Mạch Sanh Tiêu ngủ rất say sưa, cuối cùng bị tiếng chà xát của mạt chược đánh thức. Cô vẫn duy trì động tác lúc trước, nâng tay trái lên khóe miệng, lười biếng ngáp một cái.
Duật Tôn đánh một quân bài ra, vô tình ngắm nhìn lại gặp Sanh Tiêu đã tỉnh, hai mắt đang nhìn chăm chú vào mặt quân bài.
Hắn không nói gì với cô, không muốn quấy rầy đến cô.
Dung Ân thấy Mạch Sanh Tiêu đã tỉnh ngủ, đem trà mật ong tự làm cho cô.
"Mệt không, hay em lên lầu nằm nghỉ đi?”
"Không cần, em đã ngủ đủ rồi.”
Duật Tôn kéo ra ngăn kéo trước người, từ bên trong lấy ra rất nhiều tiền đưa cho cô. Mạch Sanh Tiêu mới mở mắt đã nhìn thấy nhiều tờ tiền màu đỏ giá trị lớn như vậy: "Để làm gì vậy?”
"Cho em.”
"Hôm nay thắng không ít phải không.” Dung Ân mỉm cười đi đến bên cạnh Nam Dạ Tước.
Duật Tôn lấy tiền đưa cho Mạch Sanh Tiêu, cô bất đắc dĩ cầm ở trong tay. Chỉ là hắn ung dung như không có gì, cô lại không muốn ngồi bên cạnh nhàn nhã mà cầm tiền.
"Không sao, cô ngồi đó xem chồng cô thu chiến lợi phẩn đi.” Từ Khiêm trong tay xoa xoa mạt chược, vẫn không quên trêu chọc. Bốn người đem mạt chược chà xát cực kỳ ồn ào, người ham vui liền thích loại âm thanh này, nếu không đã sớm rời bàn đi rồi.
Từ Khiêm vừa mới nói xong, dưới chân đã bị một đôi bàn tay nhỏ xíu ôm lấy.
Hắn tròn mắt: "Đồng Đồng, chơi với con chó nhỏ đi.”
"Khiêm ca ca thắng được nhiều tiền không?”
Nam Dạ Tước không khỏi nhíu mày, đây là thân phận gì?
Từ Khiêm ngược lại tâm tình rất tốt, liền rút mấy tờ tiền mặt đưa cho cô bé: "Đồng Đồng, tự mình mua kẹo đi.”
Đồng Đồng dưới gầm bàn chui ra, rất không khách khí nhận lấy tiền: "Khiêm ca ca, trên cổ có một vết dâu tây.”
Từ Khiêm nghi nghi hoặc hoặc, Nam Dạ Tước vỗ tay của hắn: "Ra bài đi, đừng có đùa giỡn nữa! "
"Ô, đứa trẻ này cũng biết nhiều nha, có phải thực tế đã thấy nhiều rồi không?”
Đồng Đồng vòng vo ở phòng khách một chút rồi trở lại bên cạnh Từ Khiêm, cầm trong tay một hộp thuốc dâu tây, ừm, như lúc trước cha mẹ làm: "Tặng cho Khiêm ca ca.”
Từ Khiêm nhìn tiểu ma nữ này, á khẩu không trả lời được.
Đồng Đồng lắc lắc người bước đi, thân thể nhỏ bé theo sát Mạch Sanh Tiêu. Sanh Tiêu thấy cô bé cầm trong tay mấy tờ tiền Từ Khiêm cho, liền lấy một ít tiền lúc nãy Duật Tôn đưa cho cô để cho thêm Đồng Đồng. Lại không ngờ, cô bé khoát tay từ chối: "Đồng Đồng không lấy đâu.”
"Vì sao vậy?”
Đồng Đồng chui xuống gần bàn, hai tay lại ôm lấy chân Duật Tôn: "Con cùng soái soái là người một nhà, soái soái chính là con.”
Hừm, Từ Khiêm không khỏi suy nghĩ, tình cảm của cô bé là xem hắn như người ngoài.
"Đồng Đồng, ca ca thường ngày không bạc đãi Đồng Đồng, như vậy là thiên vị.”
"Xí.” Thân thể nhỏ xíu của Đồng Đồng lại từ gầm bàn chui ra, loay hoay vô cùng cao hứng: "Dì ơi". Cô bé giữ chặt tay áo Mạch Sanh Tiêu: "Con cho dì biết một bí mật, nhưng dì không được nói cho người khác biết"
"Được.” Mạch Sanh Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Đồng Đồng ở trong TV thấy Khiêm ca ca cùng người ta hôn môi, Đồng Đồng còn thấy chị xinh đẹp.”
