*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh cũng nhìn lại cô.
Cô nhìn thế mặt anh không có chút nhăn nhó nào, nghi ngờ không biết có phải cô nói nhỏ quá không, thật ra anh cũng chưa nghe thấy gì.
“Không có gì.” Chu Yến Kinh đảo mắt đi, mở miệng.
Mạnh Đan Chi thật sự rất muốn đưa mắt đoán mò, nói cho anh biết vừa nãy không có chuyện gì xảy ra: “Đúng rồi, quả thật không có gì, cái gì cũng không có.”
Chu Yến Kinh quay đầu liếc cô một cái.
“Tối hôm nay anh có thời gian, vừa đúng lúc.” Anh nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, đỡ phải để em đi nhiều thêm một chuyến.”
Mạnh Đan Chi càng nghe càng thấy kỳ quái.
Cô đưa mắt thăm dò, lúc này mới phát hiện anh vẫn còn đang cầm di động trong tay, đang gọi điện thoại! Vừa nãy là đang nói chuyện với người khác.
Từ từ, khi nãy cô nói những lời đấy --- người khác vẫn chưa nghe được nhỉ?
Chắc là không đâu, làm gì có sản phẩm di động nào có chất lượng thu âm tốt như thế, cô đứng cách xa như thế này sao có thể thu được giọng của cô chứ.
Sau khi kết thúc điện thoại, cuối cùng Chu Yến Kinh cũng xoay người.
Quần áo anh đứng đắn, vẻ mặt cũng không có cảm xúc gì, có vẻ do Mạnh Đan Chi có tật giật mình.
“Tối nay, anh và Lục Dương cùng nhau ăn cơm, em cũng đến đi.” Chu Yến Kinh lần nữa nói, ánh mắt đảo quá thứ gì đó trong tay cô: “Mặc áo khoác vào.”
Mạnh Đan Chi bày ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Vốn dĩ là nói chuyện điện thoại với Lục Dương mà, mà mới sáng sớm như thế đã nói chuyện rồi à.
Một lúc sau, cô lại hỏi: “Sao anh còn chưa đi làm nữa?”
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Còn sớm.”
Bình thường anh chính là người đầu tiên đến công ty, hôm nay bởi vì muốn nói chuyện với Lục Dương nên đi chậm lại, nếu không thì làm sao có thể nghe được cái nội dung vô cùng phấn khích kia chứ.
Cởi một lần một trăm ngàn.
Chưa nói đến chuyện một trăm ngàn này có đủ hay không, hành vi trả thù lao để c0i đồ này, anh không thể nào đặt nó trên người Mạnh Đan Chi được cả.
Ừm, nói cô là tiểu thư khuê các thật ra cũng rất đúng.
Cũng không biết đang học cái gì nữa.
Mặc áo khoác vào quả thật ấm áp hơn chút, Mạnh Đan Chi đang do dự, nhìn thấy anh vẫn chưa đi, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy anh có nghe thấy cái gì không?”
“Không có.”
Mạnh Đan Chi nghe anh nói như thế thì nhiệt huyết lại nổi dậy.
“Nghe thấy được 99%.”
Mạnh Đan Chi giờ lại rất muốn đẩy anh ra khỏi cửa.
Cái đó và nghe thấy toàn bộ thì có gì khác nhau chứ, cảm giác xấu hổ lan xuống tận đầu ngón chân, lần đầu tiên diễn trò như thế mà đã bị chính chủ phát hiện được.
Trời ạ, vì sao cô không giết Chu Yến Kinh đi chứ.
Tay Mạnh Đan Chi đang để trong túi áo khoác, nắm chặt tay lại, dùng tốc độ nhanh nhất để xoay chuyển trong đầu, đỏ mặt mạnh miệng nói: “Vừa nãy em đang tập luyện nội dung cho bộ phim, luyện diễn phim điện ảnh.”
“Phải không?” Chu Yến Kinh nhướng mi, giả vờ bình thản hỏi: “Vì sao cái vai quả phụ của em lại có nội dung như thế chứ?”
