Editor: Sapoche
Hứa Hạnh nói liên hồi mấy câu.
Mạnh Đan Chi chờ cô ấy nói xong mới hỏi: “Nổi tiếng?”
“Đúng thế!”
Hứa Hạnh nhanh chóng chia sẻ link Weibo cho cô xem: “Chuyện mới sáng hôm nay thôi, tớ vừa mới nhìn thấy nó lên hạng cao được một chút đấy, chắc vẫn còn tăng lên đấy.”
Đại khái là cô ấy ở trong cửa hàng, tiếng di động cứ liên tục vang lên “Đàn chị Mạnh có ở đấy không”.
Mạnh Đan Chi cúp máy, trên wechat không ngừng vang lên tiếng tin nhắn Hứa Hạnh gửi đến, cùng các bạn học khác gửi đến cho cô, đều đang nói về chuyện tin tức.
“Chi Chi! Mau xem Weibo đi!”
“Quay lúc nào thế, thật là đẹp quá đi!”
Trong đó cũng có tin nhắn của Hà Cát Lộ gửi đến: [Đêm qua gọi cho cô nhưng vẫn không được, video phỏng vấn có thể là hôm nay sẽ đăng.]
Đêm qua chắc là lúc cô và Trần Thư Âm trò chuyện xong đã bị Chu Yến Kinh mang đi mất, cũng chưa nhìn di động nên không biết được.
Mạnh Đan Chi mở mấy link chia sẻ của Hứa Hạnh, cũng xem hết rất nhanh.
Là tin tức từ phía chính phủ ở Ninh Thành đăng lên, rất có trọng lượng, cũng @Weibo của cô, chính là Weibo của cô vẫn còn chưa kịp chứng thực.
Trên Weibo đều là những tấm hình chụp những bức tranh thêu lúc ở trường trước kia của cô, rất thích hợp.
Weibo cũng đã hấp dẫn một lượng lớn bình luận.
[Văn hóa truyền thống mãi mãi không lỗi thời!]
[Sườn xám đẹp thật! Đẹp quá đẹp quá đi!]
[Xem xong video chỉ có thể nghĩ đến hoa ngọc lan trắng.]
[Câu “Tốt lắm sao” lúc cuối cùng ấy, lời hỏi ra khiến tim tôi cũng mềm luôn, thật dịu dàng.]
[Tôi đã xem lần thứ ba rồi!]
Cơ bản đều là khen.
Mặc dù Mạnh Đan Chi có thể đoán trước được, chỉ là chân chính nhìn thấy những dấu chấm than này, cô vẫn không nhịn được mà mắt cong thành hình trăng khuyết.
Miệng của mọi người trên miệng thật ngọt.
Cô lướt xuống một hồi, bởi vì có đường dẫn trực tiếp cho nên người theo dõi của cô vẫn luôn tăng lên, đương nhiên cũng có thể lấy lòng mọi người trên mạng.
Đều là diễn kịch thôi, cô không nhìn nữa.
Hứa Hạnh lại gọi đến lần nữa: “Bà chủ, cửa hàng của chúng ta đã đến mười mấy người rồi, cũng không phải là người của trường học.”
Mạnh Đan Chi nói: “Không có việc gì, dù sao thành phẩm cũng ở trong cửa hàng cả.”
“Nếu bán hết thì làm sao?”
“Bán hết thì bán hết thôi.” Mạnh Đan Chi buồn cười: “Tớ cũng không thể nào biến ra quần áo được, chờ tớ liên hệ với nhà sưởng một chút.”
Thành phẩm trước kia là do cô hợp tác với một nhà xưởng nhỏ để làm.
Nhưng mà sau này nguồn hàng nhiều hơn, năng suất tăng cũng phải lớn hơn.
Hứa Hạnh rất hưng phấn: “Được!”
Cô nghĩ một lúc: “Đúng rồi, bà chủ, Weibo của cậu vẫn chưa được chứng thực, chứng thực nhanh không tớ chờ không kịp rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Cậu so với tớ còn gấp hơn.”
Cô ấy đã theo dõi nhiều Weibo đăng video ngắn một thời gian gần đây, chứng thực rồi luôn được hiện lên đầu tiên, nếu không phải tin tức quá nổi tiếng ngày hôm nay chắc vẫn chưa biết có Weibo này.