Sanh Tiêu nén cười, Từ Khiêm đã không bình tĩnh được: "Ôi mẹ nó, chuyện khi nào?”
"Chuyện tình cảm của cậu mà tự mình còn không biết sao?” Nam Dạ Tước đem quân năm đồng ném ra ngoài: "Cậu là quý công tử gia cảnh hiển hách, từ nhỏ sống trong quân khu đại viện, lại đứng đầu trong con em hoàng thân quốc thích, ở đâu cũng đều là thiên hạ của cậu, tác oai tác quái, những ký giả kia không chú ý đến cậu thì chú ý đến ai đây?”
Mạch Sanh Tiêu giật mình, cô trước kia cho rằng Từ Khiêm chỉ là bác sỹ bình thường, thật không ngờ lại là nhân vật tiếng tăm, cán bộ cao cấp.
"Tớ không có như cậu nói mà chơi bời lêu lổng như vậy, với lại, tớ sống rất có nguyên tắc nhá.”
Duật Tôn nghe vậy, gương mặt tuấn tú giương cao mà liếc hắn một cái: "Khoác lác vừa phải thôi.”
Kỳ thật Duật Tôn và Nam Dạ Tước cũng biết chuyện này không phải ngẫu nhiên, đều đã nhuộm hắc ám, sớm muộn sẽ phải phơi bày. Nhưng người ngoài ít nhiều cũng biết quan hệ giữa bọn họ và Từ Khiêm. Một đen một trắng, rõ ràng đối lập. Hứa lão gia cho rằng Từ Khiêm ham chơi thành tánh, đến nay vẫn nghĩ hắn cũng giống bọn con nhà giàu, nhưng suy nghĩ không hẳn hoàn toàn hư hỏng, ngày thường cũng rất được yêu thương nuông chiều. Nếu như Từ Khiêm thật sự gặp phải chuyện gì, lão gia gia chỉ một cuộc điện thoại, lập tức sẽ có người ở phía sau đứng xếp hàng đi thu dọn tàn cuộc. [Lão gia gia: ông ngoại của Từ Khiêm. Mình đoán là ông ngoại, bởi vì Từ Khiêm họ Từ, còn họ của lão gia lại là họ Hứa]
Đồng Đồng xòe bàn tay ra, cẩn thận sờ vào bụng Sanh Tiêu.
Dung Ân thuận miệng hỏi: "Đồng Đồng, dì sẽ sinh em trai hay em gái?”
"Em trai ạ! " Đồng Đồng kiên định sẽ phải là em trai.
Mạch Sanh Tiêu bị bàn tay nhỏ xíu của cô bé vuốt từng cái, có chút khó xử, Đồng Đồng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Mẹ, em trai đá con.”
"Nói mò, em trai còn nhỏ lắm, sẽ không đá con đâu! "
Đồng Đồng chạy đến trước mặt Dung Ân, đi sờ em trai ruột của mình.
Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu chơi ở Ngự Cảnh Uyển đến gần tối mới về. Sanh Tiêu buổi tối ăn cũng khá tốt, ăn xong cơm tối, tắm rửa xong liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
******************
Tô Ngải Nhã khó khăn góp nhặt được mười vạn tiền đặt cọc, ả dự trù cẩn thận, luôn cảm thấy trong lòng hoang mang, cũng không biết sự tình lần này có thể thành công hay không.
Ả cân nhắc hết lần này đến lần khác, vì lý do an toàn, nghĩ tới đổi một người đi thực hiện, nếu không, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức có thể tìm được ả.
*******************
Người trông coi Cố Tiêu Tây mở cửa ra, thấy cô vẫn theo lẽ thường ngồi ở mép giường, trong tay có hơn mười mấy bức họa chân dung Nghiêm Trạm Thanh.
"Này, ăn cơm đi.” Người đàn ông cầm hộp cơm ném qua: "Đồ thần kinh.”
Cố Tiêu Tây tai điếc mắt ngơ, nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, cô ngẩng đầu lên, ngừng lại cây bút vẽ trong tay.
Cửa sổ bị dán một tầng báo chí cũ, ánh mặt trời có vẻ u ám lụi bại, cô đi đến cửa sổ trước mặt, cẩn thận đem then cài cửa mở ra. Đột nhiên ánh nắng chiếu tới làm hai mắt cô nhắm nghiền, nước mắt không nhịn được mà tràn đầy mắt. Cố Tiêu Tây xoa nhẹ khóe mắt, bên ngoài còn có một tầng màn cửa bằng lụa mỏng, cô trở lại trước giường, từ trong bao lấy ra một con dao nhỏ gọt bút, sợ làm quá mức rõ ràng nên chỉ ở ven mà cắt một vết nhỏ.
