Ngay từ khi về thành phố Phong Nam đón Tết cùng Tùy Khâm, Lâm Bạch Du đã nghĩ sinh nhật năm nay sẽ tặng quà gì rồi. Họ quen biết quá lâu, đã biết rõ ràng sở thích của đối phương, quà có thể tặng đã tặng từ trước rồi. Cô muốn tặng thứ khác. Cũng chính lúc này, Lâm Bạch Du nhận ra, sinh nhật năm nay Tùy Khâm đã đến độ tuổi kết hôn theo quy định rồi. Hồi năm nhất họ từng bàn về chuyện kết hôn, lúc ấy chỉ buột miệng nhắc đến, bởi vì vấn đề tuổi tác, tuy Tùy Khâm không nói nuối tiếc, nhưng cũng không vui vẻ là bao. Vậy nên Lâm Bạch Du định cho anh toại nguyện vào năm nay. Lâm Bạch Du muốn giữ bí mật, Phương Diệu không hỏi nữa, mà nói: “Nhưng đối với Tùy Khâm mà nói, chắc chắn cậu tặng gì cậu ấy cũng thích.” “Có lẽ là thế.” Lâm Bạch Du thử nghĩ đến phản ứng của Tùy Khâm. “Quả nhiên bạn trai phải tìm ở cấp 3, tớ đã năm 3 rồi, vẫn không yêu thì sẽ thành đàn chị năm tư mất.” “Đàn chị ngắm đàn em, cũng được phết mà.” “Có lí.” Phương Diệu nói chuyện với cô không tránh bạn cùng phòng kí túc, Lâm Thu Vũ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nói: “Nhưng nếu cậu không bằng người khác, sẽ ngại lắm đấy.” Phương Diệu trợn ngược mắt, lại nữa. Có những lúc, cô ấy còn không hiểu ý của Lâm Thu Vũ, dường như thường thích nói chuyện không ăn khớp một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, dường như cũng không có ác ý gì. Chỉ là khiến người ta khó chịu. Lâm Bạch Du bỏ sách xuống, quay sang cô ta: “Có gì mà ngại?” Lâm Thu Vũ nói: “Cậu là bạn gái, quà tặng còn không bằng người theo đuổi khác, không chừng bạn trai cậu sẽ nghĩ cậu không để tâm.” Phương Diệu nói: “Quà không được so sánh, còn nữa, sao biết quà Tinh Tinh tặng không bằng người khác.” Tô Trừng Trừng cũng xen miệng: “Quà bọn họ có tốt đến mấy, Tùy Khâm cũng không nhận đâu, chắc chắn chỉ nhận quà của bạn gái thôi.” Hồi năm nhất cô ấy gặp Tùy Khâm, đã biết trong mắt anh chỉ có Lâm Bạch Du, nay đã gần ba năm trôi qua, quả nhiên là như vậy. “Tớ chỉ nói tí thôi.” Lâm Thu Vũ cúi đầu đọc sách: “Không có ý gì khác, dù sao những thứ này rất dễ so sánh.” Sắc mặt Lâm Bạch Du như thường: “Không cần so sánh, vì anh ấy sẽ không nhìn người khác.” Phương Diệu nói: “Tinh Tinh, điểm tớ khâm phục cậu nhất là cậu luôn tự tin.” Lâm Bạch Du mở sách vở, nói với cô ấy: “Sự tự tin của tớ đến từ Tùy Khâm.” Tô Trừng Trừng thở dài: “Đừng nói nữa, cảm thấy câu nào cũng đang bón cơm chó, Phương Diệu chẳng lẽ cậu chưa ăn đủ à?” Phương Diệu ngậm miệng. - Có lẽ là ông trời cũng thích họ, ngày 6 tháng 3 vừa khéo là thứ hai. Ban đầu lúc Lâm Bạch Du nảy ra suy nghĩ này, còn sợ vào ngày nghỉ, sau đó xem lịch, mới yên tâm. Còn nữa, hôm sinh nhật, cô và Tùy Khâm đều có tiết buổi sáng, buổi chiều lại không có tiết. Lúc 0 giờ, báo thức Lâm Bạch Du cài vang