“Không nhìn gì.” Phương Vân Kỳ nhướn mày, đi vòng qua người Tề Thống. Trương Cầm Ngữ từ sau khi người đi vào thì cứ trông vào bên trong quán nhỏ, thấy người đi ra là Phương Vân Kỳ, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng. Phương Vân Kỳ thấy nhiều đã quen, để khay xuống, sau đó để lon sprite ra trước mặt Lâm Bạch Du: “Tặng nhé.” Bởi tối nay hơi đông người, nên cậu chưa kịp nói gì với Lâm Bạch Du, người khác đã gọi đi mất. Quay về bếp nướng, Tề Thống hỏi: “Sao rồi, tiên nữ nói gì thế?” Phương Vân Kỳ: “Cảm ơn.” Tề Thống cười ha ha: “Cảm ơn nhầm người rồi, mày có nói là anh Khâm tặng không?” Phương Vân Kỳ nháy mắt: “Không, có bạn của cậu ấy ở đấy, tao chưa nói.” Tề Thống đang giúp cậu sắp xếp số hàu lúc trước, nhanh chóng xoay người ra phía bếp sau: “A Khâm, xem ra lần này mày phải tự đi nghe rồi.” “Vả lại, chúng mày có duyên thật đấy, tay của tiên nữ cũng bị đứt, cũng là ngón đấy.” Bên trong không thấy tiếng, chẳng biết có nghe thấy hay không. - Bên ngoài quán, Trương Cầm Ngữ nhìn Lâm Bạch Du: “Có phải cậu ta muốn theo đuổi cậu không?” Lâm Bạch Du nhìn lon sprite này, nhớ lại lon lúc nãy Tùy Khâm lấy ra từ trong tủ lạnh, không biết có phải cùng một lon hay không nhỉ. “Không biết.” Cô trả lời. Chuyện học cùng lớp với mấy người Phương Vân Kỳ, Lâm Bạch Du không muốn nói lắm, nhìn dáng vẻ của Trương Cầm Ngữ, có thể đoán nếu cô ta biết chắc chắn sẽ hỏi nhiều. Mặc dù như vậy, nói đến trường Trung học số 8, mắt Trương Cầm Ngữ bỗng sáng lên: “Hóa ra là trường Trung học số 8, các cậu ấy cũng ở trường số 8!” Lâm Bạch Du lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Trương Cầm Ngữ đã quen với tính cách ít nói của cô, chỉ van nài: “Tinh Tinh, nếu có cơ hội, giúp tớ xin phương thức liên lạc đi.” Lâm Bạch Du nói: “Cậu có thể tự xin.” “Nếu tớ xin được chắc chắn đã không phải nhờ cậu rồi mà?” “Sao cậu dám chắc tôi sẽ xin được?” Trương Cầm Ngữ buột miệng nói: “Trong số mấy cậu ấy có người có thiện cảm với cậu, chắc chắn có thể, cậu bảo nam sinh lúc nãy xin giúp cho.” “...” Nụ cười của Lâm Bạch Du dần tắt, chỉ nhìn cô ta một cái. Trương Cầm Ngữ tự biết yêu cầu ban nãy hơi quá đáng, nhanh chóng chuyển chủ đề. Nhưng ý nghĩ của cô ta không đổi. Quán xiên nướng dọn bàn nhanh, trong lúc Lâm Bạch Du ngồi ở đây, đã có mấy nhóm người đến đến về về, lượng khách nữ tăng lên. Hẳn là từ đâu biết được có Tùy Khâm ở đây. Thỉnh thoảng Lâm Bạch Du sẽ thấy Tùy Khâm bắt tay vào làm, rõ ràng là những động tác Tề Thống và Phương Vân Kỳ làm rất bình thường, nhưng dưới tay anh, trông lại rất vui mắt vui tai. Dường như anh đã thích ứng với cuộc sống thế này. Nhưng Lâm Bạch Du vẫn luôn có cảm giác, anh không nên làm những việc này. Đôi tay này, nếu được chạm vào máy móc thí nghiệm, dao phẫu thuật, có lẽ sẽ phù hợp