Editor: Sapoche
Lục Dương có chút tò mò không biết Chu Yến Kinh đang nói cái gì.
Mạnh Đan Chi tự thêm kịch bản cho mình diễn sao? Thêm kịch bản gì chứ, diễn thật hay là diễn giả thôi?
“Sao năm nay lại phiền phức như thế chứ.” Có người nói: “Năm rồi chỉ cần bình chọn, phỏng vấn là được rồi, năm nay có cảm giác biến bản thân mình thành nhà trinh thám mất rồi.”
“Cười chết mất, cậu nói rất đúng đấy.”
“Nói không chừng khi có kết quả, chúng ta còn phải làm nhân chứng đấy.”
Khi Lục Dương nói chuyện với Chu Yến Kinh xong, thì trực tiếp xuống khỏi xe, dù sao cũng chỉ là một người ngoài xen giữa ngành thôi.
Những người khác lại mang khăn tay của bà Tô bay thẳng về Ninh Thành.
Lúc ấy bọn họ nhận lấy mấy bức tranh thêu bên phía Chu Khả, đúng lúc có thể dùng để so sánh, ánh mắt bọn họ không tốt, vậy thì lén tìm thợ thêu định thử vậy.
Thật ra bà Tô sống cũng rất lâu, coi tính cách bà yêu thương, dạy dỗ học trò mình, thì lúc này cũng đã có thể đưa chứng nhận người kế thừa di sản phi vật thể cấp quốc gia luôn rồi.
Chiều tối, Chu Yến Kinh tính tự mình đến đón Mạnh Đan Chi, đi ăn cơm chiều với Lục Dương.
Mạnh Đan Chi vừa nghĩ đến chuyện buổi sáng, thì từ chối.
[Không cần, em tự mình đi]
Không chỉ có như thế, cô lại chưa thể thay đổi họ của mình được.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ một hồi, ngón chân bấu chặt lấy mặt đất.
Chu Yến Kinh: [Gọi xe?]
Mạnh Đan Chi: [Sao lại nghĩ thế?]
Chu Yến Kinh: [Bà chủ Mạnh có tiền.]
Nói câu này làm gì thế! Có phải bên trong đang ngầm ám chỉ cô gì đó không.
Mạnh Đan Chi đang vô cùng nghi ngờ Chu Yến Kinh đang ám chỉ đến chuyện tự mình diễn kịch sáng nay của cô, đến gọi xe cũng có thể bị nói thế được.
[Em lại đây nhìn thử xem có đúng xe đến đón mình không.]
Còn hỏi gì nữa, cứ trực tiếp đến đầu ngõ chẳng phải được rồi sao.
Chu Yến Kinh cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được Mạnh Đan Chi chắc chắn đang thẹn quá hóa giận, giận không ít đâu, nhưng phần lớn là xấu hổ.
Nhưng người xấu hổ cũng chẳng phải anh, nên Chu Yến Kinh vui vẻ mà nhìn.
Anh còn chưa từng thấy qua vẻ mặt thế này của Mạnh Đan Chi, có chút quá khi dùng hai chữ “đóng phim” rồi, có chút tinh quái nhưng vẫn chưa đủ.
Chu Yến Kinh bỗng nhiên thấy nghèo từ ngữ.
Lúc anh còn đang ở công ty phiên dịch chưa từng gặp qua trường hợp nào khiến anh nghèo từ thế này.
-
Chu Yến Kinh thật sự tức chết được ấy.
Mạnh Đan Chi thoát khỏi tin nhắn trên WeChat, tâm tư lại rơi vào chuyện chính, lấy video ngày hôm nay đang lên, mấy loại video ngắn này đều phụ thuộc vào sự tích lũy mấy tháng nay.
Bây giờ, video của cô đã có số lượng người theo dõi cố định rồi.
Lượt thích ở đây cũng cố định ở mức trung bình, thỉnh thoảng còn đứng đầu một chút, lúc phát sóng bùng nổ nhất thật ra câu hỏi cô được hỏi nhiều nhất vẫn chính là video thêu cà vạt kia.
