Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 129: Sanh tiêu, thực xin lỗi




Nếu như không phải là yêu, cho dù có tổn thương, cũng sẽ không đâm sâu vào tận trong thâm tâm cô như thế.
Nếu như không phải là yêu, cho dù là phản bội, cũng chỉ là một lời hứa không được thực hiện mà thôi, sẽ không đau lòng, và cũng sẽ không cần tha thứ hay không tha thứ.
.
.
.
Mạch Sanh Tiêu nước mắt tràn thành những vệt nhỏ lăn dài trên má, đối với chuyện này, cô chỉ có thể trốn tránh. Cô còn quá trẻ, nhưng thời gian đã cho cô cơ hội trưởng thành. Kỳ thật, cô cho rằng khi nói ra, cô có thể nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, cho dù là làm không được như vậy thì cũng sẽ không tê tâm liệt phế đau nhức đến mức này.
Cô hai tay che miệng, không muốn khóc chút nào.
Nhưng miệng vết thương lòng còn chưa khép lại, đã bị đích thân hắn xé ra, rách tươm, máu chảy đầm đìa.
Mất đi tình yêu?
Duật Tôn đứng đối diện Mạch Sanh Tiêu, hắn thấy đôi vai cô không ngừng run rẩy, nghe tiếng nghẹn ngào từ kẽ tay truyền tới, hắn hít một hơi thật sâu nhưng khó có thể thở ra.
Hắn hỏi cô rốt cuộc không phải chỗ nào, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu sẽ nổi giận lớn tiếng cùng hắn, bởi vì cô còn có Đào Thần. . . . . .
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe câu trả lời này.
Nhưng hôm nay, hắn giống như bị người ta đánh lén, một cây đao hung hăng đâm vào tim, cũng không cho hắn cơ hội thở dốc. Rút đao ra, chính là máu tươi tại chỗ, không rút ra, là tê tâm liệt phế. Bất luận thế nào cũng muốn lấy của hắn nửa cái mạng.
"Sanh Tiêu. . . . . .”
Tiếng gọi ấy xen lẫn với quá nhiều tình cảm phức tạp, mu bàn tay của Mạch Sanh Tiêu ý vị lau đi nước mắt. Cô hít thở vài lần, cuối cùng tâm tình cũng vững vàng lên chút ít: "Anh cũng không cần tôi phải tha thứ. Duật Tôn, tha thứ, tôi cũng ở bên cạnh anh. Không tha thứ, tôi cũng tránh không thoát khỏi anh.”
Điều hắn muốn không phải là nhận được thái độ này của Mạch Sanh Tiêu. Duật Tôn tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng ở yết hầu động đậy vài cái, đơn giản là nói không lên lời.
Mạch Sanh Tiêu đã giãi bày hết rồi, bởi vì Duật Tôn đã phá hủy đi toàn bộ cuộc sống của cô, đối với người đàn ông này, cô chỉ có thể đem tuyệt vọng cùng thống khổ đổ hết ra. Duật Tôn lại mơ hồ phát hiện, hắn muốn mở miệng, dù là đầu lưỡi đang cử động, nhưng hắn cũng không có lời nào để nói.
Không oán trời cao, không oán, nếu quả thật có một kẻ gây nên kết cục ngày hôm nay, thì ra đúng chính là hắn.
Sanh Tiêu muốn nói, cô có thể cùng Đào Thần có một cuộc sống yên bình, nhưng hắn lại xuất hiện, dùng thân phận để cướp đoạt người. Cô căm hận thủ đoạn của hắn. Nếu Duật Tôn thành toàn buông tay thì cô cùng Đào Thần đã thành vợ thành chồng. Nhưng cô lại không ý thức được, không có thủ đoạn hung ác thì cô đã không trở về bên cạnh hắn. Duật Tôn tư duy là đơn giản nhất, nếu muốn hắn buông tay, so với chết còn khó hơn. Sự thật cũng chứng minh, biện pháp duy nhất để đem Mạch Sanh Tiêu về, chính là bức bách.
