Editor: Sapoche
Thật lâu sau đó, Chu Yến Kinh mới xác định được những lời này do Mạnh Đan Chi nói ra.
Anh có chút không tưởng tượng được, đây cũng là lần đầu được nghe thấy.
“Em yêu cầu như thế, anh rất khó từ chối.” Chu Yến Kinh nhìn cô: “Chi Chi, em có biết em vừa nói cái gì không?”
Anh nói như thế, làm Mạnh Đan Chi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Vừa rồi nói mình đóng tiên nữ chỉ là nói nhăn nói cuội thôi, bây giờ nghe giống như mình đang lái xe vậy…
Cô không phải người như thế.
“Em không biết.” Mạnh Đan Chi im lặng một chút, “Em là cá vàng, trí nhớ chỉ có bảy giây, ừm, bảy giây qua rồi.”
Cô nói mình như thế này lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chu Yến Kinh bình tĩnh nhìn cô, giống như đã sớm biết rõ cô trở mặt không nhận: “Anh không phải là cá vàng, anh nhớ rõ.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Nhớ rõ thì cứ nhớ rõ đi.”
Cô nói: “Muốn làm tiên nữ thì phải đẹp như em mới có thể làm.”
Làm nữ quỷ còn muốn quyến rũ anh, Chu Yến Kinh sao lại nghĩ hay như thế chứ!
“Là sinh nhật anh.” Chu Yến Kinh nhắc nhở cô.
“Được rồi, làm nữ quỷ.” Mạnh Đan Chi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của thọ tinh: “Anh muốn làm gì thì làm đi.”
Chu Yến Kinh: “Bây giờ anh lại nghĩ nếu em muốn làm tiên nữ thì cứ làm đi.”
Mặt Mạnh Đan Chi lại hồng hồng, đưa mắt dò xét thử lời anh nói có phải sự thật không, muốn để mình chạy nhanh xuống lầu lấy tuyết hạ nhiệt.
“Có thể chứ, tiên nữ?” Chu Yến Kinh hỏi.
“… Anh cứ gọi như thế thật là chán quá đi.” Mạnh Đan Chi nói.
“Phải không.”
Chu Yến Kinh cúi đầu hôn cô, lấp kín miệng cô lại, động tác của cô rất dịu dàng, Mạnh Đan Chi dần dần bị cuốn vào đấy.
Cả người cô đều trở nên mềm nhũn ra, phải nắm lấy người Chu Yến Kinh mới có thể ổn định được, hoặc là bả vai, hoặc là cổ.
Hai người dần dần không khống chế được mình.
Mạnh Đan Chi cũng không biết cuối cùng trở nên như thế nào, nhưng bốn chữ “Muốn làm gì làm” của Chu Yến Kinh đã phát huy công dụng vô cùng rõ ràng.
Đèn trên đỉnh đầu chớp lên một cái, cô đang trở thành một con cá thiếu dưỡng khí rồi, bị hôn đến hoa cả mắt, như ở trong biển cả ấm áo không ngừng lên xuống.
Cô vẫn có thể nhớ rõ mục đích của mình.
“Anh thì… muốn làm gì làm, em… muốn chụp hình tiên nữ!”
Cô vẫn chưa hưởng thụ được ngày thường của tiên nữa, trước hết muốn hứa hẹn, không được để phí công.
Chu Yến Kinh nghe tiếng nói như hết hơi của cô, nghe được tiếng nói mê mẩn của Mạnh Đan Chi, sao có thể gợi cảm như thế.
“Đều được cả.”
-
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Chu Yến Kinh vẫn tỉnh trước tiên.
Tối hôm qua Mạnh Đan Chi chủ động khiêu khích anh, đương nhiên anh không thể trụ vững được.
Tuy trong phòng vẫn rất ấm áp, nhưng độ ấm cũng không cao, đến khi anh tỉnh lại vẫn thấy Mạnh Đan Chi nằm trong lòng anh.
Cô rất thích ngủ, cho nên lúc này đầu cũng đang rút vào ngực anh.
Anh vừa động, Mạnh Đan Chi cũng giật mình theo, không biết môi đang mấp máy cái gì, cọ nhẹ trên da của anh.
Chu Yến Kinh đang có ý muốn nghỉ làm luôn.
Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tất cả, anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, Mạnh Đan Chi vừa thoát khỏi thân thể ấm áp của anh, bất mãn lẩm bẩm một chút.
Anh cũng chẳng nghe được cô nói gì.
Chờ khi anh rửa mặt xong, Mạnh Đan Chi mới từ từ tỉnh lại, tự hoài nghi có phải do tối qua lăn lộn xong mệt mỏi quá, bản thân mới không mơ mộng gì.