Bởi vì bình phong có khoảng cách rất xa trong cuộc sống bình thường.
Tin nhắn riêng hầu như đều đang hỏi Mạnh Đan Chi thiết kế thế nào, cách thêu có thể học nhanh được không, có thể kiếm ra video dạy học hay không?
Dạy học bằng video?
“Cậu cảm thấy nếu tớ quay video dạy học thì như thế nào?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Đương nhiên là được rồi.” Hứa Hạnh vô cùng đồng ý: “Mấy chủ weibo về ẩm thực hay gì gì đấy, sẽ quay video để dạy cách làm này nọ đấy, bà chủ, cậu rất thích hợp đấy.”
Thêu đối với người thường mà nói ấy, hầu như là chẳng thấy được.
Lúc náo nhiệt nhất, có thể cũng chính là đang thêu hình chữ thập với cùng một phong cách,… Có thể không có một người nào trong số hàng trăm khán giả có thể thêu được.
Mạnh Đan Chi: “Tớ nghĩ nên quay như thế nào.”
Dạy học tên cũng như nghĩa, đương nhiên nếu có thể dạy ra người tài thì rất tốt.
Học thêu đa phần đều học từ nhỏ, hoặc chính là phải mất ít nhất vài tháng mới có thể bắt đầu học nhập môn, muốn một lần xong là không thể nào.
Nhưng thật ra cô có thể dạy trước cách đâm kim đơn giản nhất trong nhập môn.
Như thế thật ra cũng giống như cô trở về trước kia, lần đầu tiên được bà ngoại chỉ thêu này nọ, khi đó cô chẳng có chút cảm giác thêu thùa nào, chỉ có cảm giác ngạc nhiên.
Sau đó từng kỳ nghỉ hè lại học một chút, đến trường học chậm mất một kỳ, sẽ rất khó có cảm tình gì, mãi đến sau khi quay trở học ở trường ở Ninh Thành.
Mỗi ngày đều tiếp xúc với thêu thùa, tiếp xúc với ngành nghề truyền thống này.
Mạnh Đan Chi từ từ yêu thích từ đó cũng bắt đầu bị nó ảnh hưởng, lần đầu tiên cô mặc sườn xám quay về Bắc Kinh, mọi người quen đều bị giật mình.
Nhưng đối với cô mà nói, quần áo thường ngày của họ đối với cô chỉ có sườn xám thôi.
Mạnh Đan Chi tính trước đấy sẽ phân loại video giới thiệu kiểu thêu, sau đó lại giới thiệu đặt biệt về các mũi thêu trên gấm Tô Châu.
Xem ra lại phải bận rộn.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến những người này, vô cùng vui vẻ, Hứa Hạnh bên cạnh nhìn thấy nói: “Bà chủ, trông rất vui vẻ nha.”
Đại khái chỉ là cô ấy không hiểu,
Chỉ là cô ấy bình thường ngại mình làm mấy chuyện phiền phức bản thân mình.
“Có sao?” Mạnh Đan Chi sờ sờ mặt mình, cô không cảm giác được.
“Có.” Hứa Hạnh lập tức gật đầu.
Mạnh Đan Chi: “Có thể tớ phải ra ngoài đi ăn cơm chiều.”
Hứa Hạnh: “Cậu không muốn cùng tớ đến căn tin, không ăn thịt xào chua ngọt à?”
Mạnh Đan Chi đến gần, còn nghiêm túc nói cho cô ấy: “Khi có đồ ăn cậu thích ăn ơn, cậu sẽ sẵn lòng đi ăn trong trường sao?”
Hứa Hạnh: “Không đâu.”
Tuy đồ ăn căn tin cũng rất ngon, nhưng người chuyên nghiệp làm thì tốt hơn.
Hơn nữa mấu chốt là, người ăn cùng mình.