hơn. Vì sao lại thế. Là bởi Tùy Khâm trong giấc mơ có quyền có thế chăng? Hay là bởi anh đối xử với cô quá đỗi dịu dàng, khiến cô có suy nghĩ khác về Tùy Khâm bên ngoài đời thực? Lâm Bạch Du cảm thấy mình đã bị ảnh hưởng bởi giấc mơ trái ngược đó. Cô kéo nắp khoen, tách một tiếng, bọt khí của lon sprite vang lên tiếng lách tách, không lạnh như vừa lấy ra từ tủ lạnh, rất mát. Chỉ tiếc là, cô không biết mở lon bằng một tay. - Hai bọn cô gọi khá ít xiên nướng, sức ăn của hai người đều không lớn. “Cậu thích ăn thịt ba chỉ à?” Trương Cầm Ngữ phát hiện sở thích của cô, cười hi hi hỏi: “Không sợ mập à?” Lâm Bạch Du mỉm cười: “Không sợ.” Vả lại ăn có một chút thế này chắc chắn sẽ không sao, chủ yếu là thịt ba chỉ được nướng rất ngon. Ăn xong, Trương Cầm Ngữ hỏi Lâm Bạch Du: “Nhà cậu ở đâu thế, cùng về không?” Lâm Bạch Du lắc đầu: “Tôi còn có việc.” Trương Cầm Ngữ ồ một tiếng, chỉ đành chia tay với cô, dù sao cũng không thể ngồi ở quán người ta cả buổi tối, chủ quán có thể sẽ ra đuổi khách về. Tuy nói là cô ta mời nhưng Lâm Bạch Du vẫn chia đôi với cô ta. Phương Vân Kỳ hớn hở nói: “Hoan nghênh lần sau quay lại.” Lâm Bạch Du chưa nói được gì với Tùy Khâm, cũng không muốn làm phiền anh làm việc, ngay lập tức rời khỏi quán xiên nướng, trên đường xé miếng băng cá nhân đi. Vết đứt trên ngón tay quả nhiên đã biến mất. Cô có năng lực đặc biệt, chắc Tùy Khâm không có, lại còn phải chịu đau làm việc. Về đến nhà, nồi đang hâm lại cháo. Lâm Bạch Du chỉ ăn một bát nhỏ: “Con ăn xiên nướng bên ngoài rồi.” “Mấy thứ này ăn ít thôi, không tốt cho sức khỏe.” “Lần đầu ăn mà, là quán bạn học con làm.” “Bạn học con đi làm à? Đã thành niên chưa mà đi làm, ảnh hưởng đến học tập đúng không?” Lâm Bạch Du nhớ đến bài thi của mấy người Tùy Khâm, ngập ngừng nói: “Có thể ạ.” Dẫu sao rốt cuộc Tùy Khâm có thể thi được bao nhiêu điểm, vẫn là một ẩn số. Liễu Phương xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Con chỉ cần học hành chăm chỉ là được, những thứ khác có mẹ lo rồi.” Có lẽ là bởi trong mơ cô là cô nhi, còn bị nhà bác cả bắt nạt, lúc tỉnh dậy Lâm Bạch Du ỷ lại vào mẹ hơn nhiều. - Lúc đêm muộn, sinh viên Minh Nghệ hầu hết đã về kí túc, quán xiên nướng hết người. Chủ quán đã về nhà từ lúc 10 giờ hơn, Phương Vân Kỳ đưa chìa khóa cho Tùy Khâm, vì cậu giữ dễ làm mất. “Tối nay đông khách thật đấy.” “Đều là đến vì A Khâm đấy.” “A Khâm mà tự mở quán, chắc chắn sẽ kiếm hơn gấp bội.” Phương Vân Kỳ ăn một miếng xiên thịt dê, uống thêm một ngụm coca lạnh, sướng không đâu bằng. Tề Thống nhai thịt ba chỉ trong miệng, nói năng ậm ờ không rõ: “Vị quá tuyệt, sao tao học mãi mà vẫn không được nhỉ, chỉ là nướng thịt ba chỉ thôi mà! A Khâm, có phải mày lén lút học sau lưng bọn tao không hả?” Tùy Khâm im lặng không nói. Lúc ăn xong, đã