Có này phải là một tiên nữ.
Cô mở di động ra, nhìn thấy mẹ Chu nhắn tối nay ở chỗ nào, sau khi suy nghĩ cô mới đồng ý với bà.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô trở về nhà họ Chu với Chu Yến Kinh, sau khi hai người thổ lộ với nhau.
Mạnh Đan Chi vẫn muốn biết, người nhà họ Chu có biết Chu Yến Kinh có ý tưởng kia với cô không?
Chắc không biết nhỉ, Chu Yến Kinh mà mở miệng thì nghiêm túc hơn ai hết.
Nói không chừng cô là người đầu tiên --- không đúng, anh trai là người đầu tiên, trừ hai anh em cô ra thì chẳng ai biết chuyện này cả.
[Dì chuẩn bị hết rồi, năm nay Chi Chi muốn ăn nhân bánh gì?]
Mạnh Đan Chi: [Muốn ăn nhân nấm, còn có nhân thịt nữa.]
Cô thả di động xuống, bỗng nhớ đến một vấn đề, năm trước đó, Chu Yến Kinh hình như là thích mình, thế chuyện ngoài ý muốn kia vẫn là ngoài ý muốn sao?
Mạnh Đan Chi mặc áo ngủ vào xuống giường.
Đúng lúc Chu Yến Kinh ăn sáng xong tiến vào, cô nói: “Tối nay đến nhà anh ăn sủi cảo.”
Chu Yến Kinh: “Em muốn tối đi hay là ban ngày đi?”
Mạnh Đan Chi nghĩ, “ Buổi chiều em tự mình đi.”
Cô tính giữa trưa sẽ về nhà ăn, sau đó đến chiều lại đến nhà họ Chu, dù sao hai nhà cách nhau rất gần, cho dù chuyển nhà cũng không đi xa.
Chu Yến Kinh gật đầu: “Ừm.”
Tối qua, Mạnh Đan Chi mang về một túi cà vạt to, hôm nay anh chọn trong đó ra một cái, phía trên thêu một bông mai, rất nghệ thuật.
Mạnh Đan Chi nhìn anh đeo vào, Mạnh Đan Chi nhớ đến khuy tay còn chưa đưa cho anh.
Bỗng Chu Yến Kinh quay đầu lại: “Cái hoa hồng trắng kia đâu?”
“Sao anh biết được?” Mạnh Đan Chi hoàn hồn.
Từ từ, anh biết cô thêu hoa hồng trắng, thế cũng sẽ biết những bình luận trong đó nhỉ?
Động tác trên tay của Chu Yến Kinh không dừng lại, từ từ nói: “Video của em là công khai, anh biết thì rất kỳ lạ sao?”
Mạnh Đan Chi lấy tay chống giường, “Còn chưa giặt qua.”
Cô muốn tìm từ trên mặt anh chút dấu vết gì đấy.
Chu Yến Kinh cười khẽ: “Em muốn hỏi cái gì?”
Mạnh Đan Chi mạnh miệng: “Đâu có, em muốn xem thử vạt áo anh chỉnh tề chưa, thật sự là người nghiêm chỉnh, chỉ là thiếu chút đồ.”
Chu Yến Kinh bỏ qua mấy từ nghe chẳng liên quan gì này.
“Thiếu cái gì?”
Cô tìm hết lúc lâu mới nhớ được túi mình tối qua đã bị cô để chỗ nào, lấy ra một cái hộp nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ, Chu Yến Kinh.”
Chu Yến Kinh nhận lấy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Đan Chi.
Hộp rất nhẹ, bàn tay lại lớn.
Một chiếc khuy tay hình tròn vô cùng tinh xảo đặt trong đó, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bánh răng bên trong chiếc khuy, bánh răng có rất nhiều ngôi sao, xung quanh được thiết kế chạm rỗng.
“Thích không?” Mạnh Đan Chi cười hỏi.
“Chi Chi, giúp anh.” Chu Yến Kinh nói xong, vươn tay ra.
Mạnh Đan Chi: “Hôm nay là ngày sinh nhật anh, sẽ không thu phí phục vụ đâu.”
Cổ tay, thậm chí cả bàn tay anh đều rất đẹp, bất luận là mang nhẫn, hay là chiếc khuy áo nho nhỏ, đều như dệt hoa trên gấm.
Hai người tay chạm tay nhau.
Chu Yến Kinh cong môi: “Rất đẹp.”
Mạnh Đan Chi lập tức vứt chuyện trước đấy ra sau đầu nói: “Em tự mình thiết kế đấy.”