Hai người bên ngoài phòng khách đang xem tivi, bên trong chỉ có đơn sơ một bộ sofa và tủ TV. Bọn họ mua một cái ghế nhỏ 20 đồng làm khay trà, ở trên bày biện đĩa cơm nhỏ và vài món xào, còn có một chai rượu trắng.
"Nào, uống! "
"Sống thế này biết đến chừng nào? Tao thật chán muốn chết! "
Tên còn lại luôn miệng khuyên lơn: "Thế này không phải rất tốt sao? Không cần làm gì mà còn có thể chờ lấy tiền.”
"Xì, tao thèm vào, cả ngày lẫn đêm ở cái chỗ này, cầm được 2 vạn đồng tiền.” Người đàn ông cầm lên chén rượu, một ngụm rượu trắng đi thep xuống bụng.
"Nếu không chúng ta về sau về với đại ca?”
Cố Tiêu Tây ở cửa nghe lén được, gặp hai người uống đến hăng say, tạm thời có thể không bận tâm đến cô. Cô gấp rút cầm lấy cây bút máy đang vẽ, viết lên phía sau tờ giấy: "Xin giúp đỡ, số 15, trên tầng 3, có người bị bắt cóc, xin hãy báo cảnh sát.” Cô lấy bức họa xếp thành máy bay giấy, xé màn cửa sổ bằng lụa ra một góc, sau đó phóng máy bay ra ngoài.”
Cố Tiêu Tây nghe được tiếng bước chân, gấp rút đóng kín cửa sổ đi vào bên giường, người đàn ông mở cửa đi vào, thấy một cái máy bay giấy trên mặt chăn: "Cô đang làm gì ở đây vậy?”
"Tôi đang rảnh rỗi nhàm chán.”
Người đàn ông khom lưng đem đồ cầm ở trong tay, Cố Tiêu Tây lo lắng một mực, giả vờ như không có gì cầm lấy hộp cơm, người đàn ông nhìn kỹ sau đó ném đi: "Dở hơi.”
Nhìn bóng người đi ra, Cố Tiêu Tây liền vỗ ngực vài cái, cô nâng tay áo lau thái dương, lại phát hiện ra đều là mồ hôi.
. . .
Nghiêm Trạm Thanh đang dừng xe bên đường, trùng hợp là phòng trọ giá rẻ này ở ngay đầu đường. Cố Tiêu Tây liên tiếp ném ra bên ngoài mười mấy cái máy bay giấy, có cái bay trên tàng cây, có cái trực tiếp vọt tới góc, lại có cái bay chếch một hồi, thuận buồm xuôi gió chui vào cửa sổ xe của Nghiêm Trạm Thanh.
Người đàn ông nheo mắt, cầm máy bay giấy từ trên đùi lên.
Hắn đang đợi đèn giao thông, lúc nhảy qua đèn xanh, Nghiêm Trạm Thanh đem máy bay giấy nhét vào trên ghế lái phụ. Hắn lơ đãng liếc mắt, trông thấy nét vẽ một đôi mắt, hắn vừa lái xe, lại có cảm giác quen quen. Người đàn ông có chút hiếu kỳ, cầm lấy máy bay đem nó mở ra.
Nghiêm Trạm Thanh dẫm mạnh thắng xe, may mắn tốc độ xe vốn cũng không nhanh, chếc xe phía sau kinh hãi, thiếu chút nữa là tông vào đuôi xe.
Người thông minh, phàm là chỉ gặp qua Nghiêm Trạm Thanh, cũng có thể nhận ra là hắn.
Hắn nhìn thật kỹ bức họa trong tay, tờ giấy cũng không phải là giấy vẽ tranh Tuyên Thành, giống như là đang luyện tập thôi. Nghiêm Trạm Thanh đem tờ giấy lật qua, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xinh đẹp. Hắn ngẩng đầu nhìn qua cách đó không xa có một khu nhà trọ giá rẻ, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ.
*******************
Trong phòng hai người rõ ràng đang uống khí thế, ngươi một ly, ta một ly, mặt đỏ tới mang tai, miệng đầy mùi rượu.
"Uống, mày nói cô gái bên trong kia có lai lịch thế nào? Tao là nhìn không ra. . . . . . .”
"Bất kể cô ta có lai lịch ra sao, ta lấy tiền làm cho xong việc, đối phương đến lúc đó nếu không đưa tiền, tao đem hắn, đem hắn. . . . . . .” Người đàn ông nói một hồi, phát ra vài tiếng cười thô tục.