“Sao lại không thể chứ.” Mạnh Đan Chi đứng thẳng lưng, tỏ dáng vẻ “Lời em nói chính là sự thật”: “Đạo diễn để em tự thêm diễn.”
“…”
Chu Yến Kinh đứng cạnh cửa, dựa người vào trên tường.
“Thì ra là thế.” Anh nói, “Quả thật đáng giá.”
Nghe thấy giọng điệu này vô cùng có lệ quá đi!
“Trong phim truyền hình em cũng họ Mạnh?” Đột nhiên Chu Yến Kinh hỏi, mở cửa ra, “Anh đi làm đây, em có thể hết mình tập luyện.”
Cũng họ Mạnh?
Mạnh Đan Chi giật bắn mình, cái tên vai diễn kia không phải họ Mạnh.
Giống như cô vừa mới qua cõi chết hai lần vậy đấy.
Dáng vẻ người đàn ông rất nhanh đã biến mất từ trong tiếng đóng cửa, cô chạy nhanh như bay đến cạnh cửa, không còn nghe tiếng bước chân nữa.
Thật sự đi rồi.
Đột nhiên Mạnh Đan Chi hướng về phía cửa “A” một tiếng, thật xấu hổ quá đi!
Cô nhìn thấy đôi dép lê của Chu Yến Kinh, rất muốn đánh một chút. Nhưng cũng không còn sớm nữa, gọi điện thoại còn ở nhà gọi làm gì.
-
Tưởng Đông đứng dưới lầu chờ.
Bây giờ không phải lúc đi làm nữa, anh ấy có phần tùy ý hơn bình thường, lúc này cũng thường hay lui đến nhà của cục trưởng nói chuyện phiếm cũng thả lỏng hơn bình thường.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy nhìn qua.
- -- Có phải cục trưởng đang cười hay không?
Người đến gần, lúc này Tưởng Đông mới xác định là thật, chỉ là bởi vì bình thường Chu Yến Kinh rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, cho nên tâm tình lên xuống như thế rất dễ dàng phát hiện ra.
“Cục trưởng trúng thưởng sao?” Anh ấy trêu chọc.
“Trúng thưởng lớn.” Chu Yến Kinh trả lời.
Thoáng cái đã muộn mất hai phút, có thể nghe thấy nội dung vô cùng phấn khích kia.
Vốn dĩ Tưởng Đông không tính nghe được đáp án gì, nhưng bị câu nói này làm bồi hồi, khó chịu, muốn biết giải thưởng lớn là gì, nhưng chắc chắn sẽ không biết được.
Dù sao chắc chắn không phải giải thưởng rất ghê gớm gì.
Tưởng Đông nghĩ thì cũng hiểu ra, có phải được phu nhân thổ lộ rồi không? Hoặc là một nụ hôn chào buổi sáng?
Trên đường đến phòng thông dịch, bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Chu Yến Kinh vẫn luôn xem văn kiện, đến lúc đến bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Tưởng Đông.”
Tưởng Đông: “Vâng.”
Chu Yến Kinh đóng văn kiện lại, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Dưới tình huống như thế nào, cậu sẽ cho tiền một người, để cho anh ta làm một việc.”
Tưởng Đông bị hỏi nên ngây ngốc một lúc.
“Tình huống tôi có tiền ạ?” Anh ấy thử trả lời.
“Cậu đây là đang ám chỉ tiền lương tôi trả cậu thấp sao?” Chu Yến Kinh nói.
“Không có không có.” Tưởng Đông lắc đầu: “Hơn nữa sao em lại có thể tiêu tiền để cho người khác làm việc chứ, chuyện này cũng không phù hợp với giá trị của em.”
Đến bát sắt cũng chẳng thể đâu.
Chu Yến Kinh cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, hỏi anh ấy đương nhiên sai người rồi.