Trước kia cô chưa từng chú ý đến khuy tay thì kiểu gì, đều là mới tham khảo gần đây, mới ra được bản thiết kế cưới cùng.
MẠnh Đan Chi chớp mắt: “Anh có nhìn ra cái gì không?”
Chu Yến Kinh liếc mắt, “Chắc là mắt nhìn của anh không tốt.”
“Thật sự không tốt.” Mạnh Đan Chi chỉ chỉ cái đáy, “Vốn dĩ em muốn vẽ hoàng tử bé, nhưng mà vẫn dùng hồ ly nhỏ này.”
Cô cảm thấy anh rất giống hồ ly đó, anh khiến bản thân trở thành người độc nhất, trong hội nhóm ở trường gì đấy, hay trong mối quan hệ này, hai người đều là độc nhất vô nhị của nhau.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi dần dần nhiễm màu hồng nhạt.
Chu Yến Kinh ngẩn ra.
Cô đương nhiên đã từng đọc qua quyển sách này rồi.
Anh càng vui vẻ hơn chính là cô che giấu tâm tư của mình khéo léo như thế.
Đuôi mắt Mạnh Đan Chi cong lên, Chu Yến Kinh nhìn cô rất lâu, lúc cô không đoán trước được gì, Chu Yến Kinh bỗng cúi đầu hôn môi cô.
Cô bất giác che môi mình lại: “Em vẫn chưa rửa mặt.”
Chu Yến Kinh cười: “Không sao cả.”
Đương nhiên Mạnh Đan Chi có sao rồi, may mà có hạn chế thời gian, anh cũng không kịp làm gì, chỉ là loại biểu cảm trên mặt của anh thể hiện anh đang rất vui.
Hai người đi đi ra khỏi phòng khách.
Nhưng mà lúc cô ra ngoài ăn sáng, anh đã đi ra ngoài đi làm rồi.
Lúc Chu Yến Kinh đến chỗ huyền quan, gần đi, đột nhiên anh xoay người lại: “Anh cũng rất thích hoa hồng trắng.”
Chờ khi cửa đóng lại, nhà trọ lại im lặng không một tiếng động.
Sau đó, Mạnh Đan Chi mới biết, Chu Yến Kinh đang nói cô.
Sao lại giống như anh đang trả lời bình luận của cô thế này!
-
Tưởng Đông dưới lầu nhìn thấy Chu Yến Kinh, phản ứng đầu tiên là, hôm nay tuyết ngừng rơi, cục trưởng lại có thể bắt đầu thắt cà vạt hình nhánh hoa hồng mai rồi.
Cái tên “Nhánh hoa hồng mai” này cũng là do anh ấy đặt.
“Sinh nhật vui vẻ.” Tưởng Đông nói.
Chờ sau khi lên xe, anh ấy bắt đầu báo công việc của mấy ngày tiếp theo, khi quay đầu lại, thì thấy cục trưởng đang nhìn cổ tay áo của mình.
Có gì đẹp sao?
Chu Yến Kinh nâng tay lên, cuối cùng Tưởng Đông cũng nhìn thấy rõ --- anh đang nhìn khuy tay.
Hôm nay cổ tay áo của cục trưởng không giống người thường.
Tưởng Đông: “Cục trưởng, đây là anh mới mua sao?”
Chu Yến Kinh vui vẻ trả lời: “Không phải, là quà mới nhận được.”
À, lúc này vừa mới ra ngoài, thế quà này chắc là do phu nhân tặng, khó trách nhìn đẹp như thế, chắc chắn rất tinh xảo.
Tưởng Đông cũng muốn đến gần nhìn xem, nhưng nghĩ lại vẫn thôi quên đi.
Mọi người ngay cả cà vạt cũng không phát hiện được, nói như thế chắc khuy áo cũng không ai thấy.
Sau đó, anh ấy biết mình nghĩ sai rồi.
Khi tiến vào phòng phiên dịch, người đầu tiên gặp chính là Trình Tư Tư, cô ta và Chu Yến Kinh từng làm việc cùng, đương nhiên biết ngày sinh nhật anh.
“Chu tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Chu Yến Kinh lạnh nhạt: “Cảm ơn.”
Trình Tư Tư làm con gái, quan sát một lúc sẽ phát hiện được chi tiết khác với ngày thường: “Khuy tay đẹp lắm.”
Tưởng Đông xen miệng vào: “Là phu nhân tặng.”
Chu Yến Kinh liếc mắt một cái, người này đã biết.
Bình thường Trình Tư Tư cũng hay tặng khuy tay cho người trong nhà, đối với người “phu nhân” này cũng rất tò mò, không khỏi nhìn nhiều một chút, phát hiện mình chưa thấy qua.