Mạch Sanh Tiêu lại khóc, lau nước mắt trên mặt đến khô khốc, cô chỉ là không ngừng nghẹn ngào.
Duật Tôn ngồi trở lại bên đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy đôi vai hắn suy sụp xuống, cô liền xoay người muốn lên lầu.
Không nghĩ, hắn lại giữ lấy cô.
Sanh Tiêu quay đầu lại, Duật Tôn cũng không ngẩng mặt lên, tầm mắt hắn ngang hàng, cũng không biết đang rơi vào nơi nào: "Sanh Tiêu, từ khi em trở về, anh đã không tìm đến người phụ nữ nào khác.”
"Anh biết rõ cái gì gọi là tổn thương không? Sau tổn thương, dấu vết vẫn còn! Tổn thương cũng không đáng sợ, tựa như vết sẹo ở cổ tay tôi, tôi luôn tin mình có thể vượt qua.” Mạch Sanh Tiêu muốn giật tay hắn ra, nhưng người đàn ông khí lực rất lớn.
"Chẳng lẽ, em thật sự không bao giờ tha thứ sao?”
Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào Duật Tôn, cô nhớ tới lời Dung Ân lúc trước đã nói. Mạch Sanh Tiêu cũng biết, cô đã chui vào một cái ngõ cụt không có lối thoát. Cô thật sự không có cách nào để nói với Duật Tôn là: Được, tôi không so đo chuyện trước kia, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức để thoát khỏi tay Duật Tôn, cô thấy người đàn ông đứng lên, thân ảnh cao lớn ngay sau đó đi đến bên cô: "Sanh Tiêu, anh nói rồi, chỉ cần em đã từng yêu anh, anh sẽ làm tất cả để em có thể yêu anh một lần nữa.”
"Tôi không thể nào lại yêu anh.” Sanh Tiêu khẩu khí rất quyết liệt, kiên định vô cùng.
" Anh không tin, trái tim của em vẫn còn ở đây mà lại thật sự chết đi.”
"Duật Tôn, tôi trước kia yêu trong hèn mọn, yêu không có lập trường. Tôi cũng có thể cất giấu không nói cho anh, nhưng tôi hiểu được ý của anh, anh muốn tôi đánh đàn, hỏi tôi còn để ý đến chuyện của Mạc Y hay không, chính là muốn cho tôi đối mặt với quá khứ. Với loại tình yêu này, một lần là đủ rồi, bởi vì tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, mỗi ngày trải qua đều giống nhau, không hạnh phúc, cũng sẽ không có bi ai.”
Hắn chịu không nổi nhất chính là thái độ như thế của Mạch Sanh Tiêu, giống như sống với chết đều như nhau. Mà thái độ này, người khác không thể khống chế được.
Kỳ thật Duật Tôn cũng giống vậy, cũng không muốn thừa nhận chuyện cùng Mạc Y, lúc trước Sanh Tiêu đối với hắn mà hát bài "Cùng Loại Tình Yêu", chỉ cần khi ấy hắn biết trân trọng nắm giữ, cũng sẽ không rơi vào cục diện hôm nay.
Lời nói đã đến nước này, Mạch Sanh Tiêu xoay người bước đi.
Duật Tôn rất nhanh lại nằm chặt tay của cô, Mạch Sanh Tiêu nắm tay lại giãy giụa, lôi kéo như thế cũng sẽ không có sự thỏa hiệp nào, Duật Tôn dùng lực rất mạnh, Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được vết thương dưới tay phải đau đớn, cô khó chịu kêu lên một tiếng. Duật Tôn lúc này mới kịp phản ứng mà buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu vừa xoa cổ tay vừa bước đi.
Duật Tôn theo trước một bước, một tay vòng ở eo Sanh Tiêu, lưng cô dựa vào trước ngực người đàn ông, Duật Tôn mi mắt nhẹ khép lại, đem mặt vùi sâu vào cổ Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, thực xin lỗi, Sanh Tiêu.”