-
Báo Ninh Thành đăng video vào lúc tám giờ sáng.
Weibo của nhà nước bình thường chỉ có mấy chục bình luận, đứng đầu chính là Weibo có tin tức nóng vào một năm trước, có hơn một ngàn bình luận.
Sau khi đang video ngày hôm nay lên, bọn họ cứ nghĩ sẽ không thể nào gây chú ý như thường.
Mãi đến khi nhân viên quản lý các trang mạng xã hội phát hiện mới cảm thấy không ổn – Số liệu tăng trưởng nhanh như bay, hơn nửa tiếng đã có hơn một ngàn lượt xem.
Đến chín giờ rưỡi, đã hơn mười ngàn lượt xem.
Người đầu tiên xem video này chính là một đại V nổi tiếng ở Ninh Thành, sau khi xem xong rất lâu vẫn chưa bình tĩnh được, nhanh chóng chia sẻ lên trang của mình.
[Tôi không buôn bán, đó là bởi vì bị mê đắm tiên nữ rồi.]
Mấy trăm vạn người hâm mộ đều thấy được cuộc phỏng vấn phi vật thể này.
Trong màn hình, Mạnh Đan Chi đứng trước cửa nhà, bộ sườn xám có màu nhạt, lộ ra đường cong xinh đẹp, dáng người lay động lòng người, tươi đẹp hút hồn.
Khi đi lại, độ xẻ tài bên cạnh sườn váy, lộ ra cẳng chân trắng nõn.
Bây giờ, trong lúc mọi người đã nhàm chán nhìn những khuôn mặt đại trà trong giới giải trí, thì Mạnh Đan Chi xuất hiện đúng lúc rửa sạch mắt của mọi người.
Cô ngồi trước bàn thêu nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu.
Phía trên còn có xen lẫn những tiếng địa phương ở Ninh Thành, vô cùng dịu dàng, êm tai.
[Thật thỏa mãn với những gì tôi tưởng tượng về Giang Nam.]
[Chị phóng viên có phải đã đỏ mặt rồi hay không ha ha ha ha ha.]
[Chị gái ơi ngàn vạn lần đừng vào giới giải trí nhé, bị ô nhiễm đấy.]
[Tôi xem tất cả các video rồi! Cô ấy có bạn trai!]
[?? Tôi còn chưa bắt đầu nói chuyện yêu đương, đã trực tiếp thất tình rồi sao?]
[Người đẹp vì sao lại muốn yêu đương!]
[Hỏi sinh viên đại học B chẳng phải sẽ biết thật giả hay sao.]
Trong video có tiết lộ trường Mạnh Đan Chi đang học.
Cuối cùng Hà Cát Lộ còn hỏi một câu: “Tôi có chú ý đến, thật ra cô ở đại học B là học chuyên ngành tiếng Anh phải không?”
Mạnh Đan Chi dịu dàng cười: “Đúng.”
Hà Cát Lộ: “Thế vì sao lại muốn tiếp tục thêu?”
Mạnh Đan Chi cười khẽ trả lời: “Nói không chừng ngày nào đó có thể nói tiếng anh lưu loát để dạy bạn bè nước ngoài học cách thêu.”
Nhóm người trên mạng xã hội thích nhất là góp vui.
Đại học B hôm nay vô cùng náo nhiệt, tuy diễn đàn trong trường học người ngoài không thể phát biểu, nhưng có thể xem bài đăng trong đấy.
Bây giờ trang đầu tiên là bài post về bản tin siêu hot của Mạnh Đan Chi.
Bọn họ nhìn nửa ngày, phát hiện đều là người đu cp, không nhìn thấy bóng dáng bạn trai đâu, chắc giả vờ có chồng chưa cưới.
Khi Mạnh Đan Chi đến trong cửa hàng, trong cửa hàng còn có đến mười người.
Mạnh Đan Chi đẩy cửa tiến vào, ánh mắt đồng loạt lướt sang nhìn cô, có người đã cầm lấy di động đăng bài: “Người thật so với video còn đẹp hơn!”
“Xin chào.” Mạnh Đan Chi chào hỏi.