Phần lớn các khuy tay cô đều đã mua qua.
Trình Tư Tư đoán chắc là thiết kế riêng, cười nói: “Rất xứng đôi.”
Chu Yến Kinh lại nói cảm ơn.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Đông từ phía sau bước ra ngoài, Trình Tư Tư hỏi: “Khi nào tôi mới có thể nhìn thấy phu nhân đây, tò mò chết mất.”
Cô ta rất muốn nhìn thử xem cô gái kia xuất sắc đến mức nào, khiến Chu Yến Kinh nhất kiến chung tình.
Tưởng Đông nghĩ: “Lúc kết hôn?”
Trình Tư Tư: “?”
Tưởng Đông nhìn ra được câu hỏi của cô ta: “Chắc nhanh thôi.”
Gần đây, anh ấy nhìn thấy được bầu không khí của cục trưởng và phu nhân đã vô cùng hòa hợp rồi, trước kia hình như vẫn chưa nói yêu hay gì gì đấy.
Chắc là kết hôn sẽ không còn xa đâu.
-
Năm nay đông chí ở nhà họ Mạnh vẫn là bốn người.
Nhà bọn họ thì không có thói quen ăn sủi cảo, mẹ Lý làm một bàn đồ ăn lớn, Mạnh Đan Chi đang nghi ngờ bản thân không biết tối nay có thể ăn được sủi cảo do nhà họ Chu làm hay không đây.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cô kéo Mạnh Chiếu Thanh đến phòng khách.
“Anh Yến Kinh nói với em, tháng sau bà ấy có thể làm thủ tục ly hôn rồi.”
Mạnh Chiếu Thanh gật đầu: “Anh biết rồi.”
Anh ấy rất tin tưởng vào năng lực của Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Anh, anh tính làm gì bây giờ?”
Mạnh Chiếu Thanh lạnh nhạt nói: “Anh có một căn nhà trống, để bà ấy đến đó ở, sau này tự mình sống tốt cuộc sống của mình, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc.”
Mạnh Đan Chi kéo lấy cánh tay anh: “Em cũng thế.”
“Bà ấy đối với em có công sinh nhưng không có công dưỡng.” Mạnh Chiếu Thanh lắc đầu: “Cho nên em không cần, anh làm được rồi.”
“Em không tuyệt tình được như thế.” Mạnh Đan Chi thở dài: “Không sao cả, dù sao em cũng không phải không đủ sức mà.”
Mạnh Chiếu Thanh sờ đầu cô.
Mạnh Đan Chi nói: “Anh ấy còn nói với em, công ty nhà họ Trần sắp phá sản.”
Mạnh Chiếu Thanh: “?”
Sao anh ấy lại nghe nói gần đây nhà họ Trần đang không thể xoay vòng tài chính được, đúng lúc chuyện làm ăn ở nước ngoài đang xảy ra chuyện, vẫn chưa đến mức đóng cửa.
Tuy chắc cũng không xa nữa.
“Yến Kinh nói luôn như thế sao?” Anh ấy nghi ngờ hỏi.
Mạnh Đan Chi nhớ lại: “Không phải.”
Mạnh Chiếu Thanh bất đắc dĩ nói: “Suốt ngày cứ nghĩ cái gì đâu không.”
Mạnh Đan Chi lầm bầm một chút.
Lúc cô đến nhà họ Chu đã là năm giờ, lúc này mọi người đều ở trong nhà, nhưng mà ông cụ đã ra ngoài đánh cờ vua với mấy người bạn rồi.
Mẹ Chu đã gói được kha khá sủi cảo rồi.
Mạnh Đan Chi thấy thì giơ tay: “Dì Chu, con cũng muốn gói thử.”
Mẹ Chu hỏi: “Con chắc chắn chứ?”
Mạnh Đan Chi: “Sao dì lại hỏi như thế ạ?
Mẹ Chu buồn cười nhìn cô: “Con thật sự không nhớ sao, trước đây con đến nhà của dì, cũng là đông chí. Muốn làm vằn thắn cho sinh nhật Yến Kinh, nó cũng đồng ý luôn. Kết quả, sủi cảo cho vào nước thì tan ra, nấu một nồi nước, năm ấy Yến Kinh ăn canh.”
“…”
Còn có chuyện này luôn hả? Mạnh Đan Chi không có chút ký ức nào.
Mẹ Chu: “Khi đó con còn nhỏ, chẳng có chút sức lực nào, nhưng thật ra dáng vẻ rất đẹp.”