Chuyện Mạc Y, thực sự là hắn sai rồi, hắn không phải là không biết rõ Mạc Y tham lam, lại bỏ mặc nó trở thành một loại dã tâm, cuối cùng khiến cho tay phải Mạch Sanh Tiêu bị hủy, mà quan trọng nhất, chính là hắn thật sự từng có quan hệ với Mạc Y. Sanh Tiêu hôm nay nếu không nói ra, hắn cũng chỉ nghĩ việc đó chẳng qua là lầm lỡ. . . . . . .
Duật Tôn từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cũng chưa từng nói qua ba chữ "Thực xin lỗi".
Mạch Sanh Tiêu trong mắt như thế nào lại không ngăn được nước mắt chảy dài. Cô thật khờ, có chút tổn thương hết lần này tới lần khác chính là không thể tự mình đối mặt, nay mới vừa tốt được một chút thì thâm tâm lại đau nhức vô cùng.
Cô không nói gì, chỉ cắn môi để nước mắt cứ tuôn rơi.
Tiếng hít thở trầm trọng của Duật Tôn tán trên cổ cô, hai người ai cũng không mở miệng nói gì nữa. Mạch Sanh Tiêu cảm giác được sự bất lực trước giờ chưa từng có, Duật Tôn hai tay ôm chặt eo của cô. Dì Hà từ phòng bếp đi ra, từ xa nhìn thấy, hai người giống như bất động mà ôm chặt lấy nhau. Bà cũng không muốn đi quấy rầy, mà là lui về phòng bếp, đem thời khắc yên bình này giữ lại cho họ.
Đứng quá lâu, Mạch Sanh Tiêu có chút mệt, cô đẩy tay Duật Tôn. Bàn tay của người đàn ông buông ra, cô cũng không quay đầu nhìn lại lần nào, chậm rãi đi lên lầu.
Sanh Tiêu đi vào trước cửa phòng ngủ, tay còn chưa chạm tới cánh cửa thì đã nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh của đàn dương cầm.
Một ca khúc (Cùng Loại Tình Yêu) giai điệu đau thương làm cho người nghe không nhịn được chua xót trong lòng.
Duật Tôn cũng không biết tại sao lại đàn khúc phổ này, vì trong mắt Mạch Sanh Tiêu, hắn sẽ không bao giờ đàn thể loại âm nhạc này.
Cô đi đến cầu thang, nhớ tới ca từ trong bài hát này.
Có một câu nói: Một ngày phát hiện tình yêu đến gần, đó là yêu, cũng có thể không phải là yêu.
Nhưng cô cùng Duật Tôn, lại không thể nào cùng yêu nhau, lúc cô yêu hắn, hắn cũng không yêu. . . . . .
Mạch Sanh Tiêu mở cửa đi vào, đem cánh cửa đóng chặt lại, dựa lưng vào cửa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Dì Hà đem chén bát cất vào tủ, cô dựa vào cửa, nghe trong phòng khách truyền đến tiếng đàn, Duật Tôn có vẻ mặt chăm chú, tâm tình mãnh liệt khó có thể bình tĩnh. Bà nhớ tới ánh mắt Mạch Sanh Tiêu, nhớ tới những lời cô trách cứ, tay hắn bỗng nhiên dừng lại mạnh mẽ, bàn tay hắn đập xuống phím đàn kêu lên một tiếng đinh tai nhức óc, ngay cả trong phòng bếp dì Hà cũng phải giật mình, hướng mắt ra phía phòng khách ngắm nhìn.
Duật Tôn thở ra một tiếng nặng nhọc, tim như bị chặn lại, buồn bực, luống cuống, thậm chí lo nghĩ, bàng hoàng.
Hắn vung một quyền nện xuống phím đàn đen trắng, dường như chỉ có tiếng đàn lụi bại không thành đó mới có thể tạm thời ép được ở nội tâm đang xao động của hắn.
Lúc Duật Tôn đi lên lầu, thấy Sanh Tiêu đã nằm trong chăn mền tựa hồ như đã ngủ.