Tên còn lại nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau thì cười thật lớn: "Hai người chúng ta sao mà ngu ngốc thế, đồ ngon bày ra trước mắt mà không biết lợi dụng, mày nói xem, tụi mình bây giờ ngủ với cô ta, có ai biết không? Với lại, người kia để cho chúng ta trông chừng, nhưng lại đâu có nói không để cho chúng ta đụng vào.”
"Oooh. . . thông minh.” Người đàn ô
ng đưa bàn tay lên sau gáy đồng bọn: "Tao bây giờ mới phát hiện là đầu óc mày linh hoạt như vậy đấy, có thể làm được, còn tốt hơn là cái, cái gì ấy nhỉ?”
"Con gấu cái, ngu xuẩn.”
"A, đúng đúng. . . .”
Cố Tiêu Tây đem cửa sổ kéo ra một khe hở, cô không nghe được dưới lầu có động tĩnh gì, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa, cô vội vàng đóng cửa sổ lại.
Hai kẻ say khướt đi vào phòng, Cố Tiêu Tây đứng tại trước cửa sổ: "Các người. . . . . . .”
"Nào, đến đây, cùng hai ca ca uống một hớp.”
"Tôi không uống rượu.”
"Không uống, ca ca có thể dạy em! "
Một tên lảo đảo bước đên giữ chặt tay của Cố Tiêu Tây, đem cô túm lên trên giường, gót chân cô đá ra, bị hai người đè xuống nhúc nhích không được.
"Tránh ra, đừng đụng vào tôi! "
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút, nhìn cậu dã man quá, cô gái muốn được bảo vệ tốt.” Tên đó sờ sờ lên mu bàn tay Cố Tiêu Tây, cô hoảng sợ không thôi, đôi chân bắt đầu ra sức đạp phá: "Thả tôi ra. . . . . . . . . .”
"Nào, anh uống một hớp, em cũng phải uống một ngụm.”
Người đàn ông cầm lấy bình rượu đổ mãnh liệt lên mặt Cố Tiêu Tây, mùi rượu trắng rẻ tiền nồng nặc, Cố Tiêu Tây uống vào hai ngụm, sặc đến cả khuôn mặt đỏ bừng: "Khụ khụ, khụ khụ. . . .”
"Làm sao vậy, không thích uống rượu phải không? Thích đến trực tiếp không?”
"Các ngươi muốn làm gì? Đừng quên tôi bây giờ là con tin, động vào tôi xem các người làm thế nào mà ăn nói với người ta.”
"Không Phải như vậy. . . . . . Tiền sao! Ta, đại gia ta. . . . . . . Có tiền.”
"Á. . . .” Áo lông của Cố Tiêu Tây bị đốt phương xé rách rớt nút áo, người đàn ông nhảy lên giường, đầu gối đè nặng lên đôi chân của cô, tên còn lại dùng sức xé quần áo của cô ra: "Thả tôi ra, đừng mà. . . . . .”
Cô tuyệt vọng gào thét.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một tên khẩu khí không vui quát lên: "Ai vậy! "
"Tôi đến thu tiền điện.”
"Lúc khác. . . . . . . Ta bây giờ không rảnh! "
"Rầmmm. . . . .”
Tấm ván cửa gỗ vốn không rắn chắc bị đá văng, nhiều người lần lượt xông vào trong phòng, hai kẻ say rượu chưa tỉnh, mới vừa kịp phản ứng muốn co chân bỏ chạy, vọt tới cửa ra vào thì vừa vặn tự chui đầu vào lưới. Cố Tiêu Tây vội vã níu lại cổ áo, cô lau nước mắt cuộn người lên, một người cảnh sát đi lên phía trước: "Cô có sao không?”
Cố Tiêu Tây không ngờ rằng mình như mèo mù vớ được cá rán, ném máy bay giấy ra ngoài thật sự là có người trông thấy.
Cô mừng đến phát khóc: "Tôi không sao.”
Nghiêm Trạm Thanh cầm trong tay bức tranh bị xếp nếp tiến đến, hắn trông thấy Cố Tiêu Tây co rúc trên giường, xem ra hắn đã đoán đúng, quả nhiên là cô ấy.
Cố Tiêu Tây hết sức giật mình, lúc ấy giấy mỏng luyện tập bị cô xé hết, cho nên chỉ có thể lấy bức tranh đã vẽ để viết chữ ở phía sau rồi ném ra ngoài, thật không ngờ rằng, đúng ngay lúc Nghiêm Trạm Thanh đi ngang qua.
Người đàn ông đứng ở trước giường, Cố Tiêu Tây từ trên giường đứng lên, cô ôm chặt lấy người Nghiêm Trạm Thanh.
Người đàn ông thấy cô chật vật như vậy, cũng không có đẩy cô ra.