Mọi người đều kỳ vọng rất cao, nhưng khi thấy canh thì đều nở nụ cười.
Da mặt Mạnh Đan Chi mỏng, cảm giác nhớ lại đoạn ký ức này nên thấy ngại: “Năm nay chắc chắn không đâu ạ! Bây giờ con có sức lực rồi/”
Mẹ Chu cười nói: “Được, năm nay của Yến Kinh để cho con.”
Mạnh Đan Chi vẫn không dám một mình ôm hết, nhẹ giọng nói: “Dì Chu, con chỉ gói thử một chút…”
Mẹ Chu bị cô chọc cho cười.
Tuy Mạnh Đan Chi đã quên mất sủi cảo gói như thế nào, nhưng đã từng làm qua, tận mười phút trước khi Chu Yến Kinh đến nhà đã gần hai mươi cái.
- -Cái này Chu Yến Kinh ăn cũng không hết.
Cô lấy tay nhéo nhéo, lúc này chắc là rất chắc rồi, sẽ không rơi ra đâu.
Thấy cô từ phòng bếp đi ra, trên người còn có dấu vết bột mì, trên mặt cũng dính một chút, Chu Yến Kinh nhướng mày: “Em tự làm?”
Trong lòng Mạnh Đan Chi cũng rất hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Em làm sủi cảo cho anh.”
Trong mắt Chu Yến Kinh thoáng chút chần chờ: “Em gói nhiều hay ít?”
Mạnh đan Chi: “Hai mươi cái.”
Chu Yến Kinh gật đầu: “Còn ổn.”
Mạnh Đan Chi cong thắt lưng: “Cái gì mà còn ổn, là rất tốt.”
Chu Yến Kinh nói: “Không uống canh thì rất tốt.”
Mạnh Đan Chi: “…”
Cô thật sự không dám kết luận khi chưa được bỏ vào nồi.
Ông cụ vẫn chưa về, mẹ Chu cũng chưa bắt đầu, mọi người trong nhà ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, hôm nay Chu Linh Nghi cũng đến đây.
Ba mẹ cô bé đi ra ngoài du lịch mấy ngày, mùa đông này đành đến nhà họ Chu.
Chu Linh Nghi ngoắc ngoắc Mạnh Đan Chi: “Chị Chi Chi, cuối tuần chúng ta đi ta đến Universal đi, cùng nhau chụp ảnh, chúng ta cùng nhau lên hotsearch.”
Vài năm trước cô bé tiến vào đoàn làm phim, từ đó về sau xuất đạo làm ngôi sao nhí.
Gien nhà họ Chu rất vĩ đại, ngôi sao nhí trước mặt này cũng không khác biệt lắm, Chu Linh Nghi ngược lại rất nảy nở, vẻ đẹp động lòng người, còn có danh hiệu là yêu tinh quốc dân.
Không ai biết trong cuộc sống đời thường, cô bé rất đáng yêu.
Mạnh Đan Chi không lên tiếng, nhưng Chu Yến Kinh đã thay cô từ chối: “Không được.”
Chu Linh Nghi: “Em không hỏi anh!”
Chu Yến Kinh chẳng chút cảm xúc nói: “Ngày đó cô ấy có việc.”
Chu Linh Nghi: “Việc gì thế?”
Mạnh Đan Chi nói: “Chị và anh em hẹn nhau ra ngoài chụp hình chân dung.”
Chân dung?!
Chu Linh Nghi ngạc nhiên nhìn sang Chu Yến Kinh, trong ấn tượng của cô bé, chuyện này mãi mãi không hề liên quan đến người anh trai này của cô.
Cho nên người đính hôn sẽ thay đổi sao.
Cô ấy kéo dài giọng, trêu chọc: “Em đã chụp không ít chân dung đâu, chị Chi Chi hai người chụp cái gì thế, em có thể để hai người tham khảo cách tạo dáng.”
Cô ấy thực sự là em gái danh xứng với thực.
Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn một cái, nhẹ nhàng nói: “Tham khảo của em không dùng được, ở nhà tác nghiệp đi.”
Chu Linh Nghi:?
Hai người sẽ không phải chụp chân dung riêng nhỉ?!
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Hai người chụp cái gì? Kiểu này sao?”
“Linh Nghi em suy nghĩ cái gì thế.” Giọng Mạnh Đan Chi nghiêm túc hẳn lên: “Tụi chị chụp tiên nữ, có tiên khí.”
Chu Linh Nghi: “Anh em là gì?”
Mạnh Đan Chi cảm thấy thư sinh không thích hợp để nói, thuận miệng bịa chuyện: “Thiên binh thiên tướng?”