Hắn nằm bên cạnh cô, Sanh Tiêu trở mình đưa lưng về phía hắn mở hai mắt ra, vừa rồi đã khóc thật nhiều, lúc này bụng cảm thấy không thoải mái, Mạch Sanh Tiêu không muốn nói đến chuyện lúc nãy, cố gắng làm tâm tình tốt trở lại.
Duật Tôn biết cô chưa ngủ, hắn xoay lại, ôm cô vào trước người.
Sanh Tiêu cũng không đẩy hắn ra, hai người duy trì cũng một tư thế mà ngủ cả đêm. Cho đến hôm sau tỉnh lại, Mạch Sanh Tiêu mới phát hiện cánh tay đau ê ẩm, toàn thân cũng không thoải mái.
Cô vô thức đưa tay sờ bên cạnh giường, chỉ còn là chỗ trống không còn hơi ấm, Mạch Sanh Tiêu chống thân lên, trông thấy thân ảnh cao to của người đàn ông ở bên ngoài cửa sổ.
Ba tháng này, có thể cảm thấy hơi thở của mùa xuân.
Duật Tôn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn đứng cạnh ban công, hắn trời sinh là giá áo, mặc áo rất có phẩm vị, cũng không chọn sắc, tự nhiên mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy áo thun dài bên cạnh, cũng là cùng một hệ màu, màu hồng dưa hấu rất bắt mắt. Cô mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt, tối hôm qua náo loạn như vậy, bây giờ đầu cũng bắt đầu đau.
Sanh Tiêu đứng trước gương, cô để bàn chải đánh răng trong tay xuống, ghé mặt sát vào nhìn kỹ trong gương, thật may trên mặt không có vết xạm như Duật Tôn nói.
Tự nhien, lại là lừa gạt cô.
Chỉ là, Mạch Sanh Tiêu rõ ràng có thể cảm nhận được mình so với trước kia có mập lên, vòng eo to ra không ít.
*******************
Hôm nay, Thư Điềm xuất viện, Sanh Tiêu ăn xong điểm tâm rồi đi ra cửa, Duật Tôn từ trên lầu đi xuống: "Anh đi cùng em.”
Mạch Sanh Tiêu cũng không nhìn hắn lấy một cái: "Dì Hà, chúng ta đi thôi.”
Dì Hà cũng không dám hỏi nhiều, cầm theo đồ đạc vội vàng theo phía sau.
Sanh Tiêu cố ý ghé qua cửa hàng bán hoa để mua một bó hoa thật đẹp rồi đi vào bệnh viện, dì Hà đứng ngoài phòng bệnh chờ. Trước của phòng Thư Điềm luôn có hai người đàn ông trông coi, Sanh Tiêu gõ cửa đi vào, nhìn thấy Tang Viêm, Thư Điềm và ba mẹ cô ấy cùng ở đó.
"Thưa chú, dì.”
"Sanh Tiêu đến đây.”
Tang Viêm khôi phục thân phận, hướng về phía Mạch Sanh Tiêu nhẹ gật đầu.
"Cần gì phải lãng phí mua một bó hoa lớn như vậy.” Thư Điềm bên giường bày một chiếc xe lăn: "Nhưng Sanh Tiêu nhà ta có lòng, biết tớ thích hoa bách hợp.”
Mạch Sanh Tiêu nghe cô nói những lời sến súa ấy mà không khỏi bật cười.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, thấy người bước vào nhưng không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đóa hoa hồng khổng lồ, không cần đếm cũng biết là tới 999 đóa hồng.
Thư Điềm vô cùng sửng sốt, Tang Viêm đi tới đem hoa tiếp vào trong tay, hắn quay trở lại đi đến trước giường bệnh, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã quỳ một gối xuống: "Thư Điềm, đồng ý gả cho anh nhé.”
Thư Điềm đôi mắt sáng trong, lung linh nước mắt.
Mạch Sanh Tiêu trong lòng cảm thán, khi có hoạn nạn mới được gặp chân tình.
Đây có phải là màn cầu hôn đặc biệt và cảm động nhất không? Mạch Sanh Tiêu lại nhớ tới trấn Lâm Thủy trong phòng học đơn sơ kia, Đào Thần cũng đã cầu hôn cô như vậy, nhưng định mệnh lại an bài. . . . .