Cố Tiêu Tây đi vào cục cảnh sát lấy khẩu cung, cô lo lắng cho Cố cha, cho nên cũng không dám đem chuyện Tô Ngải Nhã nói ra.
Ngồi ở ghế lái phụ, Cố Tiêu Tây còn chưa hoàn hồn, Nghiêm Trạm Thanh lái xe đưa cô về nhà: "Cô vẫn còn ở chỗ cũ sao?”
"Vâng.”
Nhìn qua thấy cô cúi đầu xuống, Nghiêm Trạm Thanh trong lòng không hiểu sao lại lo lắng: "Cô tại sao lại bị bắt cóc?”
Cố Tiêu Tây khó trả lời, cô cũng không có trả lời chính diện: "Anh gần đây có gặp qua Mạch Sanh Tiêu không?”
"Không.”
Cố Tiêu Tây đan chặt hai tay vào nhau, cô do dự không biết có nên đem chuyện này nói ra không, không nhận ra đã đi đến trước ngỡ, Nghiêm Trạm Thanh tháo dây an toàn ra: "Đến rồi.”
Cố Tiêu Tây hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về cái ngõ nhỏ hẹp mà cũ rách: "Hôm nay thật sự cám ơn anh, hẹn gặp lại.”
"Tôi đi cùng cô.” Nghiêm Trạm Thanh nói xong, đã xuống xe trước.
. . .
Hai người sóng vai đi vào, đi đến cửa nhà Cố Tiêu Tây, cô nghe được bên trong có giọng nói truyền tới, Cố Tiêu Tây vội vàng vỗ vỗ cửa: "Cha ơi, cha. . .”
Cửa chính rất nhanh được mở ra, Cố cha trông thấy Cố Tiêu Tây, nhất thời kích động không nói lên lời, Cố Tiêu Tây ngay lập tức nhìn thấy Cố mẹ: "Mẹ! "
"Tây Tây, Tây Tây con không việc gì chứ?”
"Con không sao.”
Nghiêm Trạm Thanh đi theo bước vào căn phòng nhỏ hẹp, đây là lần thứ hai hắn đến nhà Cố Tiêu Tây. Cố mẹ tinh thần thất thường, ôm Cố Tiêu Tây nhẹ nhàng gọi nhũ danh của cô, Cố cha đối với Nghiêm Trạm Thanh có ấn tượng sâu sắc, nhanh chóng mời hắn ngồi xuống, cũng rót một ly trà.
"Cha, cha tìm được mẹ khi nào vậy?” Cố Tiêu Tây khóc nức nở.
"Là bạn của con trong lúc vô tình gặp được ở cửa bệnh viện, nhờ có cô ấy đưa mẹ con đến cục cảnh sát.”
"Bạn của con sao?” Cố Tiêu Tây đến đây thì chán nản, không nghĩ ra cô còn bạn bè nào khác: "Là ai vậy ạ?”
"Cha nghe người bên cạnh gọi cô ấy là Sanh Tiêu.”
Mạch Sanh Tiêu!
Cố Tiêu Tây và Nghiêm Trạm Thanh bốn mắt nhìn nhau: "Chuyện khi nào ạ?”
"Mới hai ngày trước.”
Cố Tiêu Tây thở ra, thật may là Mạch Sanh Tiêu không có xảy ra chuyện gì, cô nhìn qua mẹ gầy đi xuống một vòng, thấy cha mẹ không có việc gì, sự lo âu của Cố Tiêu Tây mới hoàn toàn có thể lắng xuống. Cô cũng không ngồi lâu, đứng dậy đi vào phòng lấy đồ chuẩn bị rời đi.
"Tây Tây, con đi đâu vậy?”
"Cha, con đi tìm Sanh Tiêu, lập tức trở về ngay.”
Nghiêm Trạm Thanh cùng đi theo ra ngoài, Cố Tiêu Tây dừng chân lại, xoay người lấy trong tay thứ gì đó đưa cho hắn: "Tôi nghĩ, tôi không cần cái này.”
Là tấm chi phiếu lúc trước hắn đưa cho Cố cha.
"Tôi đưa cái gì ra ngoài thì sẽ không lấy lại.”
"Anh không nợ tôi cái gì cả, thật sự.”
Nghiêm Trạm Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái trẻ, hắn thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn là cực kỳ buồn bực: "Cô cầm lấy đi, tôi lúc đầu đi sai một bước, tiếp theo còn lôi kéo cô vào.”
"Anh cũng thiếu chút nữa mất mạng trong tay tôi, chúng ta coi như huề nhau.” Cố Tiêu Tây nói xong, đem chi phiếu nhét vào trong túi người đàn ông.