Không cần phải nói, chắc chắn là đàn anh Chu rồi, tuy tính cách không giống trong suy nghĩ của cô ấy lắm, nhưng khuôn mặt của anh cũng rất mê hoặc lòng người nha.
Hứa Hạnh ngồi sau quầy, đàn anh Chu và bà chủ đi ăn bữa tối dưới ánh nến, tình đến rùng người, cô ấy lại ai da một tiếng.
Hiểu sai rồi.
“Ngày nào đó tớ đưa cậu đi ăn.” Mạnh Đan Chi bỏ lại một câu, tiện tay cầm theo áo khoác ra ngoài cửa, “Gần đây có thể đóng cửa sớm một chút.”
Hứa Hạnh vẫn còn đang chột dạ.
“Không có gì đâu, hai ngày nữa mặt trời sẽ ló dạng.”
-
Vẫn là người lái xe cũ ấy.
Lái xe im lặng quan sát một chút, cho ra kết luận: Phu nhân và giám đốc mới cãi nhau ngày hôm qua xong, hôm nay hình như càng nghiêm trọng hơn!
Nhìn một cái, người đang ngồi vị trí phó lái này.
Anh ta kinh ngạc, lấy lại tinh thần hỏi: “Cô ngồi chỗ này sao?”
Mạnh Đan Chi hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì…” Lái xe xem xét sắc mặt của Chu Yến Kinh, “Chỗ này không có không gian lớn như phía sau, không thoải mái đâu.”
“Không sao cả.” Mạnh Đan Chi dịu dàng nói.
Từ góc độ của Chu Yến Kinh, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt cô, anh cười nhạt, nhìn lái xe nói: “Lái xe của anh đi.”
“…” Lái xe im miệng.
“Em đây là đưa anh đến đón bạn học cũ.” Mạnh Đan Chi đứng đắn nói: “Dù sao cũng không thể để người ta ngồi một mình.”
“Anh đón cậu ta làm gì?” Chu Yến Kinh hỏi.
Mạnh Đan Chi quay đầu: “Anh để anh ấy đi một mình sao?”
Chu Yến Kinh: “Cậu ta biết đường.”
Vốn dĩ khi nãy Mạnh Đan Chi chỉ nói hươu nói vượn thôi, không ngờ anh còn có thể nghiêm túc trả lời, à một tiếng rồi quay đầu lại.
Ngồi phía trước có khuyết điểm lớn nhất là không thể quay đầu lại xem vẻ mặt của Chu Yến Kinh, lỡ đâu bị anh bắt được chẳng phải càng xấu hổ thêm sao.
Cô giống như chỉ ngồi phía sau khi Chu Yến Kinh đang lái xe, chưa từng ngồi phía trước như thế này, cảm thấy không giống nhau.
Ở phía sau không có cảm giác mình bị nhìn thấy.
Cũng may từ chỗ này đến nhà hàng cũng không xa, nhưng mà quá trình trên xe cũng tốn mười phút.
Hôm nay, Lục Dương vốn giả vờ xin đến, buổi chiều lại không có chuyện gì, tới rất sớm, một mình uống trà hưởng thụ hơn mười phút.
“Cuối cùng hai người cùng đến rồi.”
Chu Yến Kinh để áo khoác sang một bên: “Không nên để cậu đến sớm như thế.”
Lục Dương: “Tớ ở bên ngoài cũng không có gì làm, nhưng một hai năm rồi chưa trở về, quả thật có cảm giác khác nhau rất lớn.”
Sau khi anh ấy trở về Ninh Thành sau công tác, có thể sẽ không đến Bắc Kinh.
Lục Dương nhớ đến đoạn hội thoại lúc chiều, ánh mắt dò xét nhìn Mạnh Đan Chi, nhìn thế nào cũng chẳng thấy hợp với lời Chu Yến Kinh nói.
Động tác dịu dàng động lòng người, cái gì mà diễn hay không diễn.
Nói không chừng đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc đấy, anh ấy lại lập tức xem thường anh.
Chu Yến Kinh đón nhận lấy ánh mắt ấy, nhưng không để ý đến.