Thư ba và Thư mẹ mặt mũi tràn đầy vui mừng, Thư mẹ giúp Tang Viêm cầm bó hoa, người đàn ông lấy ra chiếc nhẫn, hắn nói gì đó, Mạch Sanh Tiêu nghe không rõ, cô chỉ thấy Thư Điềm không ngừng gật đầu, nước mắt tràn lan.
Tang Viêm đeo cho cô ấy chiếc nhẫn, Thư Điềm cong ngón tay lên, vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn tinh tế. Cô nín khóc mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào cánh tay Tang Viêm: "Ai bảo anh tiêu pha mua nhiều hoa hồng như vậy? Sanh Tiêu không giống vậy, cậu ấy mua hoa cho em không có tốn nhiều tiền.”
"Được thôi.” Mạch Sanh Tiêu nhếch lên khóe miệng: "Sau này tớ sẽ tính toán rõ ràng từng thứ với cậu.”
"Được.” Thư Điềm lau launước mắt: "Ai bảo anh ấy là ông xã nhà mình chứ! "
"Cậu thật đáng ghét.” Khi còn ở trường Hoa Nhân, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm hay dùng lời nói trêu trọc đối phương.
Có thể chứng kiến hạnh phúc của Thư Điềm, Sanh Tiêu chợt cảm thấy được trấn an, cô vui vẻ không thua gì Thư ba cùng Thư mẹ.
Thư mẹ cũng đo đỏ đôi mắt, bó hoa hồng kia đặt ở tủ đầu giường, thơm lừng, lại nở rộ vừa đúng, đối lập với màu trắng của phòng bện. Thư mẹ đi tới cầm tay Tang Viêm: "Từ nay về sau, mẹ giao Thư Điềm cho con, Tang Viêm, trước kia, là mẹ không hiểu được con. . . . . .”
Tang Viêm đôi môi mấp máy: "Mẹ, cha, hai người cứ yên tâm.”
Thư Điềm hạnh phúc, nguyện ở bên Tang Viêm mãi mãi không rời, Thư Điềm nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà chuẩn rời khỏi bệnh viện, đi đến đại sảnh, Sanh Tiêu hai vợ chồng già quen mặt đang xếp hàng, cô liền bước tơi: "Chú, dì?”
Đào mẹ quay đầu lại mà chấn động.
Đào ba cũng giật mình, nhìn qua Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà.
Sanh Tiêu không nghĩ tới sẽ gặp họ ở bệnh viện: "Hai người không khỏe ạ? Thân thể có chỗ nào không tốt?”
Mới mấy tháng không gặp Đào mẹ tóc đã bạc trắng nhiều, cả hai người thần sắc tiều tụy, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua sổ khám bệnh trong tay họ: "Hai bác sao phải đến tận thành phố Bạch Sa để khám bệnh?” Chẳng lẽ, ngã bệnh nặng mới phải đến bệnh viện lớn?
"Mạch Sanh Tiêu.” Đào mẹ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "Cô đem con trai của tôi trả lại cho tôi.”
Dì Hà thấy thế, liền nắm lấy tay Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Đào mẹ từ trong hàng chờ đợi khám bước ra, bà chặn Sanh Tiêu lại: "Tôi đã nói hết lời, hy vọng cô không nên cùng Thần Thần ở chung một chỗ, nó vì cô mà bán nhà, hai người lại bỏ trốn, nhưng bây giờ người không thấy xác, Sanh Tiêu, cô nói cho tôi biết, cô chính là sống như thế nào?”
Cô áo cơm không lo, sợ là sớm đem Đào Thần quên mất rồi?