Trong lúc giằng co, Nghiêm Trạm Thanh giữ chặt lấy cô tay của cô: "Đừng cãi, cầm lấy.”
Cố Tiêu Tây nắm chặt chi phiếu trong tay, đi theo sau lưng Nghiêm Trạm Thanh.
"Cô muốn đi đâu?”
"Anh có số điện thoại của Mạch Sanh Tiêu không? Hoặc là Duật Tôn cũng được.”
"Không có.”
Cố Tiêu Tây lo lắng, Tô Ngải nhã một khi biết được cô đã được cứu, nói không chừng sẽ chó cùng rứt giậu: "Tôi có việc này nhất định phải báo cho bọn họ, nếu để chậm trễ thêm, có thể sẽ gặp chuyện không may.”
"Chuyện gì?”
Cố Tiêu Tây đi theo Nghiêm Trạm Thanh lên xe, những chuyện từ sau khi Tô Ngải Nhã ra từ đều nó cho hắn biết: "Tôi lo lắng, cô ta có thể sẽ gây ra chuyện điên khùng nào đó.”
Nghiêm Trạm Thanh khởi động xe: "Tôi sẽ nghĩ cách dẫn cô đi, nhưng mà, cô không hận Duật Tôn à?”
Hắn nhớ tới những bức hình kia của Cố Tiêu Tây, Duật Tôn chỉ nhúc nhích đầu ngón tay mà phá hủy hơn phân nửa tiền đồ của Cố Tiêu Tây.
"Khi tôi ở trong trại giam thì vẫn còn hận hắn, nhưng mà, Mạch Sanh Tiêu không chỉ cứu tôi một lần, vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy mẹ, tôi đột nhiên hiểu ra. Tôi lúc ấy nghe lời anh tiếp cận Duật Tôn, nên biết rõ hắn là người nguy hiểm như thế nào. Huống chi lúc tôi đi theo hắn đã làm tổn thương Mạch Sanh Tiêu nhiều lần, người đã làm sai thì phải trả giá đắt. Hiện tại tôi đã hoàn trả xong rồi, không muốn lại rơi vào sai lầm nữa.”
Nghiêm Trạm Thanh liếc nhìn Cố Tiêu Tây khuôn mặt không trang điểm, hắn gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Người đàn ông đang lái xe, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đem xe dừng ở ven đường.
"Có chuyện gì vậy?”
"Tôi nhớ ra trước đây có hợp tác với Duật Tôn một lần, tôi gọi điện thoại cho thư ký điều tra thêm.” Nghiêm Ttrạm Thanh thông qua một cú điện thoại, cũng không lâu lắm, số điện thoại đối ngoại công khai của Duật Tôn liền truyền đến điện thoại di động của hắn. Nghiêm Trạm Thanh thần sắc buông lỏng, đưa điện thoại di động cho Cố Tiêu Tây.
*******************
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Ngự Cản Viên, mùi thức ăn bay ra ngoài cửa sổ, sắc mặt Mạch Sanh Tiêu đỏ hồng đi vào phòng khách: "Dì Hà, chúng con đã trở về.”
"Vừa hay, lập tức có thể ăn cơm.”
Duật Tôn lười biếng vùi mình trên ghế sô pha, hơn nửa ngày ngồi chơi nên cảm thấy mỏi nhừ. Mạch Sanh Tiêu đưa tiền hắn thắng được đến trước mặt, người đàn ông chỉ liếc nhìn: "Đây là tiền anh cho em.”
"Tôi đủ tiền rồi.”
Duật Tôn đem số tiền đẩy trở về: "Cầm lấy đi, cái này không giống thế, ăn được tiền của Từ Khiêm không cần khách khí.”
"Các người mỗi lần đều chơi lớn như vậy sao?”
"Như vậy mới hưng phấn.” Duật Tôn xoa nhẹ gáy, tầm mắt lơ đãng rơi xuống bụng của Mạch Sanh Tiêu. Hắn nhớ tới Đồng Đồng nói, trong bụng Sanh Tiêu sẽ là bé trai, Duật Tôn nhẹ mỉm cười. Lại nhớ đến sự khẳng định của Mạch Sanh Tiêu, Duật Tôn đối với lời nói của cô cứ việc không tin tưởng, nhưng đứa bé nào có phải là con của Đào Thần hay không, chỉ có trong lòng Sanh Tiêu là rõ nhất.
Quả nhiên đúng theo ý nguyện của cô, mỗi lần nhớ tới, lòng Duật Tôn như bị hung hăng đâm một nhát.
.
.
.
Lúc này điện thoại vang lên.
Duật Tôn dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, lấy điện thoại ra cũng không nhìn, liền bấm nút nghe: "Alo?”