lên. Cô lơ mơ tỉnh dậy, quay người sang chỗ Tùy Khâm: “Sinh nhật vui vẻ.” Tùy Khâm cũng mới tỉnh, nghe thấy tiếng này, ôm cô vào lòng. Nhưng Lâm Bạch Du không nghe thấy trả lời, tưởng anh không nghe thấy, lẩm bẩm mấy lần liền, giọng nói chưa tỉnh giấc càng hấp dẫn. Trái lại, anh tỉnh táo rồi. Nhìn cô gái trong lòng lại chìm vào giấc ngủ. Dù đã qua nửa tháng, anh vẫn cảm thán, duyên phận của anh và Lâm Bạch Du quá đỗi kì diệu. Anh rất vui mừng, kiếp trước mình đã lựa chọn kết quả như thế. Sáng sớm hôm sau, tâm trạng Lâm Bạch Du rất căng thẳng. Hôm nay Tùy Khâm không luộc trứng cho cô, nhưng pha một cốc sữa bò, nhìn cô uống hết trong một hơi, không uống giúp cô. Lâm Bạch Du hỏi: “Chiều nay anh có bận không?” Tùy Khâm cất cốc đi: “Chắc là không.” “Vậy chiều đi ra ngoài với em.” Lâm Bạch Du chớp mắt: “Hôm nay em muốn hẹn hò, không được nuốt lời.” Cô bồi thêm một câu: “Không thì mấy nữa em bận, không còn thời gian đâu.” Tùy Khâm xoa đầu cô: “Được.” Anh không đoán hôm nay cô muốn làm gì. Đối với Tùy Khâm mà nói, hẹn hò vào hôm sinh nhật, đã là một món quà. Lâm Bạch Du học hai tiết cuối, nhân lúc Tùy Khâm đi, cô tìm sổ hộ khẩu trong phòng ngủ. Cũng may lúc trước cần dùng ở trường, nên tư liệu của cô và Tùy Khâm đều ở đây, không chỉ có bản gốc, còn có bản sao. Cô nghĩ rất đẹp, nhưng không ngờ chiều nay có buổi tọa đàm. Nhà trường lúc rảnh sẽ bày vẽ những chuyện này, còn chọn người theo mã sinh viên đến nghe, nếu không đi, lần sau sẽ phải đi bù. Hôm nay đúng lúc đến lượt Lâm Bạch Du. Tô Trừng Trừng đang xem diễn đàn: “Viện chính đông vui thật đấy, có lúc tớ cũng không hiểu bọn họ, đã bị từ chối 3 năm rồi, sao không chừa vậy.” Phương Diệu buồn cười: “Có người là sùng bái thật, có người mượn cớ sùng bái phá hoại, nói đến đây, tớ cũng khâm phục Trần Thanh Thanh phết, bỏ cuộc sớm hơn bất kì ai.” Cô hỏi: “Cậu xem đã năm ba rồi, đàn em cũng nhiều hơn nhiều, trong trường có ai xuất sắc hơn Tùy Khâm chưa?” Đúng là có người xuất sắc, nhưng so sánh với Tùy Khâm, cũng giống như đèn và trăng. Tuy Tùy Khâm không nói với bên ngoài, nhưng trường học vốn không phải nơi giữ bí mật, rất dễ bị lan truyền ra ngoài. Tùy Khâm vẫn đang học năm ba, nhưng thứ anh đang học, đang làm, đã không chỉ có những thứ này, đã không cùng trình độ với họ nữa. Lâm Bạch Du chống đầu, làm nũng với lớp trưởng: “Lần này tớ bận thật.” Lớp trưởng hất đuôi tóc, không từ chối được: “Hay là, cậu nhờ ai đi hộ cậu?” Phương Diệu nói: “Tớ đi cho, hôm nay là sinh nhật Tùy Khâm, Tinh Tinh chắc chắn phải đi đón sinh nhật với bạn trai rồi.” Lâm Bạch Du ôm lấy cô ấy: “Đợi tớ về mang quà cho cậu.” Phương Diệu rất hưởng thụ, không hề chối từ: “Được rồi, được rồi.” - Sau khi tan học, Lâm Bạch Du đã nhìn thấy Tùy Khâm, anh đợi bên