Đào mẹ thoáng cái lại khóc ầm lên, Mạch Sanh Tiêu nhịn không được chua xót: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”
"Xin lỗi có tác dụng sao? Sanh Tiêu, tôi tự hỏi đối với cô không tốt chỗ nào, cho dù cô đã ly dị, chỉ cần Thần Thần thích thì tôi cũng có thể chấp nhận, đúng là. . . . . .” Đào mẹ đau đến không muốn sống, trong đại sảnh xếp hàng mọi người đưa ánh mắt tới đầy vẻ tò mò như muốn biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Bà còn nói lại chuyện này để làm gì?” Đào ba đi tới, đỡ lấy vợ mình.
"Tôi mang nặng đẻ đau ra Thần Thần, cho dù tiền đồ của nó bị phá hủy tôi cũng tình nguyện gánh vác cùng nó, nhưng vì cô lại đem con tôi ra làm hại đến mất mạng, Mạch Sanh Tiêu, chúng tôi đời trước nợ cô cái gì sao?”
Dì Hà dắt díu lấy Sanh Tiêu muốn rời đi, Đào mẹ ánh mắt nhìn vào bụng vừa nhô chút ít của Sanh Tiêu: "Đứng lại.” Đào mẹ đuổi theo vài bước: "Cô mang thai?”
Nhìn qua ánh mắt bi thống của bà, Mạch Sanh Tiêu nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Đứa bé là của ai?”
Sanh Tiêu đưa bàn tay đặt trên bụng, cô nói không cách nào mở miệng, mà cũng không thể nói được.
Đào mẹ thấy thần sắc của cô như thế, càng thêm nổi giận: "Có phải là người đàn ông xuất hiện trong hôn lễ, có phải hay không? Sanh Tiêu, tôi vẫn muốn hỏi cô, vì cái gì cô cùng Đào Thần bỏ trốn. Nó đã chết, cô thì vẫn sống, cô lúc ấy đang ở đâu? Cô bây giờ chẳng lẽ là đang sống cùng người đàn ông kia?”
"Con. . . . .” Mạch Sanh Tiêu ngậm ngùi không trả lời được.
"Hay là, các người bày mưu hại Thần Thần? Vì đứa nhỏ trong bụng cô hay sao?
"Không phải như thế, dì. . . . . .”
"Cô đừng gọi tôi là gì! "
Mạch Sanh Tiêu nóng lòng giải thích: "Chúng con lúc ấy. . . . . .”
"Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô, Mạch Sanh Tiêu, cô trả lại Đào Thần cho tôi, nó còn trẻ như vậy, tại sao lại đối xử với nó như thế?” Đào mẹ ánh mắt nhìn xuống bụng Mạch Sanh Tiêu, bà đã nhìn lầm Sanh Tiêu, Đào mẹ thật lòng vì con trai mà cảm thấy không xứng đáng, bọn họ nếu thật sự yêu nhau như lời nói, thì tại sao Sanh Tiêu lại mang thai nhanh như vậy?
Bà vươn tay, dùng sức đẩy bả vai Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không kịp chuẩn bị liền ngã về phía sau, tay cô vội đặt tại bụng, khi ngã như thế chỉ nghĩ đến việc toàn lực bảo vệ đứa bé này trước tiên, nhưng việc này hoàn toàn cũng là động tác vô thức của Mạch Sanh Tiêu.
Đào ba kinh hô một hồi, Đào mẹ cũng không nghĩ đến chính mình lại ra tay nặng như vậy.
Nhờ có Dì Hà tinh tường nhanh lẹ, nhìn thấy có gì đó không ổn, nên sớm đã phòng ngừa chuẩn bị chuyện chẳng may xảy ra, tay bà đỡ lấy eo Mạch Sanh Tiêu, đầu gối Sanh Tiêu khuỵu xuống, thật may là xuống dốc, Mạch Sanh Tiêu thở phì phò, dì Hà đỡ thân cô lên.
"Bà sao có thể như vậy? Dù có oán giận thế nào cũng không thể làm như vậy với người phụ nữ mang thai như vậy chứ! "
Sanh Tiêu còn chưa hoàn hồn, Đào ba kéo lấy Đào mẹ ra hiệu cho cô rời đi: "Thôi, thôi đi.”