Nhưng mà nếu suy nghĩ thật cẩn thận lại thì chỉ có một đáp án, vô cùng bình thường, Mạnh Đan Chi mở miệng ra đều nói là bà chủ Mạnh có tiền.
-
Mất bao lâu để mất khỏi cảnh chết chóc đi ra?
Mạnh Đan Chi ngồi trong phòng khách ngây ngốc chừng năm phút đồng hồ, trong đầu bắt đầu quay lại tình huống lúc đó, làm ra mười tám loại trả lời lại.
Đều không có cái nào, bị Chu Yến Kinh nhìn đã vô cùng xấu hổ rồi.
May là Chu Yến Kinh còn phải đi làm, nếu không lúc này cô chỉ hận không thể đào đất trốn đi.
Khi mười giờ, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng nhớ đến chuyện chính.
Cô lấy một vài bức thêu cà vạt nho nhỏ mang hết tất cả về [Kinh Chi], ngay cả cái chưa thêu cũng không buông tha.
Hứa Hạnh: “Đàn anh Chu có đeo không?”
Mạnh Đan Chi: “Không có.”
Hứa Hạnh: “Đàn anh Chu thật sự không hiểu phong tình!”
Từ sau khi biết “Gian tình” của hai người, ấn tượng của cô ấy đối với Chu Yến Kinh đã có sự thay đổi rất lớn, rất nhiều lúc đều nghe trong miệng Mạnh Đan Chi nói để hình dung.
Khi đã hiểu rõ, đàn anh Chu trong lòng cô ấy cũng đã đi xa.
“Chiều hôm nay trong cửa hàng có người đến.” Mạnh Đan Chi nói rõ, dặn dò: “Lúc nghỉ ngơi cậu treo mấy cái cà vạt này lên đi.”
“Được.”
Khi nhân viên công tác đến, nhìn cách trang trí của cửa hàng, ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Nguyên nhân lúc trước Mạnh Đan Chi mua cửa hàng này chính là nó có một phòng nhỏ, có thể lưu giữ đồ, đúng lúc cô cũng cần.
“Mọi người muốn xem cái gì?” Cô hỏi.
“Một ít tác phẩm của cô là được.”
So với căn phòng bừa bãi của Chu Khả, thì bên này không có những gì liên quan đến thêu thùa, nơi này của Mạnh Đan Chi có thể tùy ý thấy được.
Lục Dương để tránh nghi ngờ nên đứng bên ngoài đợi.
Mạnh Đan Chi thêu rất nhiều sản phẩm nhỏ, lần nữa lấy nó ra lại chói sáng lấp lánh: “Cái này đều là thêu trước khi đi học.”
“Có bản ghi chép lại không?” Nhân viên công tác hỏi.
Mạnh Đan Chi gãi đầu: “Quay camera lại có tính không?”
Nhân viên công tác cười rộ lên: “Đương nhiên là tính.”
Bọn họ chỉ là muốn nhìn theo bản ghi chép chính thức của cô mà thôi.
“Rất lâu trước kia thì không có, cho nên tôi chỉ đăng những cái gần đây thôi, mấy video này đều có thể nhìn thấy trên mạng.”
Mạnh Đan Chi chuẩn bị rất đầy đủ.
Còn nữa, qua một thời gian, chính cô cũng tự biết có một hai sản phẩm lớn thêu không tốt, sẽ không có chụp ảnh hay để trong tư liệu.
Nhân viên công tác lấy ra một tác phẩm khăn thêu chim uyên ương nô đùa trong nước: “Cái này cũng là cô thêu sao?”
Mạnh Đan Chi: “Là bà ngoại tôi thêu, cũng để lẫn bên trong.”
Vốn dĩ cô định cầm lại, không ngờ hai nhân viên công tác kia nhìn khăn tay lại nhỏ giọng nói hai câu, cách nhau khá xa nên cô không thể nghe rõ họ nói gì.
“Cái đường thêu này có phải rất thông thương hay không?” Bọn họ hỏi.