hơn 12 giờ. Tùy Khâm một mình trở về đường Nam Hòe, vừa mới bật đèn lên, cửa đã bị đẩy ra. “Trường Trung học số 8 lại không cho mày lên sân à?” Ánh mắt Hoàng Trạch lóe lên tia mừng rỡ, Tùy Khâm mà không trong đội bóng rổ trường số 8, trường số 8 kiểu gì cũng thua. Tùy Khâm cong khóe môi: “Ừ.” Hoàng Trạch ngẩng đầu, nói năng có vẻ đàng hoàng: “Dù sao thì mày với tao cũng không giống nhau, mày phải thi tốt mới được ra mặt, còn tao thì không cần.” Anh ta lộ ra nụ cười: “À đúng rồi, mày chưa ăn đúng không, nhà hết cơm rồi… Lần sau, tối mai, tao bảo mẹ để phần cơm cho mày.” Giống như bố thí, Hoàng Trạch để lại một câu rồi đi về phòng. Tùy Khâm đứng dưới ánh sáng, mãi sau mới cười giễu cợt một tiếng. - Cùng lúc ấy, Lâm Bạch Du lại nằm mơ. Từ hôm lễ Quốc Khánh nằm mơ thấy “kiếp trước” thê thảm trên đường đi bệnh viện, cô không mơ lại giấc mơ ấy nữa, tối nay là lần đầu tiên. Tầm nhìn trong mơ cũng rất mờ mịt, lờ mờ không rõ. Lâm Bạch Du biết đó là tình trạng bị mù của cô. Trong mơ, dường như cô đang ngồi trước bàn ăn, bởi vì có tiếng dao dĩa chạm vào nhau, sau đó là tiếng ma sát khi đĩa được đẩy đến phía trước cô. “Há miệng.” Bên tai vang lên giọng nam trầm ấm. Lâm Bạch Du mở miệng, một miếng thịt được đút vào trong khoang miệng. Cô nhai hai cái, cảm thấy bị nướng cháy rồi. Hẳn là biểu cảm của cô rõ ràng, hoặc là khả năng nhận biết tâm trạng của đối phương quá tốt, giọng điệu của anh dịu dàng, nhưng không cho phép xen lời. “Nhổ ra đi.” Một bàn tay dừng lại bên môi cô. Lâm Bạch Du nhổ thịt nướng ra, lại được chủ của bàn tay ấy lau miệng cho. Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô dường như vẫn còn cảm giác khăn ướt còn sót lại trên cằm, lấy tay chạm vào bên mép. Giọng nam trong giấc mơ là giọng của “Tùy Khâm”. Lâm Bạch Du nhìn giờ, đã là 7 giờ sáng. Cô nhanh chóng xuống giường đi đánh răng rửa mặt, lúc sắp xếp đồ trước khi đi học, nhìn thấy quyển sổ nhỏ ghi chép lúc trước. Hôm nay Lâm Bạch Du viết thêm một dòng mới. [Điểm không giống 1: Tùy Khâm biết nướng thịt] Nhưng hình như “Tùy Khâm” trong giấc mơ không biết. Đương nhiên rồi, có thể là vì “Tùy Khâm” trong giấc mơ không phải đi làm, tất nhiên không phải tự mình bắt tay vào nướng thịt, không biết là rất bình thường. Làm thế nào để biết được một vài chi tiết giữa hai người họ nhanh hơn nhỉ? Dĩ nhiên là hoặc bắt đầu từ tụi Phương Vân Kỳ, hoặc bắt đầu từ Tùy Khâm. Cô muốn nghe ngóng sở thích của Tùy Khâm! Ngay ngày hôm nay! - Hôm nay thứ 2 có lễ chào cờ, học ở ngoài sân trường. Bữa sáng đều là Lâm Bạch Du tự mua, lúc đến quán ăn sáng ở ngoài cổng trường, trùng hợp gặp Tần Bắc Bắc. Cô ấy đang bị một cậu nam sinh quấy rầy, cậu ta sắp khóc đến nơi: “Trước đó rõ ràng chúng ta vẫn tốt đẹp mà, sao lại nói chia tay…” Tần Bắc Bắc đang bực mình, nhìn