Đào mẹ gạt tay chồng ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thảm thiết: "Cô ta bây giờ rất hạnh phúc, còn thi thể của Thần Thần bây giờ cũng không tìm được, ngay cả cảnh sát cũng nói không còn khả năng sống nữa, con trai của tôi. . . . . . Mạch Sanh Tiêu, hạnh phúc của cô chính là mạng của con tôi đổi lấy! "
Sanh Tiêu lảo đảo lao ra khỏi đại sảnh của bệnh viện, cô ngồi ở trên bậc thang, dựa cả người vào tay vịn bên cạnh mà đứng lên không nổi.
"Sanh Tiêu, đừng ngồi dưới thềm đá sẽ lạnh. . . . . .” Dì Hà đi kéo tay cô, Mạch Sanh Tiêu bình tĩnh, một chút phản ứng cũng không có.
Cô nhớ lại khoảng thời gian cô cùng Đào Thần, anh ta vì muốn cô một lần nữa có thể đánh lại đàn dương cầm mà bị những người kia khuất nhục, Đào Thần còn cầu hôn cô, cuộc sống bình thản êm đềm đó mặc dù đã đi xa, nhưng Mạch Sanh Tiêu vẫn không quên.
Lúc nhà gỗ bên bờ biển bị thiêu hủy, ánh lửa ngất trời, cô lại nhớ tới Đào Thần bị trói trên biển như mục tiêu để Duật Tôn nhắm súng bắn tỉa vào, Mạch Sanh Tiêu đau lòng đến tê dại, hai tay gắt gao vùi sâu trong tóc.
Hơn nữa, khi cô bị mang đi khỏi bờ biển, Đào Thần lúc ấy thâm tâm có đau nhức nhiều không?
Mạch Sanh Tiêu dùng sức nắm chặt tóc của mình, cô sống ở nơi an nhàn như thế này, chẳng lẽ cái gì cũng đều quên hết sao?
Sanh Tiêu như đang trừng phạt chính mình, mười ngón tay rất nhanh trở nên trắng bệch.
Dì Hà cầm cổ tay Mạch Sanh Tiêu, không cho cô làm tổn thương chính mình: "Sanh Tiêu, đừng như vậy.”
*******************
Tại đại sảnh bệnh viện.
Đào ba không ngừng lắc đầu, đi qua đỡ Đào mẹ đứng dậy, Đào mẹ không còn chống đối, được đỡ đến mặt ghế bên cạnh.
"Bà tại sao lại nói như vậy?”
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Đào mẹ giọng nói khàn khàn, dùng tay áo lau nước mắt.
"Aiiii. . .” Đào ba khẽ thở dài: "Đó là sự lựa chọn của Thần Thần, bà thân thể không tốt. . . . . .”
"Ông không có trông thấy sao?” Đào mẹ cắt đứt lời nói của chồng: "Cô ta đã mang thai, chẳng lẽ ông còn có thể cho rằng cái thai đó là cháu nội của ông hay sao?”
"Bà. . . . . . Bà lôi chuyện đó ra làm gì?”
"Ông thấy đó, từ hồi gặp chuyện không may đến bây giờ mới mấy tháng? Ông xem bụng của cô ta, cũng đã to tướng lên rồi! "
Đào ba lắc đầu: "Bà nói như vậy, là muốn trong lòng cô ta khó chịu đến chết sao.”
"Tôi chính là muốn nó cả đời sống trong áy náy.” Đào mẹ từ trong túi lấy ra sổ khám bệnh, chuẩn bị đứng dậy đi xếp hàng.
"Có thể ThầnThần không phải là có ý đó, aiiiz, nó cũng không trách cô ta, bà hãy buông bỏ đi.”
"Con trai ông y như ông, chính là yếu đuối! " Đào mẹ vô luận như thế nào cũng không tha thứ Sanh Tiêu.
Đào ba thì ngược lại, người còn sống thì so với cái gì cũng đều tốt hơn, truy cứu nhiều như vậy có ích gì?
Mạch Sanh Tiêu ngồi trên bậc thang thật lâu, Dì Hà cũng đành im lặng ngồi kế bên.