“Chim uyên ương nghịch nước (*) là tác phẩm rất thông thường.” Mạnh Đan Chi gật đầu: “Nhưng cách thêu của mỗi người và bức tranh phác họa đều rất khác nhau.”
(*) Chim uyên ương nghịch nước:
Cô tiện tay lấy di động lên mạng tìm hiểu cách thêu chim uyên ương nghịch nước.
“Chim uyên ương nghịch nước này không có ý tưởng hay là hình vẽ cố định, quan trọng chỉ có chim uyên ương và nước, chỉ cần nhìn thợ thêu bức tranh như thế nào, màu sắc chỉ thêu cũng không hề giống nhau.”
Không ai có thể làm ra bức tranh giống hệt như nhau được, trừ khi vẽ hoặc là sao chép.
Nhân viên công tác liếc nhau: “Cái này có thể để chúng tôi mang về không?”
Mạnh Đan Chi cảm thấy có gì đó không ổn: “Có vấn đề gì sao?”
“Vẫn chưa điều tra xong, nên không tiện tiết lộ.” Nhân viên công tác chuyển đề tài nói: “Bà Tô thêu rồng phượng, phượng hoàng có hoa mẫu đơn không?”
Rồng phượng? Vòng đeo phượng hoàng?
Mạnh Đan Chi chưa từng thấy qua, sao bọn họ lại hỏi như thế.
Loại tranh thêu này nghe giống như một bức tranh thêu lớn, hơn nữa những hình thêu may mắn này xuất hiện trong tác phẩm thêu rất không bình thường.
Bọn họ lại hỏi: “Bà ngoại cô có học trò không, cô có biết gì không?”
Đuôi lông mày của Mạnh Đan Chi nâng lên: “Học trò của bà ngoại đều được bà ghi chép trong sổ, bị đuổi sẽ đánh dấu x.”
Cô giống như vô tình: “Nhưng mà nhiều năm như thế rồi, cũng chỉ có đuổi một học trò tên Chu Hương Như thôi, chuyện này đối với mấy học trò học năm đó đều biết.”
Nếu lời này là thật, thế tài liệu của Chu Khả còn rất nhiều điều nghi vấn.
Quan trọng nhất là, khăn tay thêu hình uyên ương nghịch nước giống hệt như chiếc khăn thêu đỏ thẫm của Chu Khả ngày hôm qua.
Cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng thấy qua chim uyên ương, đồng cỏ và nguồn nước đều giống hệt nhau.
Hứa Hạnh ngồi phía sau quầy, vừa nghe vừa kiếm thông tin, nhắc nhở: “Bà chủ, thật ra cậu cũng từng thêu qua chim uyên ương nghịch nước rồi đấy.”
“Tớ từng thêu qua sao?” Mạnh Đan Chi không hề nhớ.
“Thêu rồi.” Hứa Hạnh còn chụp ảnh lại làm chứng: “Lúc lên năm nhất một chút, cậu thêu trên lớp, còn bị chủ nhiệm thấy được.”
“…”
Mấy chuyện này không cần phải nói ra chứ.
Nhưng mà Hứa Hạnh lấy ảnh chụp ra, cái này cũng có chút giống với uyên ương nghịch nước của bà Tô thêu, bản thân cũng đều có thể nhìn ra được.
Lúc đó, Mạnh Đan Chi cũng chưa từng thấy qua bản gốc, hơn nữa lúc đó mới cách bà ngoại mấy tháng, từng đường kim mũi chỉ đều theo phong cách của bà ngoại.
Nhân viên công tác cũng lưu ảnh chụp này về.
Khi bọn họ ra ngoài, Mạnh Đan Chi thấy Lục Dương trong xe, anh ấy cười hì hì, nhìn thấy chắc là không có vấn đề gì.
Chỉ là có vấn đề cũng chẳng có ở chỗ này của cô.
“Nếu có kết quả gì, làm ơn cho tôi biết.” Mạnh Đan Chi cười: “Gần đây tôi chỉ có một vụ kiện thôi, còn lại đều trống.”