Lục Dương chủ động tiếp đón: “Đều ngồi đi.”
“Vốn dĩ hôm nay nếu cậu không hẹn tớ, tớ tính trực tiếp trở về luôn rồi.” Anh ấy liếc mắt nhìn Mạnh Đan Chi một cái, “Bởi vì hôm nay có phát hiện mới.”
Chu Yến Kinh từ từ rót trà: “Có thể nói sao?”
Lục Dương: “Hai ngày trước thì không thể, lúc này thì có thể, bởi vì đã không ngừng ở chuyện đơn xin rồi, còn có chuyện về các tác phẩm thêu nữa.”
Vấn đề này còn đề cập đến Mạnh Đan Chi.
Lục Dương quay đầu hỏi: “Thật ra hôm nay lấy đi một chiếc khăn tay, cô chắc hẳn đã cảm nhận thấy gì đấy rồi?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Ừm, có đoán được một chút, tác phẩm thêu của đối phương chắc rất giống tác phẩm của bà ngoại, phải không?”
“Đúng, cô là cháu ngoại của bà Tô, không thể bỏ qua chuyện này, điều tra còn cần đến cô.”
Mạnh Đan Chi có chút suy nghĩ.
Xem ra so với suy đoán của cô cũng không khác biệt nhiều lắm.
Chu Yến Kinh hỏi: “Đại khái là khi nào thì biết kết quả.”
Lục Dương: “Này thì tôi không biết.”
Ánh mắt Chu Yến Kinh nâng lên: “Bây giờ cậu không biết, trở về hỏi chút thì biết thôi.”
Lục Dương không nói gì.
Đây chẳng lẽ chính là chỉ cho quan đốt đền thôi, không cho phép anh ấy làm sao?
Lục Dương không muốn nói chuyện với anh: “Bên phía tác phẩm thêu của Chu Khả, có một mặt quạt, có một mặt thêu hình chim uyên ương nghịch nước, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy giống y đúc khăn tay của cô.”
“Không thể nào.” Mạnh Đan Chi nói.
Sợ anh ấy không rõ, cô giải thích: “Trừ khi là sao chép hình thêu, hoặc là cùng một người thêu, bằng không không có khả năng giống nhau.”
Loại tranh thêu chim uyên ương giống nhau này, lông chim uyên ương, hay bọt nước từ hình phác thảo, từng đường nét chỉ thêu cũng không thể giống hệt nhau được.
Màu lông chim, cổ dài bao nhiêu, đều là trong suy nghĩ của mỗi thợ thêu nghĩ ra.
“Cho nên mới cần điều tra, cô là học trò của bà Tô, sau này còn có thể tìm cô được.” Lục Dương tủm tỉm cười.
Mạnh Đan Chi nhíu mày: “Nhưng muốn nói sao chép, thì khả năng rất khó.”
Đây chẳng phải giống như sao chép một cuốn tiểu thuyết, hay một bộ phim truyền hình sao, viết giống nhau khi quay phim giống nhau là có thể, các cô thêu mỗi đường kim mũi chỉ cũng không ảnh hưởng đến kết quả chung.
Trừ khi chính là tương tự nhau, chứ không phải giống nhau như đúc.
Mạnh Đan Chi: “Hôm nay, bọn họ hỏi tôi bà ngoại có phải chưa từng thêu qua hoa mẫu đơn và rồng phượng hay không, tôi chưa từng thấy qua, cho nên không biết chính xác được.”
Chu Yến Kinh suy nghĩ: “Mấy tên này nghe ra cũng không giống những tác phẩm bình thường.”
Lục Dương: “Ở Ninh Thành đa số những thứ này đều dùng trong kết hôn, hai dạng khác thì dùng trong chuyện vui thông thường, cậu không nói, chim uyên ương nghịch nước cũng có thể dùng trong đây.”
Mạnh Đan Chi: “Bây giờ chim uyên ương nghịch nước thì dùng rất bình thường, cho nên tôi mới cầm khăn tay đi. Còn hai cái khác thì so sánh đặc biệt hơn.”