“Nghe nói đây là cửa hàng của cô, phải không?” Có nam sinh không kiềm được lòng vui vẻ, “Chúng tôi từ tin tức trên mạng mà tìm đến…”
“Đúng.”
Mạnh Đan Chi đi đến sau quầy, Hứa Hạnh không ngừng chớp chớp mắt.
Lượt người xem video đã quá hàng chục triệu, nhưng người đến tận cửa hàng rất ít, phần lớn đều là hỏi các sản phẩm thêu trên Weibo của cô có bán hay không.
Bán thì tạm thời không có khả năng bán.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Mọi người mua quần áo sao?”
Mấy nam sinh vốn dĩ đã ở chỗ này đợi hơn mười phút rồi, cũng biết không thích hợp nên mỗi người đều cẩn thận rời đi.
Bọn họ sao mua được, chỉ là muốn đến xem người thôi.
-
Sau khi mấy người này rời đi, Mạnh Đan Chi mới ngồi xuống.
“Hôm nay bán nhiều như thế.” Hứa Hạnh lật bảng tên trước cửa lại, “Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của tiền hoa hồng rồi.”
Trước kia Mạnh Đan Chi cũng từng nói qua tiền hoa hồng.
Nhưng cửa tiệm mở bên ngoài trường học, khách hàng có thể không nhiều, nên tiền hoa hồng của cô ấy đều hư vô, mờ mịt như lời hứa hẹn.
Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được.
Mạnh Đan Chi tự hỏi: “Xem ra phải nhập hàng rồi.”
Trước kia cô hợp tác với nhà xuống làm vài bộ sườn xám rồi, đó đều là trước kia cô tự tay thiết kế.
Người có thể thiết kế cũng chỉ có số ít.
Mới mở wechat ra, Hà Các Lộ cũng không biết đã gửi tin nhắn từ khi nào.
[Tối nay, đài truyền hình Ninh Thành cũng sẽ phát phỏng vấn đấy.]
Mạnh Đan Chi có chút kinh ngạc, cô còn chưa nghĩ đến mình có thể được phỏng vấn còn chiếu trên tv.
Sau khi nói chuyện xong, Mạnh Đan Chi chụp tin nhắn mới nhắn tin với Hà Cát Lộ, sau đó chia sẻ cho Chu Yến Kinh: [Em lên tin tức rồi.]
Một lát sau, Chu Yến Kinh trả lời: [Không tệ.]
Mạnh Đan Chi: [Thật có lệ.]
Chu Yến Kinh: [Anh nên, thật tốt?]
Mạnh Đan Chi: [Cục trưởng Chu sẽ không nói sao?]
Chu Yến Kinh cười khẽ: [Hy vọng trong tin tức tiếp theo sẽ có thể nhìn thấy em.]
Tim Mạnh Đan Chi bỗng nhiên đập mạnh.
Nói như thế nếu vào bản tin giới giải trí, thế chỉ sợ nguyền rủa người khác gặp không may, nhưng đối với hai người chuyện này hoàn toàn ngược lại.
Mạnh Đan Chi cong môi, buộc phải mạnh miệng: [Rất nhanh thôi.]
Chu Yến Kinh: [Mỏi mắt mong chờ.]
Xuất hiện trên tin tức về văn hóa truyền thống cũng không ngạc nhiên, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, có thể được cctv phỏng vấn.
Cái đuôi nhỏ của Mạnh Đan Chi đã vểnh cao tận trời rồi.
Nói không chừng, ngày nào đó, cô có thể cùng Chu Yến Kinh đồng thời xuất hiện trên cùng bản tin đấy.
-
Buổi chiều, trong cửa hàng bỗng nhiên có nhiều người đến.
Mạnh Đan Chi không thể chống đỡ khi thấy những người này nhìn chằm chằm mình, kéo rèm che lại, vào phía sau ngồi thêu.
Hứa Hạnh quang minh chính đại ngồi ở kia, trợn mắt nói dối.
“Tìm bà chủ sao?”
“Đương nhiên bà chủ không ở trong cửa hàng rồi, nếu không sao gọi là bà chủ.”
Chờ sau khi tốp người rời đi, Hứa Hạnh mới kêu lên: “Sao buổi chiều đột nhiên nhiều người đến thế này, toàn bộ điểm nóng ở thành phố Kinh đều đến góp vui sao?”