“…”
“Bọn họ cầm khăn tay bà ngoại đi.” Mạnh Đan Chi trở về cửa tiệm, “Tớ nghi, các tác phẩm thêu của Chu Khả từ khí chất đến tất cả đều giống của bà ngoại.”
Đây là những kết luận căn cứ từ phản ứng của nhân viên công tác mà ra.
Bọn họ còn cầm khăn tay đi, có thể dùng làm cái gì, không có khả năng sẽ cất nó đi chứ, cầm so sánh còn có thể được.
Hứa Hạnh ngạc nhiên: “Nhưng nó bị đánh cắp thế nào được? Lớn thế mà.”
Mạnh Đan Chi cũng không nghĩ ra: “Người khác đánh cắp còn có thể được, nhưng Chu Hương Như thật sự không thể, ngoại trừ đánh cắp còn có thể thế nào được?”
Chủ yếu chính là, bọn họ nói hai tấm vải bọn họ chưa thấy qua.
Tác phẩm thêu của bà ngoại rất nhiều, nhưng bà nổi tiếng rất sớm, năm đó sau khi làm đơn xin làm văn hóa phi vật thể, bà chính là người đầu tiên được thừa nhận thành người kế thừa.
Tác phẩm của bà có rất nhiều cái bị lấy đi tuyên truyền.
Nếu thật sự cái tác phẩm thuê lớn như thế, cô không thể quên được, cũng không thể lấy ra, hai người đều nói tác phẩm thêu rất tốt.
Mạnh Đan Chi lại đang nghi ngờ không biết bản thân cô có phải đã suy nghĩ nhiều rồi không.
-
Chuyện này quá mức mê hoặc, Mạnh Đan Chi cứ từ từ đợi kết quả, cô ngồi một lát lại mang hết tất cả đồ trở về phòng nhỏ.
Trần Thư Âm lại gọi điện thoại đến: “Hôm nay có muốn đến đoàn làm phin chơi không?”
Mạnh Đan Chi từ chối: “Hôm nay bận.”
Trần Thư Âm: “Được rồi.”
Thời gian cứ trùng nhau như thế, Mạnh Đan Chi lại nghĩ đến chuyện mình vừa bịa ra nội dung sáng nay xong, diễn kịch phải diễn đến cùng, tìm phương thức liên lạc với Trương Sính Vũ.
[Đạo diễn Trương, cái vai diễn hôm nọ của tôi, có thể sửa lại không?]
Trương Sính Vũ vừa mới quay xong một cảnh: [Có thể chứ.]
Anh ấy hỏi: [Cô muốn sửa cái gì?]
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: [Sửa thành họ Mạnh.]
Trương Sính Vũ: [Mạnh rất tốt, họ Mạnh, bà chủ Mạnh.]
Mạnh Đan Chi cắt đầu bỏ đuôi, chia sẽ màn hình chụp sang cho Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh mở wechat ra, thấy một câu trong hình đấy thì nở nụ cười.
Mạnh Đan Chi: [Không lừa anh.]
Chu Yến Kinh: [Ừm, là thật.]
Nhưng mà Mạnh Đan Chi chỉ đắc ý được vài phút, Trương Sính Vũ lại gửi tin nhắn thoại đến.
“Cái kia, cô Mạnh, tôi xem mấy cảnh quay trước đấy, mọi người trong đoàn đều gọi là cô Triệu, nam nữ chính cũng gọi cô là bà chủ Triệu, lồng tiếng cũng xong rồi, khẩu hình miệng cũng không giống nhau.”
Nội dung râu ria trong mấy bộ phim này, bình thường thôi, Trương Sính Vũ chắc chắn sửa.
Nhưng đây là anh ấy để cho biên kịch thêm cảnh diễn, tự mình cũng quên mất kịch bản là gì rồi.
Trương Sính Vũ: “Nếu cô thật sự muốn sửa cũng có thể thôi.”