"Alo, Duật thiếu.”
Duật Tôn mở mắt ra: "Cô là ai?”
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi là người lần trước đã gọi điện cho anh. Có người muốn gây bất lợi cho các anh, là Tô Ngải Nhã, chính các anh hãy coi chừng.”
"Alo! "
Đối phương đã ngắt điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, là ai?”
Duật Tôn lắc đầu: "Là một mật báo, cô ta nói, chủ mưu phía sau vụ tai nạn là Tô Ngải Nhã.”
"Tô Ngải Nhã?” Mạch Sanh Tiêu giật mình không ít: "Là cô ta! "
"Chờ một chút, một khi xác nhận xong, anh quyết sẽ không buông tha cô ta! "
*******************
Tô Ngải Nhã buổi tối không nhận được điện thoại của người người trông coi Cố Tiêu Tây, ả cố ý mua mấy thẻ điện thoại, số này là để chuyên gọi cho bọn họ.
Tô Ngải Nhã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, ả biết rõ chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, cho nên cả đêm đền đem mười bạn tiền đặt cọc chuyển qua, mặt khác tìm người chủ mưu. Ả không biết được tên tài xế lúc trước đã bị khống chế, ả tâm phiền ý loạn, cũng không
thể biết được Cố Tiêu Tây bây giờ không còn ở chỗ giam cầm. Ả không dám tùy tiện đi tìm cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian mà động thủ.
Điện thoại liên lạc một khi thông tuyến, hành tung Tô Ngải Nhã rất nhanh bị bại lộ.
Duật Tôn cũng không đả thảo kinh xà, phái người theo dõi vài ngày, tình hình gần đây của Tô Ngải Nhã đã tra xét được rõ rằng, cùng với vai vế của Tôn Trọng Khuê, thậm chí tổ tông mười tám đời đều bị lôi ra.
Lúc này Mạch Sanh Tiêu thấy đã rất khuya, cô trông thấy Duật Tôn thay bộ đồ mới, giống như muốn đi ra ngoài: "Anh đi công ty à?”
"Sanh Tiêu, hôm nay anh liền đem Tô Ngải Nhã giao cho Tang Viêm, đến lúc đó, hắn có thể trở về bên cạnh Thư Điềm rồi.”
Duật Tôn cài nút tay cáo bằng bạch kim, hắn mặc áo sơ mi trắng, rất phù hợp với màu da cũng như khí chất của mình: "Anh định sẽ đối phó với cô ta thế nào?”
"Sanh Tiêu, những thứ này em đừng quản.” Người đàn ông nói xong, đi thẳng xuống lầu.
*******************
Tô Ngải Nhã một mặt chờ tin tức của đối phương, mặt khác đi cách đi gom 20 vạn tệ còn lại. Tôn Trọng Khuê gần đây thấy ả tiêu tiền như nước hình như có chút dị nghị. Tô Ngải Nhã không thể trắng trợn đòi hỏi, chỉ có thể cật lực nịnh nọt.
Kể từ khi Tô Niên gặp chuyện không may, ả phải trải qua cuộc sống người không giống người, quỷ không giống quỷ. Phải hầu hạ lão già Tôn Trọng Khuê này, mỗi lần nghĩ tới ả kỳ thật đều muốn ói.
Tô Ngải Nhã mang giày cao gót đi dọc theo bên đường, hoàn toàn không phát hiện được cách đó không xa, một chiếc xe màu đem có rèm che đang theo sát phía sau.
"Duật thiếu, vì sao không trực tiếp bắt cô ta lại.”
"Như vậy quá dễ dàng cho cô ta.” Người đàn ông vuốt vuốt trong tay cái bật lửa, bật ra ngọn lửa, nhấn một chút là cháy cao lên, lại nới tay ra bỗng chốc cháy nhỏ lại. Chuyện này không riêng Tô Ngải Nhã, làm hại Mạch Sanh Tiêu thiếu chút mất nửa cái mạng, tên tài xế hắn cũng sẽ không bỏ qua, còn có Tôn Trọng Khuê, hắn cũng muốn hủy diệt.
. . .
Tô Ngải Nhã đi vào chỗ đông người trước mặt, đột nhiên một người phụ nữ xông tới giật láy tóc của ả: "Hồ ly tinh, còn không biết xấu hổ! "
Duật Tôn biết rõ trò hay đã xuất hiện.
"Bà là ai, buông ra. . . . .”
Tô Ngải Nhã thấy rõ ràng người này, ả như hít phải khí lạnh, đúng là vợ của Tôn Trọng Khuê. Ả sững sờ tại chỗ, mọi người lúc trước đều biết, khi Tô Niên còn sống, Tô Ngải Nhã thậm chí còn gọi bà ấy là thím.