Mạnh Đan Chi: “Sao có thể.”
Chắc là cách quá xa, nên giờ mới đến được.
Thừa dịp không có ai, Hứa Hạnh ở bên cạnh đọc một bình luận: “… Người này lại còn có thể khen ngợi tớ chứ, không nhớ cô ta.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Kiều Chước đúng lúc gọi đến: “Đàn em, người nhà họ Trần muốn hòa giải, em từ chối sao?”
Mạnh Đan Chi không ngờ nhà họ Trần còn mặt mũi nói chuyện hòa giải: “Từ chối.”
“Đúng rồi, còn có chuyện khác cần anh giúp nữa.” Cô nói.
Chuyện Trần Nhã Yên bán đồ cưới, đương nhiên không thể thể bỏ qua dễ dàng được.
Kiều Chước nở nụ cười: “Được nha, nhưng mà trong điện thoại khó nói, gặp mặt rồi nói đi, khi nào em rảnh?”
Mạnh Đan Chi: “Còn chưa biết.”
Kiều Chước không nghĩ ngợi đáp: “Được rồi, anh ở đây đợi em có thời gian rảnh.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Chúng ta còn nói chữ cám ơn làm gì nữa. Đúng rồi, trước khi mở phiên tòa, chúng ta có nên tâm sự chi tiết một chút.”
Mạnh Đan Chi cũng không nghĩ nhiều nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Hứa Hạnh cầm di động tấm tắc nói: “Khó trách trong cửa hàng nhiều người đến như thế! Là có người tung tin!”
“Tớ sao?” Mạnh Đan Chi đang thiết kế bộ đồ cuối cùng cho đoàn làm phim.
“Đúng thế, tớ gửi cho cậu rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Tin xấu sao?”
“Tốt.” Hứa Hạnh nhịn không được cười: “Chắc là không ai dám nói xấu đâu, cảnh sát cũng đã đến trường học rồi, ai dám thử nữa chứ.”
Mạnh Đan Chi nhướng mi nói: “Nói không chừng có đó.”
Cô không ngại kiện nhiều hơn một người đâu.
Mấy người gửi link cho Hứa Hạnh thật ra vẫn nhớ rõ Mạnh Đan Chi, chỉ là ngay lúc đầu khi báo Nhật Thành tag tên chủ Weibo kia vào đã biết.
Cô mở tin tức vừa mới nhận được ra, là vẻ mặt của mấy cẩu độc thân khóc lóc.
- --[Xin chào, tôi là sinh viên đại học B, Mạnh Đan Chi được công nhận là nữ thần của trường chúng tôi, người thật còn đẹp hơn, hơn nữa lại còn dịu dàng! Cô ấy mở một cửa hàng sườn xám ngay bên ngoài trường học. Còn nữa, cô ấy đã đeo nhẫn đính hôn lâu rồi, đã đính hôn luôn rồi. Mọi người trong trường chúng tôi đều biết, chúng tôi cũng rất khổ sở hu hu hu.]
“Bạn học” này còn đăng ảnh chụp lên Weibo.
Trong ảnh là hình Mạnh Đan Chi ở trường học, vốn dĩ mọi người còn chưa tin, lúc này khi nhìn thấy nhẫn, chụp vô cùng rõ ràng.
Các bạn bè trên mạng tìm mấy Weibo làm trang sức hỏi: “Không tìm thấy, nhìn kim cương lớn như thế, sẽ không phải giả chứ?”
Lúc này người lầu trên cũng trả lời.
[Thật hay giả?]
[Nhìn thấy thì giống thật đấy, bạn học kia không phải nói đã đính hôn rồi sao, còn giả bộ được à?]
[Vừa nhìn là biết do người nhà ép duyên đi.]
[Kẻ có tiền mới có khả năng.]
[Cười chết mất, người thêu một bức tranh có thể bán được bao nhiêu tiền, nhẫn đính hôn tốn bao nhiêu tiền chứ, bỏ được cả thôi.]
[Cũng mở tiệm rồi, còn thiếu tiền à.]
[Chẳng lẽ trọng điểm không phải là ở đại học B chưa ai gặp qua vị chồng chưa cưới này sao?]