Anh ấy nói như thế rồi, Mạnh Đan Chi đành nói: “Phiền như thế, sẽ không ổn đâu, khẩu hình miệng khi phát âm cũng không khớp lắm.”
Nhất là phim điện ảnh, màn hình lớn thấy vô cùng rõ ràng.
Mạnh Đan Chi lại trả lời tin nhắn của Chu Yến Kinh.
Tốt rồi.
Đại khái chính là loại “Nói dối một lần lại muốn dùng vô số lời nói dối để che giấu.”
Bản thân vừa nãy không lo chuyện gì đã qua, không để cho anh chia sẽ, trễ mấy phút cũng không đúng!
Rút về hình như cũng rõ ràng quá rồi.
-
Lục Dương đóng cửa kính xe, nhóm đồng nghiệp đang nói chuyện với nhau.
“Hai người xem, có phải giống hệt như nhau hay không?” Có người lấy di động ra: “Đây là tác phẩm ngày hôm qua mới lấy ở nhà Chu Khả, ảnh chụp gửi đi sau đó tôi cũng không xóa, cây quạt này nhìn cũng giống nhau.”
“Màu sắc chỉ cũng không kém.”
“Cái người xem đều bình thường.” Một người trong đó nói: “Phóng lớn ra thử xem, có thể nhìn ra mỗi đường kim đều giống nhau không?”
“Đơn giản, tìm một thợ thêu nhìn thử.”
Trước kia, Ninh Thành có không ít người thừa kế, mấy chuyện này trong mắt bọn họ cũng giống như xem mấy cái giống nhau.
Lục Dương lên tiếng: “Nếu tác phẩm đó không phải của Chu Khả, lén ăn cắp, nói không chừng còn phải đi ăn cơm tù đấy.”
“Cũng không nhất định là ăn cắp, nhỡ đâu mua thì sao.”
“À, thế này cũng dùng rất nhiều tiền, chắc cô ta không có nhiều tiền như thế đâu?”
“Nếu thật thế, nghe giọng của Mạnh Đan Chi, có thể sẽ tố cáo cô ta đấy.”
Lén nghị luận đương nhiên có thể, chỉ là những lời này nói ra trong xe này, trở về Ninh Thành sẽ không xuất hiện nữa.
Lục Dương gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Sao vợ cậu phải lên tòa án thế?]
Chu Yến Kinh: [Có người bịa đặt cô ấy.”]
Lục Dương lại hỏi: [Nếu có người khác đắc tội cô ấy thì sao?]
Chu Yến Kinh nhẹ nhàng nói: [Báo án, khởi tố.]
Đúng, nhóm đồng nghiệp nói chuyện đều có thể thành sự thật, Lục Dương đối với những ấn tượng với Mạnh Đan Chi đều là dịu dàng, bỗng nhiên giờ lại thay đổi.
Anh ấy trả lời: [Như vậy rất tốt, dùng luật pháp bảo vệ mình.]
Nghĩ lại, lại cảm thấy rất trống rỗng, hết lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
Chu Yến Kinh thay anh ấy nói: [Cậu muốn nói cái gì?]
Lục Dương: [Tớ thấy tò mò, lần trước nghe nói, các cậu phải tính là thanh mai trúc mã nhỉ, có phải đã sớm thích rồi, cậu xem đúng không?]
Nhìn đáp án cũng anh ấy hoàn toàn giống như đúc.
Sau một hồi im lặng, mới nhảy ra một tin tức mới.
Chu Yến Kinh: [Có thể coi trong cách cô ấy thêm cảnh diễn, nội dung vở kịch thoải mái lên xuống, cuốn vào cảnh xuất sắc, kẻ khác khó quên được.]
Lục Dương: [??]
Từng lời nghe khiến người ta mơ hồ, ngay cả để chung một chỗ cũng không hiểu được.
Cùng bạn học cũ nói chyện, sẽ không cần phải nói mấy tiếng phổ thông được mỗi vẻ bề ngoài chứ.