thấy Lâm Bạch Du như nhìn thấy cứu tinh, phi về phía cô như bươm bướm: “Bạch Du.” “Cậu gọi tớ là Tinh Tinh đi.” Lâm Bạch Du nói: “Rất ít người gọi tớ là Bạch Du.” Tần Bắc Bắc vuốt tóc: “Ồ, Tinh Tinh, nhũ danh dễ thương thế, tớ chỉ có tên Bắc Bắc thôi, nghe giống Bối Bối[*], quê một cục.” [*] Bắc Bắc và Bối Bối đều có âm đọc tiếng Trung là beibei. “Cũng được mà.” “Đừng có mà nói dối không chớp mắt.” “Cậu nam sinh lúc nãy làm sao đấy?” “Đeo bám không biết nhục.” “Cậu mua nhiều thế này có ăn hết không?” Tần Bắc Bắc nghi ngờ. Sữa đậu ở quán ăn sáng đều là đồ mới làm, đậm đà, Lâm Bạch Du uống một lần đã thích luôn, cô mua hai cốc sữa đậu đỏ, gói riêng. “Cho người khác nữa.” Lâm Bạch Du không giấu giếm. Dù sao lát nữa đưa cho Tùy Khâm, Tần Bắc Bắc cũng sẽ nhìn thấy. Tần Bắc Bắc có hứng thú: “Nam hay nữ đấy, tớ có quen không?” Lâm Bạch Du: “Có quen.” Tần Bắc Bắc suy nghĩ một vòng, cuối cùng đặt mục tiêu nghi ngờ lên trên người Tùy Khâm: “Không phải chứ, cậu thích Tùy Khâm thật à? Cậu muốn theo đuổi cậu ấy.” Lâm Bạch Du phủ nhận: “Không hề.” “Không hề còn mua đồ ăn sáng?” “Có chuyện hỏi cậu ấy.” “Theo đuổi thì theo đuổi thôi, cậu ấy đẹp trai như thế vậy. Lúc trước tớ cũng từng nghĩ thế, nhưng tính khí không hợp, coi là bạn học còn được.” Mái tóc ngắn của Tần Bắc Bắc theo gió bay bay: “Có gì mà phải ngại, tớ biết nhiều, tớ dạy cậu nhé?” “... Không cần đâu.” “Cơ mà, có khi Tùy Khâm sẽ không nhận đâu.” Lâm Bạch Du nhớ lại cuộc nói chuyện với tụi Phương Vân Kỳ: “Thử xem.” Tần Bắc Bắc thấy vẻ mặt chắc chắn không chùn bước của cô, thay đổi hoàn toàn ấn tượng về bạn cùng bàn mới của mình, hóa ra là người thuộc phái hành động. “Tớ và Tùy Khâm làm bạn học hơn 1 năm, chưa từng thấy cậu ấy có lúc nào tâm trạng lên xuống, cũng chỉ thân thiết với tụi Phương Vân Kỳ.” “Trong trường không ít người theo đuổi cậu ấy, hồi lớp 10 là nhiều nhất, về sau dần dần biết cậu ấy không quan tâm, ít hơn rồi.” - Lúc hai người đến lớp học, cách thời gian đọc buổi sáng[*] chỉ còn 5 phút. [2] Đọc buổi sáng (Tảo độc): Là đọc sách lúc sáng sớm, có thể đọc nhẩm hoặc đọc to. Nhiều trường học đưa đọc sáng vào nhiệm vụ học tập buổi sáng. Đám nam sinh bàn cuối đang nhốn nháo không yên. “Lẹ lẹ lẹ! Đề thi Vật lý đâu tao mượn chép phát! Quên làm rồi!” “Đáp án trắc nghiệm môn Toán…” “BCAA? Gì nữa?” Lâm Bạch Du xách túi, hút một ngụm sữa đậu, phồng mặt, quay sang phía Phương Vân Kỳ đang “múa bút thành văn”: “Tùy Khâm đâu?” “Chắc đang trên đường đến.” “Đêm qua các cậu đóng cửa lúc nào?” “Nửa đêm? Quên rồi, không nhìn giờ, dù sao cũng rất muộn.” Khó khăn lắm mới chép hết bài trắc nghiệm và điền ô trống, còn mấy bài dài, chỉ viết bừa mấy công thức, Phương Vân Kỳ vứt bút đi. Cậu cà lơ phất phơ nói: “Bạn học Lâm, cậu chắc chắn có ý đồ gì với anh Khâm