[Nói không chừng người đẹp nói thế để chắn hoa đào đấy.]
[Quỳ xuống để không giống con chó xấu xí.]
[Trên diễn đàn đại học B đều nói cp Chu Mạnh Điệp rất đẹp, chỉ là nội dung đều là giả cả, đều là mơ thôi ha ha ha.]
Mạnh Đan Chi xem xong, cũng bội phục suy nghĩ của bọn họ.
Còn có, CP xảy ra chuyện gì, trước đấy cô nhìn thấy không phải Kinh Chi sao, hay là nó lấy ra vì quá sốc.
Sau một thời gian không thấy, nên đổi tên sao?
Đúng lúc đó, Tưởng Đông cũng lén xem Weibo.
Lúc này cũng sắp tan làm rồi, anh ấy cũng không còn công việc gì, nhìn thấy trên đấy nói về cục trưởng của mình có thể là chó xấu hổ, anh ấy cười lạnh hai tiếng.
Lần trước cục trưởng lên hotsearch, bọn họ còn khen là có giá trị nhan sắc cao đấy.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy chuyện tình cảm của mình bị mấy người trong trường thảo luận ầm ĩ như thế, nghĩ, nên gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh.
Anh vẫn nên đừng xuất hiện cho an toàn.
Kim đồng hồ vừa chuyển sang số năm.
Tưởng Đông: “Tan làm!”
Cả phòng thông dịch cũng hoan hô hưởng ứng theo lời anh ấy.
Những người khác đều xem thường, nhìn từ sau khi cục trưởng mới nhận chức, không tăng ca, trừ khi có chuyện quan trọng.
Ai không muốn tan làm đúng giờ chứ.
Người bên ngoài đi về kha khá rồi, Tưởng Đông đi theo sau Chu Yến Kinh nói, “Hôm nay phu nhân có tin hotsearch về bài phỏng vấn di sản phi vật thể.”
Anh ấy còn tri kỷ mà đưa tin tức trên Weibo sang cho anh.
Chu Yến Kinh tháo lỏng cà vạt, dáng vẻ nhìn theo.
Video đã bắt đầu tự phát tin, trước sau đều là cảnh nhà cũ kia, chừng mười giây sau, cuối cùng sau cổng vòm cũng xuất hiện dáng người.
Mạnh Đan Chi đang đứng trong sân tỉa hoa.
Nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu, tự mình nhìn về phía ống kính, đứng yên tại chỗ, giống như bông hoa trà màu trắng tinh khiết vừa nở rộ.
Video dài tận năm phút, nghe thấy bgm lại nhớ đến cảnh mở đầu.
Anh ấy nghi ngờ cục trưởng của mình đang xem lại lần nữa.
Ai da, dù sao phu nhân xinh đẹp cũng không có thể cản được, bản thân anh ấy cũng lén xem qua mười mấy lần, đương nhiên chuyện này không thể nói ra ngoài.
Rời khỏi tòa nhà, Chu Yến Kinh mới mở bình luận ra, Tưởng Đông xem cũng không phải Weibo chính phủ, cho nên bình luận tương đối thẳng thắn.
[Vợ của tôi, ôi cái miệng này.]
[Cảm ơn, cô ấy đang ngủ bên cạnh tôi!]
Chu Yến Kinh nhìn một lát, lại nhìn thêm lần nữa.
Màn hình quay cận mặt vài lần, trên ngón tay trắng nõn trống trơn.
Tưởng Đông cuối cùng cũng cầm lại được di động mình, nhìn vẻ mặt của anh, hình như không có thái độ gì --- chẳng lẽ xem vợ mình mà không vui sao?
Chu Yến Kinh mở khóa di động mình.
Chu đọc mấy tin tức kia, trong đó còn có tin nhắn của Mạnh Đan Chi gửi đến mấy phút trước: [Hôm nay đừng đến đón em.]
Mạnh Đan Chi ở trong tiệm thì nhận được tin nhắn trả lời của Chu Yến Kinh.
Chỉ là trong cuộc trò chuyện, câu trả lời của anh chẳng có chút liên quan nào đến lời cô nói.
Chu Yến Kinh: [Ra khỏi cửa, nhớ mang nhẫn.]
Mạnh Đan Chi: [?]