ngoài, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cánh tay đặt trên lan can nhìn xuống dưới tòa dạy học. Bạn học ở Viện Y Học đa phần đều biết Tùy Khâm của khoa Thiên Văn, không thấy lạ, biết chắc chắn anh đang đợi Lâm Bạch Du tan học. Nếu không phải vì quá trẻ, anh đã không ở trong trường, cùng đi học trong lớp với họ nữa. Tiếng chuông vào lớp vang lên. Tùy Khâm đứng thẳng dậy, quay người lại, nhìn về cửa sau lớp học, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn thẳng trên người Lâm Bạch Du. Lâm Bạch Du ôm tay anh: “Đi ăn cơm trước.” Tùy Khâm gật đầu. Lâm Bạch Du lại nói: “Ăn xong đi dạo phố, mua sắm.” Tùy Khâm không có ý kiến. Lâm Bạch Du bỗng hỏi: “Anh mang căn cước công dân không?” Chân mày Tùy Khâm hơi động đậy. Lâm Bạch Du dừng bước: “Không mang à?” Tùy Khâm thong dong hỏi: “Ăn cơm mà cũng cần mang căn cước công dân à? Anh cong người: “Có phải còn phải mang sổ hộ khẩu không?” “Sao anh biết!” Lâm Bạch Du chưa bao giờ giấu được bí mật với anh. “Đoán đấy.” Tùy Khâm cong môi. Lâm Bạch Du trừng mắt: “Chẳng bất ngờ gì cả!” Tùy Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói với cô: “Chỉ cần chưa đến giây phút ấy, mãi mãi là bất ngờ chưa biết.” - 1 giờ rưỡi chiều, cục dân chính mở cửa. Lâm Bạch Du lại lên mạng tra, sầu não nói: “Mình có phải đến nhầm chỗ rồi không, phải về quê mới được?” Tùy Khâm buồn cười: “Không cần, hộ khẩu của anh đang ở đây.” Lâm Bạch Du không hề chú ý đến, vô cùng ngạc nhiên, anh kéo cô đi vào trong, có những cặp đôi đến đúng giờ như họ, nhưng đều lớn hơn họ. Không ai biết họ vẫn đang đi học. Lâm Bạch Du và Tùy Khâm nộp 9 tệ. Cô sầu não: “Sao em nhớ là không cần tiền mà?” Tùy Khâm suy nghĩ: “Có lẽ là hai năm nữa thay đổi.” Kiếp trước họ không bao giờ theo dõi những điều này. Vì không chụp ảnh trước, nên họ chụp trong cục dân chính, không được chỉnh sửa ảnh như bên ngoài, nhưng hai người đều rất vui. Nhân viên hỏi: “Đủ tuổi kết hôn chưa?” Lâm Bạch Du gật đầu: “Đủ rồi đủ rồi, năm nay anh ấy vừa đủ.” Ngày sinh nhật có thể nhận giấy chứng nhận, họ ngồi cùng nhau điền thông tin. Lâm Bạch Du lén lút nhìn Tùy Khâm, anh viết rất nghiêm túc, không còn là kiểu viết nhanh qua loa ngày thường. Giống như người mới tập viết, từng nét từng nét. Lâm Bạch Du ngọt ngào trong lòng. Những cặp đôi khác chụp ảnh xong, rồi lại nhìn sang họ, không thấy lạ, rất ít khi thấy cặp vợ chồng mới cưới xinh đẹp điển trai như vậy. Lâm Bạch Du nhỏ tiếng: “Nhiều người nhìn chúng ta lắm.” Tùy Khâm kí xong, nhắc nhở cô: “Đừng mất tập trung.” Lâm Bạch Du ờ một tiếng. Rất nhanh, nhân viên đưa cho hai người họ quyển sổ màu đỏ, nhỏ bằng bàn tay, mở ra là ảnh và thông tin của họ. Bên trái dấu chạm nổi in thời gian đăng kí. Ngày 6 tháng 3 năm 2017. Trên thực tế, ngay tháng sau, nhận giấy