“Mấu chốt là, tôi chưa từng thấy bà ngoại thêu những thứ này.” Cô thở dài.
Mấy năm cuối cùng cô đều ở bên cạnh chăm sóc bà ngoại, bà thêu cũng chỉ là mấy đồ nhỏ, ngoại trừ một đơn đặt hàng váy cưới kia.
Lại nói, thêu cũng chỉ nói miệng, cũng có thể nói với cô.
“Tôi trở về xem bản ghi chép.”
Mạnh Đan Chi chỉ lo mấy học trò, không nhìn kỹ mấy cái này.
Thật ra bây giờ chưa có kết luận, Chu Khả cũng không nhất định phải sao chép, nhưng một khi đã nghi ngờ, sẽ không khống chế được mà tiếp tục nghĩ.
Khăn tay giống nhau, cái khác cũng có phải sẽ giống nhau hay không?
-
Sau khi ăn cơm chiều xong, Lục Dương phải đến ở nhà bạn mình.
Bây giờ đầu óc Mạnh Đan Chi đều là chuyện của Chu Khả, nên cô đi theo phía sau Chu Yến Kinh, từ từ thở dài.
Sao lại đáng ghét như thế chứ.”
“Tức giận gì thế.” Chu Yến Kinh quay đầu lại.
Mạnh Đan Chi nói: “Hai người mấy anh không lo lắng sao?”
Chu Yến Kinh nói: “Anh cũng không làm cái gì, lo lắng cái gì, sau khi kiếm ra manh mối thì mọi thứ sẽ thuận lợi thôi.”
Mạnh Đan Chi: “Sẽ mất rất lâu đấy.”
“Không đâu.” Chu Yến Kinh cười, “Nghe ý tứ của Lục Dương, chuyện này, vẫn luôn được bọn họ theo dõi đấy.”
“Biết là thế rồi, hai người đều giống hệt nhau.” Mạnh Đan Chi nhìn anh.
“Vẫn tốt,” Chu Yến Kinh lạnh nhạt nói, “Nhưng anh không giống với cậu ta.”
Nghe thấy anh nói Mạnh Đan Chi nở nụ cười: “Anh Yến Kinh, hai chữ đầu tiên anh trả lời không thấy khiêm tốn chút nào.”
Trong bãi đỗ xe im lặng, giọng nói của bọn họ ngược lại vô cùng rõ ràng.
Chu Yến Kinh liếc nhìn sang, “Xem ra em so với anh khiêm tốn hơn.”
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ: “Có sao?”
Vấn đề này dù sao cô cũng không trả lời đâu, rất ngại, cho nên trả lời như thế là tốt nhất.
Chu Yến Kinh hỏi: “Thật sự như thế sao?”
Giọng điệu hỏi han đầy tính hoài nghi này, trực giác Mạnh Đan Chi nói cho cô biết anh còn những câu sau chưa nói ra.
Quả nhiên, chợt nghe giọng điệu anh vang lên nói: “Thế bà chủ Mạnh lần tới khiêm tốn một chút, mấy câu có tiền thế nào đừng nói nữa.”
Đề tài chuyển biến quá nhanh.
Trong lúc đó, Mạnh Đan Chi không biết nên trả lời thế nào.
Đầu tiên là cách xưng hô bà chủ Mạnh thế này, rất cí cảm giác, bị anh dùng giọng điệu đứng đắn nói ra, không phải cố ý nhắc nhở sao?
Mạnh Đan Chi tức giận: “Anh có thể giả vờ chưa nghe thấy không được à?”
Chu Yến Kinh: “Không thể, anh còn nghe thấy được một trăm ngàn.”
Mạnh Đan Chi:?
Nói thêm câu cuối cùng nữa, có phải anh cảm thấy cô đang keo kiệt quá hay không.
Cùng lắm thì đổi giá cả đi, để anh cởi một lần cũng chẳng sao cả.