong điều gì. Sân thượng rất lạnh, pháo hoa không dứt, cô nghe anh nói: “Lúc trước cậu hỏi tôi đã đi cung thiên văn bao giờ chưa, đi rồi, từng đi vô số lần.” “Hồi còn rất nhỏ, nhà cách cung thiên văn không xa, đó là một vùng trời khác của tôi, tình cảm của cha mẹ bình thường, nên không quản lý tôi, họ qua đời cũng rất bất ngờ.” Lần đầu tiên Lâm Bạch Du nghe anh kể về chuyện quá khứ, tiện thể hỏi: “Họ đối xử với cậu có tốt không?” Tùy Khâm: “Không tốt không tệ?” Gia đình bình thường thậm chí là lạnh nhạt trong mắt anh, nhưng trong mắt Hoàng Hồng Anh, lại là hòa thuận tốt đẹp, bà ta ngưỡng mộ và ghen tị. Lâm Bạch Du nhớ lại Tùy Khâm trong giấc mơ. Điều duy nhất cô biết là, trong giấc mơ, cha mẹ Tùy Khâm qua đời có liên quan đến anh, trong hiện thực thì lại không liên quan, anh không cần gánh vác trách nhiệm này. Lâm Bạch Du hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, sau này cậu coi mẹ tôi là mẹ cậu là được rồi.” Tùy Khâm rất dễ hiểu lời nói này thành ý nghĩa khác. Anh gật đầu: “Ừm.” Cuối cùng vẫn không bắn hết pháo hoa. Tùy Khâm và Lâm Bạch Du mang rác và số pháo hoa còn lại xuống tầng, pháo hoa để ở nhà Tùy Khâm. Sau Tết, thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh. Lâm Bạch Du chơi mấy ngày, phải ở nhà làm đề, sau một ngày làm một mình, cô định sang nhà Tùy Khâm. Kết quả là Tùy Khâm không ở nhà. Buổi tối gặp Tùy Khâm, cô mới biết, anh đi làm thêm. Lâm Bạch Du đợi trong nhà của anh, thấy thiếu niên bọc trong hơi lạnh về, Tùy Khâm nhìn cô, cũng giật mình. Anh hỏi: “Đến bao lâu rồi?” Lâm Bạch Du nhìn xuống tay anh: “Chưa bao lâu.” Cô đưa túi chườm nóng của mình ra: “Cầm đi.” Lúc lâu sau, Lâm Bạch Du mới ồm ồm hỏi: “Sao cậu không nói với tôi thế?” Tùy Khâm cảm nhận được hơi nóng dưới tay, khẽ nói: “Biết rồi, cậu cũng đòi đi theo.” Lâm Bạch Du: “Tôi không đi theo.” Tùy Khâm: “Tốt quá.” Lâm Bạch Du: “...” “Cậu làm xong bài tập nghỉ đông rồi à?” Lâm Bạch Du chuyển chủ đề. “Chưa.” Tùy Khâm cụp mi, mở điều hòa gió nóng trong phòng ngủ lên, cô ở phòng ngủ lâu thế này, vậy mà không sợ lạnh. Lâm Bạch Du mở to nhìn: “Vậy chí ít cậu cũng dành một hai hôm ra làm đề chứ.” Tùy Khâm vốn định trả lời rất dễ, đến bên miệng rồi thì chữa lại: “Không biết làm.” Lâm Bạch Du: “Tôi làm cùng cậu, cậu không hiểu gì cứ hỏi tôi, cậu còn một học kì nữa, chúng ta là ban tự nhiên, có thể tăng nhiều điểm lắm.” Tùy Khâm ngước mắt: “Ừm.” Ngày thứ 7 sau năm mới, Liễu Phương đã phải đi làm, ba ngày cuối kì nghỉ đông, Lâm Bạch Du hầu như đều ở nhà Tùy Khâm thuê, chỉ trừ đi ngủ và ăn cơm ở nhà mình. Cô luôn cảm thấy suy đoán của các bạn trong lớp là đúng, có thể là Tùy Khâm che giấu năng lực thật sự của mình, dù sao mỗi lần đều chững ở mức điểm qua môn không phải là chuyện dễ dàng. - Một ngày trước khi vào học, Tần Bắc Bắc hẹn cô ra ngoài chơi. Lúc ấy, Lâm Bạch Du đang định sang nhà Tùy Khâm làm đề. Tần Bắc Bắc trong video đội tóc giả Hime[*] nom rất Tây, trông cực kì ngầu: “Làm đề cái gì, mau ra ngoài chơi đi.” [*] Tóc giả Hime: Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm bên cạnh: “Tùy Khâm còn ở đây đó.” “Cậu ấy là một cậu con trai cũng phải ở cùng à, đã đón Tết với cậu rồi, tớ không được đâu đấy.” Tần Bắc Bắc lại nghĩ kế: “Hay là, bảo cậu ấy đi đằng sau xách túi cho cậu?” Lâm Bạch Du nhìn thiếu niên ở trước bàn. Tùy Khâm đang lật đề, nghiêng đầu, hời hợt nhìn cô một cái. Lâm Bạch Du chốc lát sinh ra một loại ảo giác “không ngờ mình lại vứt bỏ cậu ấy”, lắc đầu: “Tớ tự đi là được rồi.” Tắt cuộc gọi video, cô nhỏ tiếng: “Buổi chiều tôi không làm nữa.” Tùy Khâm: “Ờ.” Lâm Bạch Du: “Tối về làm.” Tùy Khâm: “Ừm.” Lần nào cũng trả lời một chữ, Lâm Bạch Du biết anh không vui. Buổi chiều, cô nhìn thấy Tần Bắc Bắc gầy đi nhiều, gầy hơn nhiều so với khi thấy hồi học kì trước, dường như đón Tết mọi người đều mập lên, chỉ có cô ấy gầy đi. Cô có thể sờ thấy xương: “Trong video, cậu không phải như này mà.” Tần Bắc Bắc cong môi cười: “Giảm cân.” Lâm Bạch Du nói: “Bắc Bắc.” Tần Bắc Bắc ầy một tiếng, tiu nghỉu nói: “Bị bệnh chắc chắn sẽ gầy mà, khỏi bệnh rồi sẽ mập lên, đến lúc ấy nói không chừng phải giảm cân thật.” Cô ấy mang cho Lâm Bạch Du món quà mà bạn hợp tác của cha Tần tặng, ví như quà vặt, kẹo, còn có một con búp bê Barbie. “Chúng ta mỗi người một con.” Tần Bắc Bắc nói. Trong trí nhớ của Lâm Bạch Du, chỉ có hồi nhỏ mới có những thứ này: “Tớ quên mang quả cầu thủy tinh tớ tặng cậu rồi, vào học mang cho cậu.” Tần Bắc Bắc: “Được thôi.” Ngày đầu tiên vào học, nhà trường đã chuẩn bị thi tháng. Lâm Bạch Du vẫn ở phòng thi số 1 như cũ, sau khi làm xong, cô cắn đầu bút, nghĩ bụng lần sau Tùy Khâm sẽ thi ở phòng nào. Học kì này là học kì cuối cùng rồi. Tần Bắc Bắc không đến thi, khi trước còn có người nói cô ấy cố tình, ngưỡng mộ không thôi, Lâm Bạch Du đã không muốn đi giải thích nữa, bởi vì vô dụng. Sau kì thi tháng, Tần Bắc Bắc mới quay lại trường. Lâm Bạch Du tặng cho cô ấy món quà quả cầu thuỷ tinh hình cách cách nhỏ. Tần Bắc Bắc lắc lên, nhìn bông tuyết bên trong bay bay, sau đó trân trọng cất giữ: “Đẹp thật đấy.” Tề Thống đang khiển trách dữ dội ở bàn cuối: “Kỳ Tử, năm nay mày lại không đợi tao! Tao còn tưởng mày muốn về trường cùng tao chứ!” Phương Vân Kỳ quay đầu, vô thức nhìn về phía Tần Bắc Bắc. Hôm nay cô ấy không còn mặc bộ quần áo bệnh nhân đơn điệu nữa, mà là áo phao, màu sắc rực rỡ, tôn lên dáng vẻ giống như con búp bê xinh đẹp, đang dùng sức lắc quả cầu thuỷ tinh. Cổ tay mảnh khảnh của Tần Bắc Bắc lộ ra ngoài, trên mu bàn tay