chứng nhận kết hôn không cần thu phí nữa. Nhân viên cười híp mắt nói: “Sinh nhật vui vẻ, tân hôn vui vẻ.” Tùy Khâm cười nhẹ: “Cảm ơn.” Lâm Bạch Du nhìn giấy kết hôn mãi: “Sinh nhật vui vẻ, có thích không?” Tùy Khâm cầm lấy giấy chứng nhận trên tay cô: “Thích.” Lâm Bạch Du tưởng anh muốn xem, kết quả cả đường về, anh cũng không đưa lại cho cô: “A Khâm, sao anh không đưa cho em?” Tùy Khâm nói chậm rãi: “Quà sinh nhật, nên để anh giữ.” Lâm Bạch Du: “...” Tùy Khâm nhìn cô không nói chuyện, rồi lại nhẹ cong môi: “Tinh Tinh.” Lâm Bạch Du: “Hửm?” Hơi thở của Tùy Khâm rất gần cô, giọng nói trầm thấp: “Đổi cách xưng hô đi.” Anh không đợi được nữa. Lâm Bạch Du ngay lập tức hiểu ý anh, nhưng không chiều ý anh: “Không đổi.” Tùy Khâm nhìn cô, kiên trì: “Gọi là chồng.” “Ngài Tùy.” Lâm Bạch Du nhìn đối mắt với anh, nhìn thấy vì sao trong mắt anh, nhẹ giọng: “Chồng?” Tùy Khâm hôn cô. Sau đó buông cô ra, nói: “Ngài [*] cũng rất được.” [*] Nguyên văn là “Tiên sinh”, đây cũng là một cách gọi chồng. Có những cách gọi, vừa nghe đã thấy giống sẽ bên nhau trọn đời. - Chuyện Lâm Bạch Du âm thầm nhận giấy chứng nhận, cô không nói với ai trong kí túc. Người đầu tiên phải thông báo đương nhiên là mẹ, Liễu Phương không bất ngờ chút nào, nếu không phải hai năm trước Tùy Khâm còn nhỏ, e rằng đã kéo cô đến cục dân chính rồi. Phương Vân Kỳ vừa hay tin, đã ngạc nhiên nhắn đầy trong nhóm. Phương Vân Kỳ: [Lì xì Wechat] Phương Vân Kỳ: [Tiền góp.] Phương Vân Kỳ: [Kẹo mừng của tao đâu?] Phương Vân Kỳ: [Còn rượu mừng nữa!] Phương Vân Kỳ: [Tao muốn làm phù rể.] Tề Thống: [+1] Tùy Khâm chỉ đáp vài chữ: [Mày đến đây.] Phương Vân Kỳ đến đại học Kinh thật, vì một suất kẹo mừng, may mà Tùy Khâm cũng không lừa cậu, đưa cho cậu một nắm kẹo thật. Cậu về trường rồi mới tỉnh ngộ. “Sao tao giống lũ học sinh trường mẫu giáo thế, bị thầy Tùy sai sử quay mòng mòng!” - Những ngày tháng sau khi nhận giấy chứng nhận với Tùy Khâm, dường như không khác gì so với lúc trước. Ngoài trừ đến đêm, Tùy Khâm thích bảo cô gọi là chồng. Sau khi vào năm 4, như tất cả học sinh, Lâm Bạch Du bắt đầu đến bệnh viện thực tập, ở bệnh viện trực thuộc đại học Kinh. Gần cuối thu, Lâm Bạch Du phát hiện, khoai lang nướng ngoài cổng bệnh viện rất ngon, không biết có phải cộng với địa điểm không, cô luôn cảm thấy khoai ngoài đường không ngon bằng ở đây. Cô chụp ảnh gửi vào nhóm: [Các cậu có thời gian đến đây ăn thử.] [Có phải khoai lang nướng ở cổng bệnh viện nào cũng rất ngọt không.] Tề Thống: [Được.] Phương Vân Kỳ cũng đang thực tập, cậu dành thời gian mở ảnh, dường như quay lại ngày trước cậu mua khoai lang nướng bên ngoài bệnh viện cho Tần Bắc Bắc. Tần Bắc Bắc lừa cậu nói không ngọt. Cậu trả lời: [Không phải, có chỗ không ngọt.] Lâm Bạch Du không rõ nội tình, cũng tưởng cậu đang nói linh tinh. Tùy Khâm cũng kết thúc ngành học đại học trước một năm, đang bận việc, Lâm Bạch Du xem không hiểu, chỉ biết là rất uyên thâm. Hai người chỉ có thể gặp nhau lúc về nhà buổi tối. Thỉnh thoảng, Lâm Bạch Du sẽ hỏi: “Anh trông còn bận hơn em, không có thời gian thư giãn à? Không có hoạt động thư giãn à?” Tùy Khâm trả lời: “Có.” Anh chuyển chủ đề hỏi: “Đã nghe nói đặt tên cho vì sao chưa?” Lâm Bạch Du dĩ nhiên là biết, dù sao bạn trai kiêm chồng là sinh viên khoa thiên văn, cô cũng tra một vài tin tức. “Em nghe nói có thể mua quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ.” Tùy Khâm cười nhẹ: “Đặt tên cho hành tinh và hằng tinh có trình tự xét duyệt nghiêm ngặt, phải thông qua tổ chức quốc tế đồng ý, được thế giới công nhận, sao có thể mua được dễ dàng.” “Quyền đặt tên thật sự thuộc về người phát hiện ra nó, do người phát hiện đề nghị, sau khi qua xét duyệt, mới công bố lâu dài.” “Một hành tinh nhỏ sau khi được quan sát nhiều lần, có thể nhận được số hiệu mãi mãi, quyền phát hiện và quyền đặt tên thuộc về cùng một người.” Lâm Bạch Du tò mò: “Vậy bình thường đặt tên gì?” Tùy Khâm nói: “Khi trước là thần thoại, bây giờ đa phần là nhân vật, địa điểm kỉ niệm, hoặc là một vài chuyện, ví dụ như sao Viên Long Bình, sao Tiền Học Sâm.” “Có thể dùng chính tên người phát hiện không?” “Không được.” “Có trùng tên không?” “Không.” “Người bình thường có cơ hội không?” “Có, rất nhỏ.” Lâm Bạch Du không nghĩ nữa, cách mình quá xa vời, quay lại chủ đề ban đầu: “Anh vẫn chưa nói hoạt động thư giãn của anh là gì mà.” Tùy Khâm cho câu trả lời. “Quan sát vì sao.” Lâm Bạch Du luôn cho rằng câu này là lời tình tứ liên quan đến cả hai. Đến khi trước tết Nguyên Đán. Ngày này, thầy cô vừa giảng xong bài, Phương Diệu kéo Lâm Bạch Du đi vào canteen: “Đói chết mất thôi, chúng ta mau đi, các cậu cũng mau mau.” “Tô Trừng Trừng, sao cậu chậm thế hả!” Tô Trừng Trừng cầm điện thoại: “Đài thiên văn trường mình lên hotsearch rồi!” Phương Diệu không quan tâm: “Lên thì lên, trường mình cũng đâu phải lần đầu lên đâu, tháng trước mới lên xong, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.” “Không giống! Lần này là tin tức quốc tế!” Tô Trừng Trừng vô cùng kích động, túm lấy Lâm Bạch Du: “Không ngờ nhân vật trên tin tức lại ở trước mắt tớ!” Cô ấy giơ màn hình điện thoại trước mặt Lâm Bạch Du. Đài thiên văn công bố một hành tinh mới, được người phát hiện nó đặt tên là “vì sao Lâm Bạch Du”, được ghi nhận mãi mãi trong lịch sử thiên văn. “Các cậu đoán, người phát hiện nó là ai?” “Là Tùy Khâm à!” “Lâm Bạch Du, bạn trai cậu tìm một ngôi sao, đặt tên bằng tên của cậu.” ** “Trong vũ trụ có hàng vạn hàng tỉ ngôi sao, chỉ có em là ngôi sao độc nhất vô nhị của anh.” - -----oOo------