của bọn tôi.” Lâm Bạch Du bị Tần Bắc Bắc hiểu nhầm một lượt rồi, bây giờ cũng thản nhiên đối mặt: “Là bạn học, hỏi tí thì làm sao.” “Chẳng sao, chẳng sao cả, cậu tự hỏi chính người đó đi.” Vừa dứt lời, cửa sau đã bị đẩy ra. Chính chủ xách áo đồng phục đi từ ngoài vào. Đợi anh ngồi xuống, Lâm Bạch Du để bánh bao sữa đậu lên bàn của anh. Tùy Khâm liếc nhìn cô: “Cầm đi.” Lâm Bạch Du liếc nhìn bánh mì trên tay anh, cong mắt cười, nhẹ giọng: “Tôi ăn không hết, vứt đi lãng phí.” Lời này thoạt nghe rất giả tạo, dù sao tay cô cũng đang cầm một cốc sữa đậu đang uống dở. Ánh mắt của thiếu nữ trước mặt nhìn qua đây, bàn tay cầm bánh mì của Tùy Khâm không khỏi nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên chút gân xanh. Dường như đang bày tỏ sự chật vật của chủ nhân. Tùy Khâm không động vào đồ ăn sáng của cô. Tuy Lâm Bạch Du đã biết trước, nhưng vẫn rất thất vọng. Phương Vân Kỳ nhìn lúc lâu: “Không ăn thì uổng lắm, dạ dày của tiên nữ đều rất nhỏ, anh Khâm, anh giúp giải quyết đi.” Tùy Khâm không nói lời nào. Lâm Bạch Du thấy anh không định động vào thật, mím nhẹ môi nói: “Chỉ một lần này thôi.” Tùy Khâm nâng mi nhìn cô, con ngươi đen láy thâm sâu khó dò. Hồi lâu, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh mới cầm lấy cốc sữa đậu, “póc” một tiếng, ống hút đã được c4m vào, ngọt thanh trong miệng. “Vị không tồi chứ?” “...” Lâm Bạch Du chuyển cho Phương Vân Kỳ một ánh mắt cảm ơn. Phương Vân Kỳ vui vẻ tiếp nhận, rồi trả lại ánh mắt “Tiếp tục cố gắng”. “Không phải cậu bị đứt tay à?” Câu hỏi của nam sinh bất ngờ vang lên, ngón tay trắng nhợt đang miết ống hút của Lâm Bạch Du khựng lại. Cô suýt chút nữa tưởng bí mật đặc biệt là vết thương biến mất của mình bị phát hiện, nhịp tim tăng nhanh. Lâm Bạch Du ảo não, quên mất hôm qua Phương Vân Kỳ và Tề Thống đã thấy cô dán băng cá nhân, lẽ ra nên dán thêm hai hôm nữa. “Chưa đứt, chỉ rạch vào một chút.” Chuyện xảy đến bất ngờ, Lâm Bạch Du định bụng chuyển chủ đề, vừa khéo đưa ra mục đích của mình. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào nam sinh: “Tùy Khâm, hình như tôi vẫn chưa có phương thức liên lạc của cậu, chúng ta cũng coi như đã giúp đỡ lẫn nhau có qua có lại mấy lần rồi, không bằng kết bạn Wechat đi?” “...” Phương Vân Kỳ dòm ngó cả buổi: Đù, tiên nữ thẳng thắn đấy. Hóa ra mua đồ ăn sáng là chờ đợi cái này. Trên đời quả nhiên không có bữa ăn nào là miễn phí. Giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại, mấy lần. Mấy từ này có ý nghĩa rõ ràng. Tùy Khâm mỉm cười, có lẽ cô càng muốn nói là “Lần trước tôi đã vẽ tranh giúp cậu rồi, không kết bạn Wechat không nói rõ được đúng không.” Độ ngọt của sữa đậu trong tay ngay lập tức giảm 50%, có lẽ bánh mì hợp với anh hơn. * “Là thích, hay có mục đích khác?” - -----oOo------