"Con điếm này! Có ăn học mà còn đi ăn cỏ gần hang đây, hôm nay xem tao làm thế nào mà dạy dỗ mày. . . . .”
Một đám đông người vây đến, Tô Ngải Nhã cầm lấy túi xách che mặt lại: "Đừng như vậy.”
"Tao xé nát mặt của mày! "
Hai người rất nhanh đánh nhau loạn xạ, vợ của Tôn Trọng Khuê bị Tô Ngải Nhã dùng sức đẩy, bà lảo đảo vài bước thiếu chút nữa là ngã quỵ, trong đám người cũng không biết ai đã đỡ bà ấy một tay: "Loại này không biết xấu hổ, nên trang điểm cho nó dễ nhìn một chút.” Dứt lời, một cái bình nhỏ đưa tới trước mặt bà ta.
Tôn phu nhân tâm tình kích động, chỉ cho là nước khoáng, bà hổn hển hướng về phía Tô Ngải Nhã mà hất lên mặt: "Tiện nhân, tao cho mày tắm một cái. . .”
"Á á á á. . . . . . . .”
Tiếng kêu của ả cùng thê lương và thảm thiết xuyên qua bức trường người truyền đi, Duật Tôn nhẹ nheo lại con mắt, thần sắc trên mặt chưa thay đổi.
"Duật thiếu, có muốn động thủ không?”
"Chờ một chút.” Ngón trỏ người đàn ông ở trên đầu gối gõ nhẹ nhàng, hắn dựa vào thành ghế phía sau, bộ dáng nhẹ nhàng tự tại, cửa sổ mở ra, có thể nghe được tiếng huyên náo cách đó không xa.
Đám người trong nháy mắt giống như nổ tung ra, có người nhát gan đã tháo chạy, Tôn phu nhân còn chưa hiểu ra rõ ràng, bà chỉ nhìn thấy Tô Ngải Nhã bưng mặt ở trên mặt đất lăn lộn, đôi chân co lên dùng sức đạp, bộ dáng hết sức thống khổ, như sắp chết đến nơi.
"Mày còn mặt mũi giả vờ sao, tao khinh! " Tôn phu nhân nhào tới trước, kéo tay Tô Ngải Nhã ra.
"A a a a a. . . . .” Người phụ nữ cũng thét lên chói tai, bị hù dọa khiến con tim thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi ngực, sắc mặt bà trong nháy mắt trắng bệch, tại sao có thể như vậy?
Cả khuôn mặt của Tô Ngải Nhã. . . . . . . .
Tôn phu nhân kinh hãi che miệng lại: "Chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi mà. . . . .”
Cùng lúc, không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều ký giả, có người nhận ra bà ngay: "Tôn phu nhân, xin hỏi hai người có ân oán gì mà khiến bà tạt axit sunfuric vào đối phương?”
"Tôi không có, tôi thật sự không có. . . . . .”
Tô Ngải Nhã co người lại, ký giả đối với ả chợt vỗ một cái, ả đau tê tâm liệt phế, buông tay ra muốn mở mắt, lại phát hiện cái gì cũng không nhìn thấy nữa: "Đôi mắt của ta, cứu mạng với. . . . .”
"Chai axit ấy là có người đưa cho tôi. . . . . . .” Tôn phu nhân tay chân luống cuống, bà ta xoay người lại, làm sao còn tìm được người đã đưa cho bà cái bình kia: "Tôi cho là nước khoáng, thật không phải là tôi. . . . . .”
Mọi người đứng thành một bức tường, mỗi người đối với bà ấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Vậy xin hỏi, là ai đưa cho bà?”
Tôn phu nhân đứng chết trân tại chỗ, thất thanh khóc lớn lên.
"Tôn phu nhân, có phải là bà đã lập mưu trả thù từ lâu rồi không, chúng tôi vừa nhận được tin, nghe nói cô gái này là tình nhân mà chồng của bà đang bao dưỡng ở bên ngoài, có thật như vậy hay không?”
"Tôi không biết, cái gì cũng không biết. . . . . .”
Tô Ngải Nhã vô cùng thống khổ, cả khuôn mặt máu me không nhìn rõ, đã không phân biệt được là bộ dáng gì. Duật Tôn rút thuốc lá ra, kẹp một điếu ở ngón giữ, cánh tay hắn đặt ở ngoài cửa sổ. Mọi người đi qua có thể trông thấy lộ ra một khuôn mặt vô cùng mị hoặc, nhưng trên mặt hắn giương cao nét cười, lại giống như một đòn trí mạng của ác ma.
------------------------