Ước chừng nửa giờ sau, Dì Hà mở miệng: "Sanh Tiêu, trở về thôi, cô không ăn cơm, đứa bé cũng không chịu nổi.”
Cô trông thấy Mạch Sanh Tiêu đôi mắt thoáng khô ráo, Dì Hà lôi kéo tay của cô, Sanh Tiêu tùy theo đứng người lên: "Dì Hà, vừa rồi cám ơn dì.”
" Đừng nói lời khách sáo n
ày.”
"Dì Hà.” Sanh Tiêu dừng bước: "Chuyện này, dì đừng nói cho Duật Tôn biết.”
Nếu hắn biết, lại gây ra những chuyện không hay.
Dì Hà gật đầu: "Được, nhưng về đến nhà cô phải ăn cơm cho đầy đủ, bác sĩ đã nới, phụ nữ có thai phải tránh tâm tình không tốt.”
"Vâng.”
Hai người trở lại Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn vẫn chưa về, vẫn đang ở công ty.
Dì Hà bận rộn ở phòng bếp, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt của cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, cho đến khi dì Hà đem cơm trưa chuẩn bị đầy đủ trên bàn, cô mới đứng dậy.
Bữa cơm này, thật vô vị, Sanh Tiêu một miếng cũng không ăn vào, chịu đựng ăn nhưng vẫn chỉ được non nửa chén.
Dùng xong cơm trưa, Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng khách, vừa ngồi xuống thì Dung Ân nhấn chuông cửa.
Dì Hà mở cửa đón cô bước vào.
Dung Ân trong tay mang một túi to: "Lần trước nghe nói em còn chưa có bắt đầu uống sữa bột cho phụ nữ có thai nên chị có mua đến cho em.”
"Cám ơn.” Sanh Tiêu mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, nhưng có cảm giác trong suốt suy yếu của cô.
Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn: "Như thế nào lại không thấy Đồng Đồng?”
"Cùng cha nó đi đến nhà A Nguyên.” Dung Ân nói đến cái tên A Nguyên, ánh mắt không khỏi ảm đạm, cô vuốt mái tóc dài, giọng nói tràn đầy tiếc hận: "Lâu lâu, anh ấy cùng Duật Tôn cũng sẽ đi một chuyến.”
Dung Ân cũng không hỏi Nam Dạ Tước chuyện này, lúc trước A Nguyên gặp chuyện không may, Nam Dạ Tước chỉ là nói cho biết thôi chứ cũng không nhiều lời.
Mạch Sanh Tiêu khép hờ mắt, trong lòng cũng buồn bực theo: "Thật hy vọng, kẻ hại hắn sớm ngày bị bắt.”
"Sự việc đó đã sớm được giải quyết.” Dung Ân nói ra: "Sau khi A Nguyên gặp chuyện không may, chị biết rõ Dạ lại bận rộn nhiều việc, về sau cũng có hỏi anh ấy, những việc khác sau này mới nói cho chị biết, là đã tra được người hại chết A Nguyên, chắc cũng vì chuyện tranh chấp địa bàn.”
Mạch Sanh Tiêu trong lòng cả kinh: "Vậy sự kiện này giải quyết được rồi sao?”
"Ừ.” Dung Ân gật gật đầu. Cô cũng không biết Mạch Tương Tư cũng bị liên lụy vào chuyện này.
"Chuyện khi nào ạ?”
Dung Ân đã nhớ không rõ là ở khi nào: "Tóm lại, là sau khi A Nguyên chết không lâu.”
Đúng là chuyện này vì A Nguyên mà báo thù sao?
Mạch Sanh Tiêu phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, cô dựa vào sô pha, như vậy nói cách khác, Duật Tôn đã sớm cùng Nam Dạ Tước thực hiện công đạo này?
Có thể cô đến nay còn chẳng hay biết gì, Duật Tôn chưa bao giờ trước mặt cô đề cập qua chuyện này, hắn là tận lực giấu diếm.
Mà không công bằng nhất tính là, Mạch Tương Tư gián tiếp gây ra chuyện này mà rước họa ngục tù.
----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.