còn có vết tiêm chưa lành, mắt cáo nhìn chăm chú vào quả cầu thuỷ tinh, cười cong mắt lại. Chuyện ở bệnh viện, là bí mật giữa cậu và Tần Bắc Bắc. Phương Vân Kỳ quay lại, cố ra vẻ chán ghét: “Học kì nào cũng phải về trường với mày, mày không phiền thì tao cũng phiền nhé!” Tề Thống bàng hoàng: “Đù, mày thay lòng rồi!” Phương Vân Kỳ rung cánh tay: “Tao mắc ói đấy.” Tề Thống nhìn trái nhìn phải, ngờ vực nói: “Bất thường, rất bất thường, A Khâm bất thường, còn có dấu vết mà lần.” Phương Vân Kỳ tiện thể hỏi: “A Khâm sao thế?” Sức chú ý của Tề Thống dịch chuyển, nhỏ tiếng: “Mày chưa thấy quan hệ của nó với Lâm Bạch Du à, hôm nay còn cười hai lần đấy.” Phương Vân Kỳ: “?” - Hai hôm sau, có kết quả thi tháng. Đa số bạn học trong lớp không học tập gì trong kì nghỉ đông, kết quả thi mỗi đợt vào học kỳ mới đều là lúc kém nhất, họ không hề quan tâm. Năm nay thì khác. Có đại diện môn chấm bài thi giúp giáo viên, chạy về lớp, bí hiểm tuyên bố: “Trời của lớp chúng ta sắp thay đổi rồi.” Bạn học khác không hiểu chuyện gì, không để tâm. Đến lúc trả kết quả các môn, ban đầu, khi mọi người biết thành tích môn Toán của Tùy Khâm là 105 điểm, chỉ thấy có lẽ anh đã cố gắng. Đến lúc trả kết quả môn khác, ánh mắt của họ đều thay đổi. Bởi vì hầu hết tất cả các môn đều đạt 70% tổng điểm, trừ môn Ngữ văn cao hơn 3 điểm. Làm gì có ai nâng cao thành tích như thế này! Đây có phải người bình thường không? Khi trước tất cả thành tích đều đạt điểm qua môn, Ngữ văn đôi lúc sẽ hơn vài điểm, mọi người đều đã quen rồi, bây giờ bỗng nhiên môn nào cũng tăng lên số điểm cùng tỉ lệ. Đây mà không phải cố tình, ai mà tin. Lâm Bạch Du cầm mấy tờ giấy thi của Tùy Khâm, vừa bực mình vừa buồn cười: “A Khâm, sao cậu lại khống chế ở mức điểm này?” Tùy Khâm dựa vào ghế, thờ ơ nói: “Nâng cao vững vàng.” Anh hơi nghiêng đầu: “Không được à?” “Được, rất được.” Lâm Bạch Du còn có thể nói gì, bèn truy hỏi: “Vậy lần sau cậu định nâng cao bao nhiêu điểm?” Tùy Khâm nhướn mày: “Sao tôi biết được.” Lâm Bạch Du nghĩ thầm, cậu không biết mới lạ. Trong lòng cô thấp thoáng vui vẻ, có thể làm được như vậy, anh là một thiên tài thực thụ. Phương Vân Kỳ giơ ngón cái: “Anh Khâm đỉnh, rõ ràng là cùng một đề thi, anh lại có thể làm cho bọn em kinh hãi.” Tề Thống sửa lại: “Nói cái gì đấy, là kinh ngạc!” Thầy cô mấy môn đều thán phục, ầy, điểm giống nhau, lúc lên lớpánh mắt nhìn vào Tùy Khâm đều bất thường, làm gì có học sinh nào khống chế điểm như thế này. Bởi vì mức điểm không cao lạ thường, lại chỉ là thi lúc nhập học, nên không ai lan truyền rộng rãi, chỉ ở trong trường. Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết kết quả của Tùy Khâm. Lâm Bạch Du vào canteen cũng có thể nghe thấy có người bàn luận: “Các cậu nói xem, thành tích của Tùy Khâm chuẩn chế, có phải có bí mật gì không?” “Có bí mật gì á?” “Khả năng lớn nhất là gian lận chứ sao, không thì làm sao có thể làm được?” “Có lẽ có khả năng thật, cậu gặp ai thi điểm chuẩn xác như thế, lại còn môn nào cũng giống nhau bao giờ chưa?” “Tùy Khâm… sẽ không như thế đâu nhỉ?” Lâm Bạch Du nghe đến đây lập tức quay đầu lại, đều là người đang xếp hàng gọi món, không biết người bàn luận là ai. Trên bảng vinh danh dưới tòa dạy học đã được đổi mới, Lâm Bạch Du vẫn đứng thứ nhất như cũ. Lần này, Tùy Khâm xuất hiện ở trong 100 người ở trang đầu tiên. Một người ở đầu, một người ở đuôi. Lâm Bạch Du chụp lại, gửi cho Tùy Khâm. [Chúng ta ở cùng một trang này.] Lúc cô đánh chữ, bạn học lớp khác đứng bên cạnh nói: “Tùy Khâm tiến bộ nhiều quá, gần 100 điểm lận… Nghe nói thành tích không đúng lắm.” Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn, lần này không để vuột mất người nói: “Có thể phiền cậu nói thế nào thì gọi là thành tích không đúng lắm được không?” Người kia liếc nhìn gương mặt cô, đơ mất hai giây. Cậu ta lắp bắp giải thích: “Không phải, tôi không có ý đó, tôi cũng là nghe người khác nói thôi… Thành tích của Tùy Khâm chẳng hợp lí tẹo nào…” Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: “Chẳng có gì không hợp lí cả, cũng không phải 150 điểm mà thi được 160 điểm, thành tích nằm trong tổng điểm thì có vấn đề gì sao?” “Cậu ấy có thể thi được, thì là hợp lí.” Trên đường về lớp, Châu Mạt nói: “Cậu nói xem, Tùy Khâm thi được điểm qua môn hơn một năm nay, sao học kì này bỗng dưng lại thay đổi?” Người trong trường đều đã quen, nên mới đầu mới thấy kì lạ. Lâm Bạch Du mím môi. Có lẽ… Có lẽ là vì câu cô nói với Tùy Khâm lúc nghỉ đông, bảo sau này anh không cần sợ, sống đúng với bản thân mình. - Đào Thư Thuý gọi Tùy Khâm lên văn phòng. Cô ấy trịnh trọng hỏi: “Tùy Khâm, đây là học kì cuối cùng của lớp 12 rồi, cô hỏi em một câu, em nói thật với cô.” Tùy Khâm hỏi: “Câu gì ạ?” Đào Thư Thuý: “Thực lực của em rốt cuộc ở đâu?” Các thầy cô giáo khác trong văn phòng cũng nhao nhao vểnh tai nghe, so với đám học sinh, bọn họ là thầy cô, còn hiểu rõ hơn về năng lực khống chế điểm như thế này. Tùy Khâm đáp: “Thành tích đều trên bài thi cả.” Đào Thư Thúy bất đắc dĩ: “Chính là bởi thành tích trên giấy thi của em, cô mới hỏi câu này. Em đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa cô. Cô là chủ nhiệm lớp của em, sẽ không hại em đâu.” “Cô nhớ hồi lớp 10, lần nào em cũng đứng đầu toàn trường. Về sau lên lớp 11, bỗng nhiên chững lại ở mức điểm qua môn, rất ổn định. Mới đầu cô thất vọng, về sau nhiều lần quá, mới đoán trong đây có vấn đề.” Đào Thư Thuý hỏi: “Thực ra em có khả năng thi được điểm tuyệt đối, đúng không?” Các giáo viên khác quay đầu ra, đồng loạt nhìn thiếu niên tóc đen. Tùy Khâm: “...” Hóa ra thầy cô cũng có tính tò mò như thế. Đào Thư Thuý sốt ruột nói: “Em có thể thi được bao nhiêu, thì cứ thi bấy nhiêu, cách kì thi đại học chỉ còn mấy tháng thôi, đừng vì giận dỗi, mà để lại nuối tiếc.” Lúc cuối, cô ấy tận lực nhắc nhở: “Em xem Lâm Bạch Du làm cô yên tâm biết mấy, lần nào kết quả cũng ổn định từ 650 đến 680, chắc chắn là hạt giống của đại học Kinh rồi. Tùy Khâm cụp mi. Cô muốn đến Viện Y Học của đại học Kinh. Đào Thư Thuý bỗng nảy ra suy nghĩ: “Tiết tự học tối sau, em đừng học nữa, ở đây làm hai đề thi cho cô xem.” Một đề Toán, một đề tổ hợp tự nhiên. “...” Không đợi được Tùy Khâm về, Lâm Bạch Du hết tiết vội vàng chạy ra ngoài văn phòng. Xuyên qua cửa sổ kính, cô nhìn thấy Tùy Khâm đang ngồi trước bàn văn phòng viết gì đó, đường nét góc nghiêng mượt mà điển trai, sống mũi cao vút. Xung quanh là các thầy cô vài chục tuổi, duy chỉ có anh vừa mới thành niên, hơi thở tuổi trẻ xen lẫn tuổi xuân căng tràn, khác với mọi người. Dường như cô lại nhìn thấy Tùy Khâm làm đề lúc nghỉ đông. Lâm Bạch Du nhìn mấy phút liền, chuông vào lớp reo lên rồi mới về lớp. Sau hai tiết tự học, Đào Thư Thúy thu bài đưa cho các thầy cô môn khác. Cô vốn tưởng Tùy Khâm sẽ cố chấp giữ thành tích thi lúc nhập học, không ngờ, đáp án hoàn toàn trái ngược. Đào Thư Thuý nhìn thấy điểm tuyệt đối. Mấy thầy cô khác đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, họ nghĩ Tùy Khâm biết khống chế điểm như thế, chắc chắn sẽ không quá tệ, nhưng không ngờ lại không mất một điểm nào. Có lẽ là kì thi kín, Tùy Khâm bộc lộ tài năng. Có lẽ… Đào Thư Thuý nghĩ đến câu khích tướng của mình ban nãy. Bất kể là gì, kết quả cuối cùng đã khiến cô ấy hài lòng, vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, không nhắc đến chuyện khác nữa: “Được rồi được rồi, em về lớp đi.” Cô ấy cười không khép được miệng: “Không nói cho ai khác đâu.” Lúc Tùy Khâm sắp đi, Đào Thư Thuý lại hỏi: “Em có thể thi tốt thế này, Lâm Bạch Du có biết không?” Trong văn phòng vang lên tiếng cười của thầy cô khác. “...” Nhìn thiếu niên đi khỏi, Đào Thư Thúy lắc đầu: “Bướng bỉnh thật đấy.” Thầy dạy Toán nói: “Bây giờ vui rồi đúng không, tôi cũng bị dọa rồi, không ngờ mọi người lại đoán bảo thủ thế.” Cô giáo Tiếng Anh cũng cười: “Thằng bé được điểm tuyệt đối ở đây, nói không chừng thi thử đợt một lần tới, lại trở thành thành tích khiến mọi người bất ngờ đấy.” - Trong khi ôn tập căng thẳng, thành tích kì lạ của Tùy Khâm rất nhanh lại chìm vào im lặng. Kì thi thử đợt một vào đầu tháng 3, đại hội Trăm ngày thề với thầy [*] cũng vào tháng 3, mà sinh nhật của Tùy Khâm cũng ở tháng 3. [*] Đại hội Trăm ngày thề với thầy (Bách nhật thệ sư): Là đại hội 100 ngày trước kì thi đại học, gồm thầy trò và phụ huynh tham gia, nhằm cổ vũ học sinh học tập, giải toả áp lực trước kì thi,... Lâm Bạch Du đã bắt đầu suy nghĩ tặng quà gì cho Tùy Khâm. Không ai biết nỗi phiền não của cô, bởi vì mọi người ai cũng có nỗi muộn phiền nho nhỏ. Châu Mạt đang than phiền: “Mẹ tớ muốn đưa tớ đi thắp hương, còn phải leo núi, nói rằng sẽ phù hộ tớ thi đại học năm nay phát huy tốt hơn bình thường.” Mẹ cô ấy tin Phật. Tần Bắc Bắc nghe đến leo núi đã sợ: “Chẳng phải vẫn còn hơn 3 tháng sao?” Châu Mạt xuôi tay: “Nhân lúc còn sớm ấy, còn phải ở trên núi một đêm.” Nơi nổi tiếng nhất thành phố Phong Nam là chùa Huệ Ninh trên núi Phong, đã được xem như khu du lịch, Lâm Bạch Du cũng từng nghe đến, nhưng chưa đi bao giờ. Châu Mạt đã không thể hủy chuyến đi này, chỉ có thể khiến mình trông vui vẻ một chút: “Có cần tớ mang đồ được thầy khai quang điểm nhãn cho không?” Cô ấy rút chiếc vòng cổ Phật trên cổ ra: “Vòng này của tớ mua ở chùa Huệ Ninh đấy.” Lâm Bạch Du nảy ra suy nghĩ: “Tớ cần.” Tần Bắc Bắc vốn không quan tâm, nghe cô thì động lòng, cũng nói: “Tớ cũng muốn.” Châu Mạt tỏ ra không có gì: “Các cậu muốn gì, tớ ghi lại.” Lâm Bạch Du đã nghĩ xong từ trước, nhỏ tiếng bảo cô ấy: “Tớ cũng muốn một chiếc vòng, loại có tượng Quan Âm nhỏ, có không?” “Tất nhiên là có.” Châu Mạt gật đầu: “Nhưng mẹ tớ nói nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, cậu không đổi lại à?” Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không đổi.” Tần Bắc Bắc sờ vào mặt cô: “Cậu nhìn cậu ấy đi, chính là Quan Âm nhỏ đấy thôi, Quan Âm nhỏ đeo vòng Quan Âm nhỏ, quá hợp.” Châu Mạt nhìn nốt ruồi son của Lâm Bạch Du: “Cũng đúng thật.” Tần Bắc Bắc được Châu Mạt phổ cập xong, cuối cùng muốn một chiếc vòng Phật cười. Vòng Quan Âm nhỏ chưa đến, kì thi thử đợt 1 đến trước, đây là cuộc thi liên hợp thi chung một bộ đề do tất cả các trường cấp 3 ở thành phố Phong Nam tổ chức. Hôm trả kết quả, kết quả của Tùy Khâm chỉ kém một điểm so với lần nhập học. Không nói đến ở trường Trung học số 7, Hoàng Trạch biết điểm anh xong căng thẳng đến mức nào, chỉ nói ở trường số 8, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt tôi hiểu rồi. Có lẽ là mức điểm qua môn của Tùy Khâm từ học kì này, sẽ đổi sang mức điểm mới, giống với trước đây, không hơn không kém, còn ổn định hơn cả thầy cô giáo. Lâm Bạch Du tràn đầy tự tin với Tùy Khâm. Thứ hai là ngày 3 tháng 3, cũng là dịp Đông chín chín [*], nhà Lâm Bạch Du có thói quen ăn sủi cảo, vừa đúng ý Tùy Khâm. [*] Đông chín chín (Đông cửu cửu): Một cách tính ngày xuân về trong dân gian Trung Quốc xưa, quan niệm sau 9981 ngày sẽ đến ngày xuân về hoa nở. Sau khi đến trường, Châu Mạt nhét hộp vòng cho Lâm Bạch Du. Tần Bắc Bắc không ở trường, nên phải đợi cô ấy đến. Lâm Bạch Du lén lút nhìn tượng Quan Âm nhỏ. Rất nhỏ, bằng ngón tay cái, màu trắng trong suốt, hiện ra một chút màu ngọc, giống phỉ thuý, Quan Âm nhỏ mắt mũi hiền hoà, rất đáng yêu, bên trên có một lỗ tròn nhỏ, để xuyên dây đen qua. Lâm Bạch Du cất đi, đợi đến sinh nhật Tùy Khâm sẽ tặng. - Hôm sinh nhật Tùy Khâm, là thứ 5, là tiết Kinh Trập. Bởi vì kết quả thi thử đợt 1 của trường Trung học số 8 rất tốt, rõ ràng là thứ 4, hiệu trưởng vẫn yêu cầu tổ chức lễ chào cờ, cho người lên bục phát biểu. Lâm Bạch Du đứng đầu toàn trường, tất nhiên phải đi. Thiếu nữ đứng trên bục phát biểu xinh đẹp ngoan ngoãn, thành tích vượt trội, dưới sân khấu không ngớt tiếng vỗ tay, còn có người huýt sáo. Đương nhiên, là người “tiến bộ rõ rệt”, Tùy Khâm cũng được mời lên sân khấu, anh từ chối thẳng thừng, không có hứng thú. Kết quả thi thử đợt 1 này của Lâm Bạch Du nổi tiếng trong các trường cấp 3 thành phố Phong Nam, rất nhiều người đến Tieba và nhóm trường Trung học số 8 nghe ngóng. Trường Trung học số 8 rất bao bọc người trong trường, miệng thì khoe mẽ nhưng lại không cho người khác tí tẹo cách liên lạc nào. Huống hồ, ai ai trong trường Trung học số 8 cũng biết, Lâm Bạch Du một lòng theo đuổi Tùy Khâm, tặng quà hay thư tình gì đều vô dụng. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc mọi người thích cô. Chuyển đến trường Trung học số 8 mới chỉ nửa năm, cô đã trở thành trò cưng trong mắt thầy cô, ánh trăng sáng trong mắt tất cả mọi người. Không ai nghĩ tới, cô đã trở thành bí mật không thể nói ra của Tùy Khâm. Sau khi hết buổi tự học tối, Lâm Bạch Du về nhà cùng Tùy Khâm, thời tiết đầu tháng 3 vẫn rất lạnh, nhưng tuyết đã không rơi nữa. Trước khi mở cửa, cô không nhịn được nhắc nhở: “A Khâm, tối nay đừng có ngủ sớm.” Tùy Khâm như có suy nghĩ: “Cậu bảo tôi thức khuya à?” Lâm Bạch Du chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Dù sao thì cậu cũng đừng ngủ.” Tùy Khâm có ý trêu chọc cô, thờ ơ hỏi rằng: “Lúc trước cậu bảo tôi chú ý sức khoẻ, không được ngủ muộn thức khuya, bây giờ lại sửa lại rồi à?” “Bồ Tát nhỏ, cậu hơi dễ thay đổi đấy.” Anh nói. Rõ ràng là giọng điệu lười nhác mà anh thường dùng, nhưng lạ thay, Lâm Bạch Du nghe mà đỏ ửng tai, lại không muốn nói trước. Cách 12 giờ chỉ còn chưa đầy 2 tiếng, không thể để chuyện sắp thành lại hỏng, năm ngoái Tùy Khâm còn đợi đến giờ mới cho cô nhìn trời sao mà. Lâm Bạch Du giải thích: “Tôi đây là tốt cho cậu.” Tùy Khâm cúi đầu nhìn cô, âm cuối cao lên: “Đây là chiều tôi năm ngoái cậu nói à?” Lâm Bạch Du suýt thì quên câu này, bị anh nhắc lại, có chút thẹn thùng: “Đây là nhắc nhở, tất nhiên không tính.” “Vậy nên,” Tùy Khâm dường như đang đợi câu này, tiếp lời ngay lập tức: “Bồ Tát nhỏ, cậu định chiều tôi như